Fires Of Winter

Chương 27: Chương 27




Trans & edit :tranngocbich224

Căn nhà đá to lớn hiện ra lờ mờ trước mặt họ, đắm mình trong thứ màu xanh dịu của ánh sáng phương Bắc.Trời đã tối khi Garrick dẫn họ vào trong chuồng ngựa.Erin vội vàng đi ra từ đằng sau, vui vẻ và ánh hồng ửng hiện lên trên gương mặt già nua của ông.Thứ nhanh chóng trở thành sự nghiêm nghị của một người cha.

“Thật hổ thẹn cho cô, cô gái, bởi vì đã chạy trốn khỏi chúng tôi!’ông nói cộc cằn, mặc dù đôi mắt ông vẫn ánh lên sự chào đón.

“Tôi không chạy trốn khỏi ông, Erin, nhưng là khỏi anh ta,”Brenna đáp, lờ đi sự có mắt của Garrick.

“Tốt, cô làm cho tôi cực kì sợ hãi,”Erin tiếp tục.”Cô ít nhất có thể chờ đến mùa xuân, bởi cô sẽ có ít cơ hội để chết rét ngòai đó.”

“Đủ rồi, Erin!”Garrick yêu cầu, và kéo cánh tay Brenna một cánh thô bạo.

Cô thậm chí không có cơ hội để chào tạm biệt Erin khi Garrick kéo cô về hướng căn nhà.Khi họ tiến lại gần cổng sau, anh rẽ sang phải, phía bên cạnh ngôi nhà, và Brenna ngay lập tức dừng lại.

“Anh đang đưa tôi đi đâu?’

Anh không trả lời , nhưng kéo cô theo.Brenna kìm lại, như thể làm nó khó khăn hơn cho anh.Cô biết nơi anh đang đưa cô đến,hiện giờ cô không thể tin điều đó.

Bên cạnh ngôi nhà đối mặt với vịnh Fio là một cánh cửa gỗ nhỏ.Garrick đẩy nó mở ra. Trên cánh cửa là một ô vuông nhỏ với những thanh sắt thêm vào trên đó.Bởi gần Vịnh Fio, bên trong căn phòng tối và ẩm ướt như một hang động lạnh lẽo ẩm ướt.

Garrick đứng sang một bên.”Phòng của em , em yêu.”

Cô nhìn vào anh với sự khiếp sợ trong đôi mắt.”Anh sẽ thực sự giữ tôi ở đây sao?’

“Đó là cách trừng trị tốt nhất cho kẻ chạy trốn,”anh nói với một giọng mất kiên nhẫn.

“Anh có thể làm như thế này với tôi sau khi tôi cứu sống anh sao?Điều đó không có nghĩ gì với anh à?”

“Đúng, ta biết ơn.”

“Anh thể hiện nó một cách thật đáng ngưỡng mộ, Viking,”Brenna nói mỉa mai.

Anh thở dài.”Nếu ta không có hành động nào chống lại em, Brenna, nó sẽ là lời mời gọi cho những nô lệ khác cũng chạy trốn.Ta không thể cho phép điều đó.”

Cô không cầu xin anh.”Anh sẽ giữ tôi ở đây bao lâu?”

“3 hay 4 ngày- cho đến khi em học được bài học của mình.”

Cô bắn cho anh một cái nhìn coi thường.”Và anh nghĩ cái này sẽ dạy tôi bất cứ điều gì ư, Vinking?Anh lầm rồi.Sự căm ghét nơi tôi sẽ lớn dần lên và tôi thậm chí sẽ kiên quyết hơn để bỏ trốn khỏi anh.”

Anh thình lình giật mạnh cô vào anh, và đôi môi anh ép chặt vào môi cô một cách chiếm hữu.Cô đáp trả nụ hôn của anh, nhưng chỉ vì sự giận dữ.Anh sẽ phải hối hận vì điều đang làm với cô.Cô sẽ khiến anh hối hận bởi nó.

“Em không cần ở đây, Brenna,”anh thở vào cổ cô, “nếu em đưa cho ta lời hứa rằng em sẽ không rời khỏi ta lần nữa.”

Cô để cánh tay cô xung quanh cổ anh và nói khiêu khich,”Nhưng sau đó những nô lệ khác sẽ nghĩ rằng tôi đặc biệt với anh.”

“Em đặc biệt.”

“Đặc biệt, ngay bây giờ anh vẫn có thể gian tôi trong xà lìm lạnh lẽo này.”

“Em sẽ thề chứ, Brenna?”

Cô hôn môi anh nhẹ nhàng, trêu trọc, trước khi cô đẩy anh ra xa.”Quỷ tha ma bắt anh đi, Viking.Tôi sẽ không là giải thưởng cho trò chơi của anh.”

Cùng với điều đó cô giữ đầu cô cao và đi vào xà lim tối tăm, cắn chặt răng trong khi anh đóng cánh cửa phía sau cô.Cô bắt đầu run lên ngay lập tức.Cô gần như thét lên và gọi anh quay lại, nhưng sau đó cô giữ chặt tay cô trên miệng.Cô sẽ không cầu xin để được giải thoát.

Thực tế, trời lạnh- tê cóng.May thay cô có áo choàng và cánh tay cô được bao phủ và có xà cạp lông thú.Cũng có một chiếc chăn cũ trên cái ghế hẹp, thứ đồ duy nhất trong căn phòng.Nhưng không có lò sưởi, và cánh cửa bao quanh không đầy đủ, không thể ngăn khỏi sự lạnh lẽo.

Cũng không có thức ăn để lại cho cô.Cùng lúc đó cô cảm thấy đói cồn cào, mặc dù cô và Garrcik đã chia sẻ ít thịt hươu chỉ mới vài giờ trước.Anh sẽ quay lại.Anh không thể để cô lại đây để bị đóng băng.

Cô ngồi xuống chiếc ghế và phủ chân cô bằng chiếc chăn.3 ngày đầu cưỡi ngựa thong dong với Garrick , anh đã lạnh nhạt không nói.Nhưng 2 ngày cuối tâm trạng anh dịu bớt đi, và cô bắt đầu nghĩ anh sẽ không làm gì với cô khi họ quay lại.Tuy nhiên cô không thể tin anh sẽ thực sự để cô ở lại đây.

Một giờ trôi qua, và thêm những giờ khác nữa.Màn sương màu xanh trên bầu trời biến mất, chỉ cho một màn đêm u ám buông xuống.Brenna rùng mình và cảm thấy dấu hiệu đầu tiên của một cơn sốt.Một lúc sau cô trở lên nóng và ném cái áo choàng khỏi mình, cùng với dây buộc xung quanh trên chân cô và tay cô.

Anh đã không quay lại.Những cục khó chịu lại lớn lên trong cổ họng của cô, và những giọt nước mặt làm cay mắt cô.Sau tất cả những gì họ chia sẻ, thậm chí ngay sau khi cô đã cứu sống anh,anh có thể rất tàn nhẫn khóa cô trong này.Cô sẽ chết vì đông cứng.Sau đó anh sẽ xin lỗi.Một cách tốt để trả thù, khi mà cô sẽ không ở đó để ăn mừng kết quả của nó.

Cô lại run lên, và nằm xuống cái ghế cứng.Cô chập chờn ngủ lơ mơ, lần lượt thức dậy để ném áo choàng và chăn của cô đi, hay kéo chúng lại trên người cô .

“Tôi ốm và anh ta thậm chí không biết điều đó,”cô nói , nửa ngủ.”Tôi phải nói chuyên với anh.Nhưng nó sẽ không có sự khác biệt nào với anh.Anh là một người hung bạo.Anh không quan tâm.”Cô trở mình, những giọt nước mắt khiến mắt cô đờ đẫn.”Anh sẽ phải xin lỗi, Garrick, xin lỗi …. Xin lỗi….”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.