Namjoon là một trong những học sinh cá biệt khó trị nhất của lớp BH1, chuyện cậu ta có chỉ số IQ cao nhất trường dường như mọi người cũng quên mất, vì cậu ta ngoài quậy phá, kiếm chuyện đánh bạn, ngủ gật, đi học trễ thì...chẳng còn gì khác. Đến nổi không chỉ giáo viên mà học sinh cùng trường cứ mỗi khi nhắc đến cái tên đó liền ngán ngẩm.
Nhưng gần đây Namjoon trông có vẻ khác nhỉ? Cậu ta thường đi học sớm hơn, cũng chăm phụ giúp bạn bè trong tổ làm vệ sinh, mỗi buổi học thì tập trung nghe giảng, làm bài tập về nhà đầy đủ. Bạn bè cùng lớp ai nấy đều kinh hãi, họ đều kháo nhau có khi nào Joon đã uống nhầm thuốc hay té rồi vô tình đập đầu vào đâu đó rồi không, hay có khi cậu ta lại đang suy tính chuyện gì.
Nhưng tất cả họ đều sai cả, vì điều duy nhất khiến cậu ta thay đổi thì họ đều không tưởng tượng được: Namjoon đầu gấu biết yêu rồi.
Chuyện là lớp kế bên vừa có một bạn nữ mới chuyển đến, nghe nói bạn ấy là con lai, lại còn rất xinh đẹp. Namjoon lúc đầu chả quan tâm tẹo nào, nhưng bữa nọ ở sau nhà ăn, cậu tận mắt nhìn thấy cô bạn kia đang ngồi xổm xuống cho một chú mèo nhỏ ăn. Chính khuôn mặt xinh xắn cùng mái tóc nâu bồng bềnh chiều hôm ấy mê hoặc cậu, Joon cứ đứng ngơ ngẩn nhìn cô nữ sinh đó mà không nhận ra thằng bạn Jung Hoseok cùng lớp đang lôi xềnh xệch mình trở lại lớp...
Tớ sẽ bắt được cậu, chờ tớ!
.
Đó là vào một buổi chiều cuối thu, đứng tựa lưng trước cửa phòng học nhạc, Joon nâng bó hồng trắng gói trong bọc kính lên ngắm nhìn, này là cậu tự tay lựa đó, từng bông từng bông một...chỉ dành cho người cậu đem lòng thương.
*Cạch*, cánh cửa phòng nhạc bật mở, cô nữ sinh có mái tóc vàng nâu chậm rãi bước ra, trên môi cô là nụ cười ngọt ngào, vừa đủ làm rụng rời tim cậu rồi.
-A...Ami, này là quà...quà tớ tặng cậu!
-Qùa?
Ami ngẩn ra nhìn bó hoa cậu cầm trên tay.
-Ừ...quà tỏ tình...tớ rất thích cậu! Làm bạn gái tớ nhé?
.
.
.
Kết cục cho câu nói hôm đó là cái lắc đầu thẳng thừng từ Ami, nó khiến cậu hụt hẫng...
Xin lỗi, tớ không thích Bad Boy như cậu!
Xin lỗi...
.
Học đi Namjoon...
Học thật giỏi để cô ấy biết mày cũng xứng đáng!
Học đi...
Từ ngày hôm đó trở về nhà, Joon như điên loạn lên, cậu ta lao vào học đến nổi phát bệnh được, mọi sách vở anh Jin kiếm cho hồi trước bị cậu bỏ xó thì nay cậu đều bới lên. Cậu học ngày học đêm, học đến quên cả ăn...Rồi cái gì đến cũng đến, bài thi cuối kì năm ấy cậu đứng đầu khối về điểm số, mọi người đều rất bất ngờ vào thành tích của cậu...
Hí hửng cầm bảng điểm đi về phía phòng nhạc, Joon lại tựa lưng vào tường mà chờ đợi. Sắp rồi...cô ấy rồi sẽ biết...trái tim của cậu.
*Cạch*, cánh cửa phòng nhạc lại bật mở, là Ami, vẫn mái tóc nhẹ tênh ánh vàng cùng khuôn mặt nhỏ xinh, cô bước ra nhưng bàn tay ấy lại đan vào bàn tay lớn khác. Là thằng bạn trong nhóm bạn đầu gấu của Joon.
AMI!
Từ phía sau Joon hét lên, cậu chạy đến giằng bàn tay Ami lại. Nhưng thứ cậu nhận được là gì?
Hụt hẫng...
Ngỡ ngàng...
Ami phủi tay cậu ra, còn nhìn cậu bằng ánh mắt hết sức lạnh lùng, như chưa từng quen biết.
-Cậu đang làm gì vậy Ami? Chẳng phải cậu đã nói, nếu tớ cố gắng học hành, nếu tớ không làm bad boy nữa thì cậu sẽ...
-Thôi nào Joon, cậu tưởng thật sao, chuyện lúc trước tớ nói chỉ là đùa thôi, chứ người như cậu...
Ami cười khinh khỉnh nhìn cậu còn tên bạn kia thì không ngừng buông lời nhục mạ...
Người như cậu...
Người như cậu...
Người như Joon thì làm sao?
-Ami, cậu không xứng có được tình cảm của tôi, tôi nhìn lầm cậu rồi!
Nói dứt câu Joon liền cúi đầu bỏ chạy mất, để lại Ami cùng tên bạn trai của cô ta đứng ngẩn ra nhìn.
.
Mấy ngày sau, mọi người trong trường không còn thấy Ami đi học nữa, có người bảo Ami chuyển trường hay gì đó không rõ, duy chỉ có một người biết.
Một mình đứng ở sân thượng, Namjoon tay lật mở từng trang nhật kí mà xé tưa đi hết. Từng trang là từng lời tỏ tình ngây ngô của cậu với cô gái vô tình kia, nay bị cậu thả vương vãi từ lan can này rơi xuống từng mảnh đến tang thương
Ami tớ thích cậu, cũng không phải, là tớ thương cậu...
Ami, không phải cậu rất thích mèo hay sao, tớ cũng vậy!
Ami, tớ đã học hành, tớ đã thay đổi tất cả, là vì cậu!
Nhưng cậu đâu rồi, Ami?
Ami ngày đầu tớ gặp, cô bé dịu dàng ôm chú mèo nhỏ trên tay, cô bé có đôi mắt cười còn tỏa sáng hơn cả vầng dương phía sau đầu lúc hoàng hôn đổ bóng. Cô bé ấy đâu rồi?
Nhìn lại hai bàn tay mình, Joon bất giác bật cười, nụ cười đến là man rợ, đôi mắt ấy đục ngầu như khiến cậu trở thành một con người khác. Joon vuốt ngược mái tóc, lạnh lùng cất giọng trầm khàn của mình.
Là cậu khiến tôi biến thành thế này Ami!
Bad boy thì sao, tôi thấy nó rất ổn đấy chứ, vì bây giờ tôi lại là Badboy rồi!
Tạm biệt,
.
.
.
kẻ phản bội lời hứa!