Họ đã nắm tay nhau như thế, cho đến khi tiếng nhạc chấm dứt, cho đến khi hoàng hôn chuyển thành màn đêm. Họ hạnh phúc mà cảm thấy rằng mình đã có được thứ quý giá nhất trên thế gian, tưởng rằng lần đầu tiên chính là lời hứa suốt đời không thay đổi, mà không hề biết rằng, lần đầu tiên chỉ là khởi đầu, và nó cách cuối cùng là rất xa rất xa.
1.
Hôm đó sau giờ làm, Ôn Tĩnh lại trông thấy Giang Quế Minh ở trước cửa hàng điện thoại.
Anh nói muốn biểu hiện của mình đạt loại xuất sắc, do đó đến đưa cô về nhà. Ôn Tĩnh chưa từng được hưởng sự nuông chiều này, giật mình không kém.
Ngồi vào ghế lái phụ, nhìn dãy phố lấp lánh đèn, Ôn Tĩnh bất giác nghĩ đến Đỗ Hiểu Phong. Đến khi có người lái xe đến đón cô, thì anh đã biến mất khỏi cuộc sống của cô rồi.
Giang Quế Minh hỏi: “Sao vậy?”
“Không có gì.” Ôn Tĩnh thắt dây an toàn vừa nói.
Chỉ là, vẫn còn có hơi thương cảm.
Về đến nhà, Ôn Tĩnh đăng nhập vào Nhân Nhân, cô không ngờ lại có nhiều người chia sẻ bài viết của cô đến thế, điều này làm cho trái tim bé nhỏ chợt dâng lên một cảm giác có thành tựu.
Chính ngay lúc còn đắm chìm giữa con số chia sẻ không ngừng tăng lên mỗi ngày, Ôn Tĩnh đã nhìn thấy tên của người đến thăm “nhà” cô hôm nay:
Đỗ Hiểu Phong 14:22
Kim Vy Vy 16:15
Ôn Tĩnh đứng lặng người.
Kim Vy Vy vì trông thấy bài chia sẻ của Đỗ Hiểu Phong nên mới đột nhiên quyết định ghé vào trang chủ của Ôn Tĩnh, giác quan thứ sáu nhạy cảm của phụ nữ khiến cô dễ dàng nhận ra Đỗ Hiểu Phong đã từng ghé chân đến đây, mặc dù như thế không có nghĩa là phản bội, nhưng cũng đã đủ khiến cho con người cảm thấy uất ức và khó chịu.
Đối với bạn gái hiện giờ mà nói, bạn gái cũ mãi mãi là một sự tồn tại khó chịu. Xét từ phương diện tên gọi, thì đã có thời gian đứng ra phân rạch họ rõ ràng, nhưng, trong những quãng đời khác nhau, họ đích thật đã từng cùng nhau chia sẻ một người đàn ông, vấn đề này là ngay cả bác thời gian rõ ràng như gương cũng không thể nào giải quyết.
Trong suốt một tiếng đồng hồ cuối cùng trước khi tan ca, Kim Vy Vy đã không ngừng lần mò dấu tích liên quan đến Đỗ Hiểu Phong và Ôn Tĩnh, trên Nhân Nhân, mọi người có thể tặng quà cho nhau, thế là Kim Vy Vy dò tìm kỹ càng danh sách quà tặng của Ôn Tĩnh, để xem Đỗ Hiểu Phong có tặng gì cho cô hay không, kết quả là chẳng thu hoạch được gì. Sau đó cô lại xem trang của Đỗ Hiểu Phong, cũng không phát hiện ra gì.
Đến khi ngã lưng ra ghế, Kim Vy Vy mới phát hiện người mình đã toát đầy mồ hôi lạnh. Hai người họ trông như chẳng có chuyện gì, nhưng cô lại không hề nhẹ nhõm hơn một chút nào, không hiểu tại sao, cô thấp thoáng cảm thấy họ vẫn còn liên lạc với nhau, bằng một phương thức đặc biệt nào đó mà cô không thể biết được, vả lại còn là chưa hề ngắt quãng.
Thật ra Kim Vy Vy không phải là loại người hay hiềm nghi. Tất cả các cô gái ban đầu đều là rất ngây thơ, họ tin tưởng tình yêu, tin tưởng đầu bạc răng long, tin tưởng mãi không chia lìa. Nhưng cuối cùng, trong quỹ thời gian nơi tình yêu tan vỡ, răng long đàu bạc trở thành truyện cổ tích, khi mãi không chia lìa biến thành mãi không gặp lại, họ bắt đầu trưởng thành, con người trở nên chững chạc, con ngươi trở nên sâu thẳm, lời thề trở thành dối lừa, đố kỵ trở thành trù tính.
Lúc ấy Kim Vy Vy không hề phát giác ra mình đã làm những việc mà trước đây mình không hề làm, cô chỉ là đang sợ hãi, trong 7 năm qua, trong khoảng thời gian không có sự tham gia của cô, Đỗ Hiểu Phong mà cô vẫn chưa quen biết ấy đã dùng phương thức anh yêu cô hiện nay để mà yêu một người con gái khác, và cô là không biết gì cả.
Đỗ Hiểu Phong vẫn xuất hiện đúng giờ ở phía dưới tòa soạn “Hạ Lữ” như mọi ngày, anh đến đón Kim Vy Vy, nhìn chiếc xe đậu bên lề đường, Kim Vy Vy chợt dâng lên một cảm giác xa lạ.
JF126, có một hàm ý đặc biệt gì?
Đỗ Hiểu Phong bước xuống xe, mỉm cười vẫy tay với cô, nhưng Kim Vy Vy thì lại trầm mặt đi về phía anh, nét mặt ghi đầy nghi vấn.
“Hôm nay có mệt không?” Đỗ Hiểu Phong chuyển đài phát thanh sang FM97.4, ngày thường anh thích nghe kênh sóng giao thông FM103.9, và Kim Vy Vy thì thích nghe kênh văn nghệ.
“Cũng vậy.” Kim Vy Vy nói nhạt nhẽo, “Lát nữa đi ăn ở đâu?”
“Anh có chút việc, không thể ăn chung với em, đưa em về nhà vậy.” Đỗ Hiểu Phong vừa lái xe vừa nói.
“Có việc gì?” Kim Vy Vy cầm điện thoại của anh lên, đồ để điện thoại là con mèo rất dễ thương, tất cả những vật trang trí trong xe này đều là do chính tay Kim Vy Vy chọn.
“Gửi email cho khách hàng.” Đỗ Hiểu Phong nhìn qua kính trái, định bật xi-nhan rẽ trái đưa Kim Vy Vy về nhà.
“À thôi, khỏi quẹo, mua chút gì đó lên nhà anh ăn vậy, hôm nay ba mẹ em không có ở nhà, không ai làm cơm cho em.” Kim Vy Vy nắm tay anh và nói.
Đỗ Hiểu Phong hơi khựng người, “ừm” một tiếng, tiếp tục cho xe đi thẳng.
Kim Vy Vy gập điện thoại lại, lén nhìn qua anh.
Trong điện thoại không có gì, nhưng nét mặt của anh lại giống như cái gì cũng có.
2.
Khi đến nhà Đỗ Hiểu Phong, cả hai cùng đi mua đại vài món, Kim Vy Vy không biết nấu ăn, mỗi lần đều là do Đỗ Hiểu Phong làm.
Thật ra lúc mới tốt nghiệp, Đỗ Hiểu Phong cũng không biết nấu nướng gì, anh và Ôn Tĩnh thường xuyên quậy phá với nhau làm ra những bữa cơm chẳng giống với cơm, sau đó thì chế giễu nhau, rồi rượt đuổi nhau. Cũng không biết là bắt đầu từ khi nào, họ bắt đầu có “món nghề” của mình, chỉ tiếc vẫn chưa nếm được bao nhiêu lần, thì đã chia tay rồi.
Cho cá vào chảo, Đỗ Hiểu Phong bừng nhớ ra, hình như anh chưa từng làm món này cho Ôn Tĩnh.
Nhưng rồi cũng chỉ là nghĩ một lúc mà thôi, khói dầu bốc lên, anh hơi nheo mắt lại, bắt đầu cho gia vị vào. Cuộc sống cũng giống như làn khói này vậy, mới đó còn mơ hồ, chớp mắt thì đã tiêu tan, căn bản không hề cho ta thời gian để suy ngẫm.
Kim Vy Vy không ở trong bếp phụ giúp Đỗ Hiểu Phong, cô vào phòng anh, nhìn từ đầu giường đến giá sách, mỗi một nơi đều xem xét rất cặn kẽ. Những vật quen thuộc của trước đây đều tự nhiên trở nên xa lạ, ngay cả bản thân cô cũng không biết lần mò khắp nơi như vậy là để tìm cái gì, cô chỉ là muốn làm sáng tỏ nỗi nghi hoặc trong lòng, sau đó chứng minh xem nó là đúng hay là sai. Cô không biết rằng, một số việc là thích hợp lắng xuống đáy biển hơn là kéo lên để làm sáng tỏ, bởi vì tìm ra được đáp án, không nhất định sẽ khiến cô vui vẻ.
Song lại không có ai có thể ngăn cản cô trải nghiệm những điều này, Kim Vy Vy nhìn thấy một phong bì lớn, đã được dán lại một nửa, nó giống như chiếc hộp Pandora vậy, thu hút cô tiến về nó.
“Vy Vy, ăn cơm thôi!” Đỗ Hiểu Phong đẩy cửa ra nói.
Kim Vy Vy đang ngồi trên giường, không hề lay động, thậm chí không hề ngẩng đầu lên.
Trên giường có rất nhiều quyển “Hạ Lữ”, có cái đã rất cũ nát, nhìn vào thì biết nhất định đã thông qua rất nhiều người mới thu thập được.
“Là anh đã tìm giúp cô ta sao?” Kim Vy Vy hỏi nhỏ.
Đỗ Hiểu Phong rủ mắt xuống, im lặng một lúc, anh nói: “Ừm.”
“Tại sao không cho em biết?” Giọng của Kim Vy Vy có hơi run rẩy.
“Anh biết em khó xử nên không hỏi em, anh nhờ những người bạn khác.” Đỗ Hiểu Phong đi qua đó, xếp tạp chí lại.
Kim Vy Vy ngăn tay anh lại, giận dữ nói: “Thật ra hai người vẫn còn liên lạc với nhau đúng không? Những ngày anh không thể đến đón em chính là để ra ngoài cùng cô ta đúng không? Hai người định thế nào? Rốt cục là anh muốn sao?”
“Không phải.”
Đỗ Hiểu Phong vẫn tiếp tục sắp xếp lại tạp chí, cánh tay của anh đã hằn sâu vệt móng tay của Kim Vy Vy.
“Sao anh lại gạt em?” Kim Vy Vy vừa khóc vừa nói.
“Anh không có…”
“Không có vậy tại sao phải tìm những quyển tạp chí này! Không phải là vì cô ta sao? Không phải là định mang đến cho cô ta sao?”
Đỗ Hiểu Phong còn chưa nói hết câu thì đã bị quyển tạp chí mà Kim Vy Vy quăng vào mặt ngắt đoạn.
Quyển “Hạ Lữ” với những trang giấy vốn đã rời rạc lập tức tung bay giữa hai người, rơi xuống sàn nhà. Kim Vy Vy sững người, Đỗ Hiểu Phong không nói gì, chỉ cúi xuống nhặt từng trang giấy lên.
“Mạnh Phàm và Tô Tô là học bạn của anh, Ôn Tĩnh cũng vậy. Anh không chỉ là vì Ôn Tĩnh, mà còn là vì họ, hay có thể nói là vì bọn anh. Và bọn anh là như thế nào, căn bản là em không hề hiểu.” Anh cẩn thận để chúng vào túi phong bì cứng, không nhìn Kim Vy Vy, quay đầu đi một mạch ra ngoài.
Chính ngay lúc Kim Vy Vy định gọi anh lại, anh đã dừng bước, đứng đối lưng với cô, nói nhạt nhẽo: “Anh không có nghĩ qua phải gặp Ôn Tĩnh, những quyển tạp chí này anh dự định chuyển phát nhanh qua đó.”
3.
Buổi chiều của ngày nhận được tạp chí do Đỗ Hiểu Phong gửi đến, Ôn Tĩnh đang ăn tối với Giang Quế Minh, anh vẫn lái xe đưa cô về nhà, hai người nói chuyện một lúc, Ôn Tĩnh nhìn anh rời khỏi, sau đó mới lên lầu, và đúng lúc gặp được mẹ mình.
Bị mẹ bắt gặp mình đang hẹn hò, Ôn Tĩnh có hơi ngượng, nhưng mẹ cô lại không hỏi gì cả, bà cùng cô lên lầu, nét mặt như đang suy nghĩ gì đó.
Mãi cho đến khi chuẩn bị đi ngủ, bà Ôn mới mang phong bì mà Đỗ Hiểu Phong gửi đến vào phòng đưa cho Ôn Tĩnh. Cô bồn chồn nhìn mẹ mình, bà Ôn chần chừ một lúc mới nói: “Cái này là Hiểu Phong gửi đến, mẹ cũng không biết là gì trong đó. Lúc nãy trông thấy người chở con về đây, mẹ đã định là không đưa cho con, nhưng lại sợ lỡ là chuyện gì quan trọng… Bất kể nó gửi gì cho con thì con cũng phải suy nghĩ kỹ, quá khứ là quá khứ, đừng vì những chuyện trước đây làm lỡ mất tương lai.”
Đột nhiên nhận được bưu kiện, Ôn Tĩnh cũng rất ngạc nhiên, cô nhận lấy nó trong nghi ngờ, nét chữ trên phiếu gửi rất mờ, nhưng vẫn có thể nhìn thấy chữ ký của Đỗ Hiểu Phong ở phần tên người gửi, anh luôn thích kéo dài nét cuối cùng của chữ “Phong”, từ lúc còn đi học đã như thế.
Bà Ôn không ngồi lại xem đó là gì, chỉ giúp cô khép của lại, lẳng lặng trở về phòng.
Ôn Tĩnh đã mở phong bì ra, nhìn thấy 6 quyển “Hạ Lữ” từ năm 2005 đến năm 2009, mỗi năm đều có, song ngoài tạp chí ra, bên trong không còn gì khác nữa, ngay cả một vài lời nhắn nhủ cũng không có.
Cô xếp tạp chí ra giường, có một quyển đã bị rời ra, Đỗ Hiểu Phong cẩn thận dùng kẹp giấy giữ chặt lại, có một quyển trang bìa bị rách, anh dùng giấy bao lại. Ôn Tĩnh biết đó là do anh bao là vì dấu cắt bên dưới, khác với hình thang mà người ta thường dùng để bao tập, bấy lâu nay Đỗ Hiểu Phong luôn cắt thành hình thang ngược.
Và Đỗ Hiểu Phong biết bao sách, là do Ôn Tĩnh dạy cho.
Lúc đó họ đang trong học kỳ 2 của lớp 10, chưa phải rất thân, dẫu rằng trong lòng đều đã có một cảm giác là lạ, nhưng suy cho cùng thì vẫn chỉ mới là những đứa trẻ vừa hiểu ra thế nào là thích mà thôi.
Chỗ ngồi của Ôn Tĩnh ở ngay phía trước Đỗ Hiểu Phong, những lúc xem cùng một quyển sách họ sẽ có cơ hội trò chuyện với nhau, bởi thế mà Đỗ Hiểu Phong không quên mang cái này thì sẽ để quên cái kia, và Ôn Tĩnh mặc dù mỗi lần đều như rất bực mình, song lại chưa hề từ chối anh. Giáo viên bảo lấy đề cương bài tập ra, Đỗ Hiểu Phong sẽ khều khều vai Ôn Tĩnh, cứ vào lúc ấy, cô sẽ quay người sang trái, ăn ý biết dường nào.
Lâu lâu khi giảng đến bài mà mình biết làm, Ôn Tĩnh sẽ ngồi chơi, cô lục lọi hộp bút của Đỗ Hiểu Phong, lấy cục tẩy ra ngồi bôi bôi xóa xóa, có lúc sẽ chê chữ của anh xấu, bàn học không ngăn nắp, sách vở để tứ tung.
“Cậu xem tập của cậu kìa! Cong hết trơn rồi! Thấy ghê quá!” Ôn Tĩnh bĩu môi, chỉ vào quyển vở của Đỗ Hiểu Phong.
“Của cậu đâu, đưa đây xem coi.” Đỗ Hiểu Phong lách người qua nhìn lên bàn của Ôn Tĩnh.
Ôn Tĩnh quay lại lấy vở bài tập của mình chìa ra trước mặt Đỗ Hiểu Phong một cách rất đắc ý: “Nè, giấy huỳnh quang màu đỏ nhé, đẹp đúng không.”
“Ừm, cũng được.”
Đỗ Hiểu Phong cầm xem như nghiên cứu, rồi đột nhiên, anh dựa lưng ra phía sau, tháo giấy bao ra.
Ôn Tĩnh không nhướn được tới chỗ anh, quay lại nhìn cô giáo, rồi hạ thấp giọng hét: “Làm cái gì vậy?”
“Cái của cậu đẹp như vậy, tặng cho mình đi!” Đỗ Hiểu Phong cười gian xảo, tháo giấy ra xong rồi bao vào tập của mình.
“Thấy ghét! Trả đây! Tự cậu không biết bao sao!” Ôn Tĩnh giận dỗi nói.
“Mình không biết bao thật đó.” Đỗ Hiểu Phong giấu tập của mình vào hộc tủ, sau đó nằm xoài lên bàn, “Hay là cậu chỉ mình nha?”
“Trả đây trước đi!”
“Chỉ xong đi rồi sẽ trả!”
Không còn cách nào khác, buổi trưa hôm đó Ôn Tĩnh đã dạy Đỗ Hiểu Phong bao tập, cả hai chọn đại hình của Lý Mai trong quyển nguyệt san “Nhạc Đàn Đương Đại”, Mạnh Phàm vừa đúng lúc phát vở tập làm văn, Ôn Tĩnh lấy giúp Đỗ Hiểu Phong, rồi hậm hực nói: “Này, nhìn kỹ đó nha! Chỉ làm một lần.”
Đỗ Hiểu Phong cười cười, ngồi nhìn cô với vẻ rất thong dong.
“Đầu tiên là đo độ dài rộng, sau đó đánh dấu ở chỗ này… rồi canh những dấu này… kéo đâu đưa đây! Cắt ở đây một cái, là hình thang nha! Này cậu cắt ngược rồi! Đồ ngốc!…. Sau đó gấp nó lên…. xếp chỗ này lại…. Đỗ Hiểu Phong! Cậu có nghe không đây! Đàng hoàng đi!”
Hai người vừa mắng vừa cười cuối cùng cũng bao xong quyển vở, mặt của Lý Mai ở ngay chính giữa, trước cổ của cô là tên của album mới “Ám Chỉ”, ánh mắt có một tia nhìn mê hoặc, dùng nó để bao vở tập làm văn, tự nhiên cảm thấy thật tức cười.
Đỗ Hiểu Phong ngắm ngía một lúc, cầm bút lên, viết lên mặt của Lý Mai những chữ: “Lớp 10/3 Đỗ Hiểu Phong”, giấy bao lập tức càng thêm tồi tệ.
Ôn Tĩnh tròn mắt ngó lên trần nhà, cô xòe tay ra nói: “Xong rồi, trả đây đi!”
Đỗ Hiểu Phong lại cầm tập của mình lên, nhìn ra ngoài trời, híp mắt lại nói: “Vẫn là cái của cậu đẹp hơn, thôi, mình xài cái này vậy.”
“Đỗ Hiểu Phong!” Ôn Tĩnh tức đến nỗi giọng nói tăng lên đến 8 độ.
“Hmm?” Đỗ Hiểu Phong vẫn rất thong thả, anh cười nói: “Hay là cho cậu cái này?”
“Xấu hoắc ai mà thèm!” Ôn Tĩnh cắn môi nói, “Trên đó có tên của mình, cậu đâu có dùng được đâu, trả đây mau!”
“Có sao đâu, vở bài học mà, đâu có cần nộp cho cô.” Đỗ Hiểu Phong vẫy vẫy tay, “Vậy thì cái này mình cũng lấy vậy! Cám ơn nha!”
Đỗ Hiểu Phong hài lòng mà để vở vào cặp, Ôn Tĩnh khóc cũng không phải mà cười cũng không phải, đành chạy đi tìm Tô Tô than thở. Nhìn dáng vẻ cô chạy đi, Đỗ Hiểu Phong cười tít mắt.
Quyển vở đề tên của Ôn Tĩnh đó, anh đã sử dụng ba năm.
Đỗ Hiểu Phong cho dù có bao tập rồi thì vẫn cẩu thả như ngày nào, không bao lâu, tập màu đỏ và tập Lý Mai đều lại một lần nữa bị rách. Ôn Tĩnh cũng mặc kệ anh, chỉ tiếc cho tờ giấy bao của mình.
Sau đó khi đôi mắt của Lý Mai bị rách một góc, Đỗ Hiểu Phong cầm luôn bút đỏ lên tô lên mắt của cô ca sĩ, nam sinh trong lớp truyền tay nhau xem rồi cười, cuối cùng vẫn là Mạnh Phàm dùng băng keo trong dán mắt của Lý Mai lại, quyển vở mới có thể chóng cự được đến cuối kỳ.
Mạnh Phàm rất cẩn thận lại rất ngăn nắp, sách vở của cậu luôn được bao bìa rất kỹ lưỡng, đặt ngay ngắn trên góc phải của bàn học, sạch sẽ như cuộc đời của cậu vậy.
Sờ lên quyển “Hạ Lữ” mang hơi ấm của Đỗ Hiểu Phong, hình ảnh đã gần như lạnh băng của anh một lần nữa ấm áp lại trong lòng Ôn Tĩnh, cô nằm xuống giường, nhìn tấm giấy bao đặc biệt ấy, sau đó mỉm cười, gửi cho Đỗ Hiểu Phong một tin nhắn.
“Cám ơn.” Đây là tin nhắn dịu dàng nhất mà Ôn Tĩnh gửi cho anh từ sau khi họ chia tay đến nay, cô cứ tưởng rằng mình sẽ chỉ còn lại oán hận, cho dù ngày sau có gặp lại nhau thì cũng sẽ chỉ lạnh lùng, càng không thể nào nói lời cảm ơn. Nhưng giờ đây cô mới phát hiện, phía sau cảm giác u sầu do mất mác, cảm giác biết ơn mà cô hề không ngờ đến đã lặng lẽ giá lâm.
Một cuộc tình, suy cho cùng cũng không thể chứa đựng quá nhiều nỗi hận.
4.
Ôn Tĩnh sắp xếp lại tạp chí do Đỗ Hiểu Phong gửi đến, cất vào kệ sách.
Giờ đây, giá sách của cô đã chất đầy tạp chí Hạ Lữ, trong đó có không ít quyển bị lặp lại, cùng với con số chia sẻ bài viết không ngừng tăng lên, đã ngày càng có nhiều người gửi email cho cô, thậm chí còn có người miễn phí gửi bưu kiện đến nhà, do đó hiện giờ Ôn Tĩnh chỉ cần tìm những kỳ còn thiếu, tính lại thì cũng thiếu hai ba quyển thôi.
Trong những quyển mà Đỗ Hiểu Phong tìm được, chỉ có kỳ tháng 1 của năm 2008 là có ghi lại việc của lúc xưa, đó là một bài viết liên quan đến thành thị và âm nhạc, dưới ngòi bút của Mạnh Phàm, nhạc chương du dương vang ra từ thành phố Chicago nổi tiếng với harmonica, từ từ lượn về phòng học của thời phổ thông.
Trong thời kỳ Trung Quốc còn chưa thể đảm đương chi phí đắt đỏ của nhạc cụ trào lưu piano và violin, harmonica chính là dòng nhạc từng thịnh hành một thời, tôi đã được học nửa năm khẩu cầm trong tiết âm nhạc thời phổ thông, lúc ấy có rất nhiều trường học đều mở những lớp bồi dưỡng văn nghệ như thế, và phần lớn sẽ chỉ học những bài đơn giản dễ tập.
Một học sinh bình thường như tôi đã bất ngờ trở thành người biểu diễn xuất sắc, tất cả chỉ vì tôi đã được học harmonica từ thời tiểu học. Có điều cái tôi chơi là Blues Harp, cũng tức là “10-Holes Harp” nổi tiếng của Chicago, còn loại mà nhà trường mua cho học sinh là Polyphony Harmonica, là loại thông thường được dùng nhiều trong nước.
Biết chơi Blues khiến tôi nhận được sự chú ý của giáo viên, trong trường hợp tiết học kết thúc mà thời gian vẫn còn, cô sẽ gọi tôi đứng dậy thổi một bài, “Irish họa mi”, “Thiếu nữ và thủy thủ”, “Dying young”. Tôi rất khẩn trương, cho đến bây giờ vẫn còn có thể cảm nhận được hơi lạnh khi nắm chặt nó trong tay.
Để ứng phó cơ hội bị điểm danh không thể đoán trước ấy, để không bị mất mặt trước bạn bè, trong học kỳ đó, mỗi ngày về đến nhà tôi đều luyện tập. Và tôi nổ lực như thế cũng còn vì một lý do không ai biết đến. Tôi phát hiện cô gái mà tôi thích hình như rất thích nghe, cô ấy ngồi trên ghế, đôi mắt híp lại, hơi ngước nhìn lên, rất im lặng, ngón tay khẽ gõ lên bàn những tiết tấu nhịp nhàng. Ánh nắng ban trưa rọi vào mặt cô ấy, thanh khiết xinh đẹp, tựa như một thần thoại.
Mặc dù chỉ là một phòng âm nhạc rộng hơn hai mươi mét vuông, nhưng đây chính là sân khấu thô sơ của tôi, và cô ấy, chính là vị thính giả duy nhất mà tôi muốn dùng hết tấm lòng này hiến dâng toàn bộ nốt nhạc.
Lúc ấy tôi đã len lén tập một bài hát, “Sealed with a kiss”, dịch ra là “Niêm phong bởi nụ hôn”. Tôi muốn chơi bài này cho cô ấy nghe, do đó đã rất bõ công rèn luyện. Tôi không nói cho cô ấy biết, đây là một món quà bí mật, dù rằng tất cả mọi người đều có thể nghe thấy, nhưng bài hát này chỉ thuộc về một mình cô ấy mà thôi.
Có lẽ là vì tôi đã quá nhập tâm, quá hy vọng có một buổi trình diễn hoàn mỹ, nên luyện tập rất lâu vẫn cảm thấy chưa hài lòng, tôi cứ luôn nghĩ, hay là để tuần sau vậy, tuần sau nhất định sẽ hay hơn nữa. Nhưng, chính ngay lúc tôi cảm thấy mọi việc đã chuẩn bị ổn thỏa, bắt đầu trông chờ cô giáo gọi tên mình, thì cô không còn kêu đến tôi nữa, mãi cho đến khi môn học chấm dứt, cô cũng không trống ra được ba phút dành cho tôi.
Khi tiếng chuông báo hiệu hết tiết, cũng là tiết học âm nhạc cuối cùng vang lên, tôi biết cơ hội biểu diễn duy nhất của tôi đã kết thúc rồi. Hôm đó sau giờ về, tôi ngồi trong phòng học trống rỗng, một mình diễn tấu bài hát này, âm sắc rất chuẩn, du dương, êm dịu, nhưng cũng giống như tình yêu đầu tiên của tôi vậy, cuối cùng chỉ có thể mang toàn bộ nỗi nhớ, chôn sâu vào đáy lòng, niêm phong bởi nụ hôn…
It’s gonna be a cold lonely summer
But I’ll fill the emptiness
I’ll send you all my dreams
Everyday in a letter sealed with a kiss.
Anh nghĩ đây sẽ là một mùa hè lạnh lẽo và cô đơn
Nhưng anh sẽ lắp đầy toàn bộ chỗ trống
Anh sẽ gửi vào thư toàn bộ giấc mộng của anh
Và niêm phong bằng nụ hôn.
5.
Đối với bài hát mà Mạnh Phàm thổi, Ôn Tĩnh chỉ lờ mờ có ấn tượng.
Cũng giống như tấm hình cũ kỹ, cây đằng la bên ngoài che mất một nửa cánh cửa sổ phòng học âm nhạc, ánh sáng rọi vào trong bị phân cắt thành từng luồng, rọi vào chiếc dương cầm cũ, sau đó phản chiếu lại qua lớp sơn phía trên. Vị thiếu niên đó đứng khép nép bên đàn dương cầm, ánh sáng biến thành một góc độ rất đặc biệt, khiến cho chàng trai như bị tàn hình. Tay áo sơ mi trắng của cậu hơi giương lên, để lộ ra cổ tay thiếu niên. Harmonica lướt nhẹ qua bờ môi của cậu, mang theo những nốt nhạc ưu buồn từ từ vang khắp căn phòng, sau đó, mọi người đều yên lặng.
Và Mạnh Phàm đã thổi những gì, lúc đó mình đã làm gì, Ôn Tĩnh không còn nhớ nữa.
Ôn Tĩnh thật ra không phải rất tha thiết với môn âm nhạc, cô sẽ mua đĩa, nhưng chỉ là theo đuổi trào lưu cùng với Tô Tô, những nhà soạn nhạc nổi tiếng như Joseph Haydn, Johann Sebastian Bach, Chopin, Mozart, cô chẳng biếti là ai.
Hơn nữa cô có hơi không giỏi hát, khẩu cầm cũng chơi không tốt, Đỗ Hiểu Phong cũng có trêu chọc cô, nói anh nghe không rõ rốt cục là “135″ hay là “246″, khiến cô vừa xấu hổ vừa tức tối, bởi thế mà đỗ tội cho cái khẩu cầm sản xuất ở Thượng Hải, sau nửa năm học ấy, cô liền vứt nó vào xó xỉnh nào đó mà không hề do dự, giờ đây càng không biết là đã đi về đâu.
Tóm lại tiết âm nhạc không phải là môn học mà cô trông đợi, do đó không để lại ký ức tươi đẹp gì.
Giờ đây nghĩ lại, cảm giác thấy sự không để tâm của cô dường như đã cướp đoạt mất cơ hội của Mạnh Phàm.
Ôn Tĩnh không hứng thú với âm nhạc, do đó chỉ đơn thuần xem nó là giờ giải lao, đề cương âm nhạc lúc đó to như quyển tạp chí vậy, ngoài bìa in hình khuông nhạc, với hai chữ “Âm Nhạc” bằng kiểu chữ thư pháp. Ôn Tĩnh thường kẹp truyện tranh vào đó, sách dạy âm nhạc tiện hơn sách văn học nhiều, cho dù là loại tạp chí như “Lời văn độc giả” cũng không thể bị phát hiện.
Có lúc cô sẽ kéo Tô Tô cùng ngồi với mình, hai người chụm đầu vào nhau xem “Trò chơi ma ảo”, rồi tranh cãi với nhau rốt cục là Tinh Túc đẹp trai hơn hay là Quỷ Túc đẹp trai hơn. Ngẫu nhiên Tô Tô cũng sẽ để hồn ở đâu đó, Tô Tô là thật sự lắng nghe Mạnh Phàm diễn tấu, còn Ôn Tĩnh thì chỉ là ngồi nghe chung mà thôi.
Ngoài những lúc đó ra, cô sẽ giỡn với Đỗ Hiểu Phong, gửi giấy nhỏ, không thì trò chuyện. Lúc cãi nhau, Đỗ Hiểu Phong sẽ vẽ cho cô một khuông nhạc, trên đó chỉ có ba nốt nhạc: Sol (5), Rê (2), và nốt tròn (o), hợp lại với nhau vừa đúng là “520″. Lúc ấy đang thịnh hành cách nói chuyện số như thế, “530″ là “anh nhớ em”, “1314″ là “suốt đời suốt kiếp”, và “520″, tức là “anh yêu em”. So với những bài hát lãng mạn, cách tỏ tình như thế càng làm người nghe ghi nhớ mãi mãi.
[Ở Trung Quốc, các nốt Đô Rê Mi Fa Sol La Si sẽ lần lượt được kí hiệu theo số 1,2,3,4,5,6,7]
Bài hát mà họ đều phải học lúc ấy chính là “Tình bạn vĩnh cửu”, nữ sinh cũng còn dễ dạy, cho dù là loại chẳng biết gì về nhạc như Ôn Tĩnh, cũng sẽ tập luyện theo giáo viên. Nhưng nam sinh thì khó khăn hơn nhiều, Đỗ Hiểu Phong rất hay phun ra những âm thanh kỳ lạ. Dẫu cho có Mạnh Phàm đứng ở cạnh anh, giữ âm rất tốt, cũng không che lấp được nốt nhạc mà anh cố tình kéo dài ra.
Hành động như thế luôn luôn khiến cho cả lớp phá lên cười, có nam sinh la lên “Ai địt vậy”, Đỗ Hiểu Phong liền phản kích lại “Mày mới địt đó”, thế là lại một trận cười. Giáo viên đứng lớp bị nhóm học sinh nghịch ngợm này làm mệt đến đau đầu, lúc nào cũng vậy, phải dùng rất nhiều thời gian mới ổn định được trật tự lớp.
Những con người không trân trọng giờ học của lúc ấy không bao giờ biết rằng, có một thiếu niên đã dần dần tuyệt vọng trước thời gian đang bị bào mòn, anh đứng giữa quần người, trông chờ biết bao một cơ hội được trình diễn bài hát đó cho người mình thích, nhưng tất cả lại chỉ có thể từ từ tuôn chảy, ra đi trong những tiếng cười vô bổ.
Ngày này của nhiều năm sau, Ôn Tĩnh giận mình vô cùng, nhưng không còn cách nào nữa, những ngày tháng đó đã rời xa họ, sau cùng chỉ để lại tiếc nuối.
6.
Hôm sau Ôn Tĩnh đã tải bài “Sealed with a kiss” về nghe, suốt đường đi, cô cứ cảm thấy bài tình ca Âu Mĩ này dường như đã từng nghe qua ở đâu đó, nhưng khổ nỗi hồi ức lại chỉ tản mạn ở bên tay, thế nào cũng không bắt giữ được.
Giờ tan ca ở thủ đô Bắc Kinh là đặc biệt đông đúc, đứng trong xe điện ngầm không cần vịn cũng có thể trụ vững, khi lên xe, Ôn Tĩnh chẳng cần phải tự nhấc chân, dòng người sẽ tự động đẩy cô vào trong. Máy thông báo trạm ghé và tiếng trò chuyện ồn ào bắt đầu lắp đầy khoang xe, Ôn Tĩnh tăng volume lên, nhắm mắt lại nghe “It’s gonna be a cold lonely summer…”
“Nghe kìa, tiếng gì vậy?” Một nam sinh dáng vẻ như học sinh phổ thông đứng cạnh cô nói.
“Gì?” Một nữ sinh khác hỏi.
“Hình như là một bài hát.” Nam sinh cười nói.
Cô gái quay đầu qua, nhìn thấy Ôn Tĩnh, cô nói: “Người ta nghe nhạc mà!”
“Ồ!” Nam sinh hiểu ra.
Ôn Tĩnh mở mắt, mỉm cười nhìn họ, cả hai có hơi ngượng, cô gái như đang trêu chọc bạn mình, chàng trai nắm lấy tay cô gái, bắt đầu đùa giỡn.
Nhìn tuổi xuân đầy sức sống như thế, Ôn Tĩnh bất giác có hơi ngưỡng mộ. Lại nhắm mắt lại, cô cảm thấy đoạn đối thoại của đôi học sinh phổ thông ấy có hơi quen tai, hình như từng có một lúc nào đó, cô cũng đã nói những lời y như thế với một người.
Đến trạm đón xe buýt, máy phát thanh trong xe điện ngầm vọng lên tiếng thông báo bằng hai ngôn ngữ Hoa – Anh, Ôn Tĩnh bỗng dưng mở mắt ra.
Cuối cùng cô cũng nhớ ra rồi, bài hát mà Mạnh Phàm thổi, cô đích thật là đã nghe qua.
Đó là lúc cận kề cuối kỳ, học sinh được nghỉ để về nhà chuẩn bị cho kỳ thi vào tuần sau. Sau giờ học, Ôn Tĩnh và Đỗ Hiểu Phong hẹn nhau ở lại trường nói chuyện một lúc, họ chạy lên tầng cao nhất, đó là lãnh địa của học sinh cuối cấp, cầu thang ở phía đông là được tự do ra vào, còn phía tây thì có thể thông lên sân thượng, do đó bị khóa cửa quanh năm, và cũng chính vì thế mà trở thành nơi hẹn hò, tụ họp của học sinh.
Ôn Tĩnh và Đỗ Hiểu Phong cùng ngồi trên bậc thang, anh vừa tâng bóng vừa nói chuyện thi cử với Ôn Tĩnh, than vãn sao mà Vật Lý khó quá, bài tập Hóa Học còn chưa làm xong, lại nói ngày nghỉ phải đi đâu chơi, lên năm cuối cấp rồi sẽ đau khổ biết chừng nào.
Ôn Tĩnh ngồi ôm gối, một tay chóng cằm gật gù ngoan ngãn, khi ấy, đối với họ mà nói, cuộc sống chẳng qua chỉ là đi học và thi cử, thời gian từ từ lườn lờ, tình yêu mông lung, từ vong xa vời.
Tiếng cầm của Mạnh Phàm len lỏi qua dãy lầu yên tĩnh, Ôn Tĩnh ngăn bàn tay chơi bóng của Đỗ Hiểu Phong lại và nói: “Nghe kìa, tiếng gì vậy?”
Đỗ Hiểu Phong nhỉnh lỗ tai lên nghe một lúc, anh nói: “Gì?”
“Hình như là ai đang chơi khẩu cầm.” Ôn Tĩnh nhìn xuống lầu dưới.
“Hả? Ai lại chơi khẩu cầm vào giờ này?” Đỗ Hiểu Phong cười xảo quyệt rồi nói, “Không phải là cô gái nhảy lầu như lời đồn chứ?”
“Thấy ghét!” Ôn Tĩnh đan tay vào nhau, nhích lại gần Đỗ Hiểu Phong hơn, anh cúi nhìn cô, có thể trông thấy rõ ràng hàng mi dài và bờ môi mỏng của Ôn Tĩnh, sự tiếp xúc nho nhỏ ấy khiến trái tim người ta rung động, vành tai Đỗ Hiểu Phong nóng lên.
Cả hai đều không nói gì, tiếng nhạc êm dịu thoắt ẩn thoắt hiện.
“Hình như có người thật đó.” Ôn Tĩnh kéo kéo tay Đỗ Hiểu Phong, nói với anh.
Cô gái bên cạnh mềm mỏng đến thế, ở sát bên mình, nhìn nửa gương mặt ở ngay trước mắt mình của Ôn Tĩnh, sợi dây căng thẳng nãy giờ “bưng” một tiếng, đứt đoạn.
“Ở đâu?”
“Ở ngay…”
Ôn Tĩnh ngẩng đầu lên, còn chưa nói xong, thì đã bị nụ hôn của Đỗ Hiểu Phong ngăn lại.
Giây phút bờ môi chạm nhau, toàn bộ âm thanh hoàn toàn tiêu biến, cái lưu lại chỉ là hơi ấm.
Đỗ Hiểu Phong vội vàng lui lại, dựa vào lan can bên cầu thang, anh rất khẩn trương, còn Ôn Tĩnh thì tròn xoe mắt, trông rất khờ, cô nhìn anh.
Cứ thế một hồi rất lâu, Ôn Tĩnh mới bụm miệng lại, cô úp mặt xuống gối, hay tay quàng vào nhau che đầu mình lại.
“Xin… xin lỗi.” Đỗ Hiểu Phong tưởng cô đã khóc, hoảng lên vội vịn vai cô.
Ôn Tĩnh hất tay anh ra, không trả lời.
“Anh sai rồi, anh không phải cố tình đâu, anh….” Đỗ Hiểu Phong cà lăm cả buổi trời, không biết phải nói sao mới đúng.
Ôn Tĩnh vẫn không nói gì.
“Hay là em đánh anh đi, anh cũng không biết sao nữa, tự nhiên không cầm được lòng…” Đỗ Hiểu Phong kéo tay Ôn Tĩnh vào lòng mình.
“Có phải lần đầu tiên không?” Ôn Tĩnh che mặt lại, hỏi nhỏ.
“Hả?” Đỗ Hiểu Phong phản ứng không kịp, đơ người hỏi lại.
“Nụ hôn đầu đời, là nụ hôn đầu đời chứ?”
“Phải, đương nhiên rồi! Anh thề, anh tuyệt đối chưa từng hôn qua ai khác!” Đỗ Hiểu Phong hấp tấp cả lên, muốn tìm ai đứng ra chứng minh lòng chân thành của mình.
“Em cũng vậy….” Ôn Tĩnh ngước mặt lên, khẽ nói, “Này, Đỗ Hiểu Phong, sau này anh phải tốt với em.”
“Ừm!” Đỗ Hiểu Phong vui mừng gật đầu lia lịa, tay anh nắm chặt tay cô.
Họ đã nắm tay nhau như thế, cho đến khi tiếng nhạc chấm dứt, cho đến khi hoàng hôn chuyển thành màn đêm.
Họ hạnh phúc mà cảm thấy rằng mình đã có được thứ quý giá nhất trên thế gian, tưởng rằng lần đầu tiên chính là lời hứa suốt đời không thay đổi, mà không hề biết rằng, lần đầu tiên chỉ là khởi đầu, và nó cách cuối cùng là rất xa rất xa.
Hai học sinh phổ thông vẫn đang đùa cợt, Ôn Tĩnh nhìn qua họ, mỉm cười một cái, sau đó bấm tắt máy mp4.
Năm xưa, trong bài nhạc đó, cô và Đỗ Hiểu Phong thật ra cũng đã niêm phong bởi nụ hôn rồi.