Chương 22: tớ không muốn LuHan hyung tiếp tục rời đi.
Hôm đó, BaekHyun ở lại nhà của Jee Ha với cô bạn Jun Mi
KTX ngày hôm sau:
- mọi người ơi, em có mua gà rán nè. Jee Ha đi vào, trên tay còn cầm bịch gà rán, mọi người hí hửng xúm lại tranh giành.
BaekHyun từ ngoài cửa đi vào, nhìn mọi người chào một câu rồi đi thẳng vào WC, mọi người đang ăn ngon lành liền bị BaekHyun phá hoại không khí, tất cả mọi người đều buông đồ ăn trừ Kai.
- Kim Jong In, KTX sắp loạn đến nơi rồi em còn ăn được? D.O trừng mắt, Kai nuối tiếc nhìn con gà uất ức hét “huhu, tại sao? sao yêu nhau không thể đến với nhau”
ChanYeol vừa bước ra, dù biết là Kai nói đến con gà, nhưng cậu lại cảm nhận câu nói đó dành cho cậu thì sẽ đúng hơn.
Vừa bước đến cửa WC thì BaekHyun bước ra, 2 người họ nhìn nhau, không gian như ngừng lại và có lẽ sẽ ngừng hẳn nếu Jee Ha không kéo 2 người họ ra phòng khách.
- được rồi, đủ rồi, ức chế lắm rồi, mấy anh ngốc (babo) đủ chưa?
- hả, sao em lại hỏi họ ăn cơm (babeul) đủ chưa? SeHun ngơ ngác nói, Jee Ha nhìn anh y hệt nhìn người ngoài hành tinh: oppa, anh chắc không phải người gốc Hàn đâu nhỉ? Hay anh già rồi, em nói là NGỐC KHÔNG PHẢI ĂN CƠM.
- hì. SeHun cười ngượng rồi trực tiếp núp sau LuHan.
- em không cần phải nói đâu, anh hiểu cậu ấy rồi. ChanYeol lạnh nhạt nói, mà trái tim BaekHyun có cái gì bóp đến tan nát rồi, hiểu cậu ấy rồi, haha, cậu hiểu tớ bao nhiêu chứ ChanYeol.
- anh hiểu cái nỗi gì chứ. Jee Ha hét lên, cô mệt mỏi thật rồi, cái đôi này, chỉ cần một chút là có thể hiểu ra vấn đề mà lại …
- ChanYeol, BaekHyun, 2 người … XiuMin vừa định nói liền bị xen vào: đủ rồi.
Bép, Bép. 2 cái dép an tọa ngon lành trên 2 cái mặt của 2 bạn nhỏ đáng thương.
Dép tông thần trưởng ư? Trình độ ném là trúng này mà họ quen biết chỉ có một người duy nhất, nhìn đôi dép tông, quen quen mắt a, thôi xong, hình như là dép tông mết in galaxy, khoan, nhưng sao dép của thánh Kris lại an tọa trên mặt 2 bạn nhỏ???
- 2 cậu không biết kính ngữ đọc thế nào hả? Byun BaekHyun, Park ChanYeol, 2 cậu yêu quá hóa rồ rồi phải không?
Tao như chết lặng tại chỗ, tay cậu bám chặt lấy người Chen, nếu không có lẽ hiện tại, cậu đã ngã khụy rồi.
Con người này, đang đứng trước mặt cậu, người cậu vừa yêu vừa hận - Ngô Diệc Phàm, là anh sao?
- Kris. Mọi người như không tin vào mắt mình, sau đó nhảy bổ vào ôm lấy Kris, hại Tao hoang mang đến suýt ngất đi, chuyện gì đây?
- không phải hôm qua hyung còn nói là không biết bao giờ mới quay lại sao? SeHun nhảy lên ôm cứng Kris liền bị LuHan trừng mắt kéo xuống: hết chuyện để làm rồi à?
- Tao à, mọi chuyện anh giải thích sau, còn có Baek … Kris quay qua Tao, nói với cậu bằng đôi mắt ẩn chứa bao nhớ nhung, buồn bã, vừa quay sang định nói với ChanBaek thì liền bị một vật thể cái (Jee Ha: cái gì, lão nương mà dám gọi là vật thể cái á? *cầm chảo đuổi theo tác giả*) ôm cứng lấy: Kris oppa, chữ ký Kimi của em đâu?
- à, hì, anh quên rồi, tại vội … á á á. Chưa nói xong liền bị Jee Ha dẫm cho 1 nhát vào chân, Kris thật thê thảm a, ai bảo nhường nhịn con gái lắm cơ thánh à…
- Kimi rốt cục là gì mà em thích anh ta vậy? LuHan nói, anh từng gặp người này rồi, hiền lành, ấm áp ra phết.
- kệ em. Jee Ha mỉm cười, nghĩ về Kimi cô chỉ có hạnh phúc xen lẫn đau lòng.
- à đúng, Byun BaekHyun, chú nhìn xem, anh rất ổn phải không? Nếu vì LuHan mà chú làm vậy, để chú cùng ChanYeol chia tay, LuHan cũng chẳng an lòng, vả lại, nếu LuHan phải rời đi, cậu ấy và SeHun sẽ còn liên lạc, còn yêu thương nhau, còn cậu và ChanYeol thì khác, nghĩ lại đi đồ ngốc. Kris nói, rồi xoa nhẹ đầu BaekHyun.
- vì tớ? Chẳng nhẽ tớ và SeHun cũng như cậu và Tao, bị phát hiện rồi, và phải có người hi sinh sao? LuHan như không tin vào tai mình, cậu phải làm sao nếu là sự thật.- ưm.
- sao có thể. Tao cũng nghe như sét đánh ngang tai, cậu trách nhầm Kris rồi sao? LuHan lắc đầu ngoày ngoạy, không, bắt anh xa SeHun thà bắt anh chết đi, LuHan một mạch chạy thẳng về phòng, SeHun cũng chạy theo, Tao thì đứng như trời trồng, nước mắt rơi tự bao giờ, ChanYeol kéo BaekHyun lại nhìn cậu: chuyện hẹn hò … là vì LuHan hyung?
- tớ không muốn LuHan hyung tiếp tục rời đi, Channie, tớ xin lỗi. hai người ôm chặt nhau, như sợ sẽ chia lìa.
Lay như sợ một ngày, cậu cũng sẽ như họ, bị dồn ép vào đường cùng, cậu vô thức nép người vào SuHo, rồi ôm chặt lấy anh.
XiuMin khóc lớn, anh cũng có suy nghĩ chẳng khác gì Lay, Chen thấy thế liền lao đến ôm lấy anh.
D.O mắt mở to hết sức, sau đó ôm chặt Kai, sợ rằng sẽ vụt mất cậu.
Kris tiến đến: em không tin tưởng anh một chút sao? 1 chút cũng không? Kris nói rồi bước đến Sopha, ngồi quay lưng lại với Tao
Tao như chết lặng, cậu đúng là không tin anh dù chỉ một chút, Jee Ha chạy lại ôm lấy Tao: không thể trách anh mà.
Tại phòng HunHan, LuHan ôm chặt SeHun khóc, SeHun càng dỗ, LuHan càng khóc lớn, anh, sắp phải rời xa người anh yêu, rời xa gia đình thứ 2 này thật sao?