CHƯƠNG 14
Lúc Sở Hạo xuất hiện trước cửa nhà anh, thật ra thời gian đã qua gần 40 phút.
Kỳ Thiên nhìn Sở Hạo đứng bên ngoài, tâm tình cứ nhảy nhót qua lại giữa biết trước và bất ngờ.
Lúc trước anh cũng từng có cảm giác thoáng qua rằng có lẽ Nhất Nhật Nhất Thiên chính là Sở Hạo.
Nhưng mà đó cũng chỉ là cảm giác mơ mơ hồ hồ mà thôi, chỉ có vừa nãy, khi tán gẫu cùng Nhất Nhật Nhất Thiên mới làm anh xác nhận điều này.
Ngay khi Nhất Nhật Nhất Thiên nói chuyện cùng anh, trong lòng anh liền có cảm giác mãnh liệt rằng “Người này chính là Sở Hạo”… Mãnh liệt đến nỗi anh phải mở miệng dò hỏi thử.
Khi anh cùng Nhất Nhật Nhất Thiên ước hẹn mười phút, trong lòng anh ẩn ẩn mong chờ lại có chút sợ hãi.
Nếu Nhất Nhật Nhất Thiên thật là Sở Hạo, vậy anh nên làm cái gì bây giờ…
Nếu Nhất Nhật Nhất Thiên không phải Sở Hạo, vậy thì anh cũng nên làm cái gì bây giờ.
Nhưng mà, trong khoảnh khắc mở cửa thấy Sở Hạo, tâm tình của anh tự dưng cảm thấy thoải mái hơn bao giờ hết.
Anh nhìn Sở Hạo nở nụ cười ngượng ngùng như ngày xưa, rồi lo lắng mở miệng nói: “Em chính là Nhất Nhật Nhất Thiên…”
Sau đó, cậu ngẩng đầu, có chút lo sợ bất an nhìn Kỳ Thiên.
Thật ra Kỳ Thiên đã sớm đoán được, anh chỉ yên lặng không nói, nhìn Sở Hạo.
Biểu tình của Sở Hạo càng thêm lo lắng, cậu nói: “Thật ra từ lúc anh bắt đầu viết tiểu thuyết, em đã lén lút theo dõi anh.”
Kỳ Thiên nhìn Sở Hạo, chậm rãi nhớ lại chuyện trước kia.
Thời điểm anh vừa mới viết văn là lúc cao nhị. Lúc đó, Sở Hạo với anh mà nói vẫn chỉ nằm trong phạm vi học đệ, anh còn chưa bẻ cong cậu ấy.
Hoá ra từ sớm như vậy, Sở Hạo đã chú ý anh.
“Có thể anh cũng không biết đi… Trước khi quen anh, em cũng đã biết tới anh. Em lén lút theo dõi anh thật lâu, từ lúc nghe nói anh viết tiểu thuyết, em liền đăng kí nick trở thành một độc giả đi theo anh.”
Lúc Kỳ Thiên vừa bắt đầu viết tiểu thuyết, rất có chí khí bá chủ thiên hạ, muốn ở giới văn học mở ra một thời đại mới, cho nên anh đem việc viết truyện tuyên truyền ở khắp mọi nơi… Đương nhiên, sau này, khi anh biết được sự chênh lệch giữa văn học chính thống và văn học mạng thì anh lại đổi khác, giấu giấu giếm giếm sợ người khác biết.
“… Sau này, nhìn thấy anh bắt chuyện với em, em thật vui sướng, nhưng mà lại không dám trả lời anh.”. Sở Hạo cười cười, dường như nghĩ đến tâm tình ngượng ngùng bất an lúc trước của mình.
“Mãi đến sau này khi chúng ta quen nhau… Em cũng chỉ yên lặng dùng cái nick kia chú ý anh. Nói thế nào nhỉ, em cảm giác như em có hai thân phận, trong hiện thực thì là người yêu thân thân mật mật, trên mạng thì em lại là một độc giả yên lặng ngước nhìn anh…”. Biểu tình của Sở Hạo toát ra một chút hoài niệm.
Kỳ Thiên nhìn biểu tình của Sở Hạo, có xúc động muốn đưa tay vuốt lên lông mày cậu, nhưng mà anh nắm nắm tay, không làm gì cả.
“… Mãi đến sau này, anh đi thi đại học ở thành phố khác, cắt đứt liên hệ với am. Em vẫn ở trên mạng lấy thân phận của Nhất Nhật Nhất Thiên yên lặng nhìn anh… Mỗi lần nhìn anh muốn nói chuyện với em, thật ra trong lòng em rất vui vẻ, cũng có chút sợ hãi. Nếu kết bạn với anh, anh có thể nhận ra đó là em hay không, em sợ hãi, rồi lại chờ mong, cũng có chút giận dỗi… Cuối cùng, em vẫn là không có can đảm trả lời anh.”. Sở Hạo cười nhẹ, sau đó cậu ngẩng đầu nhìn Kỳ Thiên.
Kỳ Thiên cúi đầu, anh vẫn có chút cảm giác lờ mờ nào đó, nhưng cũng chỉ là cảm giác mà thôi.
“Em không biết tại sao hồi đó anh lại phản bội hẹn ước của chúng ta, đi học ở cái thành phố nhỏ này, em không muốn hỏi lí do… Nhiều năm như vậy em vẫn đợi, đợi anh trở về… Nhưng mà em đợi đủ lâu rồi, em không muốn đợi nữa.”
Kỳ Thiên thấy lòng mình căng thẳng.
“Em không muốn tiếp tục đợi, lần này đổi thành em chủ động… bẻ cong anh.”
Kỳ Thiên giật mình, ngẩng đầu nhìn Sở Hạo.
Sở Hạo vẫn mỉm cười như cũ, khuôn mặt ôn nhu.
Trong lòng Kỳ Thiên khẽ rục rịch, nhưng mà anh chỉ nói: “…Thời tuổi trẻ có ai lại không phạm sai lầm đâu, em cứ coi như đây là một cái sai lầm, buông xuống đi.”
Ánh mắt Sở Hạo thâm trầm nhìn anh.
“Chắc là em còn chưa biết con đường này khó đi như thế nào đi… Trong cái giới này, dường như không có khái niệm chung thuỷ, thậm chí có rất nhiều người cuối cùng phải khuất phục sức ép từ gia đình, tìm một người mình không yêu mà cưới vợ sinh con.”, Kỳ Thiên cúi đầu không nhìn Sở Hạo, anh chậm rãi nói: “Anh thì không sao, anh đã sớm xuất quỹ rồi, nhưng mà em thì sao… Người nhà em thì sao…”
“Tới lúc em kết hôn, anh phải làm gì đây?”. Kỳ Thiên cười nói, anh nhỡ rõ có một lần anh chạy đến nhà Sở Hạo làm bài tập… Lúc đó anh và Sở Hạo đã yêu nhau. Hôm đó nhà Sở Hạo không có người, anh nhìn khuôn mặt cậu dưới ánh đèn đột nhiên thấy rung động, liền cúi đầu hôn cậu một chút. Sau đó, cửa lại đột nhiên mở, Sở Hạo liền đẩy anh ra, cúi đầu.
Mẹ Sở Hạo cũng không nhìn thấy hai người hôn nhau, chỉ là khi bà nhìn Kỳ Thiên thì luôn lộ vẻ săm soi.
Sở Hạo cười cười nói đây là bạn học của cậu.
Lúc ấy trong lòng Kỳ Thiên cũng có chút khó chịu. Anh không mong đợi Sở Hạo nói ra quan hệ của hai người, nhưng mà ngoại trừ quan hệ thân mật, chẳng lẽ chỉ có thể dán mác quan hệ bạn học cho hai người thôi sao?
Bây giờ bọn họ không còn lớp quan hệ thân mật kia, ngay cả bạn học cũng không bằng nữa.
Giữa bạn học với nhau còn có những hoài niệm ngày xưa, giữa bọn họ chỉ có xấu hổ và xấu hổ.
Kỳ Thiên vẫn biết Sở Hạo sống trong gia đình đơn thân. Từ khi cậu còn rất nhỏ, ba mẹ cậu đã li hôn, một mình mẹ cậu cố gắng nuôi con khôn lớn
Kỳ Thiên cũng biết trong cảm nhận của Sở Hạo, người cậu yêu nhất chính là mẹ mình. Trước kia anh còn cười nhạo Sở Hạo có bệnh dính mẹ, Sở Hạo chỉ ngượng ngùng cười cười mà không phủ nhận.
Kỳ Thiên lại càng biết, thân là một người mẹ, ai cũng không có khả năng đồng ý việc con trai mình trở thành đồng tính luyến ái. Ai cũng hi vọng con trai mình lớn lên kết hôn lập gia đình sinh con, mà không phải là sống cùng một người cùng giới khác rồi đoạn tử tuyệt tôn.
Mà mẹ Sở Hạo, chẳng những là một người phụ nữ xinh đẹp, còn là một người phụ nữ xinh đẹp mà sâu sắc.
Cho dù hai người đã tìm mọi cách che che giấu giấu, mẹ Sở Hạo vẫn sâu sắc nhận ra được điểm khác thường, sau đó tìm đến Kỳ Thiên vào một tháng trước ngày thi đại học.
Kỳ Thiên cũng không bất ngờ, anh đã sớm nhận ra ánh mắt mẹ Sở Hạo nhìn mình vừa bất đắc dĩ lại vừa oán hận… Nhưng mà anh vẫn luôn cho rằng, chỉ cần có thể ở cùng một chỗ với Sở Hạo, những điều này cũng không tính là gì cả.
Nhưng vào thời điểm anh nhìn thấy một người mẹ khóc trước mặt mình, trong lòng anh lại chùng xuống. Anh cũng có mẹ, trong ấn tượng của anh, mẹ rất ít khi khóc trước mặt anh. Anh vẫn luôn cho ràng mẹ mình chính là người phụ nữ kiên cường nhất thế giới này… Nhưng mà mãi đến khi anh thấy mẹ khóc trước mặt mình lần đầu tiên, anh mới biết hoá ra mẹ mình vẫn sẽ rơi lệ.
Mẹ Sở Hạo chẳng những là người phụ nữ xinh đẹp sâu sắc, bà còn là một người thông minh.
Lần đó, nàng không nói gì cả, chỉ ngồi khóc trước mặt Kỳ Thiên.
Sau đó Kỳ Thiên thoả hiệp.
Anh chưa bao giờ đi suy đoán rằng trong lòng Sở Hạo, rốt cuộc là anh hay là mẹ cậu là người quan trọng hơn… Anh cũng không dám biết sự thật.
Anh biết con đường dành cho đồng tính rất khó đi, anh vẫn cho rằng anh cùng Sở Hạo có thể sẽ đi tiếp… đi thẳng về phía trước.
Khi nhìn thấy mẹ Sở Hạo chảy nước mắt, anh không chỉ nghĩ đến những điều này. Nếu anh với Sở Hạo ở cùng một chỗ, bọn họ cũng chỉ có thể lén lút mà yêu nhau dưới ánh mặt trời, cho dù anh có thể chịu đựng được, nhưng mà Sở Hạo thì sao? Nếu anh với Sở Hạo ở cùng một chỗ, có nghĩa rằng bọn họ chắc chắn không có con cái, cho dù bây giờ hai người còn trẻ không quan trọng chuyện này, nhưng mà khi lớn tuổi rồi thì sao? Có lẽ không cần chờ đến lúc tuổi cao, qua một ít năm nữa, anh và Sở Hạo có thể bởi vì một số chuyện không đâu nào đó mà khắc khẩu, cuối cùng tình cảm cũng dần dần mài mòn rồi biến mất không thấy nữa.
Đó lần lần đầu tiên Kỳ Thiên cảm thấy mơ hồ với tương lai của mình cùng Sở Hạo
Anh biết, mẹ Sở Hạo đến tìm anh vì bà không muốn cho con mình phải đi suy nghĩ những việc này… Mẹ cậu là một người ích kỉ, cũng là một người mẹ tốt.
Thậm chí Kỳ Thiên cũng không biết, nếu mẹ Sở Hạo nói với cậu những chuyện đó, có phải cậu sẽ cắt đứt đoạn tình cảm này mà không cần suy nghĩ… Dù sao Sở Hạo yêu mẹ cậu như vậy, cậu nhất định sẽ không muốn mẹ mình phải đau buồn.
Kỳ Thiên dao động.
Vì thế, khi viết nguyện vọng, anh điền vào tên một thành phố nhỏ xa xôi, sau đó không hề liên hệ với một ai mà chạy đến đây, sau đó không trở về nữa.
Anh cho rằng mọi việc đến đây đã kết thúc, anh cho rằng việc kia cũng chỉ là chút chuyện cũ thời nông nổi.
Cho dù thời điểm tới thành phố nhỏ này học đại học, anh từng lén lút khóc khi xung quanh không có lấy một người quen, cho dù đôi khi nhớ tới Sở Hạo mà đau nhói trong lòng, anh vẫn cho rằng mọi việc đã kết thúc…
Mãi đến khi anh gặp lại Sở Hạo một lần nữa.
Một lần nữa gặp lại Sở Hạo trên xe buýt, anh chỉ cần một ánh mắt đã nhận ra người đó, mối tình đầu của anh, cậu thiếu niên ngượng ngùng… của anh.