Edit và beta: meomeoemlameo.
Hoắc Hi có thói quen chạy bộ buổi tối. Cơm nước xong nghỉ ngơi một lúc, anh thay quần áo chuẩn bị đi ra ngoài. Thịnh Kiều ngồi trên ngưỡng cửa trêu chó, thấy anh sắp đi ra ngoài, cô ôm chặt chân anh, ngửa đầu hỏi: “Anh sắp đi chạy bộ ạ?”
Hoắc Hi gật gật đầu, cô cọ cọ lên đùi anh, “Em cũng muốn đi.”
Hoắc Hi cười: “Người chạy một nửa liền ngồi trên mặt đất không chịu chạy nữa thì không được đi.”
Thịnh Kiều chém đinh chặt sắt giơ ba ngón tay ra: “Lần này em nhất định chạy xong!”
Hoắc Hi: “Lần trước em cũng nói thế.”
Thịnh Kiều: “Éc.”
Người xem: “……”
【 ha ha ha ha ha ha có tiền án 】
【 Dáng vẻ Thịnh Kiều cọ chân Hoắc Hi giống chú cún cọ chân chủ nhân thật ( không có ý chửi người khác đâu!) 】
【 huhuhu gato quá, tớ cũng muốn ôm chân anh tớ làm nũng 】
Hai người giằng co một lúc, Hoắc Hi cuối cùng thỏa hiệp: “Đi thay quần áo đi, anh chờ em ”
Thịnh Kiều tức khắc vui vẻ, nhảy nhót chạy về buồng trong thay một bộ quần áo dễ hoạt động. Hai người quay phim liếc nhau, trong lòng tuyệt vọng quá.
Khách mời chạy, họ cũng phải chạy, lại còn phải khiêng máy móc nặng nề chạy, thật là quá thảm.
Hoắc Hi nắm tay Thịnh Kiều đã thay xong quần áo đi đến dưới gốc cây bạch đàn ngoài sân, đứng tốt tại chỗ, anh nói: “ Khởi động làm nóng người với anh nhé.”
Thịnh Kiều ngoan ngoãn gật đầu. Anh giơ tay, cô cũng giơ tay, anh nhấc chân, cô cũng nhấc chân. Một lớn một nhỏ làm động tác duỗi người dưới ánh trăng bạc, bóng dáng bị ánh trăng kéo thon dài, loang lổ trên mặt đất, lay động theo cành lá rung rinh.
Khởi động xong, buổi chạy tối chính thức bắt đầu. Trong gió có mùi biển ẩm ướt, còn có tiếng chó sủa văng vẳng, bước chân đạp lên nền đất đá xanh, tiếng lạo xạo vang lên trong con hẻm khuất nẻo.
Thịnh Kiều vốn chạy song song với Hoắc Hi, bước chạy của Hoắc Hi thả rất chậm, kết quả chạy một lúc, cô vẫn tụt ở phía sau. Hoắc Hi chạy bền tại chỗ chờ cô đuổi theo, rồi mới chạy tiếp.
Cứ chờ một chốc chạy một chốc như vậy, mới chạy được một nửa, Thịnh Kiều vừa rồi còn thề son thề sắt quả nhiên đặt mông ngồi dưới đất không chạy nữa.
Cô thở hồng hộc, hai tay chống trên nền đất, đôi chân dài gác trên mặt đất, vừa nói vừa thở hổn hển: “Em…… ở đây chờ anh…… anh chạy xong rồi…… thì về tìm em.”
Hoắc Hi: “Nãy em còn thề thốt cơ mà.”
Thịnh Kiều: “Lần trước em cũng thề mà, có gì mới đâu.”
Sóng comment:
【 Thịnh Kiều chơi xấu vô sỉ giống y như đúc con Husky nhà em 】
【 bạn gái đáng yêu như vậy thử hỏi ai mà không muốn có chứ 】
【 Hoắc Hi thật sự rất yêu chiều, phỏm này của Thịnh Kiều trông có vẻ hơi bị quen đấy, chắc là hay tái phạm lắm】
【 tại vì bị Hoắc Hi chiều quá nên mới thế đấy! A a a ghen tuông làm em biến cả dạng】
Hoắc Hi vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, anh đã sớm dự đoán được kết quả này, duỗi tay kéo cô lên: “Nền đất nóng, đừng ngồi dưới đất, anh để thầy quay phim đi về chung với em nhé.”
Cô ngoan ngoãn gật đầu, Hoắc Hi xoay người định tiếp tục chạy, lại nghĩ đến cái gì, anh xoay người nói: “Không được đi mua kem.”
Vừa rồi lúc chạy qua cửa hàng nhỏ ở chỗ ngoặt, cô cứ nhìn tủ đông không chớp mắt.
Trong mắt Thịnh Kiều hiện lên vẻ hoảng loạn vì bị bắt thóp, vội nói: “Không đâu mà!”
Hoắc Hi hồ nghi nhìn cô mấy lần, ngẫm nghĩ một lát, anh vẫn cảm thấy mình vừa đi, cô ấy chắc chắn xoay người một cái là tót đi mua kem ngay, sau đó tranh thủ ăn hết trước khi mình về, hủy thi diệt tích.
Anh túm cô đến trước mặt mình, duỗi tay sờ túi tiền của cô, móc cả ví và di động của cô bỏ vào túi mình, “Đi đi.” Anh lại quay đầu cười toe toét nói với thầy quay phim, “Thầy quay phim, phiền thầy chốc nữa đừng cho cô ấy vay tiền nhé.”
Camera gật đầu.
Thịnh Kiều: “…………”
Cô chơi xấu ngay, lại đặt mông ngồi lại trên nền đất: “Em không đi nữa! Em cứ ở đây chờ anh đấy! Anh lại còn nghi ngờ em! Còn thu tiền của em!”
Hoắc Hi nhịn cười, rũ mắt lạnh giọng hỏi: “Không phải vì không có tiền em mới không đi sao?”
Thịnh Kiều vô cùng đau đớn: “Còn có thể tin tưởng nhau một chút không chứ?!”
Hoắc Hi cũng không chạy nữa, ngồi xổm xuống trước mặt cô, kiên nhẫn giảng giải với cô: “Tháng trước lúc đau bụng có phải bác sĩ đã nói phải ít tiêu thụ đồ lạnh đi không?”
Ánh mắt Thịnh Kiều lập tức tránh né, cô lí nhí nói: “Sao anh lại lôi chuyện cũ ra ạ……”
Hoắc Hi lại nói: “Có phải em đã bảo đảm trước mặt bác sĩ là một tháng chỉ ăn 5 cái kem không?”
Thịnh Kiều: “…… Tháng này em đã ăn đủ đâu.”
Hoắc Hi: “Thêm cả cái sáng nay, đã là cái thứ ba. Tháng này còn 14 ngày nữa, em có thể bảo đảm nửa tháng tiếp theo em chỉ ăn một cái không?”
Thịnh Kiều: “…………”
Hoắc Hi sờ soạng đầu cô, giọng nói thấp đến mức như đang dỗ dành: “Có nghe lời không nào?”
Cô dẩu miệng, hồi lâu, cô khịt mũi nói một âm tiết: “Nghe.”
Lúc này Hoắc Hi mới cười, duỗi tay bế cô lên, thay cô vỗ vỗ bụi sau lưng, “Về nhà chờ anh đi.”
Cô gật gật đầu, ngoan ngoãn mỉm cười: “Vậy có thể trả tiền và di động cho em không?”
Hoắc Hi cũng cười: “Không thể.”
Thịnh Kiều: “………… Hừ!”
Cô quay đầu đi thẳng.
Mắt Hoắc Hi mang theo ý cười nhìn dáng vẻ thở phì phò của cô, hồi lâu anh mới xoay người, tiếp tục buổi chạy tối của mình.
Người xem bỏ mình tập thể.
Sóng comment:
【 ánh mắt yêu chiều ấy…… em không ổn rồi…… Bác sĩ cứu cháu với, cháu chết chìm trong ánh mắt này rồi 】
【 xin cho hồn tôi xuyên vào người Thịnh Kiều đi, chỉ một ngày thôi, không! Một giờ cũng đủ rồi! Huhuhu 】
【 đây là đang yêu nhau hay đang nuôi con gái đấy? Mị muốn báo cảnh sát! 】
【 chẳng nhẽ các mẹ chưa nghe câu, cách yêu một cô gái tốt nhất là chiều chuộng cô ấy như con gái mình sao 】
【 Thịnh Kiều có tài đức gì chứ, em gato quá trời 】
【 Thịnh Kiều bề ngoài xinh đẹp tính cách lại tốt, bằng cấp cao chỉ số thông minh khủng, làm nũng cũng đáng yêu như vậy, phàm là đàn ông sẽ đều yêu chiều thôi】
【 đời này chắc không thể rồi, kiếp sau nhớ phải đầu thai cho tốt 】
【 Khi nào thì họ kết hôn? Em muốn xem “Bố ơi mình đi đâu thế?”! 】
【 ha ha ha ha ha ha ha “Bố ơi mình đi đâu thế?” có phải nghĩ hơi xa quá rồi không! 】
【 tui vượt thời gian từ 5 năm sau tới đây, tui spoil, Thắng Lợi ly hôn rồi 】
【 tui vượt thời gian từ 6 năm sau tới đây, tui spoil, thằng lầu trên nói điêu đã bị sét đánh 】
Mãi đến lúc Hoắc Hi đi chạy bộ buổi tổi xong, trận combat trên sóng comment mới chậm nhịp lại.
Lúc anh trở lại căn nhà nhỏ, Thịnh Kiều đã tắm rửa và thay áo ngủ xong, đang mượn di động của Đinh Giản ghé vào trên giường chơi, Hoắc Hi đi vào chào cô rồi lại đi ra ngoài tắm rửa. Tắm xong anh cầm khăn lông đi vào vừa đi vừa lau tóc, thấy cô vẫn giữ nguyên tư thế cũ đó, ngón tay chuyển động rất nhanh, anh biết ngay cô đang làm gì.
Anh thuận miệng hỏi: “Em vẫn chưa cày rank xong à?”
Thịnh Kiều cũng không ngẩng đầu lên: “Nhanh thôi ạ, còn lần chống bôi đen cuối cùng này thôi.” Cô thấp giọng oán giận: “Sao dạo này Super Topic của anh lại rớt rồi.”
Hoắc Hi lại ra gian ngoài sấy tóc.
Sóng comment lại điên lên vì hai câu đối thoại này:
【 Hoắc Hi nói cày rank, là cái ý mà em hiểu đấy sao? 】
【 Thịnh Kiều nói chống bôi đen trên Super Topic, là cái ý mà mị hiểu đấy à? 】
【 cho nên ngày nào Thịnh Kiều cũng chuyên tâm cày rank chống bôi đen làm số liệu à? 】
【 chuyện hằng ngày của fangirl đu idol mà!!! A a a Thịnh Kiều chân thật quá rồi! 】
【 cô ấy còn biết cả chuyện Super Topic bị rớt hạng! Có phải ngày nào cô ta cũng trà trộn trong Super Topic không! 】
【 càng nghĩ càng thấy ớn! Trong đám chị em đu idol của em không phải có cô ấy đấy chứ! 】
【 đến Thịnh Kiều còn nỗ lực như vậy, các chị còn có lý do gì mà không cày rank! Lên Super Topic đê! Đêm nay nhất định phải kéo lên hạng nhất! 】
【 huhuhu chị dâu này mị nhận, chị dâu biết làm số liệu nhất định là một chị dâu tốt 】
【 chuyện buồn cười hơn chẳng nhẽ không phải là Hoắc Hi biết Thịnh Kiều tự cày rank cho anh ta sao ha ha ha 】
【 từ sau khi Hoắc Hi trở về vào nhà đến lúc tắm rửa, Thịnh Kiều cũng chưa ngẩng đầu liếc anh ta một cái, hết sức chuyên chú cày rank, cười chết tôi mất 】
【 số liệu còn quan trọng hơn người thật, chị dâu giỏi lắm, chúng mình cùng vỗ tay cho chị ấy nào 】
【 muốn biết clone của Thịnh Kiều tên là gì quá, muốn vụng trộm addfriend clone của cô ấy】
Chỉ tiếc Thịnh Kiều cày xong rank thì tắt di động luôn, nhảy xuống từ trên giường chạy đến gian ngoài. Hoắc Hi đã sấy tóc xong, đang đốt nhang muỗi ở trước bàn.
Vừa rồi lúc anh chạy bộ về đã mua trên đường, đốt xong anh đi vào buồng trong, còn cố ý trêu cô: “Mua bằng tiền mua kem của em đấy.”
Thịnh Kiều quả nhiên hừ một tiếng.
Anh trêu cô xong thì cảm thấy tâm trạng không tồi, duỗi tay xoa nhẹ mái đầu đã gội sạch sẽ thơm tho của cô, dịu dàng hỏi: “Lúc tắm anh thấy bên bên bờ tường có để cây thang, muốn lên nóc nhà ngắm sao không?”
Đôi mắt Thịnh Kiều tức khắc còn sáng hơn cả sao: “Muốn ạ!”
Anh không nhịn được cúi người hôn lên đôi môi mềm mại của cô.
Đây là lần đầu tiên hai người tiếp xúc thân mật ngoại trừ dắt tay kể từ đầu live stream đến nay, sóng comment quả thực đã trở thành nơi tụ tập của đám mác-mốt, sắp bị cái cúi đầu hôn này làm cho ngọt điên luôn.
Đang điên cuồng thét chói tai, Hoắc Hi đã nắm tay Thịnh Kiều trèo thang lên trên nóc nhà, lại còn cẩn thận cầm theo một vòng nhang muỗi, chờ cô ngồi xuống anh bèn đốt lên đặt ở bên cạnh.
Làng chài ven biển, trời và biển trong vắt một màu, nhìn về nơi xa, mặt biển bằng giao thoa với màn đêm đen, ánh sao chiếu rọi khắp vùng biển rộng.
Cô dựa vào vai anh, áo ngủ gấu con màu trắng bị gió đêm thổi lay động nhẹ nhàng. Camera đẩy ra xa, tựa như một bức poster, đẹp đến mức khán giả đóng hết sóng comment lại, sợ sẽ quấy rầy đến cảnh lãng mạn tươi đẹp này.
Nhang muỗi châm được một nửa, cơn buồn ngủ ập đến, Hoắc Hi đưa Thịnh Kiều về phòng ngủ. Chờ cô nằm lên giường, anh dém chăn cho cô, bàn tay chống ở bên gối, cúi người hôn lên trán cô.
“Ngủ ngon.”
Tuy rằng anh rất muốn ôm cô ngủ, nhưng dù sao cũng là live stream, không thể để antifan tìm được cơ hội chửi bới cô. Hoắc Hi tắt đèn lui ra ngoài, nằm lên giường ở gian ngoài.
Thầy quay phim cũng lui ra ngoài, live stream hôm nay đến đây là kết thúc.
Live stream đã kết thúc, nhưng cuộc sống về đêm trên mạng chỉ vừa mới bắt đầu. Ăn đường cả ngày, bây giờ chính là lúc trả về! Thuyền Thắng Lợi toàn thể ra tay, cắt video chụp hình cắt cảnh, chen đầy cả cộng đồng mạng.
Trong một đêm, quân số của hội chèo thuyền Thắng Lợi gia tăng cực lớn.
Trích đoạn trên live stream của Hoắc Hi và Thịnh Kiều được cắt ghép tập hợp đã lên ngồi hot search, mỗi một cư dân mạng click vào đều bị thồn một miệng đường.
Đó không phải sự ngọt ngào do diễn xuất. Thịnh Kiều chân thành như thể mặt trời hừng hực, cô yêu một người, trong lòng trong mắt đều là anh, không hề giả dối chút nào. Cho nên cô dốc hết sức lực đối xử thật tốt với đối phương, hận không thể trao hết toàn bộ yêu quý cho anh.
Mà Hoắc Hi tựa như cơn gió, yêu thương không quá rõ ràng, nhưng bạn không nhìn thấy gió, gió lại không lúc nào ngừng vây xung quanh bạn, “Êm tiếng mát cho đời”, đại khái chắc là như vậy.
Anh không chỉ chiều chuộng, mà đã mê đắm yêu chiều cô.
Antifan dù có chửi thế nào, cũng không che giấu được sự thật là hai người yêu nhau.
Chỉ trong vòng một ngày, những lời nói bám dính la liếm đều tự sụp đổ.
Đi một đám fan không thể chấp nhận mối tình này, tới một đám fan hâm mộ tình yêu thần tiên, hướng gió cuối cùng dần dần trở về bình thường, mà đây mới chỉ là khởi đầu của sự rải đường.
Ở tương lai xa xôi, công dân X nhớ lại khoảng thời gian này, anh ta nói như vầy: “Ngọt lắm ó~, ăn gì cũng không ngon, gầy sọp cả đi á~.”
……
[HẾT CHƯƠNG 154]
“Êm tiếng mát cho đời“: Câu thơ trong bài Xuân dạ hỉ vũ (Đêm xuân mừng mưa) của Đỗ Phủ trong tập Phiêu bạc tây nam (760-770)
Xuân dạ hỉ vũ
Hảo vũ tri thì tiết,
Đương xuân nãi phát sinh.
Tuỳ phong tiềm nhập dạ,
Nhuận vật tế vô thanh.
Dã kính vân câu hắc,
Giang thuyền hoả độc minh.
Hiểu khan hồng thấp xứ,
Hoa trọng Cẩm Quan thành.
Bản dịch của Lê Nguyễn Lưu:
Trời tốt, mưa lành tới
Đang xuân chợt nhẹ rơi
Vào đêm theo với gió
Êm tiếng mát cho đời
Đường nội làn mây ám
Thuyền sông ánh lửa ngời
Sớm trông miền đỏ thắm
Hoa nở Cẩm Thành tươi
Nguồn: Đường thi tuyển dịch, NXB Thuận Hoá, 1997