Thanh Sương Hậu
Tác giả: Thích Hủ Y
Chuyển ngữ: Duy Lam
Để biết thêm chi tiết về cặp đôi trong những đồng nhân văn mới xuất hiện trong nhà, hãy chọt em
Trung
Bão Cầm vâng lệnh mà đi, Thính Vũ tiến đến kê bàn thấp, thảm mềm, chậu than và đầy đủ những thứ khác.
Ba người cùng nhau an vị, khi ngồi xuống Tối Quang Âm vòng một tay trên lưng Ỷ La Sinh, tay còn lại kéo chiếc thảm hơi lệch về đằng sau của y lên phía trước một chút. Ỷ La Sinh thuận thế ngồi xuống, nghịch ngợm búng ngón tay của Tối Quang Âm khi hắn muốn thu tay rồi nở một nụ cười gian xảo. Một loạt động tác như mây bay nước chảy, lưu loát quen thuộc, tự nhiên linh hoạt như thể là chuyện thường ngày.
Bộ Hương Trần nheo mắt mím môi cười đầy hứng thú, sau đó chuyển ánh mắt vào trong sân viện.
Trên mặt đất đã trắng trong một màu tuyết mịn, tuy là mùa đông nhưng hoa thơm cỏ quý trong viện vẫn cứ xanh ngắt thắm tươi nhờ Bát Phẩm Thần Thông, từng bông tuyết nhỏ đậu lại nơi kẽ lá điểm xuyết đẹp mắt vô cùng. Bộ Hương Trần búng ngón tay kêu vang, mấy cây tịch mai trong sân đua nhau nở rộ, hương mai man mác tỏa lan trong không gian tăng thêm mấy phần tao nhã thanh cao.
Ỷ La Sinh cười bảo, “Bạch mai ánh tuyết, Bát Phẩm Thần Thông của lâu chủ đúng là diệu chiêu phong nhã.”
Bộ Hương Trần lười nhác đáp, “Chút tài mọn mà thôi, ngươi thích thì ta dạy cho ngươi cũng được. Dù sao ta chẳng ra giang hồ nữa, Bát Phẩm Thần Thông thất truyền đúng là có chút đáng tiếc.”
Ỷ La Sinh nháy mắt mấy cái, vẫn tủm tỉm cười, “Dạy ta một chiêu hiệu lệnh trăm hoa là được, ở thành Thời Gian trừ trong lưu uyển thì không có cỏ cây gì, thực có phần lạnh lẽo.”
Tối Quang Âm một mực lặng yên ngồi nghe hai người nói chuyện, bấy giờ mới nhíu mày hỏi, “Lạnh lẽo hả?”
Ỷ La Sinh quay lại nhìn hắn rồi tỉnh bơ sửa lời, “Không, ta có nói nhà mình lạnh lẽo đâu. Ý ta là thành Thời Gian bây giờ đã tốt lắm rồi, nếu có nhiều hoa cỏ hơn nữa thì lại càng tốt.”
Tối Quang Âm gật đầu như có điều suy nghĩ.
Lúc này Bão Cầm đã xách hai vò rượu trở lại, thành thạo rót rượu vào chiếc bầu bằng bạc rồi đặt bầu vào lò hâm rượu.
Rượu mà Bộ Hương Trần cất trữ đương nhiên là hạng nhất tuyệt trên thế gian, vừa mở ra đã ngửi thấy một mùi hương u thuần mát lạnh. Theo luồng hơi rượu hâm nóng, hương rượu nồng nàn lại càng lan tỏa men say.
Rượu hâm xong, Bão Cầm lấy bầu ra rót đầy bảy phần vào ba chiếc chén trước mặt ba người rồi mới cúi mình lui ra.
Ỷ La Sinh cầm chén, nhấp một ngụm rồi khen, “Quả nhiên là rượu ngon.”
Bộ Hương Trần mỉm cười, cũng uống một ly, ngẩng đầu lên thì thấy thiếu niên đối diện mặt mày lạnh tanh nhìn chăm chăm vào chén rượu, không hề có ý muốn uống.
Ỷ La Sinh uống cạn một chén, quay sang thấy Tối Quang Âm như vậy thì cười bảo, “Rượu này do bách hoa ủ thành, tuy mùi có nồng nhưng chất rượu lại nhạt, không say đâu.”
Tối Quang Âm nhìn nhìn Ỷ La Sinh, do dự một chút nhưng vẫn cầm chén nhấp một ngụm. Thấy rượu này quả nhiên ôn hòa hệt như y nói, mà sau khi uống rồi đầu lưỡi vẫn ngậm hương, mềm mại dễ chịu đến vô cùng thì đánh bạo chậm rãi uống nốt.
Ỷ La Sinh lại châm thêm cho hắn một chén nữa. Bộ Hương Trần đột nhiên lên tiếng, “Ta nghe nói trận đấu với Bạo Vũ, hai người thắng rất thảm.”
Ỷ La Sinh thở dài, “Đúng là rất thảm. May mà rốt cuộc cũng qua.”
Bộ Hương Trần lại hỏi, “Vậy ngươi sau này có tính toán gì không?”
Thiếu niên ngồi một bên nhấp từng ngụm rượu nhỏ sắc mặt đã hơi hồng lên nhưng vẫn rũ mi thưởng thức chăm chú như cũ, trông bộ dạng không hề để ý cứ như không nghe thấy hai người kia đang nói chuyện vậy.
Ỷ La Sinh mỉm cười đáp, “Lâu chủ chán ghét giang hồ hỗn loạn nên mới chọn cách ẩn cư lánh đời, mà ta chán ghét một đời phiêu dạt, may mắn hiện nay đã có bờ để đậu, có chốn để về rồi.”
Bộ Hương Trần đánh mắt liếc sang Tối Quang Âm đang mân mê cái chén một cách vô cùng chuyên tâm, bỗng dưng trong lòng sinh ra chút ý muốn đùa, bèn cố ý nói, “Bến bờ này là thành Thời Gian?”, sau đó lại giảo hoạt liếc sang Tối Quang Âm, dùng âm lượng chắc chắn hắn có thể nghe mà hỏi tiếp, “Hay là hắn?”
Tối Quang Âm mặt không đổi sắc, chỉ lấy bầu rượu rót cho mình đầy chén rồi cúi đầu uống cạn, tựa hồ không nghe thấy lời của Bộ Hương Trần.
Ỷ La Sinh cười đáp, “Không liên quan đến một nơi hay một người, mà là một loại tâm cảnh kiên định, an yên, tràn đầy cảm giác thuộc về. Có phần tâm cảnh này thì thân ở nơi nào, ở bên ai cũng đều không ảnh hưởng mảy may, mà có thể gặp được một người hay một nơi cho ngươi phần tâm cảnh ấy, lại càng là chuyện may mắn chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu. Người sống trên đời, cảnh tình thay đổi chỉ trong một đôi ý nghĩ, tầm quan trọng của tâm cảnh chẳng nói cũng đủ hiểu mà. Người ta thường nói tiểu ẩn trong rừng sâu, đại ẩn nơi thành thị, lâu chủ lại ẩn trong phong ấn tầng tầng lớp lớp, đúng là thú vị.”
Bộ Hương Trần thở dài, “Cái miệng của ngươi càng ngày càng không nể mặt người ta.”
Nàng vốn muốn hỏi cho rõ ràng để trêu đùa Tối Quang Âm, xem bộ dạng xấu hổ của hắn một chút, ai ngờ lại bị Ỷ La Sinh nói một hồi vòng vo lái mất trọng điểm đi rồi. Đã thế cuối cùng y lại còn chế giễu nàng nữa chứ. Người ta ở trong rừng sâu đã gọi là tiểu ẩn, mà nàng còn ở trong phong ấn giữa rừng, sợ rằng còn không tính là tiểu ẩn, tên kia đang mỉa mai nàng không có tâm cảnh ẩn sĩ đây mà. Nàng cười cười lắc đầu, uống một chén rồi nói, “Ta đúng là không có tâm cảnh ẩn sĩ, nói không chừng ngày nào đó trên giang hồ xuất hiện một tuyệt sắc diệu nhân, có khi ta chẳng nhịn nổi mà tái xuất cũng nên. Mỹ sắc chính là động lực hạng nhất đấy.”
Ỷ La Sinh bật cười cạn chén rượu trên tay, lúc đặt xuống lại không đặt vững, khiến cho nó lăn xuống khỏi bàn. Y cùng Tối Quang Âm đồng thời cúi người nhặt chén, áp rất gần nhau. Y bắt lấy khoảnh khắc này, dùng âm thanh nhẹ như lông vũ nói bên tai hắn, “Là hắn.”
Tối Quang Âm sững người rồi lập tức nhận ra đây là y đang trả lời câu hỏi lúc trước của Bộ Hương Trần. Hắn không khỏi thấy trên mặt nóng bừng lên nhưng vẫn cố giữ nét mặt lãnh đạm, chỉ dùng âm gió mà đáp, “Còn cần ngươi phải nói?”