Trans & edit : tranngocbich224
Brenna ở trong khu nhà bếp, đang chuẩn bị một ổ bánh mì dẹp như cô vẫn nhìn thấy Janie thường làm.Giờ cô đang ở trong một tâm trạng tốt.Sau khi Garrick dời đi, cô đã khóc rất nhiều, nhưng sau đó cô nhận ra rằng mình đã ngu ngốc làm sao.Garrick đã sẵn sàng chia sẻ cuộc sống của anh với cô, để mang cho cô cái mà anh có thể.Cô cần phải chấp nhận điều đó và biết ơn nó.Một ngày nào đó anh có thể thay đổi và lại biết yêu .Sau tất cả, cô đã thay đổi.
Căn nhà yên ắng, chỉ thỉnh thoảng có tiếng lách tách của ngọn lửa làm gián đoạn sự yên lặng.Con chó nằm dài bên dưới bàn, nên Brenna không nhìn thấy đầu của nó khi nó bất ngờ ngẩng lên.Tuy nhiên, cô đã nghe thấy sự ầm ĩ bên ngoài điều đã khuấy động con chó chăn cừu trắng.Có thể Garrick đã quay lại không?Nếu vậy, vậy thì anh phải nhớ sự bầu bạn của cô.Brenna mỉm cười với suy nghĩ đó và đợi cánh cửa mở ra.Nó đã, mặc dù rất chậm.Không khí lạnh giá đẩy vào bên trong căn phòng và làm Brenna rùng mình, nhưng không nhiều như để hiểu rõ rằng Garrick không vào nhà của anh với một thái đó lén lút như vậy, cũng không phải là bất cứ ai cô biết.
Một người đàn ông bước vào cẩn thận quanh cánh cửa đã mở một nửa- đó là một người đàn ông cao, gần bằng Garrick, với mái tóc nâu vàng và đôi mắt sáng xanh.Anh ta khoác những tấm lông ấm áp với màu sắc khác biệt, và một thanh gương sắc nhọn siết chặt trong tay.
Brenna nín thở.Cô không biết người Viking này, và từ cái nhìn ngạc nhiên của anh ta khi anh ta nhận thấy cô, anh ta cũng không biết cô.
Con chó đến bên cạnh cô, tiếng gầm gừ thấp mang vài sự can đảm của cô quay trở lại.Chiếc dao găm Garrick đã giao cho cô vẫn ở trên hông cô, và nó cũng làm giảm đi lo sợ của cô, mặc dù vũ khí của cô quá nhỏ để chống lại một thanh đao.
“Brenna ư?”
Cô hoang mang.Sau cùng anh ta biết cô ư?Nhưng không, giọng của anh ta là một câu hỏi.Anh ta phải biết cô , và cũng phải biết Garrick.Trong trường hợp này, có lẽ không có gì phải sợ cả.
“Anh là ai?”cô hỏi, nhưng biểu hiện của anh ta cho thấy rõ ràng rằng anh ta không hiểu cô.
Brenna cắn chặt môi cô do dự, tự hỏi rằng cô nên nói ngôn ngữ của anh ta hay không.Con chó tiếp tục gầm gừ đe dọa.Nó cảm thấy sự nguy hiểm phải không?
“Cô gái ở một mình, Cedric.”
Brenna nín thở và quay lại để đối mắt với kẻ lạ mặt đã đến từ phía bên kia của ngôi nhà.Trước khi cô có thể đánh giá được ngay tình huống, người đàn ông trẻ tuổi gọi là Cedric chộp lấy cô từ phía sau.Cô thét lên, giật mình hoảng hốt, và ngay lúc đó con chó dùng răng của nó và tấn công vào chân tên Viking.
Cedric la lên trong đau đớn khi con chó cắn chảy máu , và hắn ta giơ thanh gươm của hắn lên định chắt đứt đầu của con vật.
“Không!”Brenna hét lên, và chộp lấy cánh tay của tên Viking để ngăn hắn lại.Cô quên nỗi sợ của chính mình và tập hợp tất cả sức mạnh của cô lại để giữ cho thanh kiếm khỏi chạm đến mục tiêu.Tuy nhiên nó đã không qua được cố gắng của cô rằng con chó đã không cần đến nữa, bởi vì cô như là một con chuột chống lại một con diều hâu giết chóc.Tên Viking khác hành động nhanh và đá con chó xa khỏi thanh gươm đang hạ xuống.
“Cô ta không muốn giết con chó,”anh ta nói cảnh báo,”nên chúng ta không thể.”
“À! Điều đó thật là ngu ngốc!”Cedric phun phì phì và thả Brenna ra để chăm sóc cho chân của hắn.”Chúng ta đã có cô gái, Arno.Điều đó là đủ.”
“Chúng ta sẽ làm điều này như người phụ nữ đó muốn ,”Arno đáp.”Đó là lý do duy nhất tôi đồng ý, bởi vì chúng ta sẽ không bao giờ bị tình nghi.”
Cedric cằn nhằn và nhận xét với một giọng chế nhạo,”Số tiền vàng phần thưởng ảnh hưởng đến anh không ít nhỉ?”
Arno phớt lờ câu hỏi đó và nhìn chằm chằm giận dữ vào người bạn của mình.” trả thù lại một con chó đáng giá với sự phẫn nộ của cha anh ư?”
“Như thế nào vậy?”
Arno kéo cánh tay của hắn ta lên bực tức,một mớ dây trói mà anh giữ trượt khỏi vai.” Phải tôi nhắc nhở anh rằng cha anh ghê tởm mối thù anh và những anh trai của anh bắt đầu.Đó là suy nghĩ của tôi, và anh cũng biết vậy, rằng Latham sẽ tán thành điều này.Nếu chúng ta bị phát hiện, nó sẽ mang hòa bình trong những năm qua kết thúc bằng cuộc chiến đẫm máu.”
Brenna đứng im lặng giữa 2 người đàn ông khi họ tranh cãi.Cô không hiểu chính xác tại sao chúng lại đến đây,nhưng cô biết nó báo trước điểm không lành.Mặc dù nó sống, con chó đau, và có thể sẽ đến với cô lần nữa – và Garrick đang vui thú tại bữa tiệc.
Cô cảm thấy một sự oán giận nhói đau rằng Garrick đã bỏ cô ở đây một mình tự lo liệu lấy.Sau đó cô tự trách móc bản thân mình.Đó không phải là nỗi của anh , nhưng là của cô, rằng cô đã ở đây đang đối mắt với điều có Chúa mới biết.
Trước khi Arno kết thúc những lời nói cuối cùng của anh ta, Brenna chầm chậm dời khỏi 2 người bọn họ.Trong sự vội vàng điên cuồng, bởi vì lúc này có duy nhất một cơ hội cho cô cho đến tận khi cô có thể thấy, cô quay lại và bắt đầu chạy.Đột nhiên bàn chân cô cuốn lại với nhau bởi một cái gì đó và cô ngã về phía trước, kéo lê lòng bàn tay của cô chống vào sàn nhà thô cứng.
Cùng với sự sợ hãi, cô nhận ra rằng khủy tay của cô khi cô bị giựt mạnh một cách thô lỗ xuống phía chân cô.Cô nhìn chừng chừng vào tên Viking xảo trá đã ném dây thừng vào chân cô để dừng cô lại.Ánh mắt cô tối lại và hoang dã như một cơn bão khi cô quan sát hắn thu thập những sợi dây thừng ngắn và cuốn xung quanh cổ tay cô.
Hắn không một lần nhìn cô để trông thấy cơn thịnh nộ của cô và coi khinh cô cảm thấy gì, rồi quay lại với Cedric khi hắn kết thúc việc trói 2 tay cô lại với nhau.
“Chúng ta có ngựa và giờ là cô gái.Chúng ta hãy đi trước khi kế hoạch này không như mong đợi.”
Hắn ta không chờ một câu trả lời từ gã trẻ hơn, nhưng nhanh chóng chụp lấy chiếc áo choàng cũ ở cửa và ném nó lên vai Brenna, sau đó dời khỏi căn nhà, đẩy cô ra phía sau hắn với sợi dây thừng.Cô cảm thấy mất thể diện và không tự lo liệu được , như một con vật khốn khổ bị trói lại.Làm sao chúng dám đối xử với cô như thế chứ?
Brenna bị dẫn dọc theo phía bên của ngôi nhà, qua khỏi xà lim nơi cô đã dành một đêm khốn khổ ở đó, đến phía trước của căn nhà.Cô bối rối hơn cô từng có, với sự thất vọng và thêm nữa là sự tức giận đã ngăn cô khỏi việc suy nghĩ rõ ràng.Họ bắt đầu xuống sườn dốc đá để đến bến tàu bên dưới.Brenna nhìn thấy thuyền của Garrick, niềm tự hào kinh khủng, thả trôi trên mặt nước êm ả của vịnh Fio như một con rồng đang ngủ.Bên cạnh nó và cũng ấn tượng như vậy là một con thuyền Viking lớn khác.
Cô bị đưa đến con thuyền thứ 2, và không mất thời gian nó chầm chậm di chuyển xa khỏi bến đỗ, xa khỏi sự giải thoát có thể có, xa khỏi Garrick.Brenna chiến đấu với sự hoảng sợ đang tăng lên đang chôn vùi cô.Chúng đang đưa cô đi đâu?và quan trong hơn là, bởi vì lý do gì?
Cô quan sát tên Vikinh gần đó.Dòng nước mang con thuyền dọc theo chiều dài của nó, tuy nhiên 2 tên đàn ông vẫn cố gắng với những mái chèo.Nếu chúng đến từ hướng chúng đã đến lúc đầu, cô tự hỏi làm sao chúng có thể chiến đấu để điều khiển chống lại dòng nước.Tại sao lại mang một con thuyền lớn để bắt một nô lệ khi mà một chiếc thuyền nhỏ cũng đủ?Brenna thấy lý do cho điều đó khi cô quan sát con tàu trống rỗng và phát hiện ra nó không trống rỗng.Trong bóng tối phía sau cô, cô nhận thấy hình dáng của một con ngựa.Bởi vì cô không bị trói vào bất cứ thứ gì để hạn chế những chuyển động của cô, cô di chuyển đến gần và cuối cùng nhận ra Willow.
Điều này thậm chí còn khó hiểu hơn.Garrick có nhiều con vật tốt.Nếu những tên Viking này là những tên cướp biển, trộm cắp trên đất của chúng, tại sao chúng chỉ mang theo một con ngựa và một nô lệ?Brenna với lấy tất cá những điều có thể tưởng tượng được để kết luận về tình cảnh nguy hiểm của cô, và tất cả thật đáng chán nản.Cô hăm hở chờ cho tên những tên Viking nói, để mang lại cho cô nhiều thông tin hơn, nhưng chúng im lặng, dồn sức vào công việc của mình.Ít nhất cô không bị mang ra ngoài biển.Chúng đã đi vào trong đất liền và đến một bến tàu phía đối diện vịnh Fio.
Khi cô và Willow ra khỏi thuyền, cô buồn bã nhìn ra ngoài biển sâu vịnh Fio.Dù là cô có xoay sở được để trốn thoát khỏi những tên đàn ông này, làm thế nào cô có thể quay lại với Garrick?Cô có thể thấy rằng không bao giờ hai người đàn ông này để thuyền lại một mình, cô cũng không thể cố gắng bơi quay trở lại một cách an toàn, bởi vì cô không biết bơi như thế nào.
2 con ngựa buộc gần bến tàu.Brenna bị nâng lên trên tấm lưng trần của Willow và sau đó những tên đàn ông leo lên lưng ngựa của chúng, chúng bắt đầu cưỡi ngựa về hướng chúng đã đi đến, phía sau biển.Sau khi đã đi một quãng đường ngắn chúng quay về phía nam, xa khỏi vịnh Fio , xa hơn khỏi Garrick.
Garrick.Anh sẽ làm gì khi anh phát hiển ra cô đã đi mất?Với Willow cũng đi cùng, anh có nghĩ rằng cô lại chạy trốn không?Suy nghĩ đó có thế đến với anh, nhưng anh sẽ không chấp nhận nó.Cô đã đưa cho anh lời hứa không bỏ trốn , nhưng anh sẽ nghĩ đến việc vượt qua vịnh Fio không?
Đêm tối dường như được che dấu trong một tấm vải .Không có một ngôi sao nào thắp sáng xuống từ thiên đường.Đó không phải là một đêm để tìm một con đường trong bóng tối, nhưng 2 người đàn ông bên cạnh Brenna biết chính xác nơi họ đến.
KHông quá một giờ trước khi những con ngựa dừng lại.Brenna có thể nhận thấy rõ ràng bóng của một ngôi nhà trên mảnh đất.Cô căng đôi mắt ra để nhìn thấy nhiều hơn, nhưng không có thời gian, bởi vì cô đã bị đẩy xuống khỏi ngựa và nhanh chóng bị mang vào trong căn nhà.
Căn nhà tối, và hăng mùi thuốc lá đậm đặc trong không khí.2 tên đàn ông thắp một ngọn lửa và Brenna nhìn xung quanh đồ đạc thưa thớt của căn phòng.Có duy nhất một chiếc nệm nhồi rơm đơn trên sàn nhà, một chiếc bàn nhỏ với 2 chiếc ghế, và một vài đồ dùng nấu nướng trên bếp.
Có rất nhiều tấm thảm lông che phủ sàn nhà bẩn thỉu và những bức tường, thêm vào vài sự xa hoa cho căn phòng.Xem xét gần hơn, cô chú ý đến những món đồ cá nhân quá nhỏ, mặc dù chúng không nhiều.Một chiếc cốc bằng đồng để trên bàn, và 4 chiếc đĩa thủy tinh được sơn đẹp đẽ đặt ở giá trên tường.2 chiếc rìu tốt với tay cầm bằng hổ phác được xếp chéo trên cánh cửa.Trong một góc tường là một giá đầy những đồ gốm, những chiếc tách mỏng manh, bình và bát, tất cả đều được khắc những hình vẽ ngoại đạo.Brenna cuối cùng chuyển sự chú ý của cô vào 2 người đàn ông.Arno chuyển đi nhiều tấm lông thú xung quanh anh ta,cho đến khi Cedric nhìn chằm chằm với sự thích thú vào Brenna.Cô cảm thấy máu của cô trở lên lạnh ngắt.
“Có lẽ tôi sẽ hoãn lại sự nghỉ ngơi của mình,”Cedric nói , đôi mắt hắn ta vẫn dán vào Brenna.
Arno ngước lên và cau mày.”Sự vui thích của anh có thể chờ.Chúng ta sẽ thào luận điều này sau cùng trong lúc chờ để chắc chắn cô ta có một mình.”
“Tôi biết,”Cedric nói, sau đó nhận xét,”người phụ nữ tên Adosinda nói nô lệ này là một người đẹp, nhưng cô ấy hơn cả tôi mong đợi.”
“Cedric.”
“Tốt thôi!”hắn đáp khó chịu.”Tôi sẽ quay trở lại bữa tiệc của cha tôi.Nhưng tôi sẽ trở lại vào sáng mai.Và cô ấy là của tôi đầu tiên, Arno.Nhớ điều đó!”
Arno lắc đầu.”Tôi không muốn phần nào của cô ấy cả.Tôi có cảm giác xấu về điều chúng ta đã làm.”
Cedric cười.”Tôi không thể tin được vào tai mình.”
“Nói điều anh thích.Cô ấy thuộc về người đàn ông khác, cô ấy không muốn dời khỏi nhà của anh ta, và tôi sợ anh ta sẽ không dừng lại cho đến khi anh ta có lại cô ấy.”
“Anh đang nói cái gì vậy?”
“Sẽ có đổ máu bởi vì hành động này.Tôi cảm thấy điều đó- tôi biết nó sẽ như vậy.”
“Nếu anh biết điều tốt nhất sẽ đến vào ngày mai, vậy thì nói cho tôi làm thế nào anh ta sẽ tìm thấy cô ấy ?”Cedric hỏi với một sự chế nhạo.”à, đó là một sự hèn nhát tôi có từ một người bạn.”
“Bởi vì chúng ta là những người bạn, tôi sẽ không đưa ra sự phản đối nào làm lung lay giọng lưỡi của anh.”
Cedric thậm chí không tỏ ra một chút hối hận nào khi hắn ta đi đến cánh cửa.Hắn ta đưa cái nhìn lần cuối vào Brenna, và cô co rúm lại bởi ý nghĩa cô đọc được trong đôi mắt lạnh lùng của hắn ta.
“Hãy chăm sóc tốt cô ấy cho tôi, Arno,”hắn nói, sau đó bỏ đi khỏi căn nhà.
Brenna run lên.Cô nhìn vào Arno đầy hi vọng, nhưng anh ta nhanh chóng lờ cô đi.Anh ta sẽ không đưa cho cô sự giúp đỡ nào cả.Anh ta sẽ im lặng dời đi bạn anh ta cưỡng hiếp cô.Cô không thể để nó xảy ra; cô sẽ không!
Vài sự can đảm trước đây của cô quay trở lại.Cô đã chiến đấu với Garrick, và với vài mức độ thành công.Cô cũng sẽ chiến thắng Cedric lần này.Hắn ta mong cô là nạn nhân của hắn, không phải là đối thủ.Cô sẽ có yếu tố bất ngờ ở bên cô.
Cô cũng có con dao găm.Bởi vài lý do, chúng không lấy nó khỏi cô.Mặt khác chúng không tưởng tưởng được cô sẽ sử dụng nó với chúng, hay chúng nghĩ cán của vũ khí lông lẫy trên hông cô chỉ đơn thuần là một đồ trang trí.Dù là vì lý do gì, cô cũng biết ơn nó.
Arno di chuyển quanh căn phòng để chuẩn bị thức ăn.Sau đó anh ta để một nồi súp lớn sôi trên bếp, anh thu những chiếc chăn cho chiếc giường của Brenna.Anh ta đặt chúng trên một tấm thảm ở bếp và ra hiệu bằng tay anh ta, chỉ ra Brenna sẽ ngủ ở đó.Sau đó anh ta đi ra ngoài để xem những con ngựa.
Brenna chầm chậm đi lại chiếc giường tạm thời của cô.Cô cảm thấy buồn nôn trong bụng bởi sự lo sợ.Vào buổi sáng cô sẽ hoặc giết chết một người đàn ông hoặc chịu hậu quả bởi đã cố gắng.Cô không mong chờ hậu quả nào, dù thế nào đi nữa.
Mùi thơm của súp đang quyến rũ cô.Cô đã không ăn cả ngày.Nhưng cô sợ ăn nó bởi sợ rằng cô không thể giữ thức ăn trôi xuống.
Brenna nằm xuống trên tấm thảm lông.Sợi dây thừng xung quanh cổ tay cô khó chịu.Cô cân nhắc cắt nó, nhưng quyết định nhanh chóng chống lại cơ hội đó. Cô sẽ không làm gì để mất chiếc dao găm của cô chỉ bởi vì sự thỏai mái của cô.Thay vào đó cô rút vũ khí ra khỏi vỏ và để nó bên dưới tấm thảm để dễ dàng với tới từ bên trong .Trước khi Arno quay lại, cô đã ngủ.