[Fanfic Phích Lịch Bố Đại Hí ] [Tối Ỷ] Cuộc Sống Ở Thành Thời Gian

Chương 1: Chương 1




Cuộc Sống Ở Thành Thời Gian

Tên gốc: 在时间城的日子

Tác Giả: Phần Tẫn Tương Tư // 焚尽相思

Chuyển ngữ: Duy Lam

Chương 1

Ẩm Tuế quang sứ gần đây rất phiền não.

Trước kia hắn nuôi nấng chăm bẵm thằng nhóc lầm lì mất cân đối thần kinh cơ mặt Tối Quang Âm, vất vả chẳng khác nào mẹ đẻ ra nó. Sau này thằng ranh lớn lên moi tim cho Cửu Thiên Thắng, hắn lại phải lao lực bận tâm thêm cả cái kẻ mang Thời Gian chi tâm kia. Khó khăn lắm bây giờ hai đứa mới khỏe mạnh nguyên vẹn về đến nhà, Ỷ La Sinh thuận lợi nhập hộ khẩu vào thành Thời Gian và Tố Hoàn Chân trở lại Khổ Cảnh, rốt cuộc hắn cũng có thể sống những ngày bình thường vui vẻ.

….Cơ mà, hình như quan hệ giữa Tối Quang Âm với Ỷ La Sinh xảy ra vấn đề

Cái đợt Ỷ La Sinh trầm mình dưới hồ, Tối Quang Âm một ngày mười hai canh giờ đều ngồi ngóc mỏ đợi trên bờ chẳng rời nửa bước, thậm chí còn dựng một cái lều cạnh đó, sống cuộc đời tỉnh ngắm hồ ly ngủ dậy tiếp tục ngắm hồ ly. Thành chủ khuyên Tối Quang Âm mấy lần, thấy nó tâm ý đã quyết (thằng nhỏ này ngang bướng đến mức nào thì đời trước mấy người thấy cả rồi đấy), thế là ổng bắt Ẩm Tuế ngày ngày đưa cơm cho nó.

Có lần Ẩm Tuế đến gần thì thấy Tối Quang Âm đang dựa người vào tảng đá ven hồ lẩm bẩm lầm bầm với đao giả trong hồ, bộ dạng trông y như bị Hắc Tội Khổng Tước nhập thân, mà không, có khi còn kinh dị hơn ấy chứ.

Ẩm Tuế loáng thoáng nghe thấy nó nói cái gì mà “Một lần liếc mắt trong yến Lang Hoa thành cả đời si dại.” rồi thì “Trên đời chỉ có mẫu đơn mới là tuyệt sắc.”, rồi lại “Nguyện lấy tim ta sưởi ấm tim người.”… nghe xong hắn khó ở đến mức chạy đi đẩy cối xay suốt mấy hôm.

Bây giờ Ỷ La Sinh tỉnh lại rồi, cả ngày làm gì nói gì gần như đều không rời Tối Quang Âm, ấy thế mà thằng ranh kia lại giở dói lạnh nhạt trốn tránh y mới lạ chứ.

Từ lúc Ỷ La Sinh đến thành Thời Gian thì giống như một cây mẫu đơn đã bén rễ sâu trong lòng đất, thậm chí còn trở thành chị em bạn dì với Ẩm Tuế nhà này. Tuy Ẩm Tuế giả vờ lãnh đạm nhưng vẫn quan tâm y rõ rành rành ra đấy. Dù Ỷ La Sinh có không nói với hắn chuyện về Tối Quang Âm thì hắn cũng vẫn lo thôi. Thế là một ngày nọ, hắn đi tìm Thành Chủ.

“Nhiều ngày nay Tối Quang Âm cứ trốn tránh Ỷ La Sinh suốt.”

“Ầy, trẻ con nó dỗi chơi ấy mà, Ẩm Tuế ngươi để ý làm gì…Tùy Ngộ cục cưng, điểm tâm này của ngô con ăn không phải trả tiền đâu, ăn một miếng thì thơm ngô một cái nha….”

Móa, trông ngu vỡi…

“Cứ thế mãi chung quy cũng không ổn.”

Có thời gian quan tâm đến tình cảm của đôi cẩu phu phu chúng nó thì lo mà giảm béo đi, Quang sứ.

Thành chủ liếc mắt nhìn má sắp nhỏ mà gằn từng chữ một, “Bảo Ỷ La Sinh đi Khổ Cảnh tìm một con bé tên Liêm Trang về đây.”

———

Chiều hôm đó Ỷ La Sinh nhận được tờ giấy nhỏ bằng hai ngón tay ghi chỉ thị của Thành Chủ. Y nghĩ bụng gần đây Khổ Cảnh khá là hòa bình mà mình thì đã lâu không gặp hảo hữu Ý Kì Hành, vừa hay nhân cơ hội này thăm hỏi người kia một lần mới được. Nghĩ ngợi vu vơ, y không hề để ý thấy cách đó không xa nơi bóng hoa giăng mắc, Tối Quang Âm đang nhìn chằm chằm vào nét cười trên mặt mình, ánh mắt càng ngày càng đen kịt đi.

Những khi được Tố Hoàn Chân nhờ vả, Ỷ La Sinh đều tích cực lắm. Tối Quang Âm vì lo lắng mà chạy theo mấy lần đều thấy đao giả nhà mình làm việc với hiệu suất cực kì cao, Thành Chủ cho ba ngày, y nhiều lắm chỉ cần hai ngày là hoàn thành nhiệm vụ. Lấy phong cách đao sắc chặt đay rối quyết liệt xử lý công việc xong, y sẽ vèo đi như gió chạy tới Khiếu Hoán Uyên Tẩu.

Bây giờ ai đang ở Khiếu Hoán Uyên Tẩu, Tối Quang Âm biết rất rõ. Năm đó Ỷ La Sinh đưa tiễn ai kia đến ngàn dặm, hắn ở phía sau rơi nước mắt mất hết cả mặt mũi ra. Tuy biết hai người chỉ có tình nghĩa đồng tu thuần túy, cơ mà đó là người hắn yêu, lúc nào hắn chẳng ước chỉ có một mình mình được ở gần

Huống hồ Ỷ La Sinh còn từng một lần bỏ mạng vì tên kia. Dẫu Tối Quang Âm có rộng rãi cách mấy thì thấy y vui vẻ với người ta…hắn vẫn cứ ghen như thường thôi.

Lần này Tối Quang Âm lại không quản được hai chân của mình mà nhốt Tiểu Mật Đào vào phòng rồi lẳng lặng đuổi theo Ỷ La Sinh. Sau khi ra khỏi thành, Ỷ La Sinh đi thẳng một đường thì không cần nhiều lời, tính y lại cảnh giác, muốn bám theo rõ là vất vả. Tối Quang Âm càng đuổi càng thấy đường này sao mà quen thuộc thế, trong lòng không khỏi sinh nghi.

Tùng bách um tùm, lá bay oanh múa.

…Chẳng phải đây chính là nơi Liêm Trang đang dạy học thì là gì?

————

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.