Giờ phút này Vu Lam và Diệp Phù Dư hiển nhiên không biết, trong một khách sạn khác ở thành phố này, người đàn ông mà bọn họ vừa mới đề cập đến đang nắm chặt điện thoại, cau mày, nhìn qua có vẻ không mấy vui vẻ.
Chân mày Lận Châu nhíu chặt lại, khiến Xa Thần nhìn thấy chỉ kiếm cái bàn ủi, ủi cho nó phẳng lại.
Đang suy nghĩ miên man, Lận Châu bỗng nhiên mở miệng hỏi: “Tôi đã giúp cô ấy như vậy, cô ấy không gửi tin nhắn cảm ơn tôi sao? Đây không phải phép lịch sự cơ bản sao?”
Xa Thần: “...”
“Cậu không nói lời nào là có ý gì?”
Xa Thần chớp mắt, thầm nghĩ anh hai à anh thật là ấu trĩ.
Nhưng trên mặt Xa Thần lại hơi mỉm cười, “Không có ý gì, chỉ cảm thấy cậu chủ động giúp đỡ người ta rốt cuộc là có ý gì. Cậu thật sự coi trọng cô vợ mà Cục hôn nhân sắp xếp cho?”
Xa Thần đi theo Lận Châu rất nhiều năm, bọn họ không chỉ đơn thuần là đối tác trong sự nghiệp.
Lúc Xa Thần tu luyện thành người, Lận Châu đã từng giúp đỡ anh một phen, cũng từ đây, con chồn trắng Xa Thần lại giống như con sâu mà luôn đi theo sau Lận Châu.
Vì vậy, anh cũng biết trước khi kết hôn với Diệp Phù Dư thì Cục hôn nhân kỳ thật cũng từng sắp xếp cho Lận Châu không ít đối tượng, chỉ là chưa từng thành công.
Tại sao đến Diệp Phù Dư thì không chỉ là thành công mà Lận Châu còn chủ động ra tay tương trợ nha?
Ngẫm lại thật sự cảm thấy không thể tin được.
“Cô ấy tốt xấu gì cũng là vợ của tôi, nếu sau này quan hệ của chúng tôi vô tình bị bại lộ thì tôi cũng sẽ bị mất mặt.” Lận Châu mặt không biểu cảm nhìn anh ta nói.
Xa Thần kéo dài giọng, “ồ” một tiếng.
Lận Châu: “...” Tự nhiên cảm thấy rất muốn ăn thịt cậu ta nga.
Nhìn thấy sắc mặt của Lận Châu ngày càng khó coi, Xa Thần cũng không tiếp tục tìm đường chết, lấy điện thoại ra, đưa trước mặt Lận Châu, “Nè, tôi đoán là do đọc được fans cậu nói rằng Ngô Quan Quân cùng cậu vốn có thù oán, cho rằng cậu đang tự báo thù cho mình đi.”
“Nhìn ông đây giống con yêu tinh lòng dạ hẹp hòi như vậy?”
“Lòng dạ cậu có hẹp hòi hay không, trong lòng cậu không tự biết sao?”
Suýt chút nữa Xa Thần đã bị lời nói của Lận Châu chọc cho cười tức chết.
Không hẹp hòi? Nhớ năm đó bởi vì anh nói một câu mà anh ta không thích nghe, anh ta liền ném một chai Sprite chứa chất lỏng hôi thối gì đó lên người anh, làm một con chồn trắng như anh thiếu chút nữa thật sự biến thành con chồn hôi?
Ha hả.
Lận Châu: “...”
*
Thời điểm Ngô Quan Quân bị Bối Ni tìm được, anh ta đang ở trong phòng khách sạn...
Hình ảnh kia khiến Bối Ni tức giận đến mức suýt chút nữa phun ra 3 lít máu.
Cũng nhờ lá phổi tốt* và tính tình mạnh bạo của Bối Ni, không ít nhân viên công tác cũng nhìn thấy hình ảnh này rất rõ ràng.
*: ý nói Bối Ni la lớn á (-_-;)・・・
Vu Lam trộn lẫn trong nhóm nhân viên đứng trước cánh cửa đang mở rộng, chụp lại cảnh tượng cuồng loạn mắng chửi người của Bối Ni, vẻ mặt chán ghét của Ngô Quan Quân cùng với người phụ nữ tóc dài đang che mặt nằm trong lồng ngực anh ta.
Chậc chậc chậc.
Thật là một cảnh tượng vô cùng xuất sắc.
Đáng tiếc tiểu hồ ly còn đang ngủ, nếu không cô nhất định kéo cô ấy cùng đi xem, về sau muốn công kích Bối Ni lại có thêm chiêu mới.
“Ngô Quan Quân, anh con mẹ nó ăn vụng còn chưa nói, bây giờ lại cùng người đàn bà khác làm ngay trước mắt tôi? Anh còn đem tôi để vào mắt sao?!”
Bối Ni tức giận đến đỏ bừng đôi mắt, ngón tay chỉ thẳng vào người phụ nữ trong ngực anh ta, “Loại đàn bà này mà anh cũng chơi được? Đừng mẹ nó hạ thấp chính mình như vậy chứ! Anh không cảm thấy mất mặt sao!”
(chó chê mèo lắm lông a~)
Ngô Quan Quân bực bội niết trán, tức giận mà hét ngược lại, “Cô cũng như vậy còn dám chê bai người khác hạ tiện? Cô lấy đâu ra mặt mũi để nói mấy câu như vậy?”
Vu Lam thiếu chút nữa không nhịn được cười ra tiếng.
Một đôi tra nam tiện nữ này mắng chửi nhau thực sự có ý tứ, không nghĩ tới bọn họ còn rất hiểu biết đối phương.
Quá buồn cười.
- --
Editor có lời muốn nói:
Hi, lặn mất mấy hôm, hôm nay mới rảnh trồi lên gặp mấy bạn nè. Vô năm học mới rồi, mấy bạn học online quen chưa, có gì thú vị không kể tui nghe với?