CHƯƠNG 33. THIRTY-THIRD CHILD
Bọt khí bốc lên từ ống nghiệm, sau đó bùm một tiếng tan biến, làm người đang ngủ say bừng tỉnh trong một mảnh bừa bộn.
Đó là một… lão già mặc áo blouse trắng (1)? Mặt lão rất béo, nhưng vẫn có thể nhìn thấy nếp nhăn không che được trên khóe mắt, râu trắng bị kéo rối bù, nhưng vẫn còn dấu vết được chải chuốt trước đó. Nhưng chỗ quái dị nhất chính là, lão có một thân mình hoàn toàn không tương xứng với cái đầu —— thân mình trẻ khỏe hình tam giác ngược hoàn mỹ kia tuyệt đối không phải thứ một lão già từng tuổi này nên có.
Lão già quái dị vừa tỉnh dậy từ giấc ngủ say, nhưng con mắt lờ đờ lại tức khắc trở nên tỉnh táo. Lão quay đầu nhìn dụng cụ, sau đó hú lên một tiếng quái đản nhào tới, trong giọng nói tràn ngập vui sướng.
“Ha ha! Thành công! Ta thành công rồi ——!!!”
Lão già quái dị say sưa nhìn đường hyperbol (2) trên dụng cụ, gương mặt vốn vì béo tròn mà có vẻ hiền lành lại trở nên vặn vẹo do hưng phấn cực điểm.
“Hahh! Rốt cuộc có thể làm quỷ nước mũi Emerson kia ngậm cái miệng hôi thối của lão lại! Ông tưởng chỉ có mình mới có thể thành công được sao? Quỷ mới cần ông thương hại!” Lão già phát ra tiếng cười khặc khặc. “Để cái kế hoạch phụ thể đáng chết kia xuống địa ngục luôn đi! Tạo thần? Cái này của ta mới là tiến hóa tạo thần đích thực!”
Đinh —— Tiếng cửa lực từ mở ra cắt ngang tiếng cười the thé của lão già quái dị, lão không quay đầu lại cũng có thể biết người vào là ai, rất ít người có thể tiến vào phòng nghiên cứu của lão.
“Selim.” Là giọng nữ, cô gái nhìn căn phòng bừa bộn, giáo dưỡng tốt làm nàng lập tức nhăn mày lại, dời mắt đi. “Ông làm được rồi à?”
Lão già quái dị tên Selim dường như không nghe thấy lời cô gái, vẫn mê mẩn nhìn dụng cụ, không nỡ chuyển mắt đi nửa phân.
Cô gái bị bỏ lơ nổi lên lửa giận, nàng đã rất lâu rồi không nếm phải mùi vị bị bỏ lơ, nhưng nàng lại hết lần này đến lần khác bị Selim phớt lờ, còn không thể không nhẫn nhịn. Vì lão già quái dị nhìn như bị điên trước mắt chính là một thiên tài, hành tinh khoa học tối cao của liên minh liên tiếp ba lần trao mũ miện cho lão, cho đến khi thiên tài Emerson xuất hiện mới cắt ngang huyền thoại Selim. Selim là thiên tài, đồng thời cũng là kẻ điên, thân thể lão bị bệnh bẩm sinh, qua tuổi trung niên sẽ bắt đầu dần dần bại liệt. Để có thể trở thành một Hawking (3) thứ hai —— nghe nói Hawking là một trong những nhân vật vĩ đại có tiếng tăm quốc tế ở trái đất cổ, kẻ điên này bắt đầu liên tục thay đổi bộ phận cơ thể. Tay chân tê liệt? Thay! Tim co giật? Thay! —— Thẳng tới bây giờ, ngoại trừ cái đầu kia, Selim không còn bất cứ bộ phận nào thuộc về chính mình nữa.
Một thiên tài kiêm kẻ điên như vậy khiến cô gái không thể không hợp tác với lão, vì lợi ích hai bên. Về nghiên cứu của Selim, nàng cũng nghe được sơ sơ, Selim cả đời đều chìm trong nghiên cứu, lấy Emerson làm kẻ địch. Toàn bộ trí tuệ đỉnh cao của con người đều đặt tầm mắt lên đề mục “Tiến hóa”, Selim và Emerson đương nhiên cũng không ngoại lệ. Tiến hóa là một quá trình, thuyết tiến hóa của Darwin ở trái đất cổ cho đến nay vẫn là kinh điển, nhà sinh vật học nổi tiếng kia giải thích rất giỏi về quá trình tiến hóa. Điểm quan trọng nhất của tiến hóa chính là đột biến, không có biến đổi đương nhiên không thể nói tới tiến hóa. Nếu nói phương hướng nghiên cứu của Emerson là đập vỡ sự thiết lập bất biến trước khi sinh, sửa đổi gien di truyền, khiến con người thai nghén ra tân nhân loại mạnh hơn, thì Selim đặt tầm mắt vào trong biến dị —— lão muốn làm ra một loại biến thể, thúc đẩy người tiếp nhận biến thể này biến dị, trở nên mạnh hơn, cho đến khi chuyển hóa thành tân nhân loại. Cũng có thể nói, Emerson chú trọng đột biến trước khi sinh, Selim chú trọng đột biến sau khi sinh. Đối với Emerson mà nói, chỉ cần làm ra một phụ thể, tân nhân loại sẽ liên tục ùn ùn sản sinh không dứt. Đối với Selim mà nói, dường như toàn bộ nhân loại đều có thể trở thành cơ sở của tân nhân loại.
Cho nên là mình lợi hại hơn? Mình mới là kẻ thắng? Selim cười ngớ ngẩn. Ha ha, thật muốn mau chóng thấy được kết quả thí nghiệm cụ thể…
Cô gái rất tự giác không quấy rầy đam mê của Selim nữa, nàng tìm một vị trí tương đối sạch sẽ trong phòng nghiên cứu, ngồi xuống chờ lão già khôi phục trạng thái bình thường. Selim mê mẩn nhìn dụng cụ rất lâu, mới lưu luyến dời lực chú ý đi một chút.
“Đã lâu không gặp!” Khuôn mặt mập mạp của Selim mỉm cười, nếu chỉ đơn giản nhìn gương mặt hiện tại, sẽ thấy lão vui vẻ hiền hòa như phật Di Lặc. “Gần đây bán đấu giá tinh nguyên thể bên cô rất kịch liệt phải không, cũng truyền tới phòng nghiên cứu bé nhỏ này của ta. Chậc chậc, 96 carat, thật đáng để ra tay. Gia tộc Lanna lại có thể để cô tiêu phí như vậy?”
“Đó còn không phải vì kế hoạch giữa ông và tôi sao?” Cô gái cười quyến rũ, vô cùng nghênh ngang tự đắc. “Về phần gia tộc Lanna… Đó sớm đã là vật sở hữu của tôi, không phải sao? Chỉ cần có những vật cưng đáng yêu kia của tôi – lũ tr…”
“Câm miệng!” Selim đột ngột phát khùng, điên cuồng kêu la. “Đừng nhắc tới chúng trước mặt ta ——!”
Lão già bắt đầu nóng nảy đập đồ, ngoại trừ dụng cụ được chừa ra, những thứ khác đều bị dính đạn, ngay cả cô gái kia cũng suýt bị cốc chịu nhiệt Selim ném qua nện trúng. Cô gái không chịu nổi rời khỏi phòng nghiên cứu, trước khi đi bỏ lại một câu.
“Tôi chỉ đến nói với ông một tiếng, địa điểm đấu giá cuối cùng được chọn là sao Norton, ông chuẩn bị cho tốt!”
Selim thở hồng hộc, đột ngột nhào tới dụng cụ bên kia, nhìn đồ thị hai đường cong trên dụng cụ, tiếng nói trầm đục mà nghẹn lời.
“Ta không có thua… Không có thua… Ta không có nhận lão kia ban ơn… Tất cả những thứ này, tất cả những thứ này đều do ta làm…” Điên cuồng tràn ngập đôi mắt Selim, lão cười the thé. “Nào —— để thế giới kiểm nghiệm đi, rốt cuộc ai mới là kẻ chiến thắng!”
[Father by Đồifrom Alice’s Land]
Hắn ngẩn người ngồi trong vườn hoa, thứ xa xỉ như vườn hoa chỉ có thể tồn tại ở khu số ba trở lên. Khu số năm trở xuống đều là thực vật nhân tạo, khu số bảy ngay cả sinh vật dạng thực vật cũng không có.
Quản gia tóc vàng tận tụy bưng trà chiều và bánh ngọt tới, lưu loát sinh động giới thiệu với hắn những món ăn tuyệt mỹ mà hắn trước giờ chưa từng nhìn thấy hoặc nghe qua. Hắn chỉ có thể ngốc nghếch nhìn Pride, nhìn đứa con thứ tư của mình cười híp mắt —— dường như ngay từ lần đầu nhìn thấy Pride cho tới bây giờ, y vẫn luôn luôn như vậy: mang một cặp mắt kính viền vàng, híp mắt cười vạn năm không đổi. Bất luận chuyện hắn gây ra rồi bắt Pride thu xếp giải quyết vô liêm sỉ đến cỡ nào, bất luận yêu cầu hắn đưa ra vô lý đến cỡ nào, Pride bộ dạng quản gia vẫn luôn luôn mỉm cười, khiến người ta bất giác lơi lỏng sinh ra thiện cảm. Hắn luôn nghĩ, dưới cặp mắt kính kia, trong con mắt híp lại kia rốt cuộc có thật sự luôn cười trước sau như một hay không?
Chú ý tới ánh mắt hắn, Pride hơi cúi người, kề sát mặt lại. “Phụ thân đại nhân, có gì cần giao phó sao?”
Hắn giật mình bừng tỉnh, nhanh chóng lắc đầu, cầm lấy đồ ăn trước mặt bắt đầu ăn như che đậy.
Sao lại có thể chứ? Từ sau khi xuất hiện, đứa con thứ tư của hắn luôn lấy bộ dạng quản gia đi theo sau hắn, chăm lo tất cả cho hắn. Hắn không cần nghĩ gì, cũng không cần làm gì, y phục rất tự nhiên được Pride hầu hạ mặc vào, món ăn rất tự nhiên được Pride chu đáo đưa lên. Bất luận hắn có ý nghĩ gì, bất luận hắn có nhu cầu gì, quản gia tóc vàng đều sẽ hoàn thành cho hắn ngay khắc đầu tiên, thậm chí còn sắp xếp trước cho hắn. Cảm giác bị nhìn thấu này, cảm giác được chăm sóc cẩn thận này, làm hắn vô cùng run rẩy. Hắn rất sợ, thậm chí là kinh hoảng, một khi hắn quen với cảm giác được chăm sóc cẩn thận này, một khi hắn ỷ lại kiểu hầu hạ này —— sau khi bị vứt bỏ, hắn căn bản không thể sống tiếp.
Càng nghĩ càng bi quan, hắn ngốn bánh ngọt trong tay như xả giận. Pride không chút để tâm tới động tác thô tục của hắn, chu đáo đưa khăn tay lên cho phụ thân mình, lau đi vụn bánh ngọt.
—— Đây là mục đích của bọn họ sao? Hắn được họ nuôi dưỡng, càng lúc càng ỷ lại họ, càng lúc càng không thể rời khỏi bọn họ.
… Thật đáng sợ!
Hắn rùng mình một cái, ngừng ăn uống. Không thể tiếp tục như vậy, hắn phải kiếm chuyện cho mình làm.
“Phụ thân đại nhân?”
“Pri… Pride!” Hắn run rẩy cố lấy can đảm, ngẩng đầu lên, gắng sức làm mắt mình thoạt nhìn không thảm thương như vậy.
“Ta… Ta muốn quay về khu số bảy!”
(1) Áo blouse trắng là loại áo khoác ngoài mà bác sĩ thường mặc.
(2) Định nghĩa đơn giản nhất căn cứ theo Toán cấp ba: Đồ thị Hypebol là hai đường cong có gốc O là tâm đối xứng. Nằm ở hai phần tư khác nhau như phần tư I và III hoặc là II và IV của trục tọa độ.
(3) Nhà vũ trụ học Stephen William Hawking sinh ra tại nước Anh. Khi vừa bước qua tuổi 21 – Hawking mắc phải căn bệnh thoái hóa tế bào thần kinh vận động, hay còn gọi là bệnh Lou Gehrig. Ông được chẩn đoán và được cho là chỉ sống thêm không hơn hai năm nữa. Tuy vậy ông đã chống tại được số mệnh, không chỉ hoàn thành được học vị Tiến sĩ mà còn tiến lên và tiếp tục trên con đường dẫn tới sự hiểu biết về toàn vũ trụ trong nhiều thập kỷ tiếp theo.
Khi căn bệnh trở nên trầm trọng hơn, khả năng hoạt động của Hawking mất dần và sau đó bị giam cầm trên chiếc xe lăn. Tới năm 1985, sau cuộc phẫu thuật mở khí quản, ông đã mất luôn giọng nói. Thiết bị phát tiếng nói đã được hoàn thành bởi trường Cambrige – kết hợp với những chương trình phần mềm – đem đến cho ông giọng nói điện tử. Ông nói bằng cách dịch chuyển những cơ ở má để chọn lựa từ ngữ.