Nhà tôi có nuôi một chàng mèo tam thể, chàng ta rõ ràng xinh đẹp hơn khối nàng mèo ngoài kia, chỉ là có kẻ không mấy thích cái danh mĩ miu đâu haha.
Một hôm tôi hỏi chàng, có phải chàng rất yêu chiếc đuôi của chính mình chăng? Vì ai bảo suốt ngày chàng cứ chạy giỡn với chiếc đuôi bông nhỏ đó không biết chán, vẻ mặt còn vô cùng thỏa mãn thế kia? Có hôm tôi vờ phụng phịu ngồi một góc, chàng đã chẳng quan tâm thì thôi, còn ôm đuôi đá đểu mắt nhìn tôi nữa. Có hôm đã khuya, đi làm về tôi bê theo hộp pate nhỏ mama vừa cho, vui vẻ xúc ra cho chàng. Chàng đã không ăn đàng hoàng thì thôi, còn khều khều đĩa thức ăn ấy sang chỗ tôi, chẳng lẽ lại bảo tôi nếm thử có độc không?
Đồ loài boss lắm chuyện…
-
-Này Min bé~
Tôi gọi chàng mèo của tôi bằng cái tên đáng yêu tôi vẫn thường gọi, tại sao phải chọn cái tên đáng yêu ư? Chỉ bởi vì chàng không đáng yêu tẹo nào, gọi thế là muốn tạm quên đi bực bội thôi.
Nghe tôi gọi, Min bé chậm chạp đi lại, điệu bộ còn vô cùng quý tộc hoàng gia.
-Hôm nay muốn ăn gì? Gián hay pate cũ?
Tôi hỏi bằng vẻ mặt không thể thánh thiện hơn, nhưng đổi lại là gì ngoài hai phát cào từ bàn tay béo múp của chàng? Ngoắt mông chàng bỏ đi mất trong khi tôi thì quay đầu vào góc khuất, ngoác mồm cười thích chí vì chọc được đồ đáng ghét ấy.
-
Vẫn như mọi khi cho tới cuối tuần, sau mấy chập chí chóe cãi nhau giữa tôi và chàng, thêm cả chục chiến tích sau khi tôi vác chàng đi tắm thì gần đêm, chàng mèo của tôi cũng đã sạch sẽ thơm tho rồi.
Mệt thừ người, hôm nay tôi chỉ muốn trùm chăn nằm trên giường bật điều hòa xem Netflix thôi, thế mà đâu được. Min bé thấy tôi lười nhác vỗ vỗ bụng béo liền không vừa lòng nổi tính sân si, chàng ta leo lên lấy hai bàn chân trước béo múp của mình áp lên má tôi lay qua lay lại. Ứ ừ, thế là không ngoan nhé, ai cũng có khoảng trời riêng mà, vả lại nay là cuối tuần, antuee@@...tôi chán nản quay lưng úp luôn mặt xuống giường, thế mà cũng không xong với chàng.
Bò sang chỗ ipad của tôi, Min bé gõ gõ màn hình vào chiếc ảnh nền cục cưng của tôi - là ảnh chụp tôi với một người. Chàng biết chàng muốn gì, còn tôi thì quá lười để đoán. Thế nhưng một lúc sau vì không chịu nổi cái trò trèo hẳn lên người rồi áp cả cái bụng nhẵn nhụi ấy vào mặt tôi của chàng, tôi đành phải bất lực làm điều chàng muốn.
Nhấn vào app facetime, tôi nhanh chóng kết nối với một tài khoản quen thuộc có tên là Min lớn <3 , ảnh đại diện cưng ghê, là một chàng trai chụp cùng Min bé nhà tôi lúc nó mới mấy tháng tuổi (thực ra Min bé chả cưng chút nào, hứ).
-Chào hai mẹ con~
Đầu dây là giọng nói cùng khuôn mặt trắng trẻo của một chàng trai. Là anh...Đã hai tuần rồi tôi không thấy Min lớn, nhớ chết đi được mà.
-Ở nhà có bắt nạt con trai anh không đấy?
Nhìn qua màn hình Jimin bật cười, bên kia là hình ảnh tôi cùng con mèo cưng của anh đang tranh nhau cây đập lưng hình Chimmy. Min bé chành chọe nhảy hẳn lên người tôi nhún nhún trong khi tôi phải bất lực chụp lấy cái đuôi của nó ngoe nguẩy trên mặt mình. Cái đồ cục bông đáng ghét đó…
-Con trai yêu quý của anh...bắt nạt em~
-Hahaha…
Tiếng cười giòn tan của Jimin vang vọng góc phòng nhỏ của tôi, mọi khi tôi thích tiếng cười ấy điên đảo, giờ lại chỉ thấy vừa bực vừa tủi thân thôi.
-
-Chừng nào anh về, công việc đã xong chưa?
Dỗ được chàng mèo bé khó chiều ấy đi ngủ, tôi lại phải loay hoay với công cuộc dỗ chàng mèo lớn đang ở nửa đầu quả đất bên kia lên giường nằm. Thế là đi tong ngày chủ nhật mơ ước...
-Anh nhớ em~
Giọng chàng mèo lớn này không gào gào đáng ghét như chàng mèo bé kia, nghe lại có chút trong còn có chút ngòn ngọt, như kẹo bông gòn ấy, thật thích
-Xí!-tôi bĩu môi, vờ nằm lăn ra giường không thèm ngó Jimin nữa.
-Nói thật mà, ơ hay!@@- đó là câu cuối tôi nghe được trước khi chàng mèo của tôi cất tiếng hát Serendipity, một bài hát tôi thích nghe nhất dạo này…
---
Thực ra em cũng nhớ chàng mèo nào đó lắm rồi hiuhiu~