CHƯƠNG 58. FIFTY-EIGTH CHILD
Nei Bog chống người đứng dậy, Amis đã đi được một lúc lâu, bây giờ rời khỏi có lẽ sẽ không đụng phải.
Phía dưới đã vô cùng bận rộn, những người mang phục trang và đạo cụ bất đồng liên tục được đưa lên sân khấu, buổi diễn sắp bắt đầu. Envy vẫn ôm thiết giáp của mình ngồi trong góc, phân đoạn của y là cảnh thứ ba: Quái vật biển tên là Leviathan yêu nữ chính, nó điên cuồng ghen ghét nam chính, dụ dỗ nam chính đến bờ biển muốn giết chết chàng. Leviathan ở dưới biển là vô địch, nam chính gần như mất mạng, sau đó phụ thần giáng xuống ngăn chặn quái vật biển điên cuồng. Phụ thần biến biển khơi thành sa mạc, nam nữ chính giết chết Leviathan yếu ớt, lấy da Leviathan chế thành thiết giáp mạnh nhất tham dự thánh chiến cuối cùng. Đơn giản mà nói, công dụng của Leviathan trong vở diễn này chính là nguyên liệu cho trang bị, đồng thời cũng là xúc tác cho tình cảm của nam nữ chính: trong mấy lần nam chính suýt chết đi, nữ chính quật cường rốt cuộc nhận ra tình cảm của nàng đối với nam chính, từ đó hai người yêu nhau. Envy lấy tay vuốt thiết giáp hoa văn vẩy cá, tầng tầng hoa văn vẩy cá màu bạc chiếu ra hai lúm đồng tiền nho nhỏ tươi tắn của thiếu niên, ai cũng không biết được, bắt đầu từ ban nãy, thiếu niên tóc xám liền ở vào một trạng thái khô nóng rất thần kinh, da gần như sắp không thể trói buộc máu thịt muốn nổi loạn —— chúng đang mong đợi điều gì, chúng đang khát vọng điều gì.
“Này, “Leviathan”, tới lượt cậu!”
Người của tổ kịch đều thích dùng tên vai diễn để gọi nhau, nghe nói như vậy có thể giúp bọn họ nhập vai nhanh hơn. Envy ôm thiết giáp của mình đi về phía nhân viên trang điểm, mắt lại tự động nhìn quét xung quanh, sự mất mát dưới đáy lòng dần dần lên men trào tới.
Nei Bog rời khỏi phòng quan sát ngay lúc Envy đứng lên, hắn đương nhiên không đi con đường mà Amis “đề nghị”, mà theo đường cũ trở về. Nei Bog đi rất thận trọng, hắn không khẳng định Amis rốt cuộc có phải đã rời đi hẳn hay chưa, cảm giác lẩn trốn quen thuộc làm hắn phấn khởi từ trong cốt tủy. Các hành lang trong Trứng Lớn đều có thể thông đi bốn phía, vì sắp bắt đầu trình diễn, rất ít người còn sót lại trong hành lang, một khung cảnh gấp rút trước khi bắt đầu.
Thế là trong hành lang Trứng Lớn, Nei Bog bộ dạng nhàn nhã liền có vẻ nổi bật trong một đám người mặc đồng phục.
Nei Bog thấy một con chim máy nấn ná phía trên đám người mặc đồng phục, sau đó đột ngột rít lên như gà bị đánh rồi hướng qua bên này, Nei Bog sửng sốt nhìn chăm chăm con chim máy vừa liên tục lượn vòng trên đỉnh đầu hắn, vừa phát ra âm thanh tổng hợp chói tai.
“Cảnh báo! Cảnh báo! Phát hiện mục tiêu! Phát hiện mục tiêu! Đã tiếp xúc với mục tiêu!”
Đám đồng phục cảnh sát kia lúc nhúc chạy tới trong tiếng cảnh báo chói tai, người đàn ông dẫn đầu tùy tiện phất phất tay, chim máy trên đầu Nei Bog liền vỗ vỗ cánh kim loại đáp xuống vai gã, yên tĩnh lại.
“Ồ, người lẻn vào là mi à!”
Nei Bog luôn có ác cảm với cảnh phục, hắn từng vô số lần bị đám cơ quan quyền lực mặc cảnh phục đánh đấm. Lúc đối mặt với cảnh phục, Nei Bog luôn vô thức cúi đầu trốn tránh, bày ra dáng vẻ yếu thế, bộ dạng này lúc trước sẽ giúp hắn bớt khổ hơn rất nhiều.
“Bọn ta nhận được tin báo!” Giọng nói của đối phương bất ngờ làm Nei Bog cảm thấy một sự quen thuộc không thể nói bằng lời, cái kiểu nói năng mơ hồ, ngọt xớt lại không có ý tốt này, phù hợp với người nào đó trong ký ức. “Có người bị trộm mất thẻ học viên, bộ bảo an dùng thiết bị định vị phát hiện, kẻ trộm dường như lẻn vào hội trường biểu diễn, dường như… ở ngay trước mắt đây này!”
Không cho Nei Bog cơ hội phản bác, người đàn ông mặc cảnh phục búng tay, chim máy trên vai nháy mắt hướng về phía Nei Bog, móng vuốt sắc nhọn cào rách áo choàng đen của Nei Bog, ngậm ra một tấm thẻ đen rồi vỗ cánh bay về trước mặt người đàn ông mặc cảnh phục. Đối với tấm thẻ đen kia, Nei Bog càng kinh ngạc hơn so với mọi người, sau đó hắn lập tức phản ứng được, dùng mông nghĩ cũng biết là ai giả quỷ. Nei Bog cũng từng làm loại chuyện vu oan giá họa này, lần này là vì hắn quên người ở đây không phải rác rưởi khu số bảy, nhét thẻ vào trong áo Nei Bog dưới tình trạng không bị hắn phát hiện, đối với các tinh anh khu cao cấp được thuốc cường hóa và kích thích tố nuôi lớn mà nói, cũng đơn giản như hít thở.
“Người và vật đều đã bắt được!” Trong tầm mắt hạ xuống xuất hiện bàn tay người đàn ông kia, vung vẫy đắc ý và kiêu ngạo. “Mi bị bắt! Biết chưa? Đúng là, vì đám rác rưởi luôn muốn lẫn vào bọn mi mà lượng công việc gần đây của ta thật là nhiều… Nhưng mà ta rất thỏa mãn!”
Giọng nói dính ngấy của đối phương từng chút đâm vào tai Nei Bog. “Như thế, ta có thể thật “yêu thương” bọn mi, cuồng hoan đi!”
Nei Bog ngẩng mạnh đầu nhìn đối diện, hai mắt trừng lớn. Nhìn khuôn mặt trong ký ức kia, Nei Bog mơ hồ cảm thấy xương cốt cũng nổi lên đau đớn —— đó là ký ức đau đớn mà người đối diện từng để lại trên thân thể hắn.
“Reid…”
“Ơ, mi nhận ra ta hả?”
Reid rất bất ngờ khi nghe thấy tên mình, gã nhìn Nei Bog từ trên xuống dưới, nhất là khuôn mặt Nei Bog, người mặc áo choàng đen trước mắt thoạt nhìn mong manh mà yếu ớt, da trắng gần như trong suốt, nốt ruồi đỏ ở khóe mắt quá mức chói mắt, tất cả những thứ này dường như đều nổi lên một mùi vị quen thuộc, nhưng Reid làm sao cũng không nhớ được gã đã từng thấy một người như vậy ở đâu.
Nei Bog chằm chằm nhìn mắt Reid, miệng mấp máy mấy cái, dường như nói một câu. “……”
Reid theo phản xạ tới gần. “Cái ——Ahhh!!!”
Reid che mũi kêu thảm thiết lùi lại mấy bước, máu nháy mắt thấm ra từ kẽ tay, vì bộ phận mũi bị thương, tiếng kêu thảm thiết nồng nặc giọng mũi.
“Bố đây thật lâu trước kia đã muốn nói thế này với mày, đệch mợ mày!”
Nei Bog xoay người bỏ chạy.
“Bắt lấy hắn cho ta!”
Tiếng rống giận phía sau tựa như một con dã thú đang gầm rú. Nei Bog càng chạy nhanh hơn, cái kiểu chạy trốn tim đập thình thịch lâu ngày không gặp này làm máu toàn thân hắn đều sôi lên. Hành lang trong Trứng Lớn xuyên suốt bốn phương tám hướng, Nei Bog dựa vào bản năng sâu trong ký ức, mượn đủ loại chướng ngại trên đường cản trở đối phương truy kích. Ở khu số bảy, Nei Bog từng vô số lần bị các cảnh sát truy đuổi lên bờ xuống ruộng, Reid làm đầu lĩnh càng như chó ngửi được mùi, đuổi theo không chịu bỏ —— đối với Reid mà nói, “ăn, ngủ, đánh mập” quả thật là kim chỉ nam cho hành động của đời gã —— Hiện tại, nghe Reid phía sau rống giận đến biến giọng, Nei Bog có ảo giác tựa như cách cả một đời.
Lúc bị Reid nhìn chòng chọc ở khu số năm, Nei Bog chỉ cần chạy tới được khu số sáu trước khi bị bắt, là có thể dựa vào địa hình quen thuộc mà an toàn thong dong chạy trốn. Hiện tại là ở trong Trứng Lớn, mọi thứ xung quanh đều không quen thuộc, hành lang thông khắp bốn phương tám hướng, phân nhánh căn bản không biết sẽ dẫn về đâu, Nei Bog chỉ có thể xông đại vào như con ruồi mất đầu, nhìn thấy đường rẽ liền tùy tiện chọn, nhìn thấy cửa chuyển không gian liền trực tiếp vào. Sau khi không biết đã xuyên qua cửa chuyển không gian thứ mấy, Nei Bog chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời, cả tầm nhìn đều trống trải.
Bên dưới truyền đến tiếng ồn và tiếng nhạc cực đại.
Nei Bog nhìn xuống phía dưới, cả người đều choáng váng. Hắn một lần nữa xác nhận nữ thần may mắn không thèm nhìn đến hắn, người nam lúc này đang ở trên đỉnh Trứng Lớn, phía dưới đang trình diễn chiến đấu vũ trang đặc sắc. Cả sân khấu đều như được ngâm vào một khối đại dương lập phương cực đại, kỹ thuật viên sử dụng kỹ thuật không gian, biến sân khấu thành một không gian nước đơn giản, trong không gian nước đơn giản này, tất cả động thái của nước đều được mô phỏng ra, ngay cả gợn nước dâng lên do chiến đấu cũng có thể được nhìn thấy rõ. Đang chiến đấu vũ trang trong nước, một người là thanh niên anh tuấn mặc thiết giáp màu bạc, một người là thiếu niên tóc xám bọc trong thiết giáp màu sậm, là Envy.
Envy mặc thiết giáp hoa văn vẩy cá kia của y, thiết giáp màu mực phủ một lớp lam quang của nước biển sâu, âm u mà yêu dị, hơn mười cái sợi tương tự xúc tu lan ra từ thiết giáp, trải xuôi theo gợn nước thong thả, chỉ có năm sáu sợi là đang hoạt động, nhưng cũng đã khiến đối phương vô cùng chật vật, trên mặt thiếu niên là nụ cười tà ác gần như yêu dị, lại lộ ra một vẻ ngây thơ, tổ hợp nhìn như mâu thuẫn này lại bất ngờ khiến người ta không dời mắt đi được.
Nei Bog chỉ nhìn một cái rồi thu hồi ánh mắt, hắn nhìn qua người bên cạnh, nơi này có vẻ là một cửa vào sân khấu, một người trung niên ăn mặc kiểu thần thánh trợn mắt há hốc mồm chỉ vào Nei Bog đột ngột xuất hiện.
“Anh… Anh là ai? Sao, sao lại xuất hiện ở đây!”
Nei Bog không nói lời thừa với gã, hắn vội vàng hướng về phía cửa chuyển không gian, muốn rời khỏi trước khi đám người kia đuổi đến. Sau đó, Nei Bog lại một lần nữa xác nhận, nữ thần may mắn quả thật không thèm nhìn đến hắn.
Reid chặn ngay trước cửa chuyển không gian, mũi gã đã không còn chảy máu nữa, lại lõm xuống một cục hiện rõ cảm giác bị knock out không hài hòa, người nọ u ám nhìn Nei Bog, hai mắt lộ ra tia sáng ác độc.
“Ta thề!” Tiếng Reid còn mang chút giọng mũi buồn cười. “Ta nhất định sẽ thật – yêu – thương – mi!”
Vẻ mặt Nei Bog trở nên có chút kỳ dị, ánh mắt hắn chuyển đi một chút. “Ta nghĩ, chúng ta vẫn cứ thôi đi!”
“Hiện tại mới biết xin tha, hả?” Reid cười lạnh. “Muộn rồi!”
Nei Bog không màng đến ánh mắt muốn trực tiếp tử hình hắn của Reid, ra vẻ cố gắng thuyết phục. “Ta không muốn kinh động bọn họ, ngươi cũng đâu muốn chết?”
Câu này nghe lên giống như một lời uy hiếp, không khác gì đổ dầu vô lửa, sắc mặt Reid trong nháy mắt trở nên hung tợn, như một con thú dữ bị kích động. Người trung niên bên cạnh dường như muốn nói gì đó, nhưng thấy vẻ mặt đáng sợ kia của Reid, lại ngoan ngoãn ngậm miệng trốn qua một bên. Nei Bog dường như không chú ý tới những thứ đó, tiếng nói thành khẩn, giọng điệu thiết tha.
“Phía dưới có quái vật!” Nei Bog dừng một chút, hạ mắt liếc xuống phía dưới, lại thêm một câu. “Quái vật rất đáng sợ!”