Tại nhà hàng XXX...- Ặc! Có cần phải tới đây không? Đông đúc thế này... - Hoàng Khả Nhi nhìn ngó xung quanh mà trong lòng bất an
- Thượng lưu phải đến những nơi thượng lưu - Vương Tuấn Khải cười, kéo một chiếc ghế mời Khả Nhi ngồi,
Sau đó, cậu ung dung bước sang ngồi ngay chiếc ghế bên cạnh
Ray nhếch môi có ý khinh bỉ rồi ngồi đối diện, cười đùa với Khả Nhi vẻ rất thong thả và khoan thai
- Đã được nghe danh lâu, Trung Quốc thật đúng là khoa ẩm thực của thế giới, cách bố trí vô cùng bắt mắt, ở Pari chắc không có nơi thế này đâu nhỉ?
- Ừm - Khả Nhi gật đầu - mọi người dân sinh hoạt xung quanh đây đều rất tốt bụng, đặc biệt là dân Trùng Khánh, cậu cứ yên tâm, đi đâu mà lạc đường cứ hỏi, họ sẽ chỉ
“ Thân thiết quá nhỉ? Đến tôi cũng bơ luôn “ - Vương Tuấn Khải nghĩ thầm mà trong lòng đây uất ức
Haizz... Trách phải trách sao Hoàng Khả Nhi lại hững hờ đến thế???
Hoàng Khả Nhi gọi ba phần bít tết, sau đó, mọi người cùng nhau vừa ăn vừa nói rất chi là vui vẻ... nói vui vẻ thế thôi chứ chỉ có cặp Nhi _ Ray là vui, còn Vương Tuấn Khải? Mặt ai oán khỏi phải nói
Reng!!! - điện thoại của Khả Nhi, là Hoàng baba gọi
- Tôi vào WC một lát
Đợi cho bóng Khả Nhi khuất đi, hai thằng con trai, à không, hai thằng đàn ông mới lườm nhau
- Cậu có vẻ thân với Khả Nhi quá nhỉ? - Vương Tuấn Khải vẫn giữ tư thế ngay thẳng, ôn nhu ngồi thưởng thức dĩa bít tết ngon lành mà trong lòng thì như có lửa đốt, cái này người ta gọi là gato đó a~~~
- Không biết à? - Ray nghiêng đầu, cười nhạt - tôi với cô ấy thân nhau từ năm cô lấy lớp 11 đấy, thân khỏi phải nói, đi đâu cũng có nhau, có khi uống cùng ly nước, nói chung, giá trị của cậu trong mắt cô ấy, sao bằng tôi được
Rầm!!! - Vương Tuấn Khải không kìm chế được tức giận đập bàn
- Thế tôi cũng thân lắm đấy nhá? Cậu biết đấy, tôi quen Khả Nhi từ đầu cấp 3 rồi, bây giờ, gia đình hai bên cũng có thế coi là đã có hôn ước, vấn đề chỉ là thời gian, sớm muộn gì cô ấy cũng thuộc về tôi - cậu nhếch môi, đoán nhé, nếu có fan girl ở đây thì... aaaaaaaaaaaaa soái ca~~~~
- Tôi không quan tâm - Ray đứng dậy, đôi mặt sâu không đáy chĩa vào Vương Tuấn Khải - tôi về đây, bận rồi, nói cô ấy, bữa sau tôi sẽ đến nhà cô ấy chơi
Chữ chơi Ray còn cố ý nhấn mạnh làm người đối diện tức đến điên máu nhưng vẫn cố kìm chế
- Tạm biệt
...
Một lúc sau, Khả Nhi đi ra không thấy bóng dáng Ray đâu liền thắc mắc
- Ray đâu rồi?
- Cậu ta về rồi - Tuấn Khải nghiến răng
- Về sớm vậy? - Khả Nhi bĩu môi rồi ngồi xuống từ từ xử lí phần ăn sáng của mình
- Cậu ta nói sẽ sớm đến nhà cậu để đốt
- Đốt gì cơ? - Khả Nhi quay sang Tuấn Khải - cậu đang đùa đấy à?
- Tôi không đùa - Vương Tuấn Khải mặt nóng lên, đúng là nói dối không chớp mắt
Hoàng Khả Nhi đôi phần đã cảm nhận được mùi sát khí liền biết điều không hỏi thêm gì, chỉ lặng lẽ ăn
- Khi nào cậu mới chấp nhận tôi? - Vương Tuấn Khải chợt lên tiếng, tay buông nĩa quay sang nhìn cô
Đôi mắt Khả Nhi chớp chớp đáng yêu, cô chóng cằm
- Chấp nhận gì chứ?
- Cậu thừa biết còn cố hỏi
- Tôi... - Khả Nhi cúi gầm mặt - thế đợi đi, nhưng cậu chả lãng mạn tí nào, hỏi gì mà chống trơn thế à?
- Thế này đủ chưa? - Tuấn Khải cười soái khí đầy mình rồi cúi nhẹ xuống, môi chạm môi ai đó
Được một lúc lâu cậu mới buông ra, mặt Khả Nhi ngại ngùng đến ửng hồng cả lên
- Hôm nay coi như chúng ta chính thức hẹn hò, tôi sợ tôi không chờ được nữa rồi, dễ mất cậu lắm