CHƯƠNG 35. THIRTY-FIFTH CHILD
Hắn sắc mặt tái xanh nhìn “căn nhà” chất thành từ đống đồ bỏ cách đó không xa, toàn thân run rẩy.
—— Đó từng là “nhà” của hắn, tấm pin mặt trời lợp ở phía trên là thứ hắn khó khăn lắm mới moi ra được từ đống phế thải, dù hiệu suất chuyển hóa ánh sáng nhỏ đến đáng thương, nhưng ít ra lúc trời lạnh cũng có thể nấu được một chút nước ấm cho hắn tắm ván cửa bén nhọn đã bị tháo mất, chỉ để lại một tấm mành cửa hư sút khắp nơi, đó là thứ hắn từng chút từng chút mài ra lúc rảnh rỗi… Mọi thứ của căn nhà này là do hắn từng chút từng chút ghép lại mà thành, từng chỗ, từng chi tiết đều do chính tay hắn làm ra, đây là “ổ” của hắn. Nhưng, nhưng họ lại biến nhà của hắn thành…
Hắn chưa từng tức giận đến thế, bên dưới cơn thịnh nộ lại tràn ra vô số điểm xót xa không rõ.
“Phụ thân đại nhân!” Pride phía sau đứng trong bóng hắn, cả người đều bị nhuộm thành màu đen, chỉ nét cười luôn cong lên kia là có vẻ vô cùng rực rỡ quỷ dị. “Xin hãy hạ mệnh lệnh, chỉ cần là mệnh lệnh của ngài, ta sẽ triệt để thực thi!”
Mắt kính của quản gia tóc vàng phản chiếu ánh quang, tay phải mang găng tay trắng đặt trên ngực trái, nửa người trên hơi khom xuống rất cung kính, lại không hề có vẻ thấp kém.
“Thế nên, xin hãy hạ mệnh lệnh, phụ thân đại nhân của ta!”
Tựa như ác quỷ ngọt ngào cám dỗ, chúng dung túng thúc đẩy cảm xúc tiêu cực của con người, rồi phóng đại nó lên, sau đó tạo thành tội lỗi.
“Ngươi…”
Bỗng nhiên có người cắt ngang lời hắn nói, một đám người quần áo phụ kiện khác nhau nhanh chóng bao vây họ. Đám người kia ăn mặc theo kiểu điển hình của khu số bảy —— không có trang sức dư thừa, mỗi chi tiết của y phục rõ ràng là được thu thập từ tứ phương rồi ghép lại, buộc đủ loại dao kéo hung khí ở vị trí không ảnh hưởng tới độ linh hoạt của khớp xương. Thứ duy nhất đồng bộ trên người họ chính là một dấu hiệu đỏ như máu, thoạt nhìn là hình dạng một con chó sói. Tay họ đều giơ vũ khí lên, lộn xộn lại rất có trật tự chỉa vào hắn và Pride, ý nghĩa không cần nói cũng biết.
“Này này, đây cũng không phải chỗ cậu ấm cô chiêu khu cao cấp nên tới đâu nhé…” Đứng trên đống phế thải, thủ lĩnh nhìn xuống hai người bị bao vây phía dưới, con mắt không chột lặng lẽ đánh giá y phục phụ kiện của hai người, quyết định thái độ của mình. “Mời đi khỏi đây ngay!”
Nếu hai người xông tới ăn mặc kiểu khác, Huyết Lang sẽ không chút do dự hạ lệnh giết chết kẻ dám cả gan mạo phạm bang Huyết Lang. Nhưng hai người mặc y phục cao cấp trước mắt rõ ràng là dân thượng lưu đến từ khu số ba trở lên, thậm chí có thể là quý tộc khu số hai, còn hoàng tộc khu số một căn bản không phải cái mà người khu số bảy có thể tưởng tượng được.
Chậc! Huyết Lang bực bội nghĩ, đám quý tộc đại gia kia từ khi nào bắt đầu không ghét bỏ chỗ này, lại có thể đi vào khu số bảy bị chúng hình dung là phân chó?
Đối mặt với nhiều súng laser như vậy, người nam kia theo phản xạ có chút nhũn chân, nhưng hắn vẫn rất kiên trì biểu đạt sự phẫn nộ của mình.
“Ngươi, các ngươi sao có thể biến, biến nó thành…”
Huyết Lang theo hướng hắn chỉ nhìn cái đống đằng kia, gã thật sự không hiểu người áo choàng đen trước mặt tại sao lại phẫn nộ như vậy. Biểu hiện nhũn chân ban nãy của hắn làm Huyết Lang rất khinh thường, lũ công tử bột khu cao cấp quả nhiên ngoại trừ bối cảnh ra thì không còn gì nữa cả. Huyết Lang giấu sự khinh thường này vào trong mắt, cũng coi rẻ hai người kia thêm mấy phần, lời nói ra bất giác mang chút châm biếm.
“Ây chà, không biết quý công tử đây có ý kiến gì đối với chỗ bài tiết của bọn này?” Huyết Lang từ trên cao nhìn xuống hai người, xung quanh dường như râm ran truyền đến tiếng cười trộm. “Nếu bẩn mắt quý công tử đây, vậy mời các người lập tức rời khỏi!”
Hắn phẫn nộ kêu to. “Đó là ổ của ta!”
Toàn trường yên lặng một hồi, sau đó cười phá lên.
“Xin lỗi, xin lỗi!” Huyết Lang một tay giữ súng, khoa trương lấy tay kia chà chà con mắt sáng. “Ta không biết quý công tử đây lại hài hước đến vậy!” Một quý tộc chạy đến khu số bảy, đột ngột chỉ vào chỗ bài tiết nói đây là ổ của hắn, cảnh này hài hước buồn cười tột độ.Hắn đỏ mặt lên, đối diện cùng tiếng cười không kiêng nể gì còn mơ hồ truyền ra địch ý kia —— cái loại địch ý này hắn quá mức quen thuộc, hắn cũng từng đối đãi với người mấy khu trước như vậy. Hắn thì thào cãi lại. “Ta, ta từng là người khu số bảy!”
Tiếng cười vẫn còn tiếp tục, đối phương cho rằng vở hài kịch này vẫn chưa diễn xong. Dân khu số bảy vốn có thể nỗ lực vươn lên mấy khu trước, và ít nhiều cũng có người thật sự chạy khỏi trói buộc khu số bảy, sau đó sống luôn ở mấy khu trước —— nhưng tối thiểu phải có một điều kiện tiên quyết, họ tuyệt đối không được vượt qua khu thứ tư!
Hắn cảm thấy rất lạnh, cảm giác bị bài xích làm hắn sợ tới mức gần như muốn khóc ra. Không giống, đã không còn giống nữa. Bắt đầu từ lúc trở lại khu số bảy, vô số chi tiết liên tục nhắc nhở hắn sự thật này, hưng phấn ban đầu đã rét run vì nhận thức đó, hắn chỉ có thể dùng sức bịt kín tai, nhắm hai mắt lại, một lần nữa trốn tránh như đà điểu.
Hắn chằm chằm trừng thủ lĩnh chột mắt ở nơi cao nhất, như một đứa trẻ khát khao được công nhận, tiếng nói cố sức mà run rẩy. “Ta, ta là mập đây! Cái, cái thằng mập vô sỉ kia! Thằng mập từng rất nhiều lần trộm đồ ăn của các ngươi!”
Huyết Lang ngây ngẩn cả người, con mắt hoàn hảo của gã một lần nữa nhìn người nam mặc áo choàng đen từ trên xuống dưới, cố gắng hồi tưởng.
Khu số bảy có một thói quen, họ quen gọi kẻ khác bằng biệt hiệu nhiều hơn bằng tên của đối phương. Cũng như tên gã thật ra không phải là “Huyết Lang”, chỉ vì gã là thủ lĩnh bang Huyết Lang, những người khác mới dần dần quen gọi gã là Huyết Lang mà quên đi tên thật của gã. Mập cũng như thế, tên thật của hắn không phải “Mập”, nhưng mọi người xung quanh gọi hắn như vậy, thế là tên hắn trở thành “mập”. Đây như một dấu ấn của khu số bảy, in lên tất cả những người ở bên trong nó.
Trong ký ức mơ hồ có một bóng hình chợt lóe lên, Huyết Lang cau mày, trong trí nhớ đúng là có một thằng mập hèn mọn như vậy, sự hèn mọn và vô sỉ của thằng mập đó khá nổi danh ở khu số bảy, Huyết Lang cũng vì bị mập quấy rầy mấy lần mà nghiến răng nghiến lợi nhớ kỹ hắn. Chẳng qua trong ấn tượng của gã, thằng mập kia từ rất lâu trước đây đã mất tích. Người nam mảnh khảnh trắng đến độ không ra hình ra dạng, toàn thân xa xỉ sang quý trước mắt này, bảo hắn là thằng mập vô sỉ cực điểm kia?
—— Đám sâu mọt này từ hồi nào lại có hứng thú tới khu số bảy chơi trò đóng vai nhân vật?
Huyết Lang lần đầu tiên cảm thấy đầu óc có chút không đủ dùng, gã từ bên hông lấy ra một cái tẩu thuốc bắt đầu châm lửa, đây là đồ tốt mà gã vô tình phát hiện trong phế tích. Người nam kia vừa nhìn thấy cái tẩu, sắc mặt lập tức thay đổi.
“Đó là của ta!”
“Chậc!” Huyết Lang nheo mắt lại, gõ gõ tẩu thuốc trong tay. Người nam kia lập tức cảm thấy đối phương phẫn nộ, câu vừa rồi ở khu số bảy tuyệt đối là ngòi nổ dẫn tới chiến tranh. Nhưng thủ lĩnh chột mắt bang Huyết Lang cũng không trở mặt, mà kéo lên một nụ cười, vết sẹo trên mặt làm nụ cười kia có vẻ hơi hung tợn. “À! Quý công tử có hứng thú với món đồ bỏ nhỏ bé này, rõ là vinh hạnh mà!”
—— Đây đều bởi vì họ căn bản không coi hắn như người khu số bảy, đối xử với hắn lễ độ lại xa cách, có chút kính nể lại khinh thường.
“Nếu đã vậy, quý công tử đây hãy ra giá đi!” Huyết Lang thấy hắn kinh ngạc mở to mắt, có chút cười lạnh nói. “Tiền trao cháo múc, quý công tử chắc không phải ngay cả quy tắc này cũng không biết nhỉ?”
“Không đúng, không phải là thế…” Hoàn toàn không biết phải làm sao biện bạch cho mình, hắn chỉ có thể ngốc nghếch lặp lại. “… Đó vốn là của ta, là của ta mà…”
Hắn chuyển mắt nhìn bốn phía, phát hiện mọi người cười lạnh pha lẫn địch ý, như đang nhìn một thằng hề biểu diễn, cảm giác bị xa lánh khiến hắn lạnh tới cực điểm ———— Hắn bị khu số bảy vứt bỏ.
“Phụ thân đại nhân!” Nguyên tội của hắn thì thầm mỉm cười trong bóng hắn. “Đó chẳng qua là những con kiến thấp hèn, và ngài cũng không cần để tâm đến suy nghĩ của con kiến!”
“Khu số bảy còn không bằng hạt bụi trên giầy ngài, không phải nó từ bỏ ngài, mà là ngài vứt bỏ nó!”
Tiếng của Pride cũng không tính là to, nhưng lại truyền tới tai mỗi người ở đây.
Bặt! Là tiếng Huyết Lang ném tẩu thuốc ra, gã nheo mắt lại nguy hiểm, như núi lửa rốt cuộc nhịn không được phải bùng nổ. “Nói ai là con kiến hả? Mẹ nó có ngon thì lặp lại lần nữa thử coi?”
Người khu số bảy trước giờ vốn không phải quý ông tốt tính, nếu không phải để ý tới bối cảnh của hai người, Huyết Lang sớm đã dùng súng laser nả hai kẻ đó nát thành bã vụn. Nhưng sự nhẫn nhịn này là cực kỳ hữu hạn, bạo lực và xung đột đã ép người khu số bảy biến thành con nhím —— nếu mày không ác, vậy mày cũng sẽ không còn cơ hội để ác. Rất hiển nhiên, đám Huyết Lang đã hoàn toàn bị chọc cho sôi máu. Bối cảnh đồ bỏ cái gì, công tử rác rưởi cái gì, quỷ tha ma bắt nó đi! Tới lúc đó xử lý sạch sẽ một chút là không có vấn đề.
Quản gia tóc vàng anh tuấn dường như không chú ý tới sự căm thù và hỗn loạn do mình gây ra, mắt kính viền vàng từ đầu đến cuối chỉ phản chiếu bóng một người.
“Xin hãy hạ mệnh lệnh, thưa phụ thân đại nhân!”
“Làm… Làm bọn họ rời khỏi đây đi! Ta, ta không muốn nhìn thấy họ nữa!” Hắn hoảng sợ lấy tay che mặt mình, hắn không muốn nghe, không muốn thấy, không muốn đối mặt với sự thật mình đã bị gạt bỏ. “Còn cái tẩu thuốc kia…”
Độ cong trên khóe miệng Pride càng lúc càng mê người, quản gia áo đen tay phải mang găng tay trắng để trước ngực trái, hơi khom người, như hiệp sĩ tiếp nhận mệnh lệnh.
“Yes, my father!”