CHƯƠNG 78. LAST CHILD
Bầu trời phủ sương lác đác, hạt sương lành lạnh rải trên con đường đá phiến, giữa một mảnh màu xám truyền đến tiếng bước chân “cốp cốp” rõ ràng, triền miên và lanh lảnh. Vạt áo khoác đen mềm mại trượt qua bậc thang đá, nó thật sự quá mức mềm nhẵn, sương lăn một vòng trên đó, cuối cùng không cam lòng lăn ra khỏi bóng tối.
Thanh niên tóc đen hạ mắt đi trong sương sớm, tiếng bước chân lanh lảnh thong thả ngừng ở cuối thềm đá, chỗ đó không có cái gì, chỉ có một ngôi mộ lẻ loi.
Sloth đặt hoa hồng trắng trong tay xuống, thay thế hoa tàn đã héo khô, đầu ngón tay thon dài cẩn thận lau đi bụi đất trên bia mộ, tư thái nghiêm túc dịu dàng kia giống như đang trang điểm cho tình nhân yêu nhất của mình, không cho phép bản thân làm ra một chút sai lầm nào. Thanh niên tóc đen gần như thành kính hoàn thành mọi việc —— đây với y mà nói giống như nghi thức quan trọng nhất trong cuộc đời —— đồng tử huyết sắc chiếu ra ánh bạc lạnh lẽo của thập tự giá.
“Nhân danh Cha phán quyết, ta có tội!”
Bốn phía là một mảnh u tối, thêm một phần chuyển tiếp cho làn da trắng quá mức và mái tóc đen quá mức kia của Sloth.
“Xin tha thứ cho sự tự phụ của ta!” Sloth khẽ ngâm. “Phụ thân, ta giết chết ngươi!”
Độ cong quỷ dị chậm rãi leo lên khóe môi thanh niên, tà ác mà khuếch tán, Sloth hạ ánh mắt đỏ tươi cười vui vẻ, nụ cười kia rõ ràng rất dễ nhìn và không thể bình thường hơn, lại khiến người ta tràn ngập một cảm giác điên cuồng và vặn vẹo.
“Ta rốt cuộc giết chết ngươi!”
Không có gió, không khí ẩm ướt lộ ra mùi mục nát, ẩm dính tù đọng khiến người ta muốn phát điên lên.
“Đây là một cuộc chiến, cuộc chiến giữa ta và phụ thân. Phụ thân chết, ta thắng!” Sloth chăm chú vào thập tự giá trước bia mộ, giọng nói dịu dàng. “Ta thắng cô, Aisha!”
Hoa hồng trắng muốt rơi xuống từ bia mộ, cánh hoa trắng vỡ ra, phảng phất như hoa hồng đang thảm thương rơi lệ.
Sloth nhắm mắt lại, dường như đắm chìm trong hồi ức hoàn mỹ của quá khứ, vẻ mặt có chút hoài niệm. Ngày đó, phụ thân tỉnh tỉnh mơ mơ đâm đầu vào… Bất kể là vì lý do gì, phụ thân mở không gian bóng tối ra, chủ động tìm tới y, mang hương vị ngọt ngào và ngon miệng, thế là y bị cám dỗ.
“Ta dệt cho phụ thân một giấc mộng, một giấc mộng hết sức ngọt ngào.” Ma vương nhấc lông mi lên, không ai có thể đối diện với tình cảm mãnh liệt trong màu đỏ sẫm. “Cuối giấc mộng, phụ thân nói, hắn yêu chúng ta!”
“Phụ thân yêu chúng ta!” Thanh niên tóc đen thầm thì, dịu dàng mỉm cười tàn khốc. “Chúng ta yêu hắn… Cho nên, ta giết chết hắn.”
Không khí rốt cuộc không còn đông đặc nữa, gió mạnh không biết thổi đến từ đâu điên cuồng xé rách mảnh sương mờ ảo, áo khoác đen thật lớn giang rộng vạt ra, nguy hiểm và công kích.
“Ta xé rách sự yếu đuối của hắn, rút sự trốn tránh của hắn ra, ép hết sự phản kháng của hắn. “Da thịt”, “xương”, “máu” đều không còn, phụ thân của quá khứ cứ bị ta giết chết như vậy.” Con ngươi đỏ tươi nổi lên huyết quang, lại rất dịu dàng. “Sau đó ta có thể thỏa thuê hưởng dụng, đồng thời yêu thương phụ thân tân sinh!”
—— Phụ thân, ngươi chỉ cần có chúng ta thôi là đủ!
Mắt chỉ cần nhìn thẳng vào chúng ta, tai chỉ cần nghe lời chúng ta nói, trong đầu chỉ cần nhớ kỹ bóng hình chúng ta, đừng để ý bất cứ thứ gì, chỉ đơn thuần vì chúng ta mà sống, chỉ thế thôi là đủ.
Aisha sớm đã trở thành nấm mồ, không thể nhảy ra chỉ trích tất cả những thứ méo mó vặn vẹo đó. Cánh hồng trắng run run trong cơn gió kế tiếp, dường như ngay cả gió cũng phải run rẩy vì bóng tối dị dạng này.
“Cô đã sớm thấy được kết quả, nhìn ra bản tính của phụ thân trước nhất chính là cô. Mỗi người chúng ta đều có tội, phạm tội lỗi bất đồng!” Ma vương cười vui vẻ. “—— Ích kỷ, nếu ích kỷ cũng bị xem là nguyên tội, nguyên tội mà phụ thân đại diện chính là ích kỷ!”
“Vì ích kỷ, phụ thân sẽ mãi mãi không thích bất kỳ ai khác vì ích kỷ, phụ thân sẽ chỉ để ý có bản thân mình vì ích kỷ, phụ thân sẽ mãi mãi không thể vứt bỏ chúng ta – những kẻ đã ký kết huyết thống với hắn. Kết quả ngay từ đầu đã định, chúng ta là một nửa của phụ thân, là nguyên tội của phụ thân, hắn sẽ chỉ chấp nhận chúng ta, chỉ có thể chấp nhận chúng ta!”
Ánh nắng đã trì trệ rất lâu rốt cuộc xẻ ra tầng tầng sương mờ ngăn trở, chiếu vào thập tự giá không chút nhiệt độ.
“Ta sẽ không đến nữa!”
Tiếng bước chân “cốp cốp” dần dần đi xa, chỉ để lại một câu thầm thì biến mất dưới ánh mặt trời cùng sương sớm.
“Người cuối cùng có thể tưởng niệm cô, đã “chết”…”
Đó là lời thì thầm u tối tràn ngập khinh nhờn và đầy ắp niềm vui, đến từ vực sâu thăm thẳm.
[Edit . by . Alice]
Nei Bog ngẩn ngơ nhìn bóng tối trước mắt, hắn rốt cuộc đã chết rồi sao?
Ánh lửa trong ký ức cuối cùng rực rỡ đến thế, cảm giác bị lửa quấn lấy rõ ràng đến thế, hóa ra —— hắn đã chết mất rồi! Đây là một không gian rất kỳ quái, tư duy như bị đình chỉ trong không gian này, chỉ có thể hồi tưởng, chứ không thể suy nghĩ, mọi thứ đều tràn đầy mùi vị biếng nhác, khiến người ta lười đến độ không muốn tốn công suy nghĩ.
Nhưng trong bóng tối râm ran truyền đến âm thanh, Nei Bog mơ hồ nghe, não bộ lại giống như đã hỏng, hoàn toàn không thể lý giải được —— Đó là một cảm xúc rất diệu kỳ, rõ ràng những câu này hắn đều hiểu được, nhưng hắn lại hoàn toàn không thể lý giải được chúng, hơn nữa còn tức khắc quên mất chúng như đang nằm mộng.
[Sloth… thật đúng là quá đáng mà!]
[Hơ ?]
[Lại có thể bắt đầu viết kịch bản từ lúc father đến khu thứ tư, bịt mọi người trong “mộng”.]
[Ây chà chà, thật ra ngươi sớm đã phát hiện “chân tướng”.]
[Quá rõ ràng không phải sao? Nếu ta nói có kẻ có thể bắt father đi khỏi người chúng ta, ngươi tin nổi không? Có kẻ dám bắt father đi khỏi người Sloth, Sloth không phát điên, ngươi có tin nổi không?]
[Turtle không tin!] [Dove cũng không tin.]
[Sloth quá bất công, chúng ta bên đây bị chèn ép thảm tới cỡ nào —— Ta lại có thể chết trong vụ nổ tàu Noah, ngay cả mặt papa cũng chưa thấy được một lần.]
[Kẻ hèn này cảm thấy hắn đã rất nhân từ, ít nhất hắn hiện tại giải trừ “hình phạt” của ngươi, thật ra kẻ hèn này rất muốn đề nghị hắn thỉnh thoảng có thể nhẫn tâm hơn một chút…]
[Nah nah, daddy tại sao luôn muốn trốn chứ?]
[Sẽ không, father sẽ không trốn nữa!]
[Kẻ này có một đề nghị, chúng ta tìm một cái xích buộc phụ thân đại nhân lại, thế nào?]
[Dove đồng ý!] [Turtle cũng đồng ý!]
[Xích tay thế nào? Ta cảm thấy cái trên tay Wrath rất được!]
[……]
[Ah, buộc lại đi!]
[Buộc lại đi!]
[Rất hợp với father đấy!]
Họ đồng loạt lộ ra nụ cười ngọt dính đỏ tươi.
[Bắt lấy ngươi, Cha chúng ta yêu nhất!]
Nei Bog miễn cưỡng mở mắt, một giây trước suy nghĩ của hắn còn dừng lại trong bóng tối vô hạn kia, giây tiếp theo trước mắt lại là một mảnh ánh sáng.
“Papa?”
Nei Bog lấy tay ấn trán mình ngồi dậy, có ánh gì đó lóe sáng trên tay. Nei Bog giơ cổ tay ra trước mắt, đó là một cái vòng tay màu xám bạc, không đợi hắn nhìn thêm vài lần nữa, có người bắt lấy tay hắn.
“Papa, đi thôi, đều đang đợi ngươi đó!”
Ngẩng đầu liền thấy gương mặt tươi cười của Envy, hai lúm đồng tiền nho nhỏ bị ánh nắng chiếu ra cái bóng mê người. Sau đó hắn cứ bị kéo về phía trước như vậy, xuyên qua từng bụi cỏ cây, đi về phía sảnh chính —— giống như hắn vừa rồi chỉ chợp mắt một chút ngoài vườn hoa rồi quay trở lại, đơn giản và tự nhiên như thế.
Cảm giác mờ mịt quen thuộc nảy lên, Nei Bog cảm thấy cảnh này giống như đã từng nhận thức, hình như, hình như ngay từ lúc ban sơ, hắn cũng là bị bọn trẻ dẫn đường như vậy, đi về phía một mảnh tương lai không thấy rõ.
Trong sảnh chính bị bóng tối chiếm cứ, Nei Bog đứng ở cửa, chỗ tiếp giáp giữa bóng tối và ánh sáng, nhìn chăm chú vào màu đen trọn vẹn. Đối diện hắn là một quốc gia tội lỗi: Sloth ngồi trên ngai vàng, biếng nhác khép hờ hai mắt màu đỏ Gluttony ôm con thỏ ngồi trên tay vịn bên phải ngai vàng, đồng tử dựng thẳng màu hổ phách lấp lánh sáng lên, toét miệng cười rất lớn Lust dựa vào tay vịn bên trái, kéo con mắt hồn xiêu phách lạc lên nhìn về phía bên này cặp song sinh Greed ở trước ngai vàng, Turtle co đầu gối ngồi đó, Dove ghé sấp trên đầu gối Turtle, như một cặp thú con liếm lông lẫn nhau Pride đứng đối diện phía bên phải Nei Bog, nửa người trên của quản gia cúi nhẹ, cười tao nhã nghênh đón phụ thân mình Envy vừa mới buông tay Nei Bog, quay đầu cười hoàn toàn ngây thơ trong sáng nghe tiếng động Nei Bog phát ra, thanh niên tóc trắng vốn dựa lưng vào ngai vàng liền xoay người lại, là Wrath, một thân áo choàng trắng, trong nháy mắt nhìn thấy Nei Bog, đường nét vừa thanh vừa lạnh của khuôn mặt trở nên nhu hòa hơn một chút. Rèm đen bị gió thổi tung bay, ánh nắng lại không thể xuyên thấu, cả sảnh chính cứ bị một mảnh bóng tối bao trùm như vậy.
Tất cả các nguyên tội mỉm cười với Cha bọn họ, họ đang dụ dỗ, dụ dỗ Cha đi tới bóng tối thuộc về bọn họ, cùng nhau đắm chìm.
—— Đến đây, Cha ——
Là ảo giác sao? Tiếng kêu gọi bóng tối đó… Là ảo giác sao? Lời cầu nguyện xúi giục đó…
«Lạy Cha chúng con ở trên trời
Danh Cha được tôn thánh
Nước Cha được đến
Ý Cha được nên
Ở đất như trời
Hôm nay xin cho chúng con đồ ăn mỗi ngày
Xin tha thứ tội lỗi của chúng con
Như chúng con tha kẻ phạm tội nghịch cùng chúng con
Xin chớ để chúng con bị cám dỗ
Mà cứu chúng con khỏi điều ác
Vì nước, quyền, vinh hiển đều thuộc về Cha
Đời đời vô cùng. » ()
Đi tới một bước là bóng tối, lùi về một bước là ánh sáng, hắn biết rõ, đây có nghĩa là gì.
Nei Bog không biết ôm tâm trạng thế nào, nhìn về phía sau một cái, chỗ đó tràn đầy ánh nắng, sau đó hắn cũng không quay đầu lại, đi về phía bóng tối.
Cửa lớn từ từ khép lại, khóa lại quốc gia đen tối, xa hoa và tội lỗi.
Chính văn hoàn
() Đây là bài kinh cầu nguyện chung của đạo Thiên Chúa.