Fires Of Winter

Chương 32: Chương 32




Trans:tranngocbich224

Edit: phuongxu989

Bữa tiệc tiếp diễn cùng với những trò đùa thái quá. Sự cáu bẳn và tiếng cãi lộn ầm ĩ liên tục xảy ra theo cách thông thường của người Viking. Garrick đã có một trận chiến với Hugh, nhưng may thay Anselm đã can thiệp kịp thời và chẳng mấy chốc sự cãi cọ bị lãng quên. Hugh và Fairfax cũng cãi nhau nhưng một lần nữa, Anselm làm dịu đi sự căng thẳng giữa hai đứa con trai trước khi một sự thách thức khác được đưa ra.

Tuy nhiên, không phải tất cả mọi bất đồng đều được giải quyết tốt đẹp mà một số mâu thuẫn đã kết thúc trong cảnh đổ máu. Một người đàn ông - người mà Brenna ơn trời vì cô không biết - đã kết thúc cuộc sống của mình bằng việc bắt đầu như một bài kiểm tra sức mạnh thông thường. Đáng trách là những việc như thế được phép xảy ra, thậm chí kẻ thắng cuộc còn được mọi người nhiệt liệt hoan nghênh chúc mừng.

Brenna đã học được rằng sức mạnh là điều quan trọng trong thế giới những người Viking. Nó được coi là yếu tố quan trọng nhất. Không có sức mạnh đồng nghĩa với thất bại, sự nhục nhã sẽ bám lấy anh ta và gia đình anh ta. Cô cho rằng một Viking thà chết còn hơn làm một kẻ thua cuộc vì những lời bàn tán phóng đại, sự chế nhạo, trách mắng bởi một hay tất cả mọi người luôn đi kèm theo sau đó. Sự khó chịu của Brenna dịu đi khi nghe Anselm thuật lại câu chuyện bắt giữ cô. Ông đã thêm thắt rất nhiều chi tiết nhưng lòng can đảm của cô không hề bị phủ nhận. Brenna quan sát thấy Morna lắng nghe câu chuyện với thái độ không tin hiển nhiên. Cô thiết tha muốn có được con rắn hiểm ác tóc vàng đó một mình để có thể dạy cô ta vài điều.

Một lúc sau, mong muốn của cô gần như đã xảy ra khi thời gian ngày càng muộn và hầu hết mọi người đều u mê trong men rượu. Morna đã thuyết phục được anh trai đưa về nhà, cô ta chờ ở cửa trong lúc Perrin đi lấy áo khoác. Brenna nhanh chóng chặn lại khi anh đứng một mình.

“Anh không thích bữa tiệc sao, Perrin?”

Chàng trai Viking tỏ ra bối rối. “Không. Tôi biết em gái tôi không được hoan nghênh ở đây nhưng vì nó khăng khăng muốn tôi đưa đi.”

“Nói cho tôi biết, Perrin, cô ta thực sự có mưu đồ với Garrick lần nữa?”

“Đúng, nó đã nhiều lần nói về chuyện đó.” Anh thừa nhận. “Điều đó khiến cô tức giận ư?”

“Chỉ nếu như Garrick ngu ngốc tới mức nhảy vào ngọn lửa đã từng đốt cháy anh ta.”

“Hãy hi vọng rằng anh ấy không bao giờ trở thành một người ngu ngốc như thế.”

Brenna cười toe toét. “Anh không ủng hộ nếu giữa họ có sự thân thiết?”

“Morna là em gái ta, đó là sự thật đáng buồn mà ta không thể xóa bỏ. Việc nó đã làm với Garrick - bạn thân của tôi – là điều mà tôi không bao giờ tha thứ.”

Brenna trầm tư suy nghĩ. “Anh chưa chào tạm biệt chủ nhà. Đi làm đi Perin! Tôi sẽ giúp anh mang áo choàng cho em gái.”

Sự cảnh báo thoáng qua gương mặt Perin, anh ngăn cô lại. “Không, cô gái. Morna hiện đang ghen tỵ với sự quan tâm của Garrick dành cho cô. Và nó sẽ rất hài lòng nếu có cơ hội nhắc cô nhớ thân phận của mình.”

“Anh lo sợ cho tôi sao?”

Anh cười nhăn nhở và lắc đầu. “Ồ không, tôi biết khả năng của cô. Em gái tôi mới chính là người gặp nguy hiểm.”

Brenna cười. “Vậy tôi có thể đi với anh ra cửa chứ? Nếu anh ở đó, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì xảy ra.”

Perrin tỏ vẻ không thích nhưng cuối cùng nụ cười quyến rũ của Brenna đã chiến thắng, anh đồng ý. Họ bắt gặp thái độ thiếu kiên nhẫn của Morna ở cửa. Bây giờ trông cô ta hết sức bực tức, cô hướng tia nhìn giận dữ về phía Perrin.

“Em không thể tin nổi anh bắt em chờ ở đây trong lúc anh nói chuyện với tên nô lệ này!” Morna rít lên qua hàm răng nghiến chặt, gương mặt xám ngoét với sự tức giận. “Làm sao anh có thể khiến em xấu hổ theo cách này hả Perrin?”

“Em không hề phải chờ quá lâu, Morna.” Chàng trai chán nản trả lời.

“Nếu anh nói chuyện với bất cứ ai khác em sẽ không để tâm.” Morna tiếp tục phẫn nộ. “Nhưng anh lại bắt em chờ - bởi vì cô ta. Anh không giao thiệp đủ với cô ta khi đến thăm Garrick sao?”

Perrin đỏ bừng mặt. “Không phải theo cách đó, Morna. Garrick sẽ không chia sẻ cô gái này với bất cứ ai. Cậu ấy giữ Brenna cho riêng mình.” Anh nói sự thực với vẻ thích thú.

Những lời của Perrin thậm chí khiến người góa phụ tóc vàng tức giận nhiều hơn và Brenna cảm thấy thật khó khăn để kìm lại sự vui vẻ.

Morna nhìn Brenna khinh khỉnh lạnh lùng. “Khoác áo choàng cho ta, tên nô lệ!” Khi thấy Brenna ngây ra nhìn chằm chằm vào mình, cô ta quay lại với Perrin. “Anh hãy nói với cô ta bằng tiếng của cô ta. Nói cho cô ta biết cái em yêu cầu.”

Đôi mắt Perrin hẹp lại. “Em đi quá xa rồi, Morna. Brenna không thuộc sở hữu của em để em ra lệnh.”

Morna nhìn trừng trừng vào anh, đôi mắt xanh đầy vẻ giận dữ. “Cô ta là một nô lệ, giờ hãy nói với cô ta đi!”

“Em gái của anh đang la hét về cái gì thế?” Brenna ngây thơ hỏi.

Perrin thở dài. “Odin giúp ta. Nó yêu cầu cô khoác áo cho nó. Nó muốn trút sự tức giận lên cô, Brenna.”

Brenna mỉm cười. “Không vấn đề gì, Perrin. Đơn giản chỉ cần nói với cô ta là tôi từ chối, sau đó cô ta hãy tự cầm lấy áo khoác rồi rời đi. Một cách giải quyết dễ dàng.”

Perrin lắc đầu nghi ngờ, anh đưa tay cầm lấy áo choàng của em gái. “Brenna sẽ không làm theo mệnh lệnh của em, Morna. Giờ thì đi nào!” Anh nói và rời khỏi đại sảnh.

Morna không làm chủ được cơn giận dữ của bản thân, cô ta chiếu đôi mắt xanh nảy lửa vào Brenna. “Ta sẽ dạy ngươi biết thân phận mình bằng vật này!”

“Tôi không nghĩ vậy.” Brenna trả lời khiến Morna sửng sốt khi phát hiện cô có thể sử dụng ngôn ngữ của mình. “Bởi một điều Garrick sẽ không cho phép nó. Nhưng quan trọng hơn - và tôi nghĩ tốt nhất cô nên nghe tôi, Morna - tôi sẽ cắt cổ họng cô một cách vui vẻ trước khi cô yêu cầu một chiếc roi da. Cô là khách không được chào đón trong bữa tiệc, sẽ không có ai ở đây quan tâm tìm kẻ giết cô cả.”

“Ngươi sẽ không dám chạm vào ta đâu!”

Brenna mỉm cười tinh quái. “Tôi chỉ nói sự thật thôi. Cô hãy thử kêu một chiếc roi da xem.”

Người góa phụ do dự một lúc lâu. “Ngươi sẽ hối hận cái ngày ngươi dám thách thức ta khi ta trở thành vợ của Garrick!”

“Đó là ngày mà cô sẽ không bao giờ thấy.”

“Đừng chắc chắn vậy, tên nô lệ!” Morna cáu kỉnh rời khỏi đại sảnh.

Brenna cắn môi. Cô không nên lộ bí mật của cô với Morna… Nhưng nếu dự đoán của người mẹ trở thành sự thật? Theo cách Garrick nghĩ, anh có thể có cả hai bọn họ - Morna như là vợ hợp pháp và Brenna như là vợ lẽ của anh. Brenna quả thực rùng mình với suy nghĩ ấy. Không, cô quyết định, nó sẽ không xảy ra. Nếu cô không thể hi vọng trở thành vợ anh, vậy thì cô sẽ không hi vọng gì cả. Tuy nhiên cô có nhiều lý do để tin rằng anh quan tâm đến cô.

Brenna quay lại và thấy Garrick đang tiến về phía mình. Cô cầu nguyện anh không nhìn thấy cô nói chuyện với Morna bởi sau đó anh sẽ hỏi cô, và cô không muốn nói dối anh. Có thể điều đó sẽ khiến Garrick tức giận - điều cuối cùng mà Brenna muốn. Cô đợi Garrick ở chiếc bàn và lo lắng chờ đợi sự chú ý của anh. Cuối cùng khi anh đến gần, cô giữ hơi thở của mình và chờ đợi những câu hỏi. “Ta không thấy em.” Anh châm chọc, nghiêng người gần hơn. “Em đã đi đâu vậy?”

“Em chào tạm biệt Perrin,” Cô nói sau một hồi ngập ngừng. Khi thấy anh cằn nhằn đáp lại, cô nhanh chóng thay đổi chủ đề. “Chúng ta sẽ rời đi sớm ư?”

“Em mệt à?”

Brenna khẽ gật đầu. “Hôm nay là một ngày dài và em cũng đã uống khá nhiều.”

Anh cười nhăn nhở thích thú. “Ta sực nhớ lại lần trước khi em uống quá nhiều, em gần như trở nên dễ thương ngay sau đó. Bây giờ em cũng vậy à?”

Cô hạ thấp đôi mắt xuống. “Không, Garrick.”

Anh lờ đi câu trả lời của cô và đứng lên. “Đến đây! Ta có thể tìm cho chúng ta một nơi để qua đêm.”

Brenna không nhúc nhích. “Chúng ta không về nhà sao? Từ đây về chỉ mất một quãng đường ngắn.”

“ Sẽ chỉ tốn thời gian thôi, Brenna. Trận đua ngựa bắt đầu vào sớm mai và ta sẽ ở đây cho đến lúc đó.” Khi cô cau mày, anh thêm vào. “Có lẽ ta sẽ đưa em về nhà vào tối mai, sau đó chúng ta sẽ quay trở lại ngày hôm sau.”

“Quay trở lại ư?”

“Đúng vậy, bữa tiệc sẽ tiếp tục trong khoảng gần hai tuần. Giờ thì đến đây nào!”

Brenna thở dài, nắm lấy tay Garrick và theo anh đi lấy áo khoác của họ. Hiện vẫn còn nhiều hoạt động trong đại sảnh, chỉ có một số người say xỉn chìm vào giấc ngủ trên băng ghế dài. Heloise đã đi nghỉ từ sớm, Linnet cũng vậy, nhưng không phải trước khi Brenna có thể xin lỗi cô bởi sự vô lý quá đáng của mình. Anselm và Hugh vẫn tràn trề sinh lực và bị cuốn vào một chầu rượu khác với nhiều sự đánh cuộc về kết quả.

Garrick chào tạm biệt nhưng không ai chú ý, anh nhanh chóng rời đi với Brenna trong vòng tay. Sự giá lạnh của những cơn gió bị làm ngơ khi Brenna xích lại gần cơ thể ấm áp của anh. Cô cảm thấy như thể đang trôi bồng bềnh, lướt đi êm ả trên mặt đất lạnh. Đến lúc đầu cô bắt đầu choáng váng, cô dựa lên ngực anh và cảm thấy hoàn toàn mãn nguyện.

Khi anh dẫn cô vào trong chuồng ngựa đến một ngăn rỗng, nơi có nhiều chiếc chăn chất lên chiếc giường bằng rơm, Brenna lùi xa khỏi anh với sự khó chịu yếu ớt. Cô quan sát thấy Garrick đóng kín lại bằng một tấm ván gỗ khá to tạo thành một căn phòng riêng tư nhỏ bé.

“Đây là nơi anh nói đến ư?”

“Đây là nơi ấm áp nhất ta có thể tìm được.” Anh nói, không nhìn vào Brenna và nhún vai cởi áo khoác.

“Và anh muốn em ngủ ở đây?”

Garrick cười nhăn nhở, phớt lờ sự phẫn nộ của cô. “Em sẽ không ở một mình.”

“Nhưng – “

“Yên lặng chút nào, em yêu.” Anh dịu dàng ngắt lời và tiến đến trước cô. “Nó quả thực tốt hơn băng ghế cứng ở đại sảnh. Em không nghĩ vậy à?”

Cô nhìn xuống chiếc giường được làm vội và miễn cưỡng gật đầu. “Em cho là vậy.”

Những ngón tay ấm áp của anh lướt lên má cô. “Và chúng ta sẽ không bị quấy rầy ở đây.”

Brenna cảm thấy một cái gì đó giống như nỗi đau ăn sâu vào trong lồng ngực. Cô muốn thả mình vào vòng tay anh nhưng cô sẽ không đạt được mục đích cuối cùng của cô theo cách đó. Cô quả thật sẽ tìm thấy sự vui thích, nhưng trong bao lâu? Anh sẽ không cần cô trở thành vợ nếu cô đã là một nô lệ hết lòng.

Brenna miễn cưỡng bước ra xa khỏi Garrick và tìm kiếm một chủ đề để trì hoãn những gì cô biết sẽ sớm đến. “Cuộc đua được lên kế hoạch cho ngày mai - bất cứ ai cũng có thể tham gia phải không?”

“Đúng vậy.”

“Em có thể chứ?”

Garrick bắt đầu cười nhưng vẫn suy nghĩ về điều đó. “Không. Bất cứ người đàn ông nào cũng có thể tham gia nhưng phụ nữ thì không.”

“Và em nghĩ rằng những nô lệ cũng thế?” Cô hỏi vẻ hơi giận dỗi.

Người phụ nữ này có lúc nào trải qua một ngày mà không bộc lộ tính khí của mình không? Anh tự hỏi. “Đó là sự thật.”

“Nhưng em có thể che giấu bề ngoài của mình, Garrick. Ở nhà em thường bị hiểu nhầm là một cậu bé bởi những người không biết em. Và việc này sẽ mang cho em niềm vui thích lớn để thắng anh trai anh.”

“Làm sao em biết Hugh sẽ đua?” Anh hỏi cô châm chọc.

Brenna tái nhợt người và nhanh chóng quay đi. Làm thế nào cô có thể thừa nhận cô nghe lỏm họ nói về cuộc đua mà không phải thừa nhận cô hiểu rõ tiếng Viking? “Vậy anh ta sẽ không tham gia à?”

May thay, Garrick cho câu hỏi của cô là đủ cho một câu trả lời. “Anh ấy sẽ đua, nhưng trong trường hợp đó ta cũng sẽ tham gia. Em cũng muốn thắng ta sao, em yêu?”

Brenna liếc nhìn bên cạnh anh. “Em cho rằng điều đó sẽ không đánh bại anh nơi tất cả mọi người có thể nhìn thấy.” Sau đó cô thêm vào với một nụ cười tinh quái. “Miễn là anh biết rằng em có thể làm điều đó, thế là đủ.”

Garrick cười phá lên. “Ta sẽ chấp nhận sự thách thức vào một ngày gần đây, em yêu. Nhưng bây giờ ta có cuộc vui thích thú hơn nhiều trong tâm trí.”

Anh với tới cô nhưng Brenna nhanh chóng cúi xuống dưới tay anh rồi di chuyển tới lối vào cái ngăn nhỏ, sẵn sàng đẩy tấm ván sang một bên để bỏ chạy. Cô đối mặt với Garrick và giơ một tay lên cố gắng ngăn việc đuổi theo của anh.

“Anh biết em sẽ không nằm xuống với anh một cách tự nguyện, Garrick. Em sẽ ngủ bên ngoài nếu em thấy cần thiết.”

Garrick di chuyển gần hơn một bước nhưng tất cả chỉ có vậy. “Ta đã rất thích sự hiện diện của em bên cạnh ngày hôm này, Brenna.” Anh thấp giọng nói. “TA đã hi vọng một niềm vui lớn hơn cho đêm nay. Nhưng ta sẽ không đuổi theo em vì nó.” Garrick nằm xuống đống rơm và di chuyển để cô có thể nằm cùng. “Đến đây. Em có giấc ngủ tuyệt nhất trong lúc em có thể. Ngày mai sẽ là một ngày dài.”

Brenna không mong chờ Garrick bỏ cuộc, không phải quá dễ dàng như vậy. Cô nằm xuống một cách đề phòng và gần như thở dài hối tiếc. Cô không chắc cô có thể ngủ được nhiều khi ở quá gần anh nhưng ít nhất cô quyết định sẽ cố thử. Tuy nhiên Garrick đã ở bên trên cô trước khi cô hoàn toàn nằm xuống, sức nặng của anh ghim cô chắc chắn phía dưới cơ thể.

Brenna nhìn chằm chằm vẻ mặt chiến thắng của Garrick, đôi mắt nhanh chóng tối lại. “Anh lừa em!”

“Không, em yêu.” Anh cười khúc khích. “Ta chỉ nói ta sẽ không đuổi theo em và ta đã làm đúng như thế.”

Đôi môi của anh áp xuống môi cô để làm im lặng bất cứ sự tranh cãi nào nữa. Cô cố gắng quay đầu sang một bên nhưng anh khum mặt cô lại giữa đôi tay to lớn trong khi xâm chiếm miệng cô. Tất cả sức ép của cơ thể anh, sức mạnh của anh, sự khao khát của anh – chúng như men say khiến sự phản đối của Brenna tan chảy. Và ngay sau đó mọi thứ nhanh chóng bị lãng quên khi anh di chuyển bên cạnh cô và trượt một tay vào trong vạt áo.

Dây lưng của cô mở ra và vạt váy dài kéo lên, trước khi cô có thời gian để suy nghĩ về hành động dại dột này, cả hai bọn họ nằm đó trong trang phục Adam và Eva. Tay anh di chuyển dịu dàng trên cơ thể cô, những ngón tay khéo léo vuốt ve để lại những ngọn lửa nơi chúng chạm vào khiến Brenna không thể kìm lại tiếng rên rỉ. Bây giờ cô không muốn quan tâm đến bất cứ điều gì khác. Tình yêu cô dành cho anh là tất cả những gì quan trọng lúc này, sự khao khát dữ dội của cô đủ để cảm thấy mũi giáo của anh đang đập rộn ràng, cứng nhắc bên trong cô.

Và cuối cùng khi anh tiến sâu vào trong cô, Brenna thét lên với sự ngây ngất tuyệt vời nhất. Dường như họ sinh ra là để dành cho nhau. Cô rút cạn sức mạnh của anh và cô sẽ là của anh. Ngay cả sau những phút giây nóng bỏng tuyệt đẹp khi họ nằm tựa sát vào nhau trong sự kiệt sức, hơi thở nặng nề, mãn nguyện vì sợi dây liên kết giữa họ.

Vài phút trôi qua nhưng Garrick vẫn không di chuyển xuống khỏi cô. Brenna cuối cùng cũng hé mở đôi mắt để thấy anh đang nhìn mình chằm chằm, một sự dịu dàng kì lạ biểu hiện trên gương mặt. Cô tự hỏi về điều đó chỉ một thời gian ngắn trước khi những tiếng rên rỉ đam mê quay trở lại.

Phản ứng đầu tiên của Brenna là sự hoảng sợ và cô cố đẩy Garrick ra. Cô muốn chạy trốn, muốn ẩn náu. Cô không có dự định để tuyên bố cảm giác của mình theo cách này, chắc chắn là không sớm như vậy. Cô không chắc mình đã hiểu rõ anh chưa.

Nhưng đôi tay cô không thể nhúc nhích, Garrick đã buộc chúng nằm yên ở hai bên. “Điều em nói là sự thật? Em yêu ta phải không Brenna?”

Cô khép chặt mắt tránh tia nhìn chằm chằm xuyên thấu của anh. Cô có thể nói dối nhưng có lẽ anh sẽ không tin. Vả lại đây là điều cô cần trên hết tất cả nếu họ thực sự từng hạnh phúc.

“Đúng, em yêu anh.” Brenna thì thầm những lời giống như cô đã thét lên lúc trước.

Vậy đó, mọi chuyện đã xong và giờ cô cảm thấy tốt hơn nhiều. Cô mở mắt và phát hiện ra anh đang mỉm cười dịu dàng với mình. Trái tim Brenna trật đi một nhịp.

“Em chắc chứ, Brenna?”

“Em biết em cảm thấy gì, Garrick. Em vô cùng chắc chắn.”

“Vậy thì em sẽ cho ta lời hứa rằng em sẽ không bao giờ chạy trốn khỏi ta lần nữa?”

Câu hỏi của anh làm Brenna hơi ngạc nhiên nhưng cô trả lời nhanh chóng. “Anh có lời hứa của em.”

“Tốt. Hôm nay là một ngày đặc biệt mà ta sẽ không dễ dàng quên được.” Anh lăn sang bên cạnh để cô nằm đó với đôi mắt mở to không tin được. Khi thấy anh không nói thêm gì nữa, Brenna tựa mình lên trên một khuỷu tay và đối mặt với Garrick.

“Đó là tất cả những gì anh muốn nói với em à, Garrick?”

“Ta rất vui bởi em đã dịu dàng với ta, Brenna.” Anh đáp sau đó quay lưng lại với cô. “Đã muộn và ta cũng đã mệt rồi. Ngủ đi nào.”

Những lời của Garrick giống như một cú đánh trực diện. Anh không nói yêu cô, chỉ đơn giản là anh vui rằng cô đã dịu dàng với anh. Brenna ngây người nhìn vào tấm lưng cứng rắn. “Hình như em mang cho anh nhiều sự vui thích hơn là anh xứng đáng đêm nay.”

“Hử?”

Garrick vẫn không xoay người lại, sự giận dữ đột nhiên bùng lên trong tâm trí Brenna. Cô đẩy mạnh anh, bắt buộc anh phải chú ý đến mình.

“Em muốn biết ý định của anh, Garrick. Anh sẽ kết hôn với em chứ?”

Anh cau mày. “Một Viking không thể kết hôn với một nô lệ. Em biết điều đó.”

“Cha anh sẽ trả tự do cho em! Anh có thể trả tự do cho em!”

“Không, em yêu, điều đó không cần thiết. Ta sẽ không kết hôn với em. Nếu ta cho em sự tự do, ta sẽ đánh mất em.” Sau đó anh cố gắng xoa dịu cô. “Khi em là nô lệ của ta, ta sẽ luôn luôn có em bên cạnh, Brenna. Em sẽ như là vợ của ta.”

“Cho đến khi tôi già,” Cô ngắt lời. “sau đó anh sẽ quẳng tôi ra ngoài đồng cỏ như một con ngựa cái.”

“Không phải vậy.”

“Lời hứa, Viking!” Brenna kêu lên, nỗi đau đớn khiến cô mất bình tĩnh. “Nếu anh biết tất cả về tôi, anh sẽ biết rằng sự kiêu hãnh của tôi không cho phép như vậy. Tôi không thể sống dễ chịu bên anh mà không có lời thề thiêng liêng giữa chúng ta. Anh là người đàn ông duy nhất tôi sẽ kết hôn. Nếu anh từ chối, tôi sẽ không bao giờ có thể cảm thấy nhẹ lòng.”

“Em sẽ có thời gian để chấp nhận chuyện này.”

“Để rồi tình yêu của tôi sẽ cay đắng chết dần đi trong khoảng thời gian ấy. Anh không nhìn thấy sao?”

“Em đòi hỏi quá nhiều, cô gái!” Garrick cộc cằn nói. “Ta đã thề không bao giờ kết hôn!”

“Hoặc yêu?”

“Không có tình yêu trong ta. Nó đã bị hủy diệt từ lâu.” Anh cầm lấy tay cô và giữ thật chặt.

“Nhưng khi em đến với ta, Brenna.” Giọng anh dịu dàng ấm áp. “Em là người ta quan tâm hơn bất kỳ ai. Ta có thể đưa cho em nhiều hơn cái đó.”

“Nhưng anh có thể thay đổi.”

Garrick lắc đầu chầm chậm. “Ta xin lỗi, Brenna.”

“Là do tôi,” Cô thì thầm và nói thêm. “bởi vì anh đã không cho tôi hi vọng, Garrick.”

Nỗi đau và sự hối tiếc mang đến những giọt lệ trên gương mặt Brenna. Cô quay đi để giấu sự đau đớn. Những giọt nước mắt chảy trong câm lặng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.