Jung Yunho và Park Yoochun hoàn toàn như trước đây đứng chờ ở cổng trường Shin Ki, sau khi tan học, những người học sinh vội vàng chạy về nhà hoặc tụ tập đi chơi đều nhìn thấy hai người con trai tuấn tú đúng giờ đều tới nơi này, riết cũng thành thói quen. Vàđương nhiên, bọn họ cũng biết hai người đó đang đợi ai.
Kim Jaejoong cùng Kim Junsu từ xa bước đến, Park Yoochun lập tức nhào tới ôm lấy Kim Junsu, nhắm ngay khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng của nó mà hôn một trận đầy mãnh liệt, sau đó bị đánh bay không chút lưu tình. Mà Jung Yunho cùng Kim Jaejoong thì vẻ mặt hắc tuyến từ từ tránh xa khỏi hai con người kia, giả bộ làm ra vẻ không quen biết bọn họ.
Trong mắt học sinh của trường cao đẳng Shin Ki, đó chính là một loại hạnh phúc khiến người ta phải hâm mộ, thậm chí là ghen tị với hai người kia.
Thế nhưng, Jung Yunho và Kim Jaejoong bên này, hoàn toàn không phải là cái dạng đó.
“Yunho, tao nói này, sao mày còn chưa chịu đối phó với anh trai của SuSu vậy hả?” Đây là câu mà mỗi ngày Park vương tử đều phải nói với Jung kỵ sĩ một lần.
Kỳ thực Jung Yunho hắn làm sao lại không muốn sớm tới cái ngày ‘được ôm mỹ nhân về’ cơ chứ? Chỉ là mỗi lần có điều ám chỉ hoặc có hành động tiến thêm một bước đối với Kim Jaejoong, hắn đều bị cậu ngăn lại, cũng không biết cậu là cố ý hay vô tâm nữa.
Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ phải học theo chiêu thức quấn chặt không buông của Park Yoochun, hay là trực tiếp hành động?
“Yun! Anh có nghe hay không a?!”
Thanh âm bất mãn khiến Jung Yunho lấy lại tinh thần, thấy Kim Jaejoong đang trừng mắt nhìn chằm chằm vào mình, gương mặt hơi phiếm hồng, hiển nhiên là bởi vì bị ngó lơ mà giận dỗi.
“Xin lỗi, tôi không chú ý cho lắm.” Xấu hổ cười cười.
“Yun, anh có bị bệnh không thế, tại sao dạo này hay thất thần vậy?” Vẻ tức giận trên khuôn mặt của Kim Jaejoong bị sự lo lắng thay vào.
“Làm sao cơ? Đúng rồi, cậu vừa nói cái gì vậy?” Thấy bộ dạng lo lắng của Kim Jaejoong, Jung Yunho trong lòng không biết nên lo hay mừng.
“Tôi nói, chúng ta đem Junsu quăng cho Yoochun, rồi đi về nhà ăn cơm.”
“Vậy bọn họ thì tính sao đây?”
“Bảo Junsu buổi tối ở lại nhà của Yoochun, còn anh cùng tôi đi chơi.” Nói xong, Kim Jaejoong đã lấy điện thoại di động ra bấm bấm.
“Jae…”
“Này, Yoochun a, Junsu giao cho cậu, bảo nó buổi tối ngày hôm nay ở lại nhà cậu, tôi và Yunho đi về trước.” Kim Jaejoong nhắn tin.
Ai~~~ Jung Yunho không khỏi cảm thán. Có anh trai nào như vậy không hả trời? Đem chính em trai của mình đẩy vào chỗ chết. Yoochun bây giờ nhất định đang rất sảng khoái đây, mình có nên đi khuyên nhủ JaeJae không nhỉ? Hắn nghĩ đi nghĩ lại, như vậy không phải là đúng lúc sao? Chỉ còn có hai người, cơ hội khá lớn a!
“Yun, anh vừa nói cái gì?” Kim Jaejoong tắt điện thoại, thấy Jung Yunho đứng bên cạnh đang cười khúc khích, không khỏi nhíu nhíu lông mày.
“Không… Không có gì. Tôi nói là chúng ta nên đi mua đồ ăn.” ‘Hạnh phúc ảo tưởng’ vừa chạy đến đã liền bị bạn nhỏ Jung cuống quýt giấu đi.
“À ha, tôi suýt quên mất~~ Vậy chúng ta đi thôi~~~~” Kim Jaejoong nói xong liền kéo lấy cánh tay của Jung Yunho, thấy bộ dạng hắn có chút phản ứng, liền cúi đầu không đổi, khẽ mỉm cười.
Ăn xong cơm tối, Jung Yunho tựa vào cánh cửa phòng bếp nhìn Kim Jaejoong đang bận rộn rửa bát.
“JaeJae, chúng ta như vậy nhìn có giống vợ chồng không?” Không thèm suy nghĩ, cứ như vậy mà nói ra, “Vợ nấu cơm cho chồng ăn, ăn cơm xong, chồng nhìn vợ rửa bát.”
“Ai là vợ của anh!” Giọng điệu đầy tức giận nhưng không che được hai gò má đỏ ửng, Kim Jaejoong xoay người ra sức đem bọt biển trên tay mình vẩy vào người Jung Yunho.
Jung Yunho le lưỡi, nghiêng mình chạy ra khỏi phòng bếp.
“Đừng có mà bỏ chạy!” Kim Jaejoong buông chén đũa đã rửa sạch được phân nửa, qua quýt lau tay rồi đuổi theo.
“Cậu không bắt nổi tôi đâu! Không bắt nổi đâu~~~” Jung Yunho nhảy tưng tưng trên ghế sofa, hết chạy đến phòng ăn lại chạy đến phòng sách, đang chạy nhưng vẫn không quên mà quay đầu lại làm mặt quỷ.
“Đừng có mà chạy!” Kim Jaejoong đuổi theo không ngừng.
Kim Jaejoong đuổi theo Jung Yunho ‘bịch bịch bịch’ lên lầu, quẹo một cái, nhưng không thấy hắn đâu.
Hàng lang trống trơn, cửa phòng cũng đóng chặt, bóng dáng của Jung Yunho ở đâu?
Vừa nhìn hai bên trái phải, không xác định chắc chắn rằng Jung Yunho đang ở trong căn phòng nào. Tên Jung Yunho này, trốn đi đâu mất rồi?
Tùy ý đi đến cuối hành lang, cánh cửa phòng bên phải phía sau Jung Yunho đột nhiên ‘két’ một tiếng rồi mở bung ra, sau đó thì cảm thấy có một bàn tay đem chính mình ra sức túm lấy. Đến khi phản ứng trở lại, cả người đã bị giữ chặt trên cạnh cửa, trong vòng tay của Jung Yunho.
Jung Yunho tựa tiếu phi tiếu1 nhìn đôi mắt to tròn còn có chút mơ màng của Kim Jaejoong.
Cảm thấy toàn thân không được tự nhiên, vừa giương mắt thì lập tức chạm phải ánh mắt của Jung Yunho, khuôn mặt của Kim Jaejoong nhanh chóng nóng bừng lên, tận lực không chú ý đến tia sáng lóe lên trong mắt của Jung Yunho, Kim Jaejoong vì muốn phá tan cái bầu không khí vừa kì lạ vừa gượng gạo nên liền vươn tay chọt vào khuôn mặt của Jung Yunho, vừa chọt vừa nhỏ giọng oán giận: “Tôi cho anh chạy, cho anh chạy luôn đó! Đuổi theo mệt chết đi được~~”
Bộ dạng như một người vợ nhỏ của Kim Jaejoong rốt cuộc lại khiến Jung Yunho không thể khống chế được chính mình, cúi đầu hôn xuống cái miệng nhỏ nhắn. Đôi môi vừa mềm mại lại ngọt ngào, khiến thân thể kích thích một trận điện lưu.
Chỉ là một va chạm nhỏ cũng đã khiến Kim Jaejoong trở tay không kịp mà trợn to con ngươi đen nhánh. Jung Yunho đột nhiên nắm chặt lấy vai cậu, nhìn thật sâu vào đôi mắt to tròn mỹ lệ kia, dùng thanh âm nghiêm túc nhất, chân thật nhất, ôn nhu nhất mà nói rằng: “Jae, anh thích em!”
Thanh âm của Jung Yunho rất nhẹ, tựa hồ như không muốn làm Kim Jaejoong hoảng sợ. Kim Jaejoong chớp chớp đôi mắt to trong veo như nước, có chút ngẩn ngơ mà hỏi: “Yun, anh nói cái gì?”
“Anh thích em, Jae! Anh nói anh thích em, anh muốn cùng em ở chung một chỗ!” Thanh âm trầm thấp lần thứ hai từ từ truyền vào bên tai, Kim Jaejoong lại cúi đầu.
Những lọn tóc nhỏ che khuất một nửa khuôn mặt nên Jung Yunho không nhìn thấy vẻ mặt hiện tại của Kim Jaejoong, hắn có chút lo lắng mà chờ đợi, cuối cùng lại cảm thấy đôi vai của Kim Jaejoong hơi run lên.
“Jae, em làm sao vậy?” Jung Yunho cuống quít nâng khuôn mặt của Kim Jaejoong lên.
Một giây sau, Jung Yunho vẫn còn ngạc nhiên với khuôn mặt ‘đạt được ý đồ’ của người đẹp trước mặt mình, trên khuôn mặt còn kèm theo một nụ cười vừa kiêu ngạo lại đầy tà khí,giây tiếp theo, cổ đã bị hai cánh tay vòng qua, nghe được bên tai truyền đến thanh âm “Yun a~” rồi sau đó là một tiếng thở dài, lại cảm thấy vòng tay đang quàng qua cổ mình ngày càng xiết chặt lại, khiến Jung Yunho không thể hít thở không khí. Sau đó, thanh âm mềm mại trước đó cũng trở nên có chút tức giận:
“Anh rốt cuộc cũng chịu thừa nhận thích tôi rồi sao?!”
“…Jae…” Jung Yunho khó khăn lắm mới phát ra được vài âm tiết, không thể giải thích, chỉ có thể mở to hai mắt nhìn cậu.
Kim Jaejoong buông cánh tay đang siết lấy Jung Yunho ra, cái miệng nhỏ nhắn lại chu lên: “Tôi còn tưởng rằng tôi đã đoán sai rồi chứ~~”
“Em biết anh thích em?” Giật mình.
“Tôi cũng đâu phải là một thằng ngốc đâu, làm sao lại không nhìn ra cho được?” Ánh mắt tỏ vẻ xem thường, “Nhưng mà, nếu như anh không chịu nói ra thì tôi đã bỏ cuộc rồi.”
“Bỏ cuộc? Jae, ý của em là, em cũng thích anh?” Đây là một điều kinh hỉ a.
“Hừ!” Kim Jaejoong quay mặt qua chỗ khác, không ngờ lại bị Jung Yunho nhìn thấy một mạt đỏ ửng phía sau lỗ tai.
“Jae, anh thích em! Thích em! Thích em!” Jung Yunho ôm lấy khuôn mặt của Kim Jaejoong, lặp đi lặp lại.
“Biết rồi!” Khuôn mặt của Kim Jaejoong càng đỏ hơn, lần thứ hai quay đầu sang một bên, đưa tay vặn nắm cửa, “Tôi còn phải rửa bát cho xong nữa.”
“Không cho em đi!” Jung Yunho dùng sức đem Kim Jaejoong kéo vào trong lòng, nhẹ nhàng ghé vào tai cậu hà hơi, “Jae, em còn chưa nói có thích anh hay không đấy.”
“Tôi…” Kim Jaejoong run lên, giãy dụa nhưng không thể thoát ra, lúc này, bàn tay to không an phận của người nào đó đã bắt đầu sờ soạng trên lưng cậu.
“Em làm sao vậy?” Bàn tay tiến đến quần áo của Kim Jaejoong, Jung Yunho tâm địa xấu xa cắn lấy vành tai của cậu, hơn nữa còn rõ ràng cảm nhận thấy người trong lòng đang có chút run rẩy.
Hai tay lần thứ hai vòng qua cổ của Jung Yunho, Kim Jaejoong nỉ non mở miệng: “Em thích anh, Yun!”
Đang muốn ngoác miệng cười, người trong lòng đã nhân cơ hội mà đắc ý dùng sức giãy dụa thoát ra, sau đó hai tay liền gắng sức, khi hắn còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì thấy mình đã ngã xuống giường. Jung Yunho thầm kêu không tốt, bỗng thấy Kim Jaejoong ngồi trên người mình, thân thủ bắt đầu cởi nút áo trên áo hắn ra, vừa cởi vừa hung hăng nói: “Anh cũng dám khiêu khích tôi sao?!”
“Này, Jae! Em muốn làm gì?” Cảm thấy bất thường, Jung Yunho liền vội vàng nắm lấy tay của Kim Jaejoong.
“Ăn anh!” Câu trả lời ngắn gọn mà súc tích, Kim Jaejoong vẻ mặt đầy nghiêm túc nói.
“Ăn anh?” Jung Yunho thiếu chút nữa sặc nước bọt, “Jae, em là vợ của anh a~~”
“Ai là vợ anh!” Con mắt của Kim Jaejoong đã muốn trừng đến lòi ra ngoài, “Cho anh hai lựa chọn: một là bị tôi ăn, hai là bị tôi đá văng ra ngoài!”
“Jae… Anh không chọn cái nào cả…” Tay đột nhiên dùng sức đem Kim Jaejoong kéo trở lại, Jung Yunho xoay người đè lên trên. Thỉnh thoảng cũng phải học theo điểm cường ngạnh của Park Yoochun một chút.
“Buông, anh đi xuống cho tôi!” Kim Jaejoong liều mạng giãy dụa, không có tác dụng.
“Jae… Muốn ăn thì phải là chính anh ăn cơ…” Jung Yunho vẻ mặt ám muội cười cười.
“Không được! Anh đi xuống cho tôi!” Tiếp tục liều mạng giãy dụa, lại chẳng có tác dụng.
“Không được nháo, Jae!” Đe dọa.
“Không được! Không được! Tôi không muốn nằm dưới!!!!” Kiên trì bền bỉ liều mạng giãy dụa, nhưng vẫn chẳng có tác dụng chút nào.
“Jae! Anh bực rồi nhé!” Jaejoong nhíu mày, cúi người xuống phía dưới.
Sau đó, mặc kệ Jung Yunho đã dùng phương pháp gì, trận cãi vã nho nhỏ ở đây cuối cùng cũng tạm thời ngừng lại.
Rồi sau đó, Jung Yunho cũng không cho Kim Jaejoong cơ hội để nằm trên nữa.
Cho đến mãi mãi về sau, dường như cuộc sống vẫn luôn phát triển đến một hướng vô cùng tốt đẹp, tuy rằng mỗi ngày đều đến trường rồi tan học, nhìn như không hề thay đổi, nhưng một cuộc sống đơn điệu như vậy, bởi vì có một chút hạnh phúc nho nhỏ mà trở nên vô cùng đáng yêu. Kỳ thực cuộc sống vốn không nên biến chuyển nhanh chóng, vì sự giản đơn mới chính là điều hạnh phúc nhất trên đời này.
Đúng vậy~ Fight! Lovely life!
P.S:
Câu chuyện đến đây coi như đã được nửa chặng đường rồi, bất quá, vẫn còn có một số thứ mà mỗ Phi muốn nói rõ.
Đầu tiên, đã khiến những người chờ mong H thất vọng rồi… Thật sự là bởi vì mỗ Phi lần đầu tiên viết văn, không dám viết H a~~ Viết thấy khó lắm, hình tượng của ta trong lòng mọi người toàn bộ đều bị phá hủy hết cả rồi.
Thứ hai, về chuyện sau này. Kỳ thực tác phẩm đến đây coi như là đã kết thúc rồi, phong cách xem như tương đối đơn giản và thanh thoát a. Đương nhiên câu chuyện này vẫn có thể tiếp tục được, bất quá phần sau sẽ là một phong cách hoàn toàn bất đồng, ngược a, H cũng sẽ xuất hiện a (im lặng).
Cuối cùng, về tốc độ. Mỗ Phi là một đứa lười, mọi người cũng biết hết cả rồi (tự đánh), bởi vì có chút nguyên nhân, cho nên câu chuyện sau này sẽ phi thường chậm chạp, đặc biệt chậm chạp, dị thường thông thả (im lặng lần hai). Ta thật lòng không hề tin rằng mình có thể gánh với cái tốc độ ốc sên này mà đi tới kết thúc đâu a~
Có điều này, mỗ Phi chính là muốn cảm ơn những người đã ủng hộ ta từ trước đến bây giờ, vẫn câu nói kia “Sự ủng hộ và cổ vũ của mọi người đã cho ta động lực để kiên trì tiếp tục viết văn.” Có người thích truyện của mình chính là một điều hạnh phục a (tự kỉ-ing), theo cá nhân ta mà nói, chính là mong muốn mọi người tiếp tục ủng hộ ta a… (bị đánh)
Nói chung, cảm ơn mọi người, cảm ơn mọi người~~
(Phiêu~~~)
(1) Tựa tiếu phi tiếu: Cười như không cười. (Ta thấy ghi “Jung Yunho cười như không cười nhìn đôi mắt to tròn còn có chút mơ màng của Kim Jaejoong.” kì kì sao á, nên quyết định giữ nguyên bản Hán Việt.)
____________________________________________
Tất cả lời trên đều là của Phi tỷ a, ta thấy cần thiết nên trans luôn a:”> Phi tỷ đã cảnh báo rồi đó nhé~~ Sau này sẽ có ngược và H đó nga~~