Đôi khi chúng ta nỗ lực thật nhiều để đến được nơi có người bản thân thương nhớ, đôi khi chúng ta vứt bỏ tất cả để trở về nhà vì biết vẫn có người yên bình đợi chúng ta ở đó.
Có thể nơi ấy không phải mảnh đất ta sinh ra, nhưng nơi đó vẫn được gọi là nhà. An từng đọc một cuốn tiểu thuyết, trong đó nhân vật nam hỏi người phụ nữ của mình, hỏi nơi cô ấy vừa đến có ấm áp không? Cô ấy liền đáp, Không, không ấm áp chút nào bởi vì nơi ấy không có anh!
Nơi ấy cũng không có em!, anh ấy cúi đầu cười thật ngọt ngào.
Có thể nơi họ đang ở chỉ là một căn phòng thuê nhỏ với bốn vách ngăn, cách âm cũng không tốt, nhưng họ mãn nguyện.
Vì họ vẫn còn bên cạnh nhau.