Forever Blue

Chương 14: Chương 14




Blue đi ra hiên nhà khi chiếc xe cảnh sát lái vào đường dẫn đến nhà.

Lucy vẫn ở dưới thị trấn, và anh nhận ra Travis Southeby ngồi sau tay lái. Điều đó không tốt đẹp gì. Nhưng ít nhất Tom Harper đi cùng ông ta. Tom không nghi ngờ gì là đã đọc tất cả sách hướng dẫn về quyền công dân của ông ta, trong khi Travis rõ ràng là đã bỏ qua một vài chương.

Họ đến để bắt anh. Anh biết điều đó thậm chí trước cả khi họ ra khỏi xe. Và hai sĩ quan cảnh sát ra khỏi xe với sự khác biệt hầu như hài hước trong hai phong cách.

Tom đứng lên và vuốt thẳng quần ông ta, gật đầu chào Blue, đóng cửa xe đằng sau ông lại.

Travis rút súng ra, và, đẩy tung cửa xe mở ra và sử dụng nó như là một lá chắn, ông ta chĩa súng vào Blue.

“Blue McCoy, anh bị bắt,” ông ta rít lên thông báo.

Tom liếc về phía Travis, rồi nhìn một cách xin lỗi đến Blue. “Chúng tôi phải bắt anh lại,” ông nói. “Chúng tôi đang thực hiện một sự buộc tội chính thức.”

“Tôi không giết Gerry,” Blue nói một cách điềm tĩnh. “Nếu tôi làm, tôi đã bỏ trốn lâu rồi.”

“Giữ tay ở nơi tôi có thế thấy chúng,” Travis nói một cách sắc nhọn.

Blue nhìn lại Travis và khẩu súng của ông ta. “Ông còn lâu mới nhắm được chính xác với thứ đó,” anh nói. “Bỏ nó xuống trước khi ông vô tình làm ai đó bị thương.” Anh quay lại phía Tom. “Ông đang mắc phải một sai lầm lớn đấy. Ông đang phí phạm thời gian của mình với tôi trong khi kẻ thực sự giết Gerry đang nhởn nhơ tự do ngoài kia.”

Tom thực sự nhìn một cách hối lỗi khi ông ta bập còng tay vào Blue. Ông ta nhanh cóng lục soát anh khi ông tuyên bố quyền của anh.

(Ở Mỹ khi cảnh sát bắt giữ một người phải tuyên bố rằng người đó có quyền giữ im lặng và rằng bất cứ điều gì người đó nói sẽ được sử dụng chống lại người đó tại tòa án; người đó có quyền tham khảo ý kiến một luật sư và chỉ trả lời thẩm vấn khi có mặt luật sư ở đó, và nếu người đó không đủ khả năng, một luật sư sẽ được cung cấp miễn phí để đại diện cho họ).

Travis lại gần, rõ ràng là vẫn giữ tay ông ta gần bao súng. “Chúng tôi có đủ bằng chứng để bỏ tù anh, McCoy,” ông ta nói. “Chúng tôi có động cơ là sự ghen tị -“

“Điều đó hoàn toàn là bịa đặt.”

“Thật à? Tôi không nghĩ thế. Cảnh sát trưởng cũng không,” Travis nói. “Chúng tôi có một nhân chứng người đã thấy anh cùng với nạn nhân tại hiện trường vụ án mạng –“

“Ông có một kẻ nói dối hắn có lẽ đã được trả nhiều tiền để tạo nên câu chuyện đó,” Blue phản đối.

“Chúng tôi cũng có hàng trăm nhân chứng khác đã nhìn thấy anh đe dọa nạn nhân trước đó trong cùng buổi tối. Tất cả họ đều được trả tiền à?” Travis đang rất thích thú.

Tom mở cửa xe cảnh sát, và Blue bắt đầu leo lên. Nó không dễ dàng gì với hai tay anh bị còng lại sau lưng.

“Và,” Travis nói, chơi những quân bài chiến thắng của ông ta một cách đắc ý, “chúng tôi có hồ sơ quân đội nói rằng kẻ khốn như anh là một chuyên gia về nghệ thuật chiến đấu và chúng tôi có người nghiên cứu quân đội ở địa phương có thể được gọi ra để chứng nhận rằng một chuyên gia về võ thuật SEAL hải quân như anh có đủ kiến thức và kỹ năng cần thiết để bẻ gãy cổ một người như cái cách mà cổ của Gerry đã bị gãy.”

Blue đứng thẳng lên. Ông ta đang nói về …?

Travis mỉm cười khi nhìn vào mặt Blue. “Đúng vậy,” ông ta nói. “Lucy Tait. Và cô ta sẽ có giá trị gấp đôi khi xem xét việc khởi tố anh trong lúc anh đang ở cùng cô ta vài ngày trước đây. Có hình dung điều đó được bồi thẩm đoàn xem như thế nào không – người tình của chính anh làm chứng chống lại anh.” Ông ta tạo ra những âm thanh ra vẻ đồng cảm.

“Lucy sẽ không bao giờ làm điều đó,” Blue nói. Anh có thể cảm thấy sự giận dữ đang hình thành bên trong anh, chứa đựng đầy sự bỏng rát và siết chặt lấy anh.

“Cô ta sẽ làm thế nếu cô ta bị gọi ra tòa,” Travis nói. “Và cô ta sẽ bị gọi ra tòa. Tất cả những gì cô ta phải làm là lặp lại những điều cô ta đã nói sáng nay ở sở cảnh sát.”

Blue vào trong chiếc xe cảnh sát. “Chơi những trò cân não của ông với ai đó khác đi, Southeby,” anh nói ngắn gọn. “Tôi biết sự thực là Lucy không ở sở cảnh sát sáng nay.”

“Well, tôi biết sự thật là cô ta đã ở đó,” Travis nói, đóng sầm cánh cửa sau lưng Blue và leo vào sau tay lái. Ông ta đặt tay ông ta đằng sau chiếc ghế phía trước, quay lại nhìn Blue. “Cô ta đến để giao nộp anh. Cô ta cung cấp cho chúng tôi những thông tin cuối cùng mà chúng tôi cần để đến đây và bắt giam anh.”

Blue chỉ cười và nói với Travis trong một ngôn ngữ khá riêng biệt chính xác những gì anh có thể làm với ông ta.

Travis quay sang nhìn Tom, người vừa leo vào xe và đang thắt dây an toàn. “McCoy nghĩ rằng tôi đang bịa chuyện,” ông ta nói. “Hắn nghĩ rằng tôi đang tạo ra tất cả những thứ này. Đó chính xác là những gì đã xảy ra sáng nay phải không Tom? Lucy Tait bước vào, nói với cảnh sát trưởng là McCoy được đào tạo về nghệ thuật chiến đấu cần thiết để bẻ gãy hoàn toàn cổ một người, và năm phút sau tôi đã lấy được lệnh quan tòa trong tay để bắt giữ McCoy.”

Tom liếc về phía Blue, rõ ràng là đồng cảm. “Tôi không biết chính xác nó xảy ra như thế nào,” ông ta nói. “Tôi không nghe được tất cả những điều đó, nhưng Lucy đã ở sở cảnh sát sáng nay, và tôi đã nghe cảnh sát trưởng hỏi cô ấy xem anh có kỹ năng để bẻ gãy cổ một người không. Ngay sau đó, chúng tôi có lệnh bắt.”

Một phần của Blue rời ra và chết. Chỉ như thế. Một cái chết bi thảm, ngay tức thì một cách đột ngột.

Anh nhìn chằm chằm ra ngoài cửa kính xe cảnh sát khi Travis lái xe ra khỏi đường vào nhà Lucy. Tiết trời đã hoàn toàn sang hạ, và những cái cây và những bãi cỏ đang tràn đầy sức sống và màu sắc. Những bông hoa dại ở khắp mọi nơi. Một cơn gió nhẹ xao động những chiếc lá xanh, làm cho những cái cây giống như một thực thể sống động, linh hoạt, to lớn. Cuộc sống căng đầy ngoài kia, chỉ Blue có cảm giác chết ở trong lòng. Chết lặng và chán nản và khô héo và tan vỡ.

Vậy nói thật cho em biết, Lucy đã nói với anh như thế đêm qua, sau khi họ làm tình lần thứ hai – hay là lần thứ ba? Anh có biết làm thế nào để bẻ gãy cổ một người như cái cách mà cổ của Gerry đã bị bẻ gãy không? Đôi chân họ vẫn còn quấn vào nhau, và đang đang chạy những ngón tay anh trên lưng cô, từ vai cô xuống đến đùi cô. Làn da của cô thật mềm mại và mượt mà làm anh không thể ngừng chạm vào cô.

Họ chỉ nói chuyện về sự trung thực, về như thế nào mà Lucy là người phụ nữ đầu tiên Blue biết không có một động cơ nào đằng sau để ở bên anh.

Nhưng cô có. Cô có một động cơ quỷ quái đằng sau phải không? Cô đã sử dụng tình dục và sự thân mật mà nó tạo ra giữa họ để lấy thông tin cô cần để tống anh vào nhà tù.

Anh hầu như đã để mình yêu cô. Chết tiệt, anh thật là một gã ngốc.

Blue im lặng khi Travis Southeby và Tom Harper đưa anh vào sở cảnh sát, im lặng khi họ lấy dấu vân tay và chụp ảnh hồ sơ, im lặng khi họ nói với anh là tiền bảo lãnh anh sẽ được đặt ra chiều nay, im lặng khi họ đẩy anh vào nhà giam và khóa cửa lại.

Cho đến khi Travis quay lại, nói với anh là Lucy Tait đang ở ngoài, rằng cô ta muốn vào gặp anh, thì Blue mới mở miệng.

“Tôi không muốn nhìn thấy cô ta,” anh nói, ngạc nhiên là một người bên trong đã chết vẫn còn có thể nói chuyện.

Lucy nhìn đăm đăm vào Travis Southeby. “Nhưng…”

“Anh ta nói là anh ta không muốn nhìn thấy cô,” Travis lặp lại. Ông ta mỉm cười. “Không thể nói là tôi có thể trách anh ta, xem cái cách mà cô là người cung cấp bằng chứng cuối cùng trong vụ án chống lại anh ta. Anh ta đã không vui lắm khi tôi nói với anh ta điều đó.”

“Ông đã nói với anh ấy cái gì?”

“Không có gì ngoài sự thật,” Travis nói một cách tự mãn. “Cô đến đây để nói với cảnh sát trưởng là Blue McCoy có khả năng để bẻ gãy cổ một người. Không ai biết rằng anh ta có kỹ năng đặc biệt đó, ngoài cô. Mẩu thông tin nhỏ bé lý thú đó của cô là minh chứng quan trọng trong vụ án của chúng ta chống lại anh ta.”

“Ông là đồ khốn!”

Có thể nào Blue lại thực sự tin rằng cô có thể phản bội anh như thế ư? Cô không nghĩ vậy, nhưng rõ ràng anh thì có.

“Xem chừng lời cô nói đấy, cô gái,” Travis nói một cách nghiêm nghị.

Lucy hít vào một hơi dài. Tống thẳng nắm đấm của cô vào cái mặt tự mãn của Travis không làm cho cô – hay Blue – tốt thêm được tí nào. Cô buộc bản thân phải bình tĩnh lại. “Tôi xin lỗi.” Cô lại hít vào một hơi thở sâu. Cô đã quay trở lại nhà cô quá trễ. Blue đã bị đưa đi và xe tuần tra của Travis không còn thấy đâu nữa. Cô quay ngay trở lại và đến sở cảnh sát. “Làm ơn, dù sao thì ông hãy cứ để tôi vào thăm anh ấy.”

“Không thể làm thế.”

Cửa trước mở ra, và Lucy quay lại để thấy Jenny Lee Beaumont đi vào phòng bên ngoài của sở cảnh sát. Cô ấy đang mặc một bộ vest màu hoa hồng với một cái áo khoác trắng đầy diềm nếp. Những diềm nếp làm bộ ngực cỡ lớn của cô trông càng lớn hơn. Mái tóc cô được búi lên một cách tao nhã và cô ấy đi đôi giày cao gót dưới đôi bàn chân nhỏ nhắn, làm cho chiều cao của cô lên đến năm foot ba. (khoảng 1.6 mét)

Travis đi về phía cô ta. “Cô Beaumont,” ông ta nói. “Tôi có thể làm gì cho cô, quý cô?”

Jenny lấy kính râm của cô xuống. Đôi mắt cô nhìn vẫn lem luốc và thâm tím vì đau buồn. “Tôi nhận được một cuộc gọi từ Blue McCoy,” cô nói trong hơi thở theo ngữ điệu miền nam. “Tôi ở đây để gặp anh ấy.”

Travis gật đầu. “Theo đường này, quý cô.”

Khi Lucy nhìn, Jenny quay về phía Annabella, người vẫn đang ngồi ở bàn của điều phối viên. “Luật sư của tôi sẽ đến sớm thôi. Cô có thể đưa cô ấy đến chỗ chúng tôi khi cô ấy đến không?”

Lucy nhìn khi Jenny Lee Beaumont được dẫn vào hành lang, đi về phía phòng giam. Blue đã gọi cho Jenny Lee. Luật sư của Jenny sẽ đến để giúp anh. Anh tin tưởng Jenny, không phải Lucy…

Nhưng Jenny không biết rằng một vài – nếu không phải là tất cả - sĩ quan cảnh sát ở lực lượng cảnh sát Hatboro Creek có dính dáng đến tội ác gây ra cái chết của Gerry. Và Jenny không biết rằng R.W.Fisher đã được cho là trả cho Matt Parker một khoản tiền lớn để tạo nên câu chuyện của ông ta về việc nhìn thấy Blue trong rừng cây với Gerry vào đêm anh ta chết.

Và Jenny không yêu Blue.

Lucy thì có.

Và bằng cách nào đó Lucy sẽ tìm ra kẻ đã giết Gerry. Bằng cách nào đó cô sẽ chứng minh cho sự vô tội của Blue. Bằng cách nào đó cô sẽ chứng minh cho anh thấy là cô không phản bội anh.

Hoặc là cô sẽ chết vì cố gắng.

“Tiền bảo lãnh được đặt ra …là năm trăm ngàn đô la.”

Tiếng thì thầm vang lên từ đầu đến cuối phòng xử án. Một nửa triệu đô la. Bụng dạ Lucy siết chặt lại. Blue lấy đâu ra nửa triệu đô la chứ?

“Bị cáo có làm bảo lãnh không?”

Khi Lucy nhìn, Blue quay sang và nhìn vào luật sư của anh, người đang quay sang và nhìn về phía Jenny Lee. Jenny lắc đầu. “Không phải lúc này, thưa quan tòa,” luật sư nói. Cô ta đứng lên. “Thưa quan tòa, khách hàng của tôi là một trung úy của hải quân Mỹ. Một luật sư hải quân sẽ đến đây vào tuần tới. Tôi có thể đề nghị khách hàng của tôi được giam giữ ở Hatboro Creek cho đến khi đó không?”

Vị quan tòa lắc đầu. “Những điều kiện đó không thỏa đáng,” ông ta nói. “Bị cáo sẽ bị chuyển ngay lập tức về nhà tù ở Northgate.”

Một vài cảnh vệ tiến lại phía Blue. Anh đứng lên và để họ dẫn anh đi. Anh đã biết là Lucy ở đó, ở phía sau của căn phòng, nhưng anh không nhìn lên. Anh thậm chí còn không liếc về phía cô.

Blue ghét nhà tù Northgate. Anh ghét cảm giác bị giam cầm. Anh ghét phải cởi quần áo của anh ra và buộc phải mặc vào chiếc quần jean xanh và chiếc áo thun trắng, và đôi giầy đế mềm luộm thuộm tồi tàn. Anh đặc biệt ghét đôi giày đế mềm.

Anh đứng ở sân trong một mình, đang nhìn từ khóe mắt anh khi một nhóm lớn những gã đàn ông tụ lại, rồi đi về phía anh. Họ rõ ràng là những kẻ bảo kê trong nhà tù – trong những tù nhân, họ là những kẻ đứng đầu. Họ vây quanh anh, ngôn ngữ cơ thể đầy vẻ đe dọa.

Anh làm lơ họ. Cho đến khi một trong những gã đó đến ngay trước mặt anh làm cho anh thậm chí phải nhìn lên.

“Cậu là thủy thủ Poyeye à?” gã tù nhân hỏi, nhe răng cười với sự hài hước thông minh của chính mình.

“Không,” Blue nói. “Tôi là Blue McCoy, SEAL hải quân.”

Ít nhất một kẻ trong đám đông biết rằng điều đó có nghĩa là gì, và khi Blue đứng đó, một lời thì thầm lan ra từ kẻ này đến kẻ khác. Anh không thể nghe được những từ ngữ, nhưng anh biết những gì đang được nói. Một SEAL hải quân. Một lực lượng đặc biệt. Một trong những gã khó nhằn nhất trong quân đội.

Như có ma thuật, đám đông biến mất. Không kẻ nào muốn dấn thân vào một trận đánh với một gã mà họ không thể đánh bại.

Blue hầu như thất vọng. Anh có thể sử dụng một cuộc gây lộn ra trò để đẩy nỗi đau này ra khỏi cơ thể anh, nỗi đau vì biết rằng Lucy đã sử dụng và sau đó phản bội anh.

Cô ấy đã làm tốt một cách chết tiệt – anh không hề nghi ngờ một chút nào. Nụ cười tỏa nắng của cô là chân thật. Những nụ hôn của cô là chân thật. Bằng cách nào cô có thể làm được thế? Làm thế nào mà cô nhìn vào anh với tất cả những cảm xúc đó trong đôi mắt cô mà không cảm thấy một điều gì?

Blue muốn ra khỏi nhà tù này. Anh muốn cách xa khỏi Nam Carolina và Lucy Tait. Chết tiệt, anh không bao giờ muốn nhìn thấy cô nữa.

Anh muốn giương một chiếc thuyền buồm ra đại dương, ra khỏi tầm nhìn của đất liền, và chỉ có mình anh với mặt nước và bầu trời. Anh muốn xóa khuôn mặt của Lucy khỏi kí ức của anh.

Nó sẽ không xảy ra.

Anh muốn dừng nghĩ về cô, nhưng cô theo anh đến mọi nơi, lấp đầy tâm trí anh, lấn át anh với sự hiện diện của cô.

Tại sao cô lại làm thế? Làm thế nào cô làm được như thế? Nó không có ý nghĩa. Cô thực sự nghĩ là anh đã giết Gerry ư? Hay là tệ hơn, có thể nào cô là một phần của những âm mưu chống lại anh?

Nó không có ý nghĩa.

Nó không có một chút ý nghĩa nào cả.

Anh nhắm mắt lại, và cô ở đó, trong tâm trí anh, khoanh tay, miệng mím chặt, nhìn anh đăm đăm với sự thiếu kiên nhẫn hầu như không che dấu.

“Tại sao?” anh hỏi, nói lớn lên câu hỏi đó, làm một vài tù nhân nhìn anh với vẻ hiếu kỳ và sau đó dịch ra xa hơn.

Blue cần phải biết tại sao. Tất nhiên, Lucy không thể trả lời.

Lucy ngồi bên ngoài cánh cổng của khu vườn trồng theo kiểu biệt thự của R.W.Fisher, ngồi sụp xuống ở ghế trước chiếc xe của Sarah. Cô đã mượn chiếc Honda màu đen sáng bóng của bạn cô bởi vì cô biết chiếc xe tải tả tơi của cô sẽ nổi bật trên con đường được cắt tỉa cẩn thận này như một ngón tay cái nhức nhối.

Đêm dài vô tận. Mới chỉ là ba giờ sáng và cô cảm giác như thể cô đã ngồi ngoài này cả nửa đời người rồi thay vì chỉ tám tiếng đồng hồ. Cô theo dõi R.W.Fisher về nhà từ văn phòng của ông ta lúc sau bảy giờ một chút. Ông ta đi vào nhà và không ra ngoài kể từ lúc đó.

Ống nhòm không hữu ích gì mấy. Ngôi nhà tối đen, và nhìn nó qua ống nhòm thì đơn giản là rộng hơn và tối đen.

Máy ghi âm cassette nhỏ cũng không hữu ích gì. Lucy dùng nó để tiêu khiển trong năm phút bằng cách ghi lại giọng cô khi cô hát những bài hát nhạc đồng quê thành công gần đây nhất, và rồi bật lại cái băng. Nhưng vì hầu hết những bài hát nổi tiếng là về nỗi đau buồn và tình yêu sai lầm, cô nhanh chóng dừng lại.

Cô buộc bản thân phải tỉnh táo bằng cách nhai vài cái kẹo cao su có chứa caffeine mà cô đã mua ở một điểm đỗ xe tải. Cô không dám uống tí nào cà phê mà cô đã mua, vì sợ rằng cô phải rời khỏi nơi theo dõi để tìm một nhà vệ sinh.

Đêm thì ẩm và nóng, nhưng cô không khởi động xe và ngồi một cách thoải mái trong điều hòa; cô sợ một người hàng xóm sẽ chú ý một cái xe mà động cơ vẫn chạy và gọi cảnh sát.

Cũng là những cảnh sát có dính líu theo cách nào đó vào âm mưu giết người với R.W.Fisher.

Nên Lucy chỉ ngồi đó. Và đổ mồ hôi. Và ước rằng Blue đã không nghi ngờ cô một cách nhanh chóng đến vậy. Cô tự hỏi Northgate có tồi tệ như cô đã nghe nói không. Cô tự hỏi Blue ở chỗ nào, anh đang ngủ hay vẫn còn thức. Cô cầu nguyện rằng anh vẫn an toàn.

Lúc 5:57 sáng, cánh cổng nhà Fisher mở ra. Lucy ngồi thẳng lên, rồi sụp xuống còn thấp hơn nữa trong ghế của cô để ẩn nấp. Fisher xuất hiện, lái một chiếc xe địa hình lớn với những lốp xe ngoại cỡ. Lucy sẽ cá cả ngôi nhà của cô và công ty phần mềm máy tính mà cô sở hữu ở Charleston là những cái lốp xe lớn đó vẫn gần như mới toanh. Và cô sẽ cá gấp đôi hoặc là chẳng gì cả rằng những cái lốp xe đó cũng là những cái lốp đã để lại những dấu vết mà Blue tìm thấy trên rừng cây gần nơi thi thể Gerry được tìm thấy.

Khi cô nhìn, Fisher rẽ phải ra khỏi đường lái xe vào nhà ông ta và di chuyển một cách nhanh chóng xuống con đường.

Cô khởi động chiếc xe của Sarah, đợi cho đến khi ông ta đi được một quãng trước khi lái xe theo sau ông ta.

Ông ta đi không xa. Ông ta rẽ phải vào trong bãi đỗ xe của trường trung học cơ sở và dừng lại.

Lucy lái xe qua mà không phanh lại, nhưng nhanh chóng lái khỏi con đường sau vài trăm yard (0.914m). Cô chộp lấy cái máy ghi âm cassette nhỏ - phòng khi cần – và trườn ra khỏi chiếc xe, đi bộ trở lại xuyên qua rừng cây.

Fisher đứng gần chiếc xe tải của ông ta, một chân trên cái cản trước xe khi ông ta thắt lại dây buộc đôi giày mềm của ông ta. Ông ta đang mặc một cái quần sóc chạy bộ và một cái áo thun, và với một người đã gần bảy mươi tuổi, ông ta có một cơ thể quá là ổn.

Ông ta làm vài động tác co giãn, chỉnh lại tai nghe và walkman, sau đó bắt đầu chạy dọc theo rìa của sân chơi trường trung học cơ sở. Lucy bám theo, chạy theo một đường song song xuyên qua một rừng cây dày đặc.

Ông ta có một cơ thể ổn một cách chết tiệt, cô nhận ra khi cô thở không ra hơi sau chỉ một quãng ngắn. Tất nhiên, Fisher không chạy trong một chiếc quần jean dài và đôi bốt cao bồi, nhảy qua những rễ cây và những hòn đá và bị quẹt vào mặt bởi những cành cây và dây leo. Cô thấy rằng cô sẽ để mất dấu ông ta nên cô bắt bản thân phải cố gắng hơn, nhanh hơn nữa.

Ông ta chạm đến góc của rìa sân chơi và theo một đường mòn dẫn vào trong rừng cây. Ông ta chạy chậm hơn một chút, nhưng không nhiều.

Lucy vui mừng vì Fisher đang đeo tai nghe, vui mừng vì ông ta không thể nghe thấy cô. Cô đang tạo ra nhiều tiếng ồn hơn cả một đàn voi hoang dã. Cô nhớ lại cái cách mà Blue đã chạy im lặng xuyên qua rừng cây. Và cũng không hề mệt mỏi. Khi một cành cây lớn quẹt trúng trán cô, cô ao ước rằng anh ở đây với cô. Nhưng anh không. Nếu cô muốn theo kịp Fisher, cô sẽ phải làm nó một mình.

Các cậu phải muốn nó đến tệ hại. Những lời của huấn luyện viên của Blue trong quá trình đào tạo lính SEAL lóe lên trong đầu cô. Cô có. Cô muốn nó. Đến tệ hại. Cô muốn một kết cục hạnh phúc cho cơn ác mộng này. Cô muốn tìm ra bằng chứng để trả tự do cho Blue khỏi nhà tù. Cô muốn anh bước ra khỏi nhà tù của hạt và đi vào vòng tay cô. Và chừng nào cô còn đang hình dung ra những kết cục hạnh phúc, cô muốn anh hôn cô và nói với cô rằng anh yêu cô. Cô muốn làm đám cưới với anh và sống hạnh phúc mãi mãi về sau.

Chúa ơi, cô thật là ngu ngốc. Nó sẽ không xảy ra theo cách đó. Thậm chí nếu cô không làm cho bản thân bị giết, thậm chí nếu cô thành công trong việc đưa Blue ra khỏi nhà tù, anh cũng sẽ đi về phía mặt trời lặn với Jenny Lee Beaumont điệu đàng, nữ tính, hoàn hảo.

Lucy nguyền rủa khi cô vấp vào một cái rễ cây và ngã xuống, rách một lỗ ở đầu gối chiếc quần jean của cô. Cô lờ đi sự đau đớn, lờ đi sự xây xát và máu, và nâng người lên và chạy.

R.W.Fisher đang ở phía trước cô dọc theo đường mòn.

Tất nhiên, nếu Fisher thực sự chỉ ra ngoài và chạy thể dục buổi sáng, Lucy sẽ cảm thấy cực kỳ ngu ngốc. Cô đang cầu nguyện rằng ông ta sẽ gặp gỡ ai đó, cầu nguyện rằng có điều gì đó sẽ xảy ra -

Lucy đột ngột dừng lại, nhảy vào một bụi cây.

Fisher đã ngừng chạy. Ông ta đang đứng ở giữa đường mòn, điều hòa hơi thở, gỡ tai nghe ra, dựa vào một tảng đá lớn. Ông ta không nghe hay nhìn thấy cô, tạ ơn chúa.

Chậm rãi, cẩn thận, cố gắng hết mức để không gây ra một âm thanh nào, Lucy bò lên phía trước.

Làm ơn, cô cầu nguyện theo nhịp điệu của trái tim đập thình thịch của cô. Làm ơn, làm ơn, làm ơn, làm ơn, hãy để ông ta gặp gỡ một ai đó, làm ơn, làm ơn, làm ơn.

Rồi cô nghe thấy nó. Âm thanh của một chiếc xe mô tô đang đến dọc theo đường mòn. Cô sử dụng sự che dấu trong tiếng động cơ của nó để trườn đến gần hơn nữa và lấy máy ghi âm ra.

Nhưng sau đó Lucy nhận ra không chỉ là một chiếc mô tô như cô nghe thấy mà là hai. Những người lái mô tô phanh lại để dừng xe và tắt máy. Họ cả hai đều đội mũ bảo hiểm, và khi cô nhìn, họ tháo chúng ra.

Travis Southeby. Và…Frank Redfield? Oh, chúa ơi, nếu Frank lịch sự, tử tế cũng dính vào vụ này, thì có lẽ Tom Harper cũng thế. Và cảnh sát trưởng Bradley – tại sao không cả ông ta nào?

“Chúng ta sẽ làm gì với McCoy?” Fisher hỏi.

Giọng ông ta vang đến chỗ Lucy một cách rõ ràng. Cô nhanh chóng bật máy ghi âm lên và đẩy micrô lên mức cao.

Fisher lắc đầu không thể tin được. “Jesus, không phải là tôi mới hỏi cùng câu hỏi này cách đây một tuần à? Không phải là chúng ta chỉ có cuộc hội thoại này đấy chứ?”

“Lần này là một McCoy khác rồi,” Travis nói. “Nhưng tôi không nghĩ chúng ta có vấn đề gì, ông Fisher. Blue McCoy đã vào nhà tù Northgate, và hắn ta sẽ ở đó. Không có cách quái nào mà hắn ta có thể làm bảo lãnh ra cả.”

“Dường như hắn ta có một vài luật sư hải quân đặc biệt sẽ bay đến,” Fisher nói. “Khi tôi nghe về điều đó, tôi gần như đã gọi cho New York và –“

“Snake không muốn dính dáng vào,” Travis nói. “Anh ta đã thực hiện nhiệm vụ của anh ta –“

“Bằng cách bẻ gãy cổ Gerry?” Fisher chế nhạo. “Anh ta nên làm nó trông như thể một loại tai nạn. Nhưng một cái cổ bị gãy…? Điều đó thật ngu xuẩn.”

“Blue dễ dàng bị đóng khung,” Travis nói, “Hắn ta sẽ bị kéo ngã.”

“Nhưng còn luật sư hải quân thì sao?”

“Không có vấn đề gì cả,” Frank xen vào. “McCoy đang bị giam ở Northgate, đúng chứ? Sẽ có một trận đánh nhau trong quán ăn tự phục vụ vào buổi trưa. Blue McCoy sẽ không sống sót. Tôi có thể đảm bảo điều đó.”

Lucy ngừng thở. Blue McCoy sẽ không sống sót à ? Không có chuyện đó chừng nào mà cô còn sống và còn đấu tranh.

Fisher gật đầu, khuôn mặt với những đường nét hài hòa của ông ta đột nhiên trông mệt mỏi và già cả. “Được rồi.”

“Những gì tôi quan tâm là ông dự định làm thế nào để lấp vào lỗ hổng mà cái chết của Gerry để lại,” Travis nói. “Làm thế quái nào chúng ta có thể đưa tiền vào trong hệ thống và quay trở lại New York theo đúng hạn của tổ chức được?”

“Matt Parker,” Fisher nói. “Ông ta đã vui mừng được giúp cho đến bây giờ. Tôi chắc chắn rằng ông ta sẽ hạnh phúc được tiếp tục mối quan hệ với chúng ta. Tôi sẽ sắp xếp một khoản vay với ngân hàng. Không có gì kéo sự chú ý về phía chúng ta cả, tất nhiên là thế. Nhưng nó sẽ cho phép Matt mua được một cơ sở kinh doanh thích hợp – thậm chí có thể là công ty xây dựng của McCoy. Ngành xây dựng là cách hoàn hảo để rửa tiền.”

“Quá tệ là Gerry gà tồ lại muốn ra,” Travis nói.

Tổ chức ở New York. Rửa tiền. Chúa tôi, đó là vì tất cả những thứ này. Kẻ nào đó tên là “Snake,” chắc hẳn là cũng đến từ tổ chức ở New York đó, đã bẻ gãy cổ Gerry bởi vì Gerry không muốn tiếp tục nữa.

“Chúng ta sẽ giàu có, quý vị nhỉ,” Frank nói, đội lại mũ bảo hiểm. “Giờ này năm tới, chúng ta sẽ lăn trong tiền.”

Lucy nằm lại ẩn nấp trong bụi cây rất lâu sau khi những chiếc mô tô đã đi xa, rất lâu sau khi Fisher đã chạy trở lại xuống con đường mòn. Cô không chắc chính xác cô sẽ ở đâu giờ này năm tới, nhưng cô biết một điều chắc chắn. R.W.Fisher và Frank Redfield và Travis Southeby và bất cứ kẻ nào nữa dính dáng đến cái chết của Gerry sẽ phải vào tù.

Thậm chí nếu cô có phải tự mình đẩy chúng vào đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.