"fan Vợ" - Bạn Đã Biết Chưa?

Chương 120: Chương 120: Đông phong phá




Edit và beta: meomeoemlameo.

Lời thoại nhảm shit quá nhiều, diễn viên rất hay đang diễn thì bật cười, những cảnh đằng sau cơ bản phải diễn hỏng hai ba lần mới qua. Lúc ăn trưa, đạo diễn gọi Thịnh Kiều tới ngồi cạnh ông.

Vốn dĩ cô cho rằng đạo diễn Trần nghiêm túc sắp mắng chửi người, ai dè thái độ của ông vẫn rất ôn hòa, vừa ăn cơm vừa hỏi cô: “Tiểu Kiều, cháu có biết kết cục cuối cùng của nhân vật Đào Hoa Thập này không?”

Thịnh Kiều gật đầu: “Biết ạ, cháu xem hết kịch bản rồi.”

Đạo diễn Trần nói: “Vậy cháu cảm thấy tại sao giai đoạn trước nàng ta lại khôi hài như vậy? Đương nhiên, dùng từ ngữ của giới trẻ cái cháu, thì gọi là nhảm shit.”

Chuyện này khiến Thịnh Kiều hơi khó hiểu, cô nghĩ thầm, chẳng lẽ đây không phải là hình tượng mà biên tập viết nên ư? Văn vẻ mười năm trước toàn là phong cách này mà nhỉ?

Đạo diễn Trần dường như đoán được suy nghĩ của cô, cười cười nói: “Chúng ta đã biết, thật ra Đào Hoa Thập cũng không phải một con con khỉ nhỏ, nàng ta là lệ khí do trời đất hợp thành mà sinh ma. Thiên Đế không có cách nào thu phục nàng ta, liền xin trợ giúp từ Như Lai ở Tây Thiên. Như Lai đặt khối lệ khí này vào bên trong toà sen, định lấy tiếng Tây Thiên Phạn để tinh lọc ma tính của nàng ta.

“Sau này Tôn Ngộ Không gặp được Lục Nhĩ Mi Hầu, tranh đấu xem ai mới là Mỹ Hầu Vương thật giả ở chỗ của Như Lai. Tây Thiên trở nên hỗn loạn, nàng ta nhân cơ hội này tách một sợi ma hồn ra trốn thoát. Bởi vì hồn phách không đầy đủ hỗn độn không rõ, trong trí nhớ chỉ có hình ảnh hai hầu vương đánh nhau, vì thế hồn nàng ta bay về Hoa Quả Sơn, hóa hình thành một con khỉ nhỏ.”

Thịnh Kiều gật đầu.

Đạo diễn Trần để bát sang bên cạnh, “Cũng bởi vì hồn phách không được đầy đủ, tâm trí của nàng ta chưa được mở ra, lại không cha không mẹ, không thầy không bạn, không có người giáo hóa, Thái Thượng Lão Quân mang nàng ta lên Thiên cung, chỉ là bởi vì tính được mệnh số độc đáo của nàng ta, muốn lưu lại canh giữ bên người.

“Nàng ta hoàn toàn không hiểu đạo lý đối nhân xử thế trên đời này, thẳng thắn tùy hứng. Lúc ở Hoa Quả Sơn nàng ta bị khỉ xa lánh, khi lên Thiên cung thì càng bị người ta coi khinh. Cháu thấy mấy vị sư huynh trong Cung Bắc Đẩu đấy, động một chút là đánh chửi, tuy không ảnh hưởng tới toàn cục, nhưng có thể nhìn ra họ khinh thường con khỉ hoang dã này. Thái Thượng Lão Quân là sư phụ của nàng ta ư? Không phải, chỉ là một kẻ giám thị thôi.”

Thịnh Kiều hơi hiểu được ý tứ của đạo diễn.

Đạo diễn Trần nói tiếp: “Nhưng ở trong hoàn cảnh như vậy, nàng ta vẫn có thể sống rất tự tại vui sướng, tự mình tìm trò vui cho chính mình. Nàng ta thật sự không hiểu sự coi khinh mà những người đó dành cho nàng, cho rằng Cung Bắc Đẩu chính là nhà của nàng, bởi vì đến bây giờ tâm trí của nàng ta còn chưa được khai phá, giống như một kẻ ngốc sống trong hoàn cảnh giả dối.”

Thịnh Kiều run lên một chút, chậm rãi nói: “Bây giờ nhảm shit bao nhiêu, chờ ngày sau vạch trần chân tướng, càng đáng buồn bấy nhiêu.”

Đạo diễn cười: “Chính là ý tứ này.”

Nàng sẽ không còn bắt chước tuồng kịch thế gian như một kẻ ngốc nữa, sẽ không đấu võ mồm đùa giỡn với những Sư Huynh trong mắt nàng nữa, sẽ không còn vui tươi hớn hở vô ưu vô lự mỗi ngày nữa.

Nàng bị người nàng tín nhiệm ném vào lò luyện đan, bị thiêu mù đôi mắt, bị người nàng âu yếm đánh rớt xuống tru tiên đài, suýt thì diệt cả hồn phách lẫn thân thể. Rồi sau đó nàng mang một thân ma khí máu me trở về, từ đây không còn tin tưởng bất kì ai nữa.

Nhìn lại con khỉ nhỏ gặp người khác sẽ cười kia, tựa như một giấc mộng nhuộm máu.

Khi đó nàng là con khỉ, họ nhìn nàng, cũng như đang xem xiếc khỉ.

Những cảnh diễn sau đó, Thịnh Kiều không còn cười khi đang diễn nữa.

Càng thấu hiểu nhân vật sâu sắc, việc quay phim về sau càng thêm thuận lợi. Những suất diễn thiếu do bị thương của Thịnh Kiều chẳng mấy mà đã chậm rãi được bù hết.

Thời tiết càng ngày càng nóng, những đoàn phim đóng phim ở Hoành Điếm cũng nhiều, hôm nay diễn viên quần chúng diễn thị vệ ở đoàn phim này, ngày mai đã tới đoàn phim kia diễn vai phu kéo xe.

Lúc ăn cơm trưa, một chiếc xe cứu thương đột nhiên hú còi ầm ĩ chạy vào, mấy nhân viên công tác ở bên ngoài xem, còn nói: “Có phải diễn viên nào bị cảm nắng té xỉu không?”

Điều phối viên lập tức nói: “Đạo diễn, em mạnh dạn yêu cầu thêm một cái điều hòa nữa đi, tránh xảy ra vụ cảm nắng ngất xỉu như ở đoàn kế bên ạ.”

Ai dè mấy người chạy qua xem náo nhiệt giờ lại chạy về, vẻ mặt hoảng sợ nói: “Chết người rồi!”

Đạo diễn ở đoàn phim khác đột nhiên bị chảy máu não, ngã thẳng xuống trước máy móc, lúc xe cứu thương đuổi tới nơi đã hết thở rồi. Toàn bộ đoàn phim nháo nhào hết lên, các diễn viên vừa kinh vừa sợ, cãi cọ ồn ào ầm ĩ cả.

Tuy rằng không liên quan gì đến họ, nhưng rốt cuộc cũng là đồng hành, lại xảy ra ngay gần đấy, đạo diễn Trần trầm mặt nói: “Ai bị khó chịu ở đâu phải nói ngay ra nhé.” Ông lại quay đầu nhìn Thịnh Kiều, “Tiểu Kiều, đầu không sao chứ?”

Người cả đoàn đều nhìn qua, Thịnh Kiều vội nói: “Không sao ạ không sao ạ, miệng vết thương của cháu kết vảy hết rồi.”

Đạo diễn Trần vẫy vẫy tay: “Buổi chiều nghỉ, cơm nước xong thì trở về nghỉ ngơi đi, chú qua bên kia nhìn một cái.”

Tuy không quen biết, nhưng đều là đạo diễn, chết bệnh ngay lúc đang làm việc, khiến người ta vừa thổn thức vừa kính trọng.

Xảy ra chuyện này, tâm trạng ai nấy cũng rầu rĩ. Lúc về đến khách sạn, Đinh Giản nói: “Kiều Kiều, em có biết đạo diễn bị chảy máu não kia là ai không?”

Thịnh Kiều cả kinh: “Là người mà em quen ạ?”

Đinh Giản lắc đầu: “Em không quen, nhưng em có còn nhớ mấy kịch bản trước đây anh Bối chọn cho em không? Bộ phim Dân quốc “Đông Phong Phá” mà em định chọn lúc ấy, đó chính là đạo diễn của bộ phim này.”

Đôi mắt Thịnh Kiều trợn tròn.

Tính toán thử thời gian, “Đông Phong Phá” và “Nguyện theo trăng” về cơ bản bắt đầu quay cùng lúc, cũng chính bởi như vậy, lịch trình trùng nhau, nên Thịnh Kiều mới có thể chọn một trong hai.

Chẳng ngờ còn sâu xa như vậy nữa, tâm trạng của cô càng trầm xuống.

Lúc tới chiều, tin đạo diễn của “Đông Phong Phá” bất ngờ chảy máu não bỏ mình đã lên bản tin. Người nhà của đạo diễn đương nhiên sẽ không để yên, tiến độ ghi hình của đoàn phim tạm dừng, đâu đâu cũng sứt đầu mẻ trán. Quay phim thì dừng rồi, nhưng bao nhiêu chi phí vẫn còn đó, cũng không thể trả hết thiết bị cảnh trí về được. Trì hoãn càng lâu, tổn thất càng lớn, lại chậm trễ lịch trình của các diễn viên. Không bao lâu sau liền có tin tức nói đoàn phim “Đông Phong Phá” sắp giải tán.

Lòng Thịnh Kiều tiếc hận rất lâu với bộ phim này, ai dè chẳng mấy hôm sau Bối Minh Phàm đột nhiên tới Hoành Điếm.

Thịnh Kiều trở về khách sạn là thấy anh ta ngay, cô còn tưởng là mình bị hoa mắt, nhưng chuyện khiếp sợ hơn còn ở đằng sau, Mạnh Tinh Trầm lại còn cũng ở đấy. Sắc mặt hai người không tốt lắm, Thịnh Kiều hỏi: “Thầy Mạnh, anh Bối, hai người sao vậy?”

Bối Minh Phàm thở dài nói: “Đạo diễn của “Đông Phong Phá” kia, là bạn học của Tinh Trầm.”

Thịnh Kiều trợn tròn mắt.

Bối Minh Phàm nói tiếp: “Ngày hôm qua nhà đầu tư đã rút vốn, đoàn phim chắc sẽ phải giải tán. Tinh Trầm và anh đã thương lượng một chút, quyết định đầu tư bù vào đoàn, nữ chính trước đây đã chấm dứt hợp đồng với đoàn phim. Tiểu Kiều, không phải cô vẫn luôn cảm thấy rất hứng thú với bộ phim này sao?”

Thịnh Kiều: “…………”

Mạnh Tinh Trầm cười cười: “Lão Hàn trước kia đã từng giúp tôi không ít, đây là tác phẩm cuối cùng lúc sinh thời của cậu ấy, tôi không muốn làm nó chết non. Tiểu Kiều, em có sẵn sàng nhận bộ phim này không?”

Thịnh Kiều: “Nhưng em làm sao trống lịch được!”

Bối Minh Phàm: “Chuyện này cô không cần lo lắng, cô cũng biết suất diễn của nữ chính trong “Đông Phong Phá” không nhiều lắm, chúng ta có thể phối hợp với thời gian quay phim của bên “Nguyện theo trăng”, hai đoàn phim đều ở Hoành Điếm, co kéo một chút là kịp. Nhưng cô sẽ phải vất vả một chút.”

Bối Minh Phàm thấy cô còn đang trầm tư, vội la lên: “Tinh Trầm bao nhiêu năm không quay phim truyền hình, tin tức này mà truyền đi, không biết bao nhiêu nữ nghệ sĩ sẽ tranh cướp slot này. Bây giờ cho cô đi cửa sau, cô còn suy nghĩ cái gì nữa?”

Thịnh Kiều: “…………”

Đi cửa sau còn có thể dùng như vậy sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.