First Love

Chương 6: Chương 6: Tốt nhất đừng hội nhau, như thế sẽ không phải nhìn nhau




16 tuổi, Đỗ Hiểu Phong nói với cô: “Đàn ông phải bảo vệ người phụ nữ của mình.

22 tuổi, Đỗ Hiểu Phong nói với cô: “Em chịu đi theo anh không? Đợi anh có tiền rồi, cho Tô Tô ngưỡng mộ em chết luôn!”

24 tuổi, Đỗ Hiểu Phong nói với cô: “Anh có thể trả tiền cọc rồi, chỉ là nhà mắc quá.”

26 tuổi, Đỗ Hiểu Phong nói với cô: “Bà xã, anh xin lỗi…”

1.

Từ sau hôm đó, Giang Quế Minh đích thật đã mất tích một thời gian.

Ôn Tĩnh không có năng lực tìm thêm quyển tạp chí nào nữa, đành gói những quyển đang có lại, Tô Tô cũng không để tâm lắm, không thể nói là không có ân hận, nhưng cũng chỉ là ân hận mà thôi.

Thật ra Ôn Tĩnh cũng hiểu, sự cố chấp ngoan cường chỉ tồn tại trong những quyển tiểu thuyết dạng sổ tay bỏ túi thịnh hành thời trung học, trong hiện thực, con người luôn luôn hiểu rõ, cái gì gọi là lực bất tòng tâm.

Do đó, ngoài ân hận ra, so với Tô Tô, Ôn Tĩnh còn có thêm một sự ủ rũ của thiêu thân lao vào lửa chết.

“Lúc vẽ mình không có nghĩ gì nhiều, chỉ lo dạy cậu vẽ hoa hướng dương thôi, lúc đó cậu đang tức tối vì Đỗ Hiểu Phong mà đúng không? Hoa hướng dương cậu vẽ vừa xấu vừa quái dị!” Tô Tô đọc xong bài viết đó thì cười nói.

“Đúng là người phụ nữ không có lương tâm!” Ôn Tĩnh dùng ngón tay chỉ vào đầu của Tô Tô, “Mình mà là Mạnh Phàm là sẽ biến thành ma bám sát theo cậu!”

Tô Tô trốn khỏi ngón tay của Ôn Tĩnh, thở dài: “Cậu cũng biết mà, Mạnh Phàm bấy lâu vẫn như vậy, tuy rất tốt với mình, nhưng lại không chịu nói gì cả, không giống như túc cầu tiểu tướng, chạy đến là nói: ‘Ngày mai đến xem mình đá banh nha, mình chỉ muốn bạn cổ vũ cho mình thôi!’ “

“Lại bắt đầu rồi…..” Ôn Tĩnh trợn tròn mắt nhìn lên trần, đây là màn giới thiệu của Tô Tô, bắt đầu từ đoạn này, Ôn Tĩnh đã có thể kể lại một cách lưu loát rồi.

“Không lẽ mình không nói, để bạn nói sao? Cậu với Đỗ Hiểu Phong chỉ có những chuyện gian xảo đó thôi!” Tô Tô trả đòn Ôn Tĩnh một cách không hề khách khí, “Nè, mình thấy, tên họ Giang đó nhiệt tình như vậy, hay là hai người phát triển thử đi, những chuyện này, cậu mập mờ một chút, hắn dụ dỗ một chút là chắc chắn không chạy đi đâu khác đâu, tình yêu của người thành niên mà, cậu còn muốn sao nữa? Phải nhớ, năm nay chúng ta đã 26, không giống như lúc 16 tuổi khi mới yêu lần đầu nữa, đã là lúc tiến hành mối tình cuối cùng rồi!”

“Giang Quế Minh, anh ta đã biết chuyện của mình và Đỗ Hiểu Phong rồi.”

Rất khó nói Ôn Tĩnh không có nảy sinh qua ảo tưởng với Giang Quế Minh, một người anh minh nho nhã như vậy, chỉ giọng nói thôi cũng đủ làm trái tim cô dập dờn rồi. Nhưng, suy nghĩ ngược lại, nếu như bị lôi cuốn chỉ đơn thuần là vì giọng nói tượng tự đó, những điều kiện khác cũng chỉ còn là học lực, tiền lương, thì xét về bản chất, Giang Quế Minh và những ABCZ mà mẹ cô sắp xếp cho cô xem mắt lại có gì khác biệt? Rốt cục cái mà cô thích là một người hoàn toàn mới hay là hình bóng đã ra đi?

Suy cho cùng, chỉ hận tình yêu quá ngắn ngủi, lãng quên quá dài dẳng.

“Lỡ như mình già đến không còn ai thèm nữa mà cũng không quên được Đỗ Hiểu Phong thì phải làm sao?” Ôn Tĩnh nằm bò lên bàn một cách tuyệt vọng, hào ngôn tráng ngữ trước đó, tính đến bây giờ, một việc cô cũng chưa hoàn thành.

“Vậy mình gửi bạn lên sao hỏa cho rồi!” Tô Tô nói với giọng ‘hận thiếc không thành gang’.

Ôn Tĩnh còn chưa kịp cãi lại thì điện thoại của cô đã rung lên, cùng với tiếng nhạc “Prisoner of love” của Hikaru Utada, trên màn hình điện thoại, nhấp nháy ba chữ Giang Quế Minh.

“Sao hỏa nguy hiểm lắm, mình nghĩ, chắc vẫn còn người trên trái đất này chịu thu nhận cậu.” Tô Tô cười nói. Ôn Tĩnh giả vờ như chẳng có gì, cô bắt điện thoại, nghe được giọng nói giống như của Đỗ Hiểu Phong từ đầu dây bên kia, trái tim lạc lõng của cô có được một chút mãn nguyện.

Con gái đều có lòng hư vinh, mặc dù lợi dụng Giang Quế Minh để an ủi vào lúc này là một việc vô cùng ích kỷ, nhưng Ôn Tĩnh vẫn bất giác dựa dẫm vào cái cảm giác hạnh phúc thấp bé này.

“Ở đâu vậy? Anh đưa em đến một nơi!” Giang Quế Minh cười nói.

Trước cửa Starbucks, Tô Tô và Giang Quế Minh lần đầu gặp nhau. Họ đều rất tò mò về đối phương, nên đã cùng nhìn nhau rất lâu.

“Đi chung nha!” Giang Quế Minh mời Tô Tô, “Anh cảm thấy em nhất định sẽ có hứng thú.”

“Em không đi đâu, tối nay còn có việc.” Tô Tô lắc lắc tay và nói.

“Không đi sao?” Giang Quế Minh có hơi thất vọng, “Ừm… có liên quan đến Mạnh Phàm, đó là nơi mà Mạnh Phàm đã từng ở đó một thời gian rất lâu.”

“Hôm nay thật sự không thể, Ôn Tĩnh, cậu đi xem dùm mình rồi về kể lại nha!” Tô Tô đẩy Ôn Tĩnh về trước một cái, còn lén nhéo tay cô ấy.

Ôn Tĩnh biết, Tô Tô đang ám chỉ tác hợp, bất giác có hơi đỏ mặt.

“Vậy thôi được, lần sau anh gọi điện hẹn em trước.” Giang Quế Minh là sẽ không miễn cưỡng người khác, anh cầm chìa khóa khởi động khóa cửa điện tử, mở cửa bên ghế lái phụ cho Ôn Tĩnh, Ôn Tĩnh ngồi vào, Tô Tô đứng bên ngoài, le lưỡi với cô.

Giang Quế Minh vòng về phía ghế của mình, khi quay lại từ biệt Tô Tô, anh hơi ngập ngừng nói: “Tô Tô, nói thật, lúc trước anh tưởng rằng cả đời này cũng không thể gặp được em. Mối tình đầu của Mạnh Phàm, từ đầu đến cuối cũng chỉ có một mình nó, và em, có lẽ không biết gì cả. Nó che giấu em rất kỹ, ngay cả một tấm hình cũng không cho anh xem. Thật không ngờ, khi nó không ở đây nữa, anh lại có thể nói chuyện trực tiếp với em.”

Tô Tô hơi khựng lại, đôi mắt của cô bị phủ lên một lớp sương, phát ra luồng sáng xa xăm không thể hiểu rõ.

“Rất vui được quen biết anh.” Tô Tô mỉm cười nói, và lớp sương ấy đã hóa thành giọt lệ nơi khóe mắt của cô.

“Anh cũng vậy.” Giang Quế Minh gật đầu với cô, vẫy tay tạm biệt, rồi ngồi vào xe.

Nhìn hình ảnh ngày càng nhỏ dần của Tô Tô từ trong kính chiếu hậu, Ôn Tĩnh có hơi thương cảm mà nói: “Hôm nay bạn ấy đích thật có việc, Tô Tô và bạn trai của bạn ấy đã làm giấy thông hành HongKong – Macao, vài hôm nữa sẽ sang Hong Kong.”

“Ồ, đi chơi sao?” Giang Quế Minh xoay bàn lái sang trái, rẽ qua con đường khác, Tô Tô triệt để biến mất.

“Bạn ấy nói nếu như nhìn thấy chiếc nhẫn vừa ý, thì sẽ mua làm nhẫn cưới.” Ôn Tĩnh cười nhạt nói.

“Sắp kết hôn ư?”

“Ừm, chắc là anh ta rồi.”

“Là người như thế nào?” Giang Quế Minh có hơi tò mò, “Có giống Mạnh Phàm không?”

“Hoàn toàn không giống.” Ôn Tĩnh lắc đầu một cách khoa trương, “Là đồng nghiệp của bạn ấy, làm trong bộ phận kỹ thuật, vừa trắng vừa tròn, có cái bụng nhỏ, tính tình rất tốt.”

“Ha! Vậy thì không giống thật!”

“Hiểu Lan và Tô Tô cũng đâu có giống, thật ra chẳng phải đều như thế sao? Người mà mình tưởng tượng, và người cuối cùng ở bên mình luôn luôn là khác nhau.” Ôn Tĩnh nhìn ra thành phố Bắc Kinh đang lướt nhanh bên ngoài vừa nói.

“Vậy người em nghĩ ban đầu là như thế nào?” Giang Quế Minh phảng phất như hỏi bâng quơ.

“Tóm lại không phải là ông mập! Khi học trung học, tuyệt đối không có cô gái nào tưởng tượng chồng tương lai của mình sẽ là một ông mập!”

Ôn Tĩnh mượn cớ trêu cười thời thiếu nữ của mình để né tránh vấn đề này. Người mà cô mơ ước lúc ấy, đã cùng với những tháng năm vội vàng kia rời xa cô rồi. Nỗi đau thầm lặng này là không thể để người khác nhìn thấy, hoặc giả lúc 16 tuổi, cô sẽ khóc, nhưng trưởng thành đến độ tuổi không còn thành thật của con số 26 này, cô chỉ nhìn Giang Quế Minh nở một nụ cười mà thôi.

Giang Quế Minh nhìn cô, anh cũng cười. “Hiểu Lan lại cứ hay nói, Mạnh Phàm chính là người mà bấy lâu cô ấy vẫn tìm. Họ vốn dĩ định kết hôn vào ngày 8 tháng 8, sắp đến rồi.”

“Ồ.” Ôn Tĩnh có hơi run lên một cái, tiếp theo Giang Quế Minh lại nói thêm một số việc liên quan đến Hiểu Lan và Mạnh Phàm, nhưng cô không nghe vào một chữ nào cả.

Ôn Tĩnh và Đỗ Hiểu Phong vốn định kết hôn vào năm ngoái, ngày 8 tháng 8 năm 2008.

2.

Ôn Tĩnh luôn cảm thấy, gả cho Đỗ Hiểu Phong là một việc mang lẽ đương nhiên.

16 tuổi, Đỗ Hiểu Phong nói với cô: “Đàn ông phải bảo vệ người phụ nữ của mình.”

18 tuổi, Đỗ Hiểu Phong nói với cô: “Ôn Tĩnh, anh nhất định sẽ lấy em.”

20 tuổi, Đỗ Hiểu Phong nói với cô: “Em hứa cho anh một tương lai, anh mang cho em cả thế giới!”

22 tuổi, Đỗ Hiểu Phong nói với cô: “Em chịu theo anh không? Đợi anh có tiền rồi, cho Tô Tô ngưỡng mộ em chết luôn!”

24 tuổi, Đỗ Hiểu Phong nói với cô: “Anh có để trả tiền cọc rồi, chỉ là nhà mắc quá.”

26 tuổi, Đỗ Hiểu Phong nói với cô: “Bà xã, anh xin lỗi…”

Từ 16 tuổi dưới gốc hòe già, đến 26 tuổi trong nhà hàng Pháp “Dưới Ánh Sao”, Ôn Tĩnh không biết vì sao mình đã đánh mất Đỗ Hiểu Phong. 10 năm bên nhau, không thể mỗi một phút một giây đều là vui vẻ, nhưng sự quấn quýt mà nó nảy sinh, hoặc giả còn sâu đậm hơn cả tình yêu, đấy mới là sức mạnh giúp cho hai người nắm tay đi hết cả đời.

Do đó khi những vấn đề họ chưa từng suy ngẫm đến từ ban đầu như tốt nghiệp, công việc, gia đình, nhà ở, xe… cùng lúc xảy đến, Ôn Tĩnh cũng vẫn mang đầy hy vọng và dũng khí. Cô vẫn còn nhớ, Đỗ Hiểu Phong đã để lại lời nhắn trong danh sách bạn phổ thông như sau: “Ngày tổ chức Olympic, Ôn Tĩnh sẽ bước vào nhà họ Đỗ!”

Rất nhiều bạn bè đềuđể lại bình luận dưới lời nhắn đó, trêu chọc họ, la lối muốn ăn kẹo hỷ.

Ngay cả người ít khi xuất hiện trên mạng như Mạnh Phàm, cũng nhắn lại hai chữ “Chúc mừng”.

Ôn Tĩnh ngỡ rằng, tiếp sau đó, họ sẽ mang theo tất cả những chúc phúc này, cùng trải qua những ngày tháng yên ổn. Do đó, vào buổi tối hôm ấy, khi Đỗ Hiểu Phong hẹn cô đến nhà hàng mà bấy lâu cô vẫn hằng mong, Ôn Tĩnh đã tưởng rằng, anh sẽ cầu hôn cô.

Món khai vị, món canh, salad, món chính, món ngọt… mỗi một món đặt lên bàn, Ôn Tĩnh đều vô cùng cẩn thận, mãi đến khi kem sô-cô-la cuối cùng được mang lên, cô còn len lén dùng muỗng khuấy nhẹ đáy ly, tìm kiếm dấu tích của chiếc nhẫn. Tô Tô nói, nếu là nhà hàng phong cách phương Tây, thì cơ bản là sẽ tìm thấy nhẫn trong thức ăn, waiter rất thích phối hợp với bên nam để tạo ra những bất ngờ này, dẫu cho Ôn Tĩnh cảm thấy… “ăn” ra một chiếc nhẫn từ trong kem cũng chẳng phải là điều gì lãng mạn.

Tối hôm đó, Đỗ Hiểu Phong chỉ lẳng lặng ngắm nhìn Ôn Tĩnh, và ánh mắt bi thương tha thiết của anh, đã bị cô ngộ nhận thành trang trọng và cố chấp.

“Ôn Tĩnh, muốn đi đâu du lịch không?” Màu đỏ của rượu phản chiếu trong đôi mắt của Đỗ Hiểu Phong, luồng phản quang xuyên qua dạ không.

“Muốn đến đảo Saipan!” Ôn Tĩnh nói với niềm ước ao, “Hay là quần đảo Maldives! Ôi những nơi đó cả đời nhất định phải đến một lần! Tuần trăng mật đi chỗ đó nha! Được không?”

“Được thôi.” Đỗ Hiểu Phong đặt rượu đỏ xuống, thành ly vẫn còn những vết đỏ nhạt, giống như hương vị dư lại của vẻ đẹp cuối cùng vậy. “Nhất định sẽ có người dắt em đi, đến rất nhiều những nơi thật đẹp…”

“Cái gì gọi là sẽ có người chứ! Anh không dắt em đi sao?” Ôn Tĩnh chu môi nũng nịu.

“Anh… chắc là không được.”

Ôn Tĩnh nhìn thẳng vào Đỗ Hiểu Phong, giây phút đó, cô không thể hiểu được ý của Đỗ Hiểu Phong, cô tưởng anh đang đùa với cô, hay là đang nói dối, tất cả đều không phải là sự thật.

Song, khi nhìn thấy sự tuyệt vọng giống y như của cô trên gương mặt của Đỗ Hiểu Phong, Ôn Tĩnh mới biết rằng, anh, đã đơn phương xử án tử hình cho tình cảm của họ, 7 năm, họ thế là đã bất giác đi đến tận cùng.

Ôn Tĩnh đã khóc, Đỗ Hiểu Phong cũng đã khóc, cả hai ôm nhau, Ôn Tĩnh không ngừng hỏi tại sao, Đỗ Hiểu Phong không ngừng nói xin lỗi.

Ôn Tĩnh nhớ rất rõ, tối hôm đó cô đã ngã đầu vào khăn choàng của Đỗ Hiểu Phong, đó là chiếc khăn do cô đan, mũi kim hoặc rời rạc hoặc siết chặt, vì đã đan rất lâu, nên sợi len đã vương lại mùi hương của loại kem dưỡng tay cô thường sử dụng. Giờ đây trên đó đã mang đầy hương vị của Đỗ Hiểu Phong, hai con người ngay cả hơi thở cũng không thể phân rạch rõ ràng này, giờ đây lại đã phải một đông một tây.

Thật ra sau đó, cô không thường xuyên suy nghĩ đến giây phút chia tay ấy, khi nhớ đến Đỗ Hiểu Phong, đa phần là những kỷ niệm đơn giản và tươi đẹp. Ví dụ như khi đi ngang qua trạm xe buýt tuyến số 24, cô sẽ nhớ đến hình ảnh của Đỗ Hiểu Phong thời phổ thông, anh cưỡi trên xe đạp, băng qua đường, rồi vỗ vỗ vào yên sau của mình, nói “Lên xe”. Lúc ấy chỉ cần là đi xe buýt, Ôn Tĩnh đều sẽ trông mong vào sự gặp gỡ ngẫu nhiên như vậy. Để rồi nhiều năm sau khi đứng chờ xe đến, cô vẫn sẽ bất giác nhìn qua phía bên kia đường.

Lại ví dụ mỗi khi mua quýt, cô đều sẽ nhớ đến việc Đỗ Hiểu Phong mang quýt đến trường học quân sự thăm cô. Anh mua một túi lớn đầy quýt, nhưng cách nhau bứ cánh cửa sát, thế nào cũng không truyền vào được. Thế là anh mở túi ni lông ra, đưa cho cô từng cái một. Cuối cùng, Ôn Tĩnh ôm lấy số quýt đó về ký túc xá, dẫn đến biết bao lời keo réo ngưỡng mộ của các bạn nữ khác.

Thời gian họ bên nhau thật sự quá lâu rồi, lâu đến mức bất kỳ một vật nào, bất kỳ một con phố nào, cũng đều có “đã từng”, lâu đến mức những hạnh phúc nhỏ nhoi của 7 năm cũng đủ tích lũy thành một ký ức hoài niệm vĩnh viễn. Song những tươi đẹp này, suy nghĩ một lúc đều sẽ trở thành ai oán, bởi vì trước đây quá tốt, ngày sau mất đi mới càng thương tâm, cảm giác bị lừa gạt mới càng rõ ràng, và nỗi đắng cay chua chát sau khi trầm lắng mới càng khắc cốt. Không được yêu là một nỗi đau, nhưng nỗi đau hơn nữa là, được yêu rồi lại không được yêu nữa.

“Bà xã, anh xin lỗi…”

Đây là câu nói cuối cùng Đỗ Hiểu Phong nói với cô trong ngày chia tay. Phía sau ‘bà xã’ không phải phải là ‘anh yêu em’ sao? Nhưng tại sao lại là ‘xin lỗi’? Câu hỏi này, đến cuối cùng Ôn Tĩnh cũng không hỏi anh.

Cô cũng không thiết phải hỏi nữa, Kim Vy Vy chính là đáp án.

Khi Giang Quế Minh ngừng xe trước cửa tòa soạn ‘Hạ Lữ’, Ôn Tĩnh bất giác lại nghĩ đến đáp án đó một lần nữa.

Giang Quế Minh mang nụ cười đắc ý nói với cô: “Nơi Mạnh Phàm làm việc đấy.”

“Ồ.” Ôn Tĩnh không hề bất ngờ, điều này khiến cho Giang Quế Minh có hơi ngạc nhiên, anh mở cửa ra và nói: “Xuống xe đi, anh dắt em vào đó!”

“Không cần đâu.” Ôn Tĩnh lắc lắc đầu.

“Sao vậy?” Giang Quế Minh chẳng hiểu gì cả, “Khó khăn lắm anh mới tìm được một người quen có thể giúp anh lấy vài quyển ‘Hạ Lữ’ trước đây, em không muốn vào đó tham quan sao?”

“Anh đi đi, em đợi anh ở đây.” Ôn Tĩnh chẳng có gì phải giải thích cả, cô từ chối lời mời của anh một cách uyển chuyển, thật lòng mà nói, cô không muốn gặp Kim Vy Vy thêm lần nữa.

“Không khỏe ư?” Giang Quế Minh nghiêng đầu qua hỏi.

“Một chút.” Ôn Tĩnh nói đại.

“Vậy anh không tắt máy nữa, máy lạnh vẫn mở, bên ngoài nóng.” Giang Quế Minh lại cắm chìa khóa vào.

“Không cần đâu! Em đứng đợi anh ở ngoài, sẵn thổi gió trời.” Ôn Tĩnh ngăn anh lại, tự bước xuống xe.

“Cũng, vậy em chờ anh một lát.” Giang Quế Minh khóa xe, đi qua đường bước vào tòa soạn ở trên lầu.

Nhìn bóng lưng cao ráo của anh, Ôn Tĩnh có hơi suy nghĩ theo hướng công lợi, tìm một người thuộc tầng lớp trí thức lương cao như thế, sẽ là một chuyện khiến tất cả mọi người đều hài lòng chăng, cũng có thể ra oai trước mặt Kim Vy Vy.

Cô đã đứng tựa bên chiếc xe Bảo Lai của Giang Quế Minh, suy nghĩ bâng quơ nhìn ngang nhìn dọc như thế, phía trước, một chiếc geot 307 đậu vào lề, cửa sổ xe treo con gấu panda và pretty goat. Ôn Tĩnh chợt bật cười, tưởng tượng nếu như xe của Giang Quế Minh treo những thứ này, không biết nét mặt của anh ta sẽ ngượng ngạo đến mức nào. Cửa xe 307 mở ra, hứng chí của Ôn Tĩnh tích tắc đã tiêu tan.

Đỗ Hiểu Phong đứng ở trước xe, lấy điện thoại ra, gọi vào con số quen thuộc: “Vy Vy, anh đến rồi, xuống đi.” Anh ngắt điện thoại, hơi xoay người qua, trông thấy Ôn Tĩnh đang đứng ở bên đường.

Phút chốc, thế giới yên lặng phăng phắc.

3.

Giang Quế Minh cầm tạp chí và xuống lầu cùng với Kim Vy Vy, anh nói khách khí: “Cám ơn em lắm, lão Từ thật là, hứa với anh rồi mà lại trốn mất, làm em phải tìm lâu như vậy.”

Kim Vy Vy cười nói: “Không có gì, ông ấy là sư phụ của em, em có trách nhiệm! Nhưng mà vẫn chưa đủ đâu, của năm ngoái thì còn dễ tìm, trước đó nữa thì sẽ có khó khăn, lục lại mấy quyển cũ đó phiền phức lắm… Cũng lạ thật, gần đây toàn là đến tìm người trong tòa soạn.”

Giang Quế Minh lấy điện thoại ra nói: “Anh để lại số điện thoại cho em, nếu em tìm được thì gọi cho anh nha.”

“Thôi được, em cố gắng.” Kim Vy Vy lưu lại số của Giang Quế Minh, rồi ngước mắt nhìn nhìn anh.

“Sao thế?” Giang Quế Minh bồn chồn.

“Giọng nói của anh rất giống của bạn trai em.” Kim Vy Vy gập nắp điện thoại lại, cười cười.

“Thật sao?” Giang Quế Minh nghiêng đầu hỏi.

“Ừm, lúc nãy anh vừa bước vào nói chuyện với em, em giật cả mình!” Hai người bước ra đến cửa, Kim Vy Vy chỉ qua chiếc 307 ở bên đường, “Anh ấy đến rồi, để em bảo anh ấy chào anh một tiếng, chắc chắn là anh cũng sẽ giật mình cho xem.”

“Được thôi.” Giang Quế Minh nói với giọng khá hứng thú. Kim Vy Vy chạy nhanh hai bước, chạy đến ngay giữa đường, vừa định gọihì đã trông thấy một Đỗ Hiểu Phong đờ đẫn, và cả Ôn Tĩnh, người đang đứng đối diện với anh, hồn không biết đã đi đâu.

“Ôn Tĩnh…” Đỗ Hiểu Phong bước tới trước một bước.

“Đỗ Hiểu Phong!” Kim Vy Vy đi thêm rất nhiều bước.

Kim Vy Vy vừa chạy qua thì một chiếc xe hơi vừa đúng phóng qua, làm cho Giang Quế Minh đứng ở sau lưng cô toát mồ hôi lạnh.

“Chậm thôi! Em làm gì mà không chịu nhìn xe vậy!” Đỗ Hiểu Phong nắm chặt lấy cô.

Kim Vy Vy sa vào lòng Đỗ Hiểu Phong, cô nhìn Ôn Tĩnh một cái rồi nói: “Sao rồi? Hai người có việc?”

“Không, không có.” Đỗ Hiểu Phong nói không tự nhiên.

Kim Vy Vy nắm lấy tay Đỗ Hiểu Phong và nói: “Qua đây, em giới thiệu với anh một người.” Đỗ Hiểu Phong đành quay người qua, Ôn Tĩnh cũng nhìn sang hướng khác, giả vờ như cái ôm che chở đó, bàn tay nắm chặt đó, đều không hề tồn tại.

Nét mặt tế nhị của ba người, Giang Quế Minh đều nhìn thấy cả, anh nhìn sang Ôn Tĩnh đang cô đơn đứng một mình, rồi rất tự nhiên quay sang mỉm cười chào Đỗ Hiểu Phong: “Xin chào!” Nghe thấy giọng nói giống mình đến thế, Đỗ Hiểu Phong hơi khựng người, anh nói: “Chào anh!”

“Thế nào? Giống đúng không! Nếu mà bịt mắt lại em chắc chắn không thể phân biệt được hai người.” Kim Vy Vy quàng tay Đỗ Hiểu Phong và cười, “Đây là Giang Quế Minh, ký giả nổi tiếng của tòa soạn ‘Mộng Lữ Nhân’, đây là bạn trai của em, Đỗ Hiểu Phong!”

“Không dám không dám, giọng của bạn trai em quyến rũ hơn anh nhiều.” Giang Quế Minh gật đầu lịch lãm.

“Đâu có…” Đỗ Hiểu Phong có hơi ngượng ngùng.

“Hôm nay em và anh ấy phải ra ngoài anh tối, lần sau gặp nhau chúng ta sẽ ngồi xuống trò chuyện.” Kim Vy Vy nhìn Đỗ Hiểu Phong, cô hạ thấp giọng hỏi, “Đi thôi, không còn việc gì khác nữa chứ?”

“Không có.” Đỗ Hiểu Phong không nhìn Ôn Tĩnh, anh lấy chìa khóa mở ra cửa xe.

“Được thôi, đến lúc đó anh cũng bảo bạn gái của anh đoán thử.” Giang Quế Minh xoay xoay tròng mắt và nói, “À phải, còn chưa giới thiệu nữa. Ôn Tĩnh, qua đây một chút!”

Người nãy giờ đứng nghe lén đối thoại của họ phản ứng không kịp, cô ngạc nhiên, chỉ vào chóp mũi của mình: “Em?”

Hiển nhiên là Đỗ Hiểu Phong và Kim Vy Vy càng ngạc nhiên hơn, Giang Quế Minh từ tốn đi đến bên Ôn Tĩnh, dắt tay cô và nói: “Có gì đâu mà ngại chứ! Đây là ký giả của ‘Hạ Lữ’ Kim Vy Vy, đây là bạn trai của cô ấy.”

Giang Quế Minh đã tự ý sắp đặt một phương thức xuất hiện kỳ lạ như thế, khiến cho ba con người vừa mới chạm mặt nhau không lâu trước đó hơi khó chấp nhận. Ôn Tĩnh mở lời trước: “Lấy được tạp chí chưa? Lấy được rồi thì chúng ta đi thôi.”

“Em còn thấy khó chịu không?” Giang Quế Minh giả vờ chu đáo mà đặt tay lên trán cô, “Không khó chịu thì chúng ta đi, anh đưa em đi ăn món Việt Nam, thanh đạm một chút.”

“Ừm, tạm ổn.” Ôn Tĩnh không đủ kiên nhẫn phối hợp màn biểu diễn của Giang Quế Minh, cô cầm lấy tạp chí rồi quay lưng đi.

“Vậy chúng tôi đi trước nha!” Giang Quế Minh tiếp tục vở kịch một mình.

“Ừm! Bye bye!” Kim Vy Vy lịch sự vẫy tay chào, cô nhìn tạp chí trong tay Ôn Tĩnh, cười thờ ơ với nét mặt thấu hiểu.

Còn Đỗ Hiểu Phong, anh đã lẳng lặng chui vào xe.

307 và Bảo Lai chạy ngang qua nhau, màu lam bảo thạch và màu bạc của hai chiếc xe, phản ánh gương mặt của hai con người gần mặt cách lòng.

“Nếu như hôm nay anh chạy BMW, có phải là em sẽ càng hãnh diện không?” Giang Quế Minh ấn kèn và nói.

Ôn Tĩnh nhắm mắt lại, không đáp lời nào. Giọng nói trong ký ức xa xôi ấy chợt văng vẳng bên tai, ai kia đã từng rất chân thành mà nói với cô: “Ôn Tĩnh, sẽ có một ngày, anh lái BMW đến đón em!”

4.

Trước khi lên lớp 12, Ôn Tĩnh và Đỗ Hiểu Phong mỗi người đã gặp phải một vấn đề, Ôn Tĩnh phải vượt qua kỳ thi chạy bền 800 mét, còn Đỗ Hiểu Phong phải đoạt Quán quân giải bóng rỗ.

Đỗ Hiểu Phong không hiểu nổi, Ôn Tĩnh không mập cũng không ngốc, vóc dáng lại thon thả, nhưng tại sao lại chạy chậm đến như vậy? Bản thân Ôn Tĩnh cũng không hiểu, từ nhỏ đến lớn, bất kể là sit up, hay là nhảy bật xa, thậm chí hít đất, cô cũng rất giỏi, duy chỉ có chạy bền, kiểu nào cô cũng không đạt được tiêu chuẩn 4 phút 30 giây.

Mỗi lần chạy cùng Tô Tô, chỉ 20 giây sau thì cô đã không thấy hình bóng của Tô Tô nữa… và khi cô hổn hển về đến gần đích, thì ngoài cô gái béo nhất trong lớp ra, tất cả các bạn nữ khác đều đã sớm về đến vạch khởi đầu, mọi người cùng hô to “Ôn Tĩnh! Cố lên! Ôn Tĩnh! Cố lên!”

Dưới hơi thở nặng nề, dưới ánh hoàng hôn, đường chạy như run lên từng cơn, trong tiếng cỗ vũ, Ôn Tĩnh choáng váng lê bước chân chì hướng về phía trước, cô đã mệt đến không còn cảm giác nữa rồi mà trong lòng vẫn còn thấy hơi xấu hổ, ở phía bên kia, nam sinh đang chơi bóng rỗ, bị Đỗ Hiểu Phong nhìn thấy bộ dạng này thì thật là mất mặt quá rồi.

Lúc ấy Ôn Tĩnh đã hạ quyết tâm, nhất định phải đạt tiêu chuẩn 800 mét! Vật lý dưới trung bình, toán dưới trung bình, thể dục tuyệt đối không thể dưới trung bình!

Thế là một tháng trước khi ngày thi đến, Ôn Tĩnh đều có mặt ở trường vào 6 giờ 30 sáng, sau đó thừa lúc trong trường chưa có bao nhiêu người, cô chạy quanh sân thể dục hai vòng.

Một tuần sau, con số hiển thị trên đồng hồ điện tử không hề mang lại cho Ôn Tĩnh bao nhiêu niềm tin, ngay trong lúc ngày càng rầu rĩ, Đỗ Hiểu Phong đã ôm bóng rỗ ngồi lên bàn của cô.

“Xuống.” Ôn Tĩnh ủ rũ kéo kéo quyển sách bị Đỗ Hiểu Phong đè lên.

“Sao vậy?” Đỗ Hiểu Phong nghiêng đầu hỏi cô.

Ôn Tĩnh rút sách ra, nhét vào cặp vừa nói: “Không có gì.”

“Sáng mai em vẫn sẽ chạy à?” Đỗ Hiểu Phong vừa chơi quả bóng trên tay, vừa nói như chẳng có chuyện gì.

“Chạy.” Ôn Tĩnh bất giác thở dài.

“Ồ, đừng buồn nữa, sáng mai anh chạy chung với em.” Đỗ Hiểu Phong nói.

Ôn Tĩnh ngước lên nhìn anh ngạc nhiên, Đỗ Hiểu Phong cũng nhìn cô, có hơi ngượng ngùng mà nói: “Dù gì tụi anh cũng phải tập bóng! Anh tới sớm nửa tiếng là được chứ gì.”

Ôn Tĩnh cười vui mừng, mặt của Đỗ Hiểu Phong càng đỏ hơn, xấu hổ quá hóa giận, anh nói: “Cười gì mà cười! Anh chỉ tiện thể giúp em thôi! Nhìn em kìa, chạy chậm đến vậy! Ngốc chết đi được!”

Ôn Tĩnh giật lấy quả bóng của Đỗ Hiểu Phong, ném vào người anh, Đỗ Hiểu Phong oe óe kêu đau, hai người rượt đuổi nhau, tiếng cười hòa trong không khí.

Rất kỳ lạ, Ôn Tĩnh đuổi theo đằng sau Đỗ Hiểu Phong lại chạy không chậm chút nào, có lẽ là vì cô đã vui đến mức quên đi nỗi khổ của việc chạy bộ, hoặc cũng có thể là vì chàng trai chạy ở phía trước căn bản không hề có ý cách cô quá xa.

Sáng sớm hôm sau, Ôn Tĩnh bất ngờ khi nhìn thấy Đỗ Hiểu Phong chờ trước nhà cô, anh ngồi ở yên sau của xe, gió sớm trong lành vây quanh bên anh, mang lại mùi hương thoang thoảng của hoa cỏ.

“Em đúng chậm!” Đỗ Hiểu Phong nhìn đồng hồ và nói.

“Sao anh lại tới?” Ôn Tĩnh chạy nhanh đến bên anh, niềm vui trên mặt không thể che giấu.

“Anh phải huấn luyện đặc biệt với em! Mỗi ngày em đạp xe qua đó, tiêu hao thể lực, chịu không nổi đâu!”

Đỗ Hiểu Phong nhét cặp của mình vào tay Ôn Tĩnh, ngồi lên yên trên, nói rất từ từ: “Leo lên đi!”

Ôn Tĩnh ôm lấy cặp của anh, cười tươi như hoa vậy. Cô biết Đỗ Hiểu Phong đang ngại, anh luôn giả vờ như không để tâm mà làm cho cô rất nhiều việc, nhưng lại chẳng nói được lời nào hay ho. Lúc ấy, cô chưa hiểu thật ra đó chính là điều đáng quý của con người khi mới yêu, sau khi trưởng thành, những người đàn ông cô gặp đều sẽ nói những lời ngọt ngào, song lại rất hiếm thực hiện lời của mình. Giây phút này cô chỉ đơn thuần mà vui sướng vì sự quan tâm bí ẩn này, dưới ánh bình minh, cô ngồi lên xe của Đỗ Hiểu Phong, gió sớm làm áo khoác ngoài của Đỗ Hiểu Phong khẽ bay lên, vừa đủ cho Ôn Tĩnh nắm chặt.

Xe đạp chạy trên con đường quanh co giữa dãy phố ngói đỏ, một góc ở phía sau xe, chở theo tuổi xuân ngắn ngủi, vội vàng nhưng lại khắc mãi trong tim.

5.

Từ sau hôm đó, mỗi ngày Đỗ Hiểu Phong đều đến đón Ôn Tĩnh đi học, rồi sẽ cùng cô chạy hai vòng sân thể dục, ở bên cô, chạy sát theo cô, vừa vỗ tay vừa hô: “Nhanh lên! Cố lên! Kiên trì!”

Anh chỉ cho Ôn Tĩnh, phải dùng đầu lưỡi chặn lấy ngạc trên thì mới không bị đau ở hai bên sườn khi thở, lúc mới bắt đầu chạy đừng quá dùng sức, nếu không đoạn đường sau sẽ chạy không nổi, 400 mét đầu phải cố chống đỡ, có vậy thì 400 mét sau mới được thong thả hơn, nhìn thấy điểm kết thúc không được thả lỏng, phải xông lên.

Nhưng nói cho cùng thì cả hai vẫn còn là thanh niên hiếu thắng, Đỗ Hiểu Phong không phải là một huấn luyện viên dễ tính, Ôn Tĩnh cũng không phải một học sinh kiên nhẫn, hai người thường xuyên cãi nhau khi chạy, người thì nói đối phương quá ngang ngược, người kia lại trách đối phương không nghe lời. Song cảnh tượng thế này thông thường cũng không duy trì được lâu, bởi vì, họ không chạy được bao lâu thì Mạnh Phàm đã đến.

Mạnh Phàm là do Đỗ Hiểu Phong gọi tới, cậu là vũí bí mật mà Đỗ Hiểu Phong đã sắp xếp cho trận đấu lần này. Thật ra kỹ năng giành bóng và truyền bóng của Mạnh Phàm đều không phải rất giỏi, nhưng anh có một tuyệt chiêu, chính là ném bóng từ xa cực kỳ chuẩn. Đặc điểm này khiến cho Đỗ Hiểu Phong – ủy viên hội thể thao – đưa ra một quyết định đau khổ, anh bỏ tên cậu bạn Tiêu Lỗi đã xoa tay lẫm liệt dự định ‘thi triển thân thủ’ của mình ra, thay vào bằng tên của Mạnh Phàm. Tiêu Lỗi không chịu, Đỗ Hiểu Phong đành dùng tiền sáng của mình mời anh ăn một bữa Mc Donald’s, cũng chính vì quá xót cho cái big mac và khoai tây chiên, Đỗ Hiểu Phong cắn răng yêu cầu Mạnh Phàm phải luyện ném bóng mỗi ngày.

Sự kỳ vọng như thế vô tình mang đến cho Mạnh Phàm vốn im lặng một áp lực rất lớn, vì thế mà anh càng nỗ lực nhiều hơn, vốn được giao trách nhiệm giữ chìa khóa lớp, giờ đây vì lý do này mà Mạnh Phàm càng đến sớm về muộn hơn, mỗi ngày anh đều đến trường sớm hơn thời gian quy định tập bóng 20 phút.

Ban đầu khi thấy Mạnh Phàm, Ôn Tĩnh cũng cảm thấy hơi ngại, để cho một người con trai khác nhìn thấy dáng vẻ tả tơi của mình chung quy là một việc rất ngượng. Nhưng Đỗ Hiểu Phong lại ngây thơ quá, nhiều lúc đứng trước mặt Mạnh Phàm mà anh còn hô lớn: “Đánh tay nào! Đừng có kéo lê chân! Chậm một chút nữa đi, dưới trung bình cho coi!”

May thay Mạnh Phàm không phải dạng người thích kiếm chuyện để giỡn, cậu chỉ yên tĩnh đứng ở một bên, nhẹ nhàng tâng bóng, sau đó hơi híp mắt lại, ngược chiều ánh sáng, ném bóng đi. Khi bóng rơi vào rổ, sẽ phát ra tiếng ma sát khiến người ta vui vẻ, nếu như đó là một cú ném bóng ba điểm, Đỗ Hiểu Phong sẽ la lên: “Đẹp bóng!”, và cô gái đang bị đường chạy tra tấn kia cũng được nghỉ lén một chút, nhìn đường bay đẹp mắt vẽ ra một cầu vòng trên bầu trời xanh thẳm.

Khi có thêm vài nam sinh vào trường, Ôn Tĩnh sẽ không chạy nữa, trước mặt nhiều người như vậy, cô và Đỗ Hiểu Phong thật sự không thể huấn luyện thân mật như vậy được, cùng lắm cô cũng chỉ giúp Đỗ Hiểu Phong xách cặp lên lầu, và cùng tiện thể giúp Mạnh Phàm mang lên, để tránh bị nhóm nam sinh đáng ghét kia trêu chọc.

Mỗi khi cô xách cặp của Mạnh Phàm lên, anh cũng sẽ rất khách khí mà nói cảm ơn. Còn Ôn Tĩnh, tuy ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng cô thật ra rất biết ơn anh, chỉ có anh biết được bí mật mỗi buổi sáng của cô và Đỗ Hiểu Phong, nhưng đồng thời cô cũng tin rằng Mạnh Phàm tuyệt đối không tiết lộ ra ngoài. Dẫu rằng anh thật sự là đã quá yên tĩnh, thậm chí khiến người ta cảm thấy hơi chán, song anh không phải là loại người khiến người khác ghét bỏ. Do đó Ôn Tĩnh không cảm thấy xách cặp dùm Mạnh Phàm là một việc gì lớn lao, nếu như anh cần, cô có thể làm nhiều hơn để đền đáp anh đã giữ bí mật, dù cho có phải bán đứng vài thông tin của Tô Tô và túc cầu tiểu tướng, cô cũng sẽ không mấy cảm thấy tội lỗi.

Song, Mạnh Phàm chưa bao giờ yêu cầu cô điều gì.

Đầu hạ năm đó, Ôn Tĩnh đã trải qua trong tiếng bước chân thoạt nặng thoạt nhẹ của mình, tiếng vỗ tay của Đỗ Hiểu Phong, và tiếng ném bóng của Mạnh Phàm. Ba âm thanh với ba tiết tấu khác nhau chan hòa thành một hợp âm mang lại cảm giác yên lòng cho con người, cát sỏi trên đường chạy không còn đáng ghét như vậy nữa, trái lại, vị thiếu niên đang tập bóng kia, chàng trai mối tình đầu đang đứng chờ ở điểm kết thúc kia, không khí trong lành mát mẻ của buổi sáng tĩnh lặng dưới thủ đô Bắc Kinh, khiến cho cô gái đang chạy bộ cảm thấy, cứ chạy như thế mãi, cũng không tệ.

6.

Đỗ Hiểu Phong bôn ba giữa 800 mét và bóng rổ rốt cục cũng đã chống chịu không nổi, một ngày trước khi thi chạy, Ôn Tĩnh đã không nhìn thấy Đỗ Hiểu Phong chờ trước nhà mình. Quá thời gian hẹn trước 10 phút, Ôn Tĩnh đoán là anh sẽ không đến, đêm hôm trước Đỗ Hiểu Phong đã nói có hơi hắt xì, chắc là bị cảm rồi.

Nghe theo lời dặn giữ gìn thể lực của Đỗ Hiểu Phong, Ôn Tĩnh quyết định đón xe buýt đến trường, kết quả là lại trễ hơn ngày thường mấy phút. Cô nhìn đồng hồ, không bao lâu nữa nhóm nam sinh tập bóng sẽ đến, thế là trốn tập một bữa, cô xách theo cặp đi thẳng về lớp.

Bước tới phòng học, nhìn thấy ống khóa bóp chặt bên ngoài cửa Ôn Tĩnh mới nhớ ra mình không có chìa khóa, cô do dự là nên chạy xuống lầu chờ Mạnh Phàm mang chìa khóa đến, hay là đứng đây chờ những người khác. Chính ngang trong lúc cô đắn đo về cái vấn đề vớ vẩn này thì, Mạnh Phàm đã mang theo cặp đi lên.

Mạnh Phàm nhìn Ôn Tĩnh, có hơi ngạc nhiên: “Hôm nay không chạy bộ à?”

“Ừm, lười một bữa!” Ôn Tĩnh le lưỡi cười, đứng ở bên cửa chờ Mạnh Phàm lấy chìa khóa.

“Đỗ Hiểu Phong đâu?” Mạnh Phàm để cặp xuống đất, vừa mò mẫm bên trong cặp vừa hỏi.

“Bạn ấy hả, hôm qua bị cảm rồi, chắc hôm nay sẽ không tới.” Ôn Tĩnh đáp.

“Ừm.” Mạnh Phàm đáp lại một tiếng, tiếp tục chuyên tâm tìm chìa khóa, trong cặp phát ra âm thanh sột soạt, Mạnh Phàm lấy từng thứ ra, rồi lại cất hết vào trong, dưới ánh mắt của Ôn Tĩnh, cậu càng trở nên gấp gáp hơn.

“Sao vậy?” Ôn Tĩnh nghiêng đầu hỏi.

“Mình… hình như để quên chìa khóa ở nhà rồi.” Mạnh Phàm có hơi ngượng ngùng mà nói.

“Không phải chứ?” Ôn Tĩnh dựa mạnh ra vách tường bên cầu thang, kêu lên tuyệt vọng.

“Tối qua để trong túi quần, chắc là lúc về nhà đã ném đại trên bàn rồi.” Mạnh Phàm dựa vào vách tường đối diện và nói.

“Bỏ đi!” Ôn Tĩnh lắc lắc tay nói, “Hôm nay là một ngày đẹp trời thích hợp để lười biếng, bạn cũng đừng tìm nữa.” Mạnh Phàm nhìn đồng hồ điện tử trên tay, gật gật đầu.

Đích thật, hôm nay hiển nhiên đã không có thời gian tập ném bóng rồi, khoảng 10 phút nữa, lớp trưởng sẽ mang theo chiếc chìa khóa khác đến lớp.

Cả hai cùng lúc im lặng, không gian tĩnh mịch trong sân trường bỗng dưng trở nên rõ ràng. Ông mặt trời mới ló đầu vẫn chưa đủ sức rọi sáng cả một hành lang dài, nhìn từ cửa sổ qua, chỉ có một màn ánh sáng nhàn nhạt bao trùm lấy Mạnh Phàm và Ôn Tĩnh.

Ôn Tĩnh lấy máy mp3 hiệu Sony ra, nhét một chiếc tai nghe vào tai, cô ngước lên nhìn Mạnh Phàm đứng ở đối diện, giơ tai nghe còn lại qua và nói: “Nghe nhạc đi.”

Mạnh Phàm không ngờ cô sẽ bảo mình nghe nhạc, khựng lại một lúc, rồi chần chừ nhận lấy chiếc tai nghe.

Song, độ dài của dây nghe hiển nhiên không đủ cho độ rộng của hành lang, nó bị kéo căng ra dưới bàn tay không ngừng rút ra sau của Mạnh Phàm. Nhìn sợi dây thẳng băng này, Mạnh Phàm quẫn bách, Ôn Tĩnh nhìn nét mặt mắc cỡ lại thận trọng của anh, không nhịn được cười, Mạnh Phàm lại càng băn khoăn hơn.

“Cậu đó! Cái gì cũng tốt, chỉ là quá không thẳng thắn rồi!” Ôn Tĩnh nhướn người đứng dậy, đi sang bên kia, ngồi kế bên Mạnh Phàm.

“Vậy à?” Mạnh Phàm cúi thấp đầu, đeo tai nghe vào như trốn tránh.

“Thật ra cậu muốn kêu Tô Tô đến xem mình thi đấu đúng không? Vậy thì kêu đi! Giống như tên đá banh ấy, rủ trực tiếp thôi!” Ôn Tĩnh bặm môi, “Cậu không cần lo lắng! Mình có xem qua túc cầu tiểu tướng đá banh, đá lâu quá chừng cũng không vô trái nào, nhưng cậu thì khác, cậu ném bóng là bách phát bách trúng!”

Ý trong lời nói của Ôn Tĩnh đã quá rõ ràng, cô đứng về phía của Mạnh Phàm, cô cảm thấy trong sự việc với Đỗ Hiểu Phong lần này, Mạnh Phàm vô cùng trượng nghĩa. Vậy thì cô cũng phải trượng nghĩa trong việc của Mạnh Phàm và Tô Tô.

Nhưng Mạnh Phàm lại không hồi ứng lại ý tốt quá minh hiển của cô, anh vẫn im lặng không nói lời nào, Ôn Tĩnh quay qua nhìn anh, chỉ thấy đôi môi mỏng của anh đang bặm chặt.

Quả thật, bắt Mạnh Phàm đi tỏ tình như túc cầu tiểu tướng, thì cũng khó khăn như bắt túc cầu tiểu tướng yêu thầm như Mạnh Phàm thôi. Ôn Tĩnh bất giác thở dài, xoay xoay chiếc mp3 trong tay, cô nghe nhạc của nhóm “Vô Ấn Lương Phẩm”.

“Thích Quang Lương hay Phẩm Quán?” Ôn Tĩnh tìm gì đó để nói.

“Quang Lương.” Mạnh Phàm đáp.

“A, mình cũng thích Quang Lương!” Mắt của Ôn Tĩnh sáng lên, cô hứng chí vô cùng, chọn một bài hát, “Vậy thì nghe bài này đi, ‘Những ngày không có em’! Thế nào? Thích không?”

Mạnh Phàm gật đầu, cười nói: “Thích!”

Ôn Tĩnh ấn nút play với vẻ hài lòng, tai nghe của họ cùng vang lên khúc đệm của đàn piano.

“Nhớ em là ngôi sao sáng nhất trong đời anh, tại sao ở bên anh đến trời sáng, sau đó lại không thể tìm thấy em nữa?

Nhớ anh là những giọt mưa cô đơn bên ngoài khung cửa sổ nhà em, có còn nhớ đã từng dặn anh ‘khi em không ở cạnh anh có chăm sóc tốt cho mình’?”

Ôn Tĩnh ngâm nga theo điệu nhạc, dây nghe sát qua cánh tay của họ, có hơi nhột. Mạnh Phàm chăm chú nhìn qua cửa sổ, đôi mắt chứa rất nhiều tâm sự, phía trên bầu trời cao bay qua vài áng mây, in lên gương mặt của cậu một hình bóng mờ nhạt.

Ôn Tĩnh tưởng rằng anh sẽ không nói thêm gì với mình nữa, song ngay khi bài hát vừa kết thúc, Mạnh Phàm đột nhiên mở miệng:

“Muốn bạn ấy đến xem trận đấu, sau đó sẽ chơi một cú ném bóng ba điểm thật đẹp!”

Ôn Tĩnh sững người nhìn anh, mặt của Mạnh Phàm vẫn còn ửng đỏ vì nói ra lời nói thật, ngón tay nắm chặt vào nhau. Nhưng Ôn Tĩnh lại vui mừng vô cùng vì lời bộc bạch hiếm có của anh, cô từ từ nở nụ cười, không ngừng gật đầu nói:

“Ừm!”

7.

Bài thi 800 mét hôm đó, thành tích của Ôn Tĩnh là 4 phút, đạt yêu cầu hoàn mỹ.

Bên kia sân bóng rổ, Đỗ Hiểu Phong vì quá tập trung vào bài thi của nữ sinh mà tụt bóng liên tục, thậm chí còn bị quả bóng Mạnh Phàm truyền qua đập vào sau ót. Nhóm nam sinh đương nhiên không bỏ lỡ cơ hội này, họ cười lớn trêu chọc anh, và lần này, Đỗ Hiểu Phong cũng không né tránh nữa, anh ôm luôn bóng chạy đến bên đường chạy, đứng đó, nhìn Ôn Tĩnh.

Dưới ánh mắt như thế, ở 200 mét cuối cùng, Ôn Tĩnh đã từng bước vượt qua mặt những người đang chạy trước cô.

Tô Tô ôm lấy Ôn Tĩnh tại điểm cuối cùng, mừng rỡ hoan hô, không ngừng lặp đi lặp lại với Ôn Tĩnh thành tích mà cô không ngờ đến. Thông qua bờ vai của Tô Tô, Ôn Tĩnh nhìn về Đỗ Hiểu Phong đang đứng bên đường chạy với nét mặt vô cùng hứng khởi, anh cười một cáí thật nghịch ngợm, sau đó giơ cao ngón tay cái về phía Ôn Tĩnh.

Lúc ấy, Ôn Tĩnh thật sự muốn chạy đến ôm lấy anh.

“Có còn chơi không đây!” Nam sinh gọi Đỗ Hiểu Phong.

“Chơi!” Đỗ Hiểu Phong chạy trở về sân, anh truyền bóng cho Mạnh Phàm, Mạnh Phàm xoay người qua, nhảy cao ném bóng.

Một quả ném bóng 3 điểm rất đẹp.

Ôn Tĩnh tiếc cho Tô Tô đang đứng đối lưng với sân bóng rổ, cô cảm thấy Tô Tô đáng lẽ phải nhìn thấy giây phút này.

Khi trái tim chất đầy hạnh phúc, sẽ khiến cho con người ta đưa ra những quyết định lương thiện, những người chìm đắm trong tình yêu vì thế mà sở hữu một sự đơn thuần và tươi đẹp đến không thể tin được, Ôn Tĩnh của lúc ấy thầm nghĩ, nhất định phải giúp Mạnh Phàm một lần, chí ít phải để cho Tô Tô cũng phải nhìn thấy được sự nổ lực của anh bao ngày nay.

Một cuộc thi đấu đơn giản thôi, nhưng trong thời niên thiếu, lại có thể khiến cho con người bất chấp mọi thứ hiến dâng cho nó tất cả sức mạnh của tuổi thanh xuân. Giây phút ấy, những người trên sân đấu đều sẽ trở thành nhân vật chính, phảng phất như một bàn thắng thì sẽ quyết định tất cả, có lẽ vì quá nghiêm túc nhập tâm vào trận đấu, hình bóng bôn chạy của nam sinh đều tóe lên luồng sáng kiêu ngạo. Nữ sinh trên hàng cổ vũ thật tâm trông mong thắng lợi, họ tụm lại với nhau cùng vỗ tay reo hò, những cô gái nhát gan nhất cũng sẽ hô gọi ‘Cố lên!’. Trong mắt của họ, không chỉ có bóng rổ, tư thế phóng lên của ai kia trong giây phút ấy, hoặc giả sẽ được ghi nhớ suốt đời.

Khi trải qua những chuyện này, chúng ta không cảm thấy đó là gì, đến khi người bên cạnh đã cùng với niên hoa tựa nước chảy ấy vĩnh biệt với ta, ta mới phát hiện, tất cả những gì của ban đầu là tươi đẹp biết chừng nào, nhưng, lại mãi không thể tìm về nữa.

Hiện trường trận chung kết đầy ắp học sinh, Ôn Tĩnh giành được một vị trí rất tốt, nhưng Tô Tô lại không ở cạnh cô. Hôm ấy túc cầu tiểu tướng cũng thi đấu, Tô Tô đã qua bên đó cổ vũ cho cậu ta rồi.

Hai đội liên tục thay nhau dẫn đầu, mãi cho đến hiệp thứ 4 vẫn không thể biết được ai thắng ai thua, Đỗ Hiểu Phong khom lưng, tay chống trên đầu gối thở hổn hển, Mạnh Phàm im lặng phòng thủ ở vòng ngoài, mồ hôi thấm ướt vầng trán của cậu, ánh mắt ngưng đọng một sự quật cường hiếm thấy.

Ôn Tĩnh chạy ngay qua sân thi đấu bóng đá trong giờ nghỉ giữa hiệp đấu, cô vừa kéo vừa lôi Tô Tô, một mạch đến sân bóng rổ bên này.

“Mình mà đi, túc cầu tiểu tướng sẽ giận thiệt đó!” Tô Tô bất lực nói.

“Ít nhất bạn cũng phải nhìn Mạnh Phàm vào một quả!” Ôn Tĩnh nhìn vào sân đấu, nói một cách khẩn trương, cục diện có hơi thay đổi, khi cách giờ chấm dứt chỉ còn một phút, đối phương dẫn đàu 5 điểm, nhưng vì phạm quy, nên hiện giờ Mạnh Phàm đang chuẩn bị phạt bóng. Đứng trước phân rạch phạt bóng, Mạnh Phàm bặm môi, tâng bóng với một tiết tấu nhịp nhàng, Tô Tô cũng bắt đầu cảm thấy khẩn trương, cô không nói gì nữa, yên lặng nhìn cánh tay của Mạnh Phàm.

“Không vào! Không vào!” Nữ sinh của lớp bên kia cùng hô.

Ôn Tĩnh tức lên, kéo lấy Tô Tô, hô lại với họ: “Mạnh Phàm! Tất thắng! Mạnh Phàm! Tất thắng!”

Âm thanh xáo động của nữ sinh hai lớp hình như không hề ảnh hưởng đến Mạnh Phàm, cậu giơ cổ tay lên, gối hơi khụy, ném bóng một cách dứt khoát. Song ngay khi quả bóng rời khỏi tay, Mạnh Phàm đã nhắm chặt mắt lại.

Ôn Tĩnh cảm giác quả tim của mình sắp nhảy ra ngoài rồi, bóng xoay vòng vòng trên khung rổ, “Tung” một tiếng, cuối cùng cũng vào.

“Đẹp bóng!” Sân khán giả ầm ầm tiếng vỗ tay, Đỗ Hiểu Phong phấn khởi chạy qua đó, bốp một cái đánh vào mông Mạnh Phàm, Mạnh Phàm nhận lại bóng từ tay trọng tay, gương mặt không có cảm xúc, trọng tài giơ tay lên, báo hiện chuẩn bị lần phạt bóng thứ hai.

Quả bóng phạt trước đó đã làm sụt sĩ khí của đội cổ vũ bên kia, âm thanh “Không vào” đã giảm đi rất nhiều, song ngay trong lúc mọi người đều chất chứa lòng tin chờ đợi quả bóng thứ hai của Mạnh Phàm, cậu lại thoái lui vài bước, đứng đến vị trí gần đường ném bóng 3 điểm.

Mọi người trên sân khán giả kinh ngạc, họ đều không hiểu Mạnh Phàm định làm gì, Đỗ Hiểu Phong nôn nóng hét lớn: “Mạnh Phàm, mày làm gì vậy! Trở về chỗ!” Mạnh Phàm không trả lời, cậu chỉ đứng trên phân rạch 3 điểm, giơ cao bóng lên. Cử động như thế dẫn đến tiếng hà hơi của nam sinh đội địch, trái lại bạn bè trong lớp thì đều gấp gáp cả lên, Tô Tô kéo lấy tay Ôn Tĩnh, nói trong lo lắng: “Bạn ấy sao vậy? Sao lại như vậy?”

Tư thế tuấn tú của Mạnh Phàm khiến cho Ôn Tĩnh run lên một cái, động tác này, cô quá quen rồi, trong một tháng nay, mỗi buổi sáng cô đều có thể nhìn thấy, Đỗ Hiểu Phong đã từng tự hào mà nói với cô, đây gọi là ném bóng 3 điểm.

“Nhìn kỹ nha, quả bóng này là ném cho bạn xem đó!” Ôn Tĩnh cười nói rất tự tin.

Bóng cùng rơi xuống với chữ cuối cùng của cô, đường bay cong cong đẹp như sao băng, trúng phóc.

Xung quanh tưng bừng tiếng hoan hô ầm trời, cơ hồ như muốn nuốt chửng cả sân bóng, Tô Tô ôm miệng nhìn Mạnh Phàm không thể tin nổi, và Mạnh Phàm bình tĩnh nãy giờ lúc này đây đã thẹn thùng đến đỏ mặt, cậu bị Đỗ Hiểu Phong và đồng đội ôm chặt lấy. Bị kẹt trong vòng tay của đội lớp, cậu nhìn về phía Tô Tô và Ôn Tĩnh, nháy nháy mắt, gian manh đến đáng yêu.

Ôn Tĩnh mừng rỡ vẫy tay với cậu, gắng sức đẩy Tô Tô ra phía trước, ra hiệu với Mạnh Phàm, Tô Tô đã nhìn thấy! Mạnh Phàm nhìn cô, nở một nụ cười mãn nguyện.

Tuy nhiên, quả bóng phạt của Mạnh Phàm không thể thay đổi vận mệnh thất bại của đội, họ vẫn đã thua, sau tiếng còi báo kết thúc, Đỗ Hiểu Phong nằm lăn ra đất, nam sinh đều im lặng, và nữ sinh đã dần dần có người thút thít.

Ôn Tĩnh hít hít sóng mũi, đi ra sân đấu, đưa tay cho Đỗ Hiểu Phong: “Đứng lên đi.”

Đỗ Hiểu Phong híp mắt lại, nhìn lên bầu trời: “Nếu như anh đánh được quả bóng cuối cùng đó xuống là được rồi….”

Ôn Tĩnh ngắt lời anh, nói lớn: “Đỗ Hiểu Phong, hôm nay anh ngầu thật.” Đỗ Hiểu Phong thờ thững nhìn Ôn Tĩnh.

“Ngầu chết đi được.” Ôn Tĩnh cười rồi.

Đỗ Hiểu Phong khôi phục lại nụ cười láu cá của mình, chóng tay ngồi dậy: “Bị anh mê hoặc rồi đúng không? Không lấy ai khác ngoài anh rồi phải không?”

“Mơ đi!” Ôn Tĩnh quay đầu qua định đi, Đỗ Hiểu Phong kéo tay cô lại, anh đứng lên, nói với các bạn xung quanh: “Đi thôi! Ra ngoài ăn một bữa!”

Đỗ Hiểu Phong quàng qua vai Mạnh Phàm, Ôn Tĩnh khoác tay Tô Tô, khi còn trẻ, đắc ý thất ý đều không đáng là gì, những con người chưa bị cuộc đời, chưa bị chững chạc xâm thực này, không tin trên đời có lực bất tòng tâm, không tin ngày mai sẽ không tươi đẹp, không tin tương lai không thuộc về họ.

Hôm ấy họ đều đã uống một ít bia, Đỗ Hiểu Phong chạy xe đạp chở Ôn Tĩnh về nhà, gió đêm man mát, hơi say men rượu, Ôn Tĩnh khẽ khàng vòng tay ôm lấy eo của anh, tựa đầu vào sóng lưng của anh.

“Ôn Tĩnh, sẽ có một ngày, anh sẽ lái BMW đến đón em!”

Mượn hơi rượu, Đỗ Hiểu Phong đã lẫm liệt nói với Ôn Tĩnh như thế, cô vừa cười vừa gật đầu. Đại khái là các cô gái lúc trẻ đều nghĩ rằng người con trai mà mình thích không có gì là không làm được. Ôn Tĩnh lúc ấy đã tin tưởng Đỗ Hiểu Phong như thế, cảm thấy anh nói là sẽ giữ lời, cảm thấy anh thiên hạ vô địch.

Anh thật sự là muốn tốt với cô, cô cũng thật sự tin rằng sẽ có một ngày như thế, chỉ là, họ đều không biết, lời thề và hiện thực, cách nhau bao xa.

8.

Lời hứa của thiếu niên Đỗ Hiễu Phong được nói ra lại từ miệng của Giang Quế Minh đã thành niên, từ sự ấm áp của lúc trước trở thành sự châm biếm của ngày hôm nay.

“Đỗ Hiểu Phong chính là mối tình đầu của em đúng không?” Giang Quế Minh thọc thủng quá khứ mà Ôn Tĩnh cố tình che giấu một cách thẳng thừng, cũng không biết là tại vì sao, cứ nghĩ đến chàng trai có giọng nói giống với mình ấy, anh lại có hơi giận. Anh rất thông minh, tự nhiên sẽ mang sự tương đồng này liên hệ với tình hữu nghị của Ôn Tĩnh, điều này khiến cho một người vốn tự tin như anh chợt cảm thấy có hơi thất bại.

Ôn Tĩnh nhìn ra gương phải, 307 đã càng ngày càng xa, cô nói nhạt nhẽo: “Ừm.”

307 đó mang bảng xe mới với chữ K đầu, tiền lương của Đỗ Hiểu Phong ban đầu chỉ có hai ngàn mấy, đừng nói là BMW, ngay cả QQ cũng mua không nổi. Ôn Tĩnh đương nhiên là cũng không cố chấp với lời hứa của lứa tuổi mười mấy, ước mơ của thời còn trẻ đại đa số đều bị hiện thực của tương lai đánh tan, còn có thể nắm tay cùng nhau trong quần người tấp nập, dẫu cho không còn là cảm giác của ban đầu nữa, thì cũng đã có thể gọi là hạnh phúc rồi.

Nhưng, Ôn Tĩnh lại chưa từng ngồi qua chiếc xe đó. Dẫu rằng ngay cả bảng số xe cũng là do cô nghĩ sẵn, vậy mà đến cuối cùng cô lại không có cơ hội sử dụng.

“JF126!” Lúc trước Ôn Tĩnh đã hứng khởi mà nói một cách kỳ vọng như thế, “Tĩnh và Phong, sinh nhật của em là ngày 26 tháng 1 năm 1984, anh là ngày 6 tháng 12 năm 1983! Vừa đúng!”

“Tại sao lại là em đi đầu?” Đỗ Hiểu Phong nói mà lòng dạ không biết đang ở đâu.

Ôn Tĩnh không nhận ra điều đó, cô chớp mắt nói một cách nghịch ngợm: “Vì FJ nghe không hay! Muốn tách riêng rồi à!” Đỗ Hiểu Phong không nói thêm gì nữa, chỉ nhoẽn miệng cười đại một cái.

Họ rất may mắn, JF126 chọn một cái là trúng ngay.

Sau này Ôn Tĩnh nghĩ lại, nụ cười của Đỗ Hiểu Phong lúc ấy, có phần quá tiêu điều. Có lẽ lúc ấy anh đã quen biết Kim Vy Vy, đã bắt đầu lừa dối, đã bắt đấu đi sang một hướng khác. Chỉ là, cô đã không còn cơ hội nhắc nhở cô gái khờ khạo trước đây hãy cẩn thận. Khi nhận được bảng số xe, họ đã chia tay rồi.

“Theo anh thấy thì em đừng có tìm tạp chí nữa làm gì.” Giang Quế Minh nhìn chồng ‘Hạ Lữ’ trong tay Ôn Tĩnh mà nói, “Mất công như vậy để làm gì? Mang danh nghĩa của Mạnh Phàm để tưởng nhớ Đỗ Hiểu Phong, thì chi bằng đến nói rõ ràng với hắn ta đi. Với lại, em cũng hơi ích kỷ rồi chăng? Anh mỗi ngày chạy đôn chạy đáo, không phải là để giúp em nhớ Đỗ Hiểu Phong đâu! Anh là muốn giúp Tô Viện hoài niệm Mạnh Phàm! Em có nhớ Mạnh Phàm hay không không quan trọng, nhưng đừng lãng phí lòng hảo tâm của người khác.”

“Không muốn bị lãng quên.” Ôn Tĩnh nhìn ngoài kính cửa sổ, nói nhỏ.

“Sao?” Vì quá sốt ruột, Giang Quế Minh nghe không rõ lời của Ôn Tĩnh, do đó cũng không nhìn thấy giọt lệ nơi khóe mi của cô.

“Em nói, không ai muốn mình bị lãng quên dễ dàng đâu chăng.” Ôn Tĩnh thở nhẹ một hơi, “Em cảm thấy giữa người và người, từ lúc yêu nhau đến lúc kết thúc, một tình cảm có mất đi rồi thì cũng phải để lại gì đó chứ. Giống như hoa tàn còn có cánh hoa rơi xuống; giấy đốt rồi có tro để lại; ngôi sao đổi ngôi, còn có sao băng cho người ta cầu nguyện mà… Em biết, có lẽ không nên so sánh như vậy, tình yêu vốn dĩ không phải là như vậy, không thể nắm giữ trong tay, muốn bắt lại cũng bắt không được. Nhưng em vẫn cảm thấy, cho dù sau này không thể gặp lại nữa, cho dù nổi khổ khắc cốt hơn niềm vui, cho dù có bị tổn thương, cho dù có rơi biết bao nước mắt, thì đến cuối cùng, con người vẫn sẽ muốn để lại dấu tích đã từng được yêu. Bởi vì đó là mối tình đầu, là lần rung động đầu đời, là lần đầu tiên giao mình cho một người khác. Nên ai cũng sẽ hy vọng được người khác nhớ đến chăng? Em không muốn đến một ngày nào đó, khi Đỗ Hiểu Phong đã rất già, có người hỏi anh ấy, có còn nhớ Ôn Tĩnh không? Nhưng anh ấy không nhớ được gì nữa, hoặc chỉ nhớ đã từng có một ng


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.