Anh người yêu tôi có cái lạ. Bình thường ở ngoài trông anh ý chẳng khác mấy chàng trai khác tẹo nào, đại ý là giản dị dễ thương, chỉ có lúc lên sân khấu trông anh rất khác ý, kiểu như chẳng giống anh lúc thường tẹo nào.
Anh ở trên sân khấu có thể vừa hát vừa nhảy, thần thái toát ra vừa mãnh liệt vừa quyến rũ thu hút ánh nhìn của mọi người. Từ già trẻ lớn bé, từ gái đến trai đều mê anh như điếu đổ, dưới khán đài luôn đầy rẫy người gọi tên anh, trên twt các hastag nhắc tới anh cũng chẳng thiếu. Thế mà có lúc anh hỏi tôi, kì lạ, anh đã làm gì đâu mà các bạn réo tên anh dữ vậy. Ừ thì có làm gì đâu, chỉ là đi dự sự kiện có một đêm mà cũng có thể khiến người ta phát cuồng cho được, người chưa biết hôm sau ắt sẽ biết anh là ai, người ghét anh trước đây nay có ghét anh thêm hay không cũng chẳng rõ, chỉ biết là anh hay cười cười mà nói, kệ đi.
Người yêu tôi có cái lạ là anh ít khi thấy thỏa mãn với thứ gì. Đã là việc anh bắt tay làm thì anh phải làm cho tới khi cực tốt mới thôi. Có lúc tôi anh người yêu mệt, tập luyện hàng giờ ở phòng nhảy đến bã mồ hôi mà về nhà còn chẳng chịu ăn uống cho đàng hoàng vào, hỏi tới thì bảo đang siết cân. Tôi nói chứ người thương anh đầy ra đó, họ cũng chẳng thích nhìn thấy anh ốm o gầy mòn chút nào đâu, họ muốn thấy anh vui vẻ, hay cười nè, họ muốn anh hạnh phúc với những gì anh đang có, đừng chỉ quá cầu toàn mà quên đi bản thân tốt đẹp hơn rất nhiều người.
Nếu nói như em thì anh đâu có hoàn hảo, vậy thì tại sao mọi người vẫn thích anh?
Jimin chống cằm bên bàn, nhìn tôi nói. Hẳn là đã có nhiều thắc mắc lắm rồi anh mới hỏi tôi thế, còn tôi thì bận ngơ ngẩn, tự hỏi mình, ừ thì anh tốt ở điểm nào để từ đầu tôi chọn thích anh nhỉ? Phải có một điểm nào đó chứ, anh nhì nhèo hỏi tôi.
Không, cũng có thể là vì nhiều quá đếm không xuể, hoặc là vì thương rồi đến lí do cũng chẳng cần tới đâu.