Elliott đã quyết định dứt khoát.
Anh sẽ cưới Miss Huxtable. Đó là nếu như cô đồng ý làm vợ anh, nhưng thực sự anh chẳng nhìn thấy lí do nào để cho cô từ chối.
Việc họ kết hôn với nhau sẽ mang lại nhiều ý nghĩa. Và cô đã được mẹ anh ưng thuận. Thực ra bà thích cả gia đình Huxtable. Bà thấy họ thật hòa nhã và chân thành.
“Có một điều mẹ chắc chắn con có thể trông chờ vào nếu con định lấy Miss Huxtable, Elliott,” bà đã nói, “đó là lòng trung thành và tận tụy của cô ấy. Và hai phẩm chất đó hầu như lúc nào cũng sâu sắc thêm thành sự cảm mến và tình yêu. Mẹ không nhìn thấy gì khác ngoài một tương lai tươi sáng dành cho con.”
Bà đã nhìn anh đầy hi vọng. Bà đã ngụ ý, tất nhiên, là lòng trung thành và tận tụy của vợ anh sẽ dẫn đến sự cảm mến và tình yêu ở anh.
“Con hoàn toàn đồng ý với mẹ, Mama,” anh đã nói.
Còn tình yêu? Anh chưa biết yêu bao giờ - bất kể cái thuật ngữ đó mang ý nghĩa gì. Anh không có tình yêu với Miss Huxtable. Hoặc với Anna, về vấn đề đó, hay bất cứ cô nhân tình nào trước cô hay bất kỳ quý cô nào từng đôi lần chiếm được sự mê thích của anh. Ít nhất là anh nghĩ mình chưa từng yêu. Nếu thỉnh thoảng anh có mơ mộng là sau cùng sẽ tìm được cái thứ diệu kì khó nắm bắt ấy để anh thấy được sự hấp dẫn của hôn nhân, thì anh cũng chẳng trông đợi nó. Nó sẽ không bao giờ xảy ra. Nhưng đương nhiên là chẳng có nghi ngờ gì về việc anh sẽ không kết hôn khi đến lúc. Nó là một trong những nhiệm vụ hàng đầu anh phải thực hiện.
Đã đến lúc rồi, tất cả chỉ có thế.
Và anh sẽ làm bổn phận của mình. Cùng lúc đó anh cũng sẽ là người biết điều.
Anh lại cưỡi ngựa đến Warren Hall vào ngày hôm sau, nhưng lần này anh đến để tỏ tình với Miss Huxtable. Anh cảm thấy chán ngán đến tồi tệ, nếu sự thật được nhận biết. Anh gần như chẳng biết gì về cô, đúng không? Cái gì sẽ xảy ra nếu...?
Nhưng anh chưa bao giờ là người được băn khoăn với những ‘cái gì sẽ xảy ra nếu.”Anh chỉ có thể đối phó với thực tế hiện tại.
Quyết định của anh đã được đưa ra. Vì thế anh có mặt ở đây.
Lúc anh phi ngựa vào trong sân khu tàu ngựa và giao con ngựa của mình cho một người hầu trông nom. Anh đang có một cảm giác khắc nghiệt đến rõ rệt. Đó không phải là cảm xúc người ta muốn có khi định đưa ra lời cầu hôn. Anh sải những bước chân kiên quyết về hướng ngôi nhà. Anh sẽ không cho phép mình trở nên sợ hãi trước màn cuối này của trò chơi.
Anh vòng qua góc sân và gần như đâm sầm vào Mrs. Dew - trong tất cả những người có thể gặp khi anh đang cáu kỉnh. Cả hai đều dừng phắt lại, và anh lùi về một bước để có thể có nhiều hơn ba inch khoảng cách giữa họ.
“Ôi!” Cô nói.
“Xin thứ lỗi, ma’am.”
Họ lên tiếng cùng một lúc.
“Tôi thấy ngài phóng ngựa lên lối đi,” cô nói. “Tôi đến để gặp ngài.”
Anh nhướng mày. “Tôi được trọng vọng,” anh nói. “Có đúng không nhỉ? Có chuyện gì xảy ra à? Dường như cô đang kích động?”
“Không hẳn.” Cô mỉm cười - và trông còn xúc động hơn. “Tôi đang băn khoăn liệu tôi có thể nói vài lời riêng với ngài không?”
Để bắn ra một cái quắc mắt khác? Để liệt kê thêm vài khuyết điểm của anh? Để khiến anh xù lông lên? Để làm tồi tệ hơn tâm trạng đã tệ sẵn của anh?
“Dĩ nhiên là được.” Anh nắm lấy khuỷu tay cô và dẫn cô ra xa khỏi tàu ngựa và ngôi nhà. Họ bắt đầu đi qua bãi cỏ rộng dẫn tới hồ.
“Cám ơn ngài,” cô nói.
Cô đang mặc một chiếc áo dài màu xanh nhạt với áo choàng không tay cùng màu, anh nhận ra. Chiếc mũ của cô có màu xanh sẫm hơn. Đây là lần đầu tiên anh thấy cô không mặc đồ tang. Trông cô tiến gần đến sự hấp dẫn hơn so với ngày thường.
“Tôi có thể phục vụ gì cho cô, ma’am?” Anh hỏi cụt lủn khi họ đã ở ngoài tầm nghe của bất cứ ai trong khu tàu ngựa.
“À,” cô nói sau khi hít vào một hơi nghe khá rõ, “Tôi đang tự hỏi liệu ngài có đồng ý lấy tôi không?”
Anh đã buông tay khỏi khuỷu tay cô - có lẽ là điều may. Anh có thể làm vỡ vài đốt xương ở đó khi hai bàn tay anh bất giác siết chặt lại thành nắm đấm. Nhưng - anh nghe có chính xác không nhỉ?
“Lấy cô?” anh hỏi nghe y hệt giọng nói bình thường của mình.
“Vâng,” cô nói. Giọng cô nghe hụt hơi - như thể cô vừa chạy năm dặm đường không ngừng nghỉ. “Là nếu như ngài không xét nét quá mức. Tôi nghĩ mối quan tâm chủ yếu của ngài là cưới một người đủ tư cách, và tôi đáp ứng được điều kiện đó. Tôi là chị gái một bá tước và là vợ góa của con trai một tòng nam tước. Và tôi nghĩ mối quan tâm thứ hai của ngài là cưới một người trong chúng tôi để ngài có thể giải quyết vấn đề đưa chúng tôi vào xã hội được dễ dàng hơn. Tôi biết ngài nghĩ là ngài thích Meg hơn. Tôi biết ngài thậm chí còn chẳng ưa tôi vì tôi đã cãi cọ với ngài một đôi lần. Nhưng thực sự bản tính của tôi không phải hay gây gổ. Mà ngược lại - tôi thường là người khiến cho người khác vui vẻ. Và tôi không để ý...”
Bài diễn văn của cô, tuôn ra vội vã gần như không có quãng ngừng để thở, cứ nhỏ dần nhỏ dần rồi im bặt.
Không. Anh không nghe lầm. Hoặc là hiểu lầm.
Anh dừng bước đột ngột và quay lại đối diện với cô. Cô cũng đứng lại và ngước nhìn anh, nhìn thẳng vào mắt anh, bằng đôi mắt mở to. Gương mặt cô đỏ bừng.
Anh không thể nghĩ ra còn người nào khác có khả năng làm cho anh mất tiếng.
“Xin hãy nói gì đi,” cô nói khi anh không có phản ứng gì trong hai giây hoặc hơn. “Tôi biết đây hẳn là một cú sốc đối với ngài. Ngài không hề trông đợi nó. Nhưng ngài hãy nghĩ mà xem. Ngài thực sự không thể yêu Meg, đúng chứ? Ngài gần như không biết chị ấy? Ngài chọn chị ấy vì chị ấy là chị cả - và bởi vì chị ấy xinh đẹp. Ngài cũng không biết gì về tôi, tất nhiên, mặc dù có thể ngài nghĩ là mình biết. Nhưng thực sự nó không thể gây ra nhiều khác biệt lắm đối với ngài nếu ngài chọn ai trong hai chúng tôi đi nữa, đúng không?”
Tôi biết đây hẳn là một cú sốc đối với ngài. Còn có cách nói nào giảm nhẹ hơn không? Lấy cô ta? Mrs. Dew? Người phụ nữ này không phải bị điên đấy chứ?
Cô cắn môi, và đôi mắt cô dường như còn mở to hơn nữa khi cô chờ anh lên tiếng.
“Cho tôi hỏi rõ một điều, Mrs. Dew,” anh nói, cau mày. “Tôi có hiểu lời cầu hôn dễ nghe của cô một cách chính xác? Có thể nào cô đang hiến mình làm vật hi sinh?”
“Ôi trời,” Cô rời mắt khỏi anh trong một lúc. “Không, không hẳn. Nó không phải là hi sinh. Tôi cho là tôi muốn đi bước nữa, và tôi cũng có thể kết hôn vì lợi ích, như ngài đang làm. Nó thật sự rất tiện lợi nếu chúng ta lấy nhau, không phải sao? Nó sẽ làm mọi chuyện dễ dàng hơn nhiều cho Meg và Kate - và Stephen nữa. Và có lẽ mẹ của ngài cũng sẽ không bận tâm quá nhiều nếu đó không phải là Meg, cho dù hiển nhiên là tôi không đẹp bằng chị ấy - hay thực ra là chẳng xinh đẹp chút nào. Nhưng tôi sẽ cố hết sức để bà có thể xem xét chấp nhận tôi một khi bà đã quen với ý nghĩ đó.”
“Mẹ tôi?” anh hỏi yếu ớt.
“Bà đã ngụ ý rõ ràng ngày hôm qua,” Mrs. Dew nói, “rằng bà ưng thuận Meg như một cô con dâu tiềm năng. Bà không nói thẳng ra, tất nhiên, vì đó là việc của ngài. Tuy thế chúng tôi đều hiểu cả.”
Mẹ kiếp!
“Mrs. Dew.” Anh chắp hai tay sau lưng và cúi xuống sát cô hơn một chút. “Đây có thể nào là cách mà cô tiến đến hôn nhân với Mr. Dew?”
Trong thoáng chốc anh có một cảm giác là mình đang chìm trong đôi mắt cô. Và rồi cô hạ hàng mi xuống che khuất nó, đóng tâm hồn cô lại khỏi ánh nhìn của anh. Anh cau mặt trước cái chỏm mũ của cô.
“Oh,” cô nói. “Vâng, quả đúng như vậy. Anh ấy đã mất, ngài thấy đấy. Nhưng anh ấy còn rất trẻ và có rất nhiều thứ anh ấy muốn làm trong cuộc đời mình - bao gồm cả việc kết hôn với tôi. Anh ấy yêu tôi. Anh ấy muốn có tôi. Vậy cho nên tôi khăng khăng bắt anh ấy lấy tôi cho dù anh không muốn trói buộc tôi, và anh ấy phải nhượng bộ.” Hàng mi cô lại ngước lên, và đôi mắt cô nhìn trả lại mắt anh. “Tôi đã biến năm cuối cùng của đời anh ấy thành một năm vô cùng hạnh phúc. Tôi không lừa dối về chuyện đó. Tôi biết cách làm cho một người đàn ông hạnh phúc.”
Lạy chúa tôi! Có phải sự rùng mình ớn lạnh của nhận thức về thể xác là điều anh đang cảm thấy? Không thể nào! Ngoại trừ anh không biết nó có thể là thứ gì khác.
Anh khẽ lắc đầu và quay đi khỏi cô để sải bước hướng tới bờ hồ. Cô đi theo bên cạnh anh.
“Tôi xin lỗi,” giọng cô nghe thất vọng. “Tôi đã tạo ra một đống lộn xộn phải không? Hoặc có lẽ không còn cách nào khác tôi có thể đặt vấn đề với ngài hoặc giải thích cho ngài hiểu.”
“Tôi có phải hiểu,” anh nói bực dọc, “là Miss Huxtable sẽ không thất vọng nếu cô ấy phát hiện ra cô đã cuỗm mất tôi ngay trước mũi cô ấy?”
“Ồ, không, không, không phải thế,” cô trấn an anh. “Meg không muốn lấy ngài đâu, nhưng tôi sợ là chị ấy sẽ đồng ý nếu ngài hỏi bởi vì chị ấy có ý thức đến đáng sợ về bổn phận và chị ấy sẽ khăng khăng làm những gì chị ấy nghĩ là tốt cho ba đứa chúng tôi mặc dù thật sự không cần thiết để chị ấy làm như vậy nữa.”
“Tôi hiểu,” anh nói, cố dằn sự thôi thúc muốn gầm lên trong giận dữ - hoặc có lẽ trong một tràng cười. “Và cô ấy không muốn lấy tôi bởi vì...”
Anh giảm nhịp bước và quay đầu nhìn xuống cô lần nữa. Anh bắt đầu tự hỏi liệu anh có thể thức dậy trong bất kỳ khoảnh khắc nào hiện tại để thấy rằng toàn bộ cuộc chạm trán kì quái này chỉ là giấc mơ. Nó chắc chắn không thể là sự thực.
“Vì chị ấy rất yêu Crispin,” cô nói.
“Crispin?” Anh nghĩ mình đã từng nghe thấy cái tên này.
“Crispin Dew,” cô bảo anh. “Anh trai của Hedley. Lẽ ra chị tôi đã lấy anh ấy từ bốn năm trước khi anh ấy được phong sĩ quan và gia nhập vào trung đoàn của mình, nhưng chị ấy không chịu rời bỏ chúng tôi. Tuy vậy họ đã có sự thông hiểu với nhau.”
“Nếu họ đã đính hôn,” anh nói, “thì sao cô lại sợ cô ấy có thể chấp nhận lời đề nghị của tôi?”
“Nhưng họ chưa đính hôn,” cô nói, “và anh ấy chưa trở về hay gửi bất cứ lời nhắn nào cho Meg trong bốn năm qua.”
“Có điều gì mà tôi không nắm được ở đây không?” anh hỏi sau một lúc im lặng. Họ đã đến bờ hồ và lại dừng bước lần nữa. Mặt trời đang tỏa sáng. Những tia nắng lấp lánh trên mặt nước.
“Có,” cô nói. “Trái tim người phụ nữ. Trái tim Meg bị tổn thương, có lẽ còn tan nát. Chị ấy biết anh ấy sẽ không bao giờ trở về với mình, nhưng trong khi chị ấy còn độc thân thì luôn luôn có một hi vọng. Hi vọng là tất cả những gì còn lại của chị tôi. Tôi thực sự mong ngài đừng cầu hôn chị ấy. Chị ấy có thể sẽ chấp nhận, và chị ấy sẽ là một người vợ tốt và biết nghe lời của ngài trong suốt quãng đời còn lại của hai người. Nhưng không bao giờ có một tia lửa nào nhen lên giữa hai người cả.”
Anh lại hơi cúi người về phía cô lần nữa.
“Và nó sẽ có giữa cô và tôi ư?” anh hỏi cô. Anh vẫn không chắc liệu sự giận dữ hay một loại vui vẻ kì quái mới là thứ anh cảm thấy về toàn bộ cuộc đối thoại khác thường này. Nhưng anh nghi ngờ rằng không cái này thì cái kia sẽ bùng nổ bất cứ lúc nào.
Cô lại đỏ bừng như cánh hoa hồng lần nữa khi cô nhìn trả lại ánh mắt anh.
“Tôi biết làm thế nào để làm hài lòng một người đàn ông,” cô nói gần như thì thầm và cắn răng vào bờ môi dưới.
Anh sẽ nghĩ những lời nói và cử chỉ đó là của một người đàn bà làm đỏm có kinh nghiệm nếu không phải vì vẻ xấu hổ và đôi mắt mở to của cô. Lạy chúa, cô ta có thể ngây thơ như một đứa trẻ bất kể cuộc hôn nhân ngắn ngủi của cô ta với một người đàn ông hấp hối. Cô ta có thật sự biết mình đang nói gì không? Cô ta có biết mình đang đùa với lửa không?
“Ở trên giường ư?” anh hỏi cực kì thong thả.
Cô liếm môi, một cử chỉ khêu gợi khác mà anh đoán là vô thức.
“Vâng,” cô nói. “Tôi không phải là trinh nữ, nếu đó là điều ngài đang thắc mắc. Hedley có khả năng - ờ, thôi ngài đừng bận tâm. Vâng, tôi biết cách làm ngài hài lòng ở trên giường, và cả bên ngoài giường nữa. Tôi biết cách làm mọi người vui vẻ. Tôi biết cách khiến cho họ cười.”
“Và tôi cần phải vui lên và phải cười?” anh nói, mắt nheo lại nhìn cô. “Và cô có thể khiến cho nó xảy ra ngay cả khi tôi không có khiếu hài hước?”
“Ôi, chuyện đó.” Cô quay đi khỏi anh và hướng ánh mắt ra hồ. “Tôi đã làm ngài tổn thương phải không? Không hiểu sao nó lại được cho là lời xúc phạm nặng nề nhất người ta có thể ném vào mặt người khác. Người ta sẵn sàng thừa nhận mọi loại tật xấu và thiếu sót của mình trừ chuyện không có khiếu hài hước. Và tôi thật sự không hề nói là ngài không có mà? Tôi chỉ nói là ngài chẳng bao giờ mỉm cười. Ý tôi là ngài nhìn cuộc đời quá nghiêm túc.”
“Cuộc đời là nghiêm túc,” anh nói.
“Không, nó không phải,” cô nhìn lại anh. “Không phải lúc nào cũng thế hoặc thường xuyên. Luôn có một điều gì đó xảy ra khiến ta kinh ngạc. Luôn có một niềm vui để ta tìm thấy. Luôn có khả năng tìm được nụ cười trong hầu hết hoàn cảnh.”
“Vậy còn,” anh nói, “cô đã mất chồng trong một hoàn cảnh rất nghiệt ngã. Như thế cũng không nghiêm trọng ư?”
“Không một ngày nào trôi qua,” cô nói với anh, đôi mắt đột nhiên bừng sáng, “mà chúng tôi không thấy ngạc nhiên trước sự kì diệu trong thế giới của chúng tôi và cuộc sống bên nhau của hai chúng tôi. Không có ngày nào thiếu vắng tiếng cười. Trừ ngày cuối cùng. Nhưng thậm chí sau đó anh ấy vẫn mỉm cười. Đó là biểu cảm cuối cùng trên mặt anh ấy khi ra đi.”
Trời đất! Anh không cần chuyện này. Anh chờ đợi với một chút nôn nóng để tỉnh giấc và thấy hóa ra vẫn là sáng sớm và bản thân anh vẫn bình yên nằm trên chiếc giường của mình - chuẩn bị đi cầu hôn Miss Huxtable.
“Nhưng chúng ta đã lạc đề rồi,” cô nói. “Ngài có lấy tôi thay vì Meg không?”
“Sao phải là một trong hai chị em cô?” anh hỏi. “Cô có thích sự tự do hơn không nếu tôi đảm bảo là sau này tôi sẽ không ngỏ lời với chị cô nữa?”
Cô lại nhìn anh chằm chằm.
“Oh,” cô nói, “ngài thực sự không muốn tôi phải không?”
Tất nhiên là anh không muốn cô ta. Lạy Chúa! Cô ta chắc chắn là người đàn bà cuối cùng trên trái đất anh có thể ham muốn. Cô ta chẳng có gì - chẳng có gì hết - để được yêu thích.
Anh mở miệng định xác nhận nỗi nghi ngờ của cô.
Trừ một chuyện - cô có một thứ để được chấp nhận. Hôm qua mẹ anh đã nói thế nào nhỉ? Lòng trung thành và tận tụy. Đó là hai thứ. Mà cô ta có cả hai - nhưng không hướng về anh, mà về gia đình cô ta.
Ngày hôm qua cô ta đã nhận ra từ những lời mẹ anh đã nói rằng anh đang xem xét việc cầu hôn chị cô - và Miss Huxtable cũng nhận ra điều đó. Mrs. Dew biết là chị cô sẽ nhận lời anh cho dù làm thế sẽ phá hủy trái tim đã bị tổn thương của cô ấy. Cho nên cô ta đã liều mạng nghĩ ra một cách có thể ngăn chặn thảm họa. Và cô ta đã vạch ra một kế hoạch - thay vì chọn cách dễ dàng và thẳng thắn là đến gặp anh hôm nay và chỉ cần giải thích cho anh mọi chuyện. Có lẽ cô ta nghĩ anh là một kẻ quái ác - hoặc quá ư ngạo mạn! - để biết nghe lí lẽ. Dù thế nào đi nữa, cô ta đã quyết định hiến dâng thân mình như một con cừu hiến tế vì gia đình. Và cô ta đã làm thế mặc dù chưa bao giờ che dấu cái bí mật là cô ta không thích anh và phản đối anh.
Và bây giờ anh bị cho là lăng nhục cô ta theo cách có lẽ là tồi nhất có thể tưởng tượng. Cô ta đã hiến dâng bản thân và anh thì hắt hủi món quà - một cách hùng hổ và tàn nhẫn.
Và cũng xứng đáng với cô ta, anh nghĩ một cách xấu xa, cau mày với cô.
Nhưng anh ngậm miệng lại.
“Tôi thậm chí không xinh đẹp, đúng không?” cô nói. “Và tôi đã từng kết hôn. Tôi thật là ngu xuẩn mới nghĩ rằng kế hoạch của mình có thể thành công và ngài sẽ sẵn lòng chấp nhận tôi. Nhưng ngài đã hứa là sẽ không cầu hôn Meg, đúng chứ? Hoặc cả Katherine nữa. Em ấy cần một người nào đó khác với ngài.”
“Người nào đó có nhân tính hơn?” anh hỏi. Đôi mắt lại nheo lại.
Cô nhắm nghiền mắt trong một thoáng.
“Ý tôi không phải nghe như thế,” cô nói. “Tôi chỉ muốn nói là con bé cần một người trẻ hơn và...và...”
“Có khiếu hài hước?” anh gợi ý.
Cô nhìn anh và bất chợt mỉm cười - một nụ cười khúc khích và láu lỉnh.
“Ngài còn giữ hi vọng mình sẽ tỉnh giấc và nhận ra giờ vẫn là đêm hôm trước không?” cô hỏi. “Tôi cũng thế. Trong đời tôi chưa bao giờ làm một chuyện xuẩn ngốc tới mức này. Và tôi thậm chí không thể yêu cầu ngài hãy quên đi chuyện đã xảy ra. Nó sẽ không thể nào quên đi được.”
Phải, khó mà quên được. Đột nhiên anh lại tức giận.
Anh cúi xuống và áp môi mình lên môi cô.
Cô giật lùi ra sau như một chú thỏ hoảng hốt và anh nhướng mày lên.
“Chỉ là tôi muốn một chút kiểm chứng,” anh nói, “rằng sự khoe khang những hai lần của cô không phải là hoàn toàn vô căn cứ.”
Cô ngây mặt ra nhìn anh trong một lúc.
“Rằng tôi biết làm hài lòng một người đàn ông ư?” Đôi mắt cô lại mở tròn, hai má nóng bừng.
“Phải,” anh nhẹ nhàng đáp. “Chính lời khoác lác đó.”
“Nó không phải lời nói khoác.”
Khi anh còn chưa có phản ứng gì, cô đã đưa hai bàn tay mang găng ôm lấy khuôn mặt anh, đôi môi mím lại của cô áp vào môi anh, hôn anh rất nhẹ và dịu dàng.
Đó là lời xin lỗi đáng buồn nhất cho một nụ hôn mà anh từng nhận được bởi bất cứ người phụ nữ nào mà không phải là mẹ anh hay mấy cô em gái của anh.
Nhưng cái đó, anh nghĩ khi cô buông tay ra và nhìn vào mắt anh lo lắng, dứt khoát là sự rùng mình ớn lạnh của nhận thức về thể xác mà anh cảm thấy đang siết chặt lấy vùng háng anh. Thực tế là nhiều hơn một cơn rùng mình ớn lạnh.
Lạy Chúa!
“Mũ và găng tay là những chướng ngại vật, phải không?” anh nói, bỏ mũ và găng tay của anh ra và ném xuống cỏ, và rồi tháo dải ruy băng dưới cằm cô và đẩy chiếc mũ của cô rơi xuống đất.
Cô tháo găng tay ra, cắn môi khi làm thế.
“Bây giờ,” anh nói, “cô có thể chứng minh một cách bớt rụt rè hơn.”
Cô ôm lấy gương mặt anh bằng hai tay một lần nữa - chúng ấm áp và mềm mại - và nhìn vào mắt anh cho đến khi cô hôn anh.
Miệng cô vẫn mím chặt một cách mềm mại, nhưng lần này cô di chuyển nó trên môi anh, hé môi ra khẽ khàng để anh có thể cảm thấy hơi nóng ẩm ướt bên trong. Và những ngón tay cô trượt lên tóc anh. Cô hôn cằm anh, hai gò má anh, hàng mi khép lại của anh, hai bên thái dương, thật mềm mại, thật dịu dàng. Và rồi trở lại miệng anh, chạm đầu lưỡi vào môi anh, lướt nó chầm chậm dọc theo đường nối giữa đôi môi.
Không một phần nào của cơ thể cô chạm vào anh.
Anh đứng lặng phắc, hai cánh tay để dọc bên sườn, những ngón tay từ từ cuộn lại trong lòng bàn tay.
Và rồi cô đã hoàn thành xong bài chứng minh của mình. Cô lùi lại, và hai bàn tay buông thõng xuống.
“Ngài hãy hiểu,” cô nói, “là Hedley chẳng có kinh nghiệm gì trước khi tôi lấy anh ấy. Và tất nhiên tôi cũng không hề có. Và anh ấy rất, rất ốm yếu trong suốt cuộc hôn nhân của chúng tôi. Tôi không...tôi xin lỗi. Đó là lời nói khoác.”
Anh nhìn xuống đất, khom lưng nhặt một hòn sỏi bẹt, và xoay người về phía hồ để lia nó ngang mặt nước, để lại những vòng tròn nhỏ trong mỗi lần chạm vào mặt nước.
Anh bất chợt nhận ra một điều. Đã quá muộn để bỏ qua đề nghị lố bịch của cô với sự khinh thường mà nó đáng nhận. Anh đã mời cô hôn anh, và cô đã làm như thế. Nếu anh không chính xác là làm hại cô, thì ít nhất anh có thể chơi đùa với những cảm xúc của cô.
Bây giờ có một vấn đề nhỏ về danh dự cần phải để tâm.
“Đúng, đó là lời nói khoác,” anh nói, quay lại với cô, lên tiếng một cách gần như ác ý. “Tôi là người có kinh nghiệm, cô thấy đấy, Mrs. Dew, và tôi có nhiều đòi hỏi hơn ở vợ mình so với một người đàn ông ốm yếu. Tôi dám chắc cô sẽ rút lại lời đề nghị tử tế của cô muốn lấy tôi ngay tức khắc nếu tôi đòi cô phải chứng minh.”
“Tôi sẽ không làm thế,” côi nói, mắt lóe lên nhìn anh. “Tôi không phải là trẻ con. Và không có lí do gì để ngài tức giận. Tôi đã đưa ra một lời đề nghị lịch sự và ngài khá là sỗ sàng khi từ chối - mặc dù tôi hi vọng sau đây ngài sẽ không cầu hôn Meg nữa. Cứ đưa ra yêu cầu của ngài và tôi sẽ nói với ngài liệu tôi có muốn rút lại lời đề nghị không.”
Hai cánh mũi cô phập phồng, cô đang giận dữ.
Anh vươn tay ra tháo những chiếc cúc ở cổ áo choàng của cô. Anh mở chiếc áo ra và thả nó xuống cỏ để gia nhập với mũ và găng tay của cô.
“Cô sẽ không bị lạnh lâu nữa đâu,” anh hứa với cô một cách tức giận khi anh tháo cúc áo choàng của mình - mặc dù không cởi nó ra.
Anh đặt hai tay quanh người cô - một tay vòng qua vai, và tay kia ôm lấy eo cô - và kéo cô sát vào anh. Anh choàng chiếc áo bao bọc lấy cô trong lúc hạ một tay xuống mông cô và kéo cô vào sát hơn nữa.
“Ôi,” cô nói, ngước nhìn anh, mắt cô mở to hoảng hốt.
“Oh, đúng vậy,” anh đồng ý.
Cô rất mảnh mai. Cô có khung người nhỏ nhắn - vậy mà lạ thay cô có cảm giác thật nữ tính.
Anh cúi đầu xuống và hôn cô. Anh gặp phải đôi môi khép kín, nhưng sẽ không như vậy nữa. Anh mở miệng, ấn lưỡi một cách kiên quyết vào đường nối giữa đôi môi cô, và xâm chiếm miệng cô trước khi cô có thể nghĩ tới việc cắn hàm răng lại.
Cô thốt ra một âm thanh sâu trong cổ họng.
Nhưng anh không hề có ý định kết thúc với cô. Anh khám phá bên trong miệng cô, ve vuốt những nơi sẽ làm cô nóng bừng, một bàn tay anh xòe rộng phía sau đầu cô để cô không thể ngoảnh mặt đi.
Với bàn tay còn tự do anh tháo những chiếc nút nằm dọc theo lưng áo cô cho đến khi anh có thể đẩy lớp vải ra khỏi đôi vai cô và lướt hai bàn tay dọc theo lưng cô và rồi đưa chúng ra đằng trước để khum lấy hai bầu ngực nhỏ nhưng tròn đầy của cô, được tôn cao bởi chiếc áo lót. Với một ngón trỏ và ngón cái ở mỗi bàn tay, anh mân mê hai núm vú cho tới khi chúng săn lại và cứng lên.
Anh hôn cằm cô và cổ cô, di chuyển hai tay xuống phía dưới để khum lấy mông cô và ôm cô thật chắc trong khi anh chà xát lên cô bằng cái vật cương cứng của mình.
Và rồi anh trở về với miệng cô, tái tạo lại sự kết nối bằng lưỡi mình trong khi cảm thấy những ngón tay cô nắm chặt lại trong tóc anh.
Anh định dùng việc này như một minh chứng ngạo mạn cho cái kẻ ngây thơ hỗn xược dám đùa với lửa kia. Nhưng nó lại biến thành một điều gì đó khác hẳn. Anh đã không trông đợi mình bị nhục dục khuấy động. Và nếu anh không sớm chấm dứt cái việc đang xảy ra, thì anh sẽ đặt cô xuống thảm cỏ, dưới bầu trời lạnh giá cuối tháng hai nhưng lại ẩm ướt, và lại chứng tỏ một điều gì đó khác hẳn nữa.
Cô không làm gì để ngăn nó lại, cô đúng là một kẻ ngây thơ đến nguy hiểm.
Trời đất! Đây là Mrs. Dew! Và không thể nào đang là ban đêm và chỉ là một giấc mơ kì quái được. Nó đã diễn ra quá lâu.
Anh di chuyển hai tay lên eo cô và ngẩng đầu lên.
Cô nhìn vào mắt anh, đôi mắt cô sẫm hơn và sâu hơn thường lệ. Chúng thật sự khá là xanh, anh nghĩ. Và là nét đẹp nhất ở cô.
“Gương mặt ngài nên thường xuyên trông như thế này,” cô nói.
“Như thế nào?” anh hỏi.
“Tràn ngập cảm xúc,” cô nói. “Ngài có những đường nét mạnh mẽ. Chúng được dành cho sự đam mê, chứ không phải kiêu ngạo và khinh khỉnh như chúng thường có.
“Ah,” anh nói, “chúng ta lại trở về chuyện đó à?”
“Tôi vẫn không muốn rút lại lời đề nghị,” cô nói. “Ngài không làm tôi sợ đâu. Ngài cũng chỉ là một người đàn ông mà thôi.”
Cô cúi người nhặt lại áo xống và kéo chiếc áo choàng qua vai. Cô rùng mình, mặc dù anh không chắc là do lạnh.
“Nhưng tôi biết ngài không muốn nó,” cô nói. “Và chuyện ấy khó mà gây ngạc nhiên được. Tôi đã phải nhìn lại mình trong gương khi lần đầu tiên tôi nghĩ tới nó. Nhưng không quan trọng. Tôi không nghĩ từ giờ ngài sẽ ngỏ lời với Meg nữa, và chuyện đó mới thực sự có ý nghĩa.”
Cô đội mũ lên và thắt dây buộc dưới cằm.
Anh lại quay nhìn về phía hồ..
“Tôi trở về nhà đây,” cô nói. “Tôi xin lỗi nếu như tôi đã xúc phạm ngài. Không phải Meg không thích ngài đâu. Chỉ là chị ấy yêu Crispin. Tôi chắc chắn ngài sẽ không gặp khó khăn gì tìm ra người háo hức muốn kết hôn với ngài khi ngài đến London mùa vũ hội lần này.
Anh nhướng mày và ngoái đầu nhìn qua vai mình. Cô vẫn đứng ở đó, đang xỏ găng tay, xúc động và hơi rối bời do vòng ôm ghì siết của họ.
Anh đột nhiên tự hỏi liệu cô có biết địa vị thật sự của anh không.
“Cô có tham vọng trở thành một nữ công tước, đúng không?” anh hỏi cô.
Cô nhìn anh ngơ ngác. “Không hẳn,” cô nói. “Thật ra là không hề có. Tôi biết làm gì với một công tước? Hơn nữa tôi chẳng quen một vị nào.”
“Cô quen người thừa kế của một công tước đấy,” anh nói.
“Tôi ư?”
Anh tiếp tục nhìn cô qua vai mình cho đến khi thấy sự nhận thức từ từ hiện ra trên mặt cô.
“Tước hiệu của tôi là một tước hiệu xã giao,” anh nói. “Nó là tước hiệu thời thanh niên của ông nội tôi và được trao lại cho cha tôi rồi đến tôi khi cha tôi mất. Nếu tôi sống lâu hơn ông tôi, thì đến ngày đó tôi sẽ trở thành công tước Moreland.”
“O.” Đôi môi cô tạo thành một từ nhưng anh không nghe thấy âm thanh nào. Mặt cô bỗng tái đi.
Không, cô ta không biết.
“Giờ tôi đã làm cô sợ chưa?” anh hỏi.
“Tất nhiên là không,” cô nói sau khi nhìn anh chằm chằm trong im lặng có đến vài phút. “Ngài vẫn chỉ là một người đàn ông mà thôi. Nhưng tôi phải đi đây.”
Cô xoay người để bước đi.
“Đợi đã!” anh nói. “Nếu cô định kết hôn lần thứ hai trong đời, cô thật sự phải có ký ức về một lời cầu hôn được thực hiện bởi người đàn ông chứ. Và tôi là một người kiêu ngạo, Mrs. Dew, như cô đã nhận xét. Tôi không thể đi qua cuộc đời với một người vợ cầu hôn mình.”
Cô quay lại, vẻ mặt như bị đông cứng.
Và nếu nó được thực hiện, thì nó phải được thể hiện sao cho thích đáng, anh cho là vậy, mặc dù anh sẽ không làm điều đó vì Miss Huxtable. Anh quỳ một chân xuống trước mặt cô và ngước nhìn vào mắt cô.
“Mrs. Dew,” anh nói, “cô sẽ ban cho tôi vinh hạnh được lấy cô chứ?”
Cô nhìn anh trân trân trong một khắc và rồi -
Và rồi màu sắc, sinh khí, và tiếng cười vụt trở lại trên gương mặt cô cùng một lúc đến nỗi trong một khoảnh khắc giật mình anh đã bị lóa mắt.
“Ôi,” cô nói. “Ôi, ngài mới tuyệt vời làm sao! Trông ngài lãng mạn quá. Nhưng ngài chắc chứ?”
“Nếu tôi không chắc,” anh cáu kỉnh nói, “thì tôi có làm cái trò lố bịch này không? Và chẳng phải tôi đang sợ hãi và run rẩy lo rằng cô sẽ nói ‘vâng’ sao? Trông tôi có giống như đang run rẩy không?”
“Không,” cô nói, “nhưng ngài trông như thể đã bị ướt đầu gối. Đêm qua đã có một trận mưa. Ngài đứng lên đi.”
“Không trước khi tôi có câu trả lời,” anh nói. “Cô sẽ đồng ý chứ?”
“Tất nhiên là tôi đồng ý,” cô nói. “Không phải tôi đã cầu hôn ngài trước sao? Ngài sẽ không thấy hối tiếc. Tôi xin hứa là ngài sẽ không. Tôi biết cách -“
“Làm một người đàn ông hạnh phúc,” anh nói, ngắt lời cô khi anh đứng dậy và rầu rĩ ngó xuống cái hình tròn sẫm màu ẩm ướt ở đầu gối phải của anh. “Còn bản thân cô thì sao, Mrs. Dew? Cô có tin là tôi có thể làm cô hạnh phúc không?”
“Tôi không thấy vì sao lại không,” cô nói. “Tôi không phải người khó làm hài lòng.”
Mặt cô lại đỏ như cánh hoa hồng.
“Vậy thì rất tốt,” anh cúi xuống cỏ nhặt lại mũ áo bị ném xuống lúc nãy. “Tôi cho rằng chúng ta phải đi về nhà và thông báo tin này.”
“Vâng.”
Cô mỉm cười với anh lần nữa. Nhưng trước khi khoác cánh tay chìa ra của anh, đôi mắt cô rung rinh và quay đi tránh ánh mắt anh. Nhưng không kịp trước khi anh đọc được trong chúng một vẻ gì đó rất giống nỗi sợ hãi.
Nó không thể tồi tệ hơn cảm giác mà anh đang có. Anh vừa làm cái quỷ gì vậy?
Cho dù là gì, thì giờ đây nó cũng không thể hủy bỏ được.
Anh đã hứa hôn với Mrs. Dew, vì tình yêu của Chúa.
Người chọc tức anh gần như hết mức chịu đựng mỗi khi anh ở cùng cô ta.
Người mà chỉ cái tên thôi đã làm anh co rúm.
Người phản đối tất cả mọi thứ ở anh - không phải là anh không đáp trả những lời khen đó.
Nó có vẻ như một sự kết hợp trong địa ngục.
Anh sải bước cùng cô về hướng ngôi nhà.