Forever Blue

Chương 4: Chương 4




Lucy xông vào sở cảnh sát,cô buộc tóc kiểu đuôi ngựa và cố gắng kiểm soát cảm giác khiếp sợ đang lớn dần. Gerry McCoy đã chết, và Lucy hầu như chắc chắn rằng thảm kịch còn chưa kết thúc.

Cảnh sát Frank Redfield đang ngồi sau cái bàn đặt phía trước, nghe điện thoại, nhưng anh ta gật đầu chào cô, giơ lên một ngón tay, ra dấu cô đợi.

“Được rồi”, anh ta nói vào điện thoại. Mái tóc nâu mỏng của anh ta dựng đứng, cứ như anh ta lăn thẳng từ giường ra. “Tôi hiểu rồi, Cảnh sát trưởng. Tôi sẽ thực hiện ngay.” Anh ta dập điện thoại và quay sang Lucy. “Tình thế quỷ quái,” anh ta nói với cô, uống một ngụm lớn cà phê đen. “Cô đã biết chi tiết chưa?”

“Tôi chỉ nghe nói là thi thể của Gerry McCoy được tìm thấy ở đường Gate’s Hill,” Lucy nói, rót cho cô một cốc cà phê từ bình pha ở phòng ngoài.”Tôi không biết một chi tiết nào cả. Anh ta chết như thế nào? Bị bắn à?” Gần như tất cả những cái chết trong vùng đều liên quan đến súng.

“Thôi được,” Frank nói, ra dấu cho cô đi theo anh ta. “ Tôi vừa đưa ra một thông báo đầy đủ các chi tiết, nhưng tôi sẽ cố gắng nói nhanh cho cô trong khi tôi nhập thông tin vào máy tính.”

Lucy vội vàng đi xuống hành lang theo sau anh ta. Fran thấp hơn cô khoảng bốn inch, và gầy như một cái giá treo. Nhưng những gì anh ta thiếu ở trọng lượng, anh ta bù vào bằng sự nhanh nhẹn và bản tính tốt. Hiển nhiên không phải lỗi của anh ta khi đứng cạnh anh ta, Lucy cảm thấy như một chiến binh Amazon. Anh ta luôn thân thiện và tôn trọng người khác. Trên thực tế, Frank và bạn thân của anh ta, Tom Harper – cao và đen và vóc dáng như một tiền vệ phòng ngự - là những người đàn ông duy nhất ở Sở cảnh sát Hatboro Creek buộc mọi người không được cằn nhằn và than phiền về việc Lucy tham gia tổ chức chỉ dành riêng cho nam giới trước đây.

“Trước hết,” Frank nói với ngữ điệu miền nam Carolina đặc sệt, “nguyên nhân của cái chết không liên quan đến súng. Gerry McCoy chết vì bị gãy cổ.”

“Chúng ta chắc chắn đó không phải là một tai nạn chứ?” Lucy hỏi. “Xảy ra liên tục trong mùa thu?”

Thi thể của Gerry được tìm thấy ở giữa một khoảng rừng trống,” anh ta nói. “Trừ khi anh ta ngã xuống từ trên trời, không có cách nào mà sự thương tổn của anh ta là do một tai nạn cả.” Anh ta ngồi xuống bàn vi tính, ngước lên cô và nhăn nhó. “Bác sĩ Harrington đã báo cáo là cổ anh ta bị gãy gập hoàn toàn. Gãy tách như một cành cây nhỏ.” Anh ta rùng mình. “Bác sị dự đoán thời gian tử vong là sau mười một giờ đêm một chút. Chúng ta sẽ có thời gian chính xác hơn khi bác sĩ pháp y ra khỏi đây vào buổi sáng.”

“Ai là đối tương tình nghi số một?”

“Người em ghẻ,” Frank nói, đánh máy thông tin vào máy vi tính, những ngón tay di chuyển với tốc độ chóng mặt như thường lệ.

Nỗi sợ hãi của Lucy tăng lên. “Blue McCoy.” Tất nhiên họ sẽ muốn nói chuyện với em con mẹ kế của Gerry – đặc biệt là khi Blue bị nhìn thấy tranh cãi công khai với Gerry vài giờ trước thời gian dự đoán thời điểm tử vong. Những thành viên trong gia đình luôn luôn đứng đầu trong danh sách tình nghi trong một cuộc điều tra vụ án giết người. Theo thống kê, hầu hết các vụ giết người đều được thực hiện bởi ai đó gần gũi và thân thiết với nạn nhân. Tuy nhiên Blue không phải một kẻ giết người máu lạnh. Anh là một người lính, một chiến binh, nhưng không phải một kẻ sát nhân.

Mặc dù vậy, cái đồ chết tiệt Gerry bị đày xuống địa ngục đi, Blue đã nói vậy. Anh nên bẻ cái cổ anh ta khi mà anh có cơ hội.

Bẻ cổ anh ta, anh đã nói thế. Và giờ Gerry bị thế, bị giết – với cái cổ cũng bị bẻ làm đôi.

Chúa tôi, có thể nào…?

Không, Lucy không thể tin được. Cô sẽ không tin điều đó.

“Chúng tôi muốn thẩm vấn anh ta,” Frank nói.

“Anh không cần một thông báo để làm thế,” Lucy nói. Thẩm vấn. Bị mang ra để thẩm vấn chỉ là chuyện nhỏ, tốt hơn nhiều bị khép tội. “Blue McCoy đang ở tại Lighthouse Motel.”

“Không còn nữa,” Frank nói. “ Cảnh sát trưởng vừa gọi đến và thông báo là em trai Gerry đã rời khỏi motel khoảng một giờ sáng. Jedd Southeby đi qua Lighthouse nói là Blue đã thanh toán và đi bộ ra khỏi thị trấn với một túi vải thô nặng khoác trên vai anh ta.” Anh ta nhìn lên Lucy. “Trên thực tế, bây giờ cô đã biết tất cả những gì chúng tôi biết, cô tốt hơn hết nên tham gia vào quá trình tìm kiếm đi. Một người đàn ông đi bộ mang một cái túi nặng không thể đi quá xa được.”

Blue đã nói gì khi họ tạm biệt nhau nhỉ ? Anh sẽ rời đi trên chuyến bus tiếp theo. Anh không quan tâm nó đi đâu…

Lucy nhấc điện thoại lên và quay số tổng đài. “ Phải, tôi cần số điện thoại của bến xe bus ở Georgetown.” Cô nguệch ngoạc nó trên một mẩu giấy khi Frank liếc qua cô với sự hoài nghi không che giấu.

“Chẳng có cách quái nào mà người em ghẻ có thể đến được Georgetown cả,” anh ta nói. “ Nó phải gần mười lăm dặm tính từ đây. Sử dụng đầu cô ý, Lucy. Thời gian này trên đường buổi đêm khá vắng vẻ. Anh ta thậm chí không thể đi nhờ xe đến đó. Không có ai xung quanh để cho đi nhờ cả.”

“Georgetown là nơi gần nhất có bến xe bus chạy suốt đêm,” Lucy nói, quay số cô vừa lấy được. “Và mười lăm dặm chỉ là một cuộc di dạo sau bữa tối đối với một hải quân SEAL.”

“Cô đang phí phạm thời gian của minh đấy,” Frank nói với giọng nói ê a.

Sau gần mười bảy hồi chuông, điện thoại của bến xe bus Georgetown có người nhấc máy. Lucy giới thiệu bản thân và được chuyển máy cho quản lý. “ Tôi cần lịch trình của tất cả xe bus đã rời đi hoặc đang rời đi từ bến của ông, bắt đầu từ ba giờ sáng,” cô nói. Không phải là Blue đã đến Georgetown sớm thế, nhưng cô muốn chắc chắn.

“Không có xe bus nào rời đi giữa 2:00 và 3:55 sáng,” người quản lý bến xe bus nói với cô. “Lúc 3:55, chúng tôi có một xe khởi hành đến Columbia và Greenville. Lúc 4:20, chỉ vài phút trước, một xe rời đi đến Charleston, và chuyến xe bus tiếp theo…để xem –“

“Có phải có một căn cứ hải quân ở Charleston không?” Lucy hỏi Frank.

Anh gật đầu. “Phải.”

“Là cái xe bus đó,” Lucy nói. Nó phải là cái xe bus mà Blue đã lên. Anh đã trên xe bus đi Charleston, và ở căn cứ hải quân anh sẽ lên chuyến bay tiếp theo để rời khỏi bang, chắc hẳn là quay về California. “Có cách nào để liên lạc với người lái xe không?”

“Không có cách nào ngoài đuổi theo và dừng anh ta lại. Các xe bus địa phương không được trang bị máy điện đàm,” người quản lý bảo cô. “Chúng tôi có thể liên lạc với bến xe ở Charleston, nhưng chỉ làm được thế thôi.”

“Khi nào cái xe bus đó tới?”

“Nó không phải là xe tốc hành,” người quản lý nói, “ nên nó dừng lại gần như mọi thị trấn dọc tuyến đường 17 từ đây đến Charleston. Nó sẽ không tới điểm đến cuối cùng cho đến tận 6:45 chiều. Đấy là nếu họ chạy đúng giờ.”

“Cảm ơn ông,” Lucy nói, dập điện thoại. “Tôi sẽ đi Charleston,” cô nói với Frank.

“Những gì cô đang làm thật là vô ích,” anh ta nói cô.

“Có phải lệnh là tham gia cuộc tìm kiếm Blue McCoy không?” Lucy hỏi.

“Well, phải, nhưng –“

“Tôi đang tham gia đây,” Lucy nói, đi thẳng ra cửa.

“Cảnh sát trưởng sẽ nổi giận –“

“Nói với cảnh sát trưởng,” Lucy nói, “là tôi sẽ quay lại trước tám giờ - với Blue McCoy.”

Blue đang lơ mơ ngủ. Dường như là không tưởng khi anh đã làm một cuộc đi bộ đường dài cả đêm qua để đến bến xe bus ở Georgetown. Có vẻ như thật kinh ngạc khi anh đã hoạt động cực khổ đến thế chỉ để lên được chiếc xe bus cũ kỹ nhếch nhác này.

Dường như đặc biệt không thể tin là anh đã hoạt động cực khổ để rời khỏi Hatboro Creek, bởi vì lần đầu tiên trong đời mình, Hatboro Creek chính xác là nơi anh muốn ở lại.

Bởi vì một người phụ nữ tên là Lucy Tait ở đó, và dù đã cố, anh không thể đẩy cô ra khỏi đầu anh.

Cô vẫn sống trong căn nhà cổ to lớn mà cô đã từng ở với mẹ cô từ khi Blue đang học trung học. Không thể ngủ được, anh đã thực hiện một cuộc đi bộ đêm qua và tìm thấy anh đang đứng và nhìn chằm chằm vào cửa sổ tối đen của cô, mong muốn đi lên cửa nhà cô và biết rằng anh không nên thế.

Anh có thể ấn chuông cửa, tìm cách để có một lời mời vào bên trong. Một khi đã ở trong phòng khách của Lucy, sẽ không mất nhiều thời gian để quyến rũ cô. Anh đã biết là cô nhận thấy sự lôi cuốn giữa họ gần như không thể cưỡng lại được.

Anh đã buộc bản thân quay ra, quay lưng lại với thiên đường mà cuộc làm tình với Lucy Tait sẽ mang đến. Tại sao? Anh không chắc lắm, nhưng anh ngờ là động cơ thúc đẩy anh là sự thận trọng. Có điều gì đó bên trong cảnh báo anh rằng có thể, chỉ là có thể, Lucy Tait này là một người đặc biệt. Và Blue biết, rõ như ban ngày, rằng không có chỗ trong cuộc đời anh cho bất cứ ai, nhất là ai đó đặc biệt.

Anh biết từ khi quan sát Joe Catalanotto, chỉ huy của đội mười SEAL Alpha Squad và là bạn thân nhất của Blue, rằng tìm được ai đó đặc biệt không phải chỉ toàn ngọt ngào và rực rỡ. Phải, Joe dường như hạnh phúc hầu hết thời gian. Phải, anh thường mỉm cười nhiều hơn và ít cáu với thất vọng hơn. Nhưng trong suốt thời gian khi Alpha Squad đang trong một nhiệm vụ, khi mà hàng tuần trời Joe không gặp vợ anh, Veronica, và hàng tuần, thậm chí có thể hàng tháng, cho đến khi anh có cơ hội được gặp lại cô, Joe càng ngày càng lặng lẽ hơn. Joe không bao giờ than phiền, không bao giờ nói về nó, nhưng Blue biết bạn mình. Anh biết là Joe nhớ người phụ nữ mà anh ấy yêu, và anh lo lắng về cô khi anh đi xa quá lâu.

Blue không muốn như thế, không cần điều đó. Không, thưa ngài – không, cảm ơn.

Đó là lý do tại sao anh ngồi đây trên chiếc xe bus này, ngủ lơ mơ và mơ tưởng về Lucy Tait, cứ như anh có thể làm cô hiện ra chỉ bằng mơ ước và mong muốn? Khi anh đến Charleston, anh sẽ tìm một người phụ nữ anh đã biết trước khi anh đến căn cứ hải quân, và…

“Cái quái gì …?” anh nghe thấy ai đó nói. “Tại sao chúng ta lại dừng ở đây?”

“Điểm dừng này không có trong lộ trình,” một giọng khác nói.

Blue mở mắt. không còn nghi ngờ gì nữa, chiếc xe bus đang đi vào lề đường. Hai người đàn ông trong quần áo lao động, ngồi dọc lối đi và cách vài ghế phía trước, những người duy nhất ngồi rải rác trên xe bus là những người đang nói.

“Aw, quỷ thật,” người đàn ông đầu tiên nói.” Lái xe hẳn là đã vượt quá tốc độ cho phép. Chúng ta bị dừng lại bởi một cảnh sát.”

“ Nếu tôi không đến Charleston lúc bảy giờ, tôi sẽ mất công việc của tôi,” giọng nói thứ hai than phiền. “ Tôi đã trễ quá nhiều lần trước đây rồi.”

Blue cố gắng nhìn ra qua cửa sổ của anh, nhưng không thể thấy xe cảnh sát tuần tra, không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì, nên anh lại nhắm mắt lại. Đó không phải là vấn đề với anh nếu việc này mất năm phút hay một giờ. Anh sẽ đến được Charleston thôi.

Anh nghe thấy tiếng huýt gió khi người lái xe mở cửa ra, nghe thấy tiếng rì rầm của những giọng nói từ phía trước của xe bus.

“Oh, cưng à,” người đàn ông đầu tiên nói. “Đến và bắt tôi này.”

“Tôi sẽ được khám xét ở đâu nhỉ ?“ người đàn ông khác hỏi với tiếng cười rúc rích.

“Tôi đã nghe thấy điều đó trước đây rồi,” một giọng thứ ba nói, “ vì vậy trừ khi ông có thể đưa ra thứ gì đó độc đáo, tại sao ông không chỉ câm miệng lại nhỉ ?”

Lucy?

Blue mở mắt ra, và không nghi ngờ gì nữa, cô ở đó, đứng trong lối đi, đang nhìn xuống anh.

“McCoy, anh lấy đồ đạc của anh và xuống xe bus với tôi,” cô nói.

Cô trông mệt mỏi, và mặt cô đã lau sạch lớp trang điểm tối qua. Tóc cô buộc lên trong kiểu đuôi ngựa tiện lợi, và áo đồng phục giấu những đường cong mềm mại của cơ thể cô. Mặc dù vậy, cô trông tuyệt vời một cách chết tiệt và Blue cảm thấy miệng anh cong lại trong một nụ cười vui thích.

“Này,” anh nói, giọng anh khàn khàn từ giấc ngủ. Anh thông cổ họng.” Yankee, không nghĩ là anh lại được gặp em.”

“Đi nào, chúng ta đang cản trở những người này,” Lucy nói.

Cô không nhìn vào mắt anh, như thể cô e sợ địa ngục của sự lôi cuốn mà anh biết sẽ cháy bừng lên ngay tại nơi này.

“Anh bị bắt giữ à?” anh trêu chọc, nghiêng đầu anh nên cô buộc phải nhìn vào mắt anh.

Nhưng cô không mỉm cười. “Không,” cô nói. “Vẫn chưa.”

Blue cảm thấy nụ cười của mình nhạt dần khi anh tìm kiếm mắt cô. Cô không đùa khi cô nói “ vẫn chưa.” Bất cứ điều gì Lucy đang làm ở đây, nó cũng không tốt lành. “Điều gì đã xảy ra?” anh hỏi, đột nhiên lo lắng. Rõ ràng là cô không đi theo anh nửa đường đến Charleston bởi vì điều chưa hoàn thành của họ, sức hút nóng bỏng lẫn nhau. “Điều gì đó đã xảy ra, phải không?”

Cô ra hiệu với đầu cô về phía trước xe bus. “ Xuống xe bus và tôi sẽ nói với anh.”

Blue đứng lên và lấy túi vải thô của anh xuống khỏi giá để đồ trên đầu. Anh đi theo Lucy trên lối đi và ra khỏi những bậc thang hẹp xuống con đường đầy bụi. Có điều gì đó đang diễn ra ở đây. Điều gì đó xấu.

Khi chiếc xe bus tiếp tục quay lại trên tuyến đường 17, anh thả túi xuống trên đường. “Nói rõ đi.”

“Tại sao anh không vào xe?” cô đề nghị.

Blue không di chuyển. “Đừng làm trò, Lucy. Đó không phải phong cách của em. Chỉ cần nói cho tôi điều gì đang xảy ra.”

“ Tôi có tin xấu,” cô nói căng thẳng. “Tôi muốn anh ngồi xuống.”

Tin xấu.

Tin xấu nghĩa là chết chóc hoặc điều tương đương.

Lần cuối Blue có “tin xấu”, anh đang ở trong bệnh viện, chờ đợi cùng phần còn lại của Alpha Squad về tin tức của Frisco. Hàng giờ, họ không biết là anh sẽ sống hay chết. Và tôi có tin xấu là những gì bác sĩ đã nói khi ông bước ra khỏi phòng phẫu thuật. Frisco sẽ sống, nhưng anh sẽ không bao giờ bước đi trở lại được nữa.

Vị bác sĩ ấy biết về những hải quân SEAL. Ông ta biết rằng mất đi khả năng di chuyển, mất đi khả năng chạy và nhảy và thậm chí bước đi, là tin xấu gần giống như cái chết.

Và theo một cách nào đó, Frisco đã chết ở Baghdad. Người đàn ông không mỉm cười đang nằm trên giường bệnh với dấu vết của nỗi đau xung quanh đôi mắt anh và khuôn miệng thì không có gì giống như một SEAL lạc quan, tươi cười mà Blue đã từng biết.

Tin xấu.

Ai đó đã chết. Anh có thể nhìn thấy nó trong đôi mắt của Lucy. Nhưng ai? Blue không muốn đoán. Anh chỉ muốn cô nói ngay cho anh biết.

Lucy cảm thấy trào lên một sự khuây khỏa khi cô nhìn vào Blue. Anh đang nhìn vào mắt cô như thể anh đang cố gắng để đọc tâm trí cô. Anh thực sự không biết những gì cô sắp nói với anh. Anh không biết – anh thực sự không biết rằng Gerry đã chết. Anh không thể là kẻ giết người. Không ai nói dối tốt đến thế cả.

“Tôi không cần phải ngồi xuống để nghe tin xấu,” Blue nói trong chất giọng kéo dài mượt mà của anh.

Lucy biết là cô chỉ phải nói với anh rằng anh con dượng anh đã chết. Đó là cách cô có thể đánh giá phản ứng của anh, xác nhận hơn nữa là anh không biết bất kỳ điều gì về việc giết hại. Nhưng nó dường như quá độc ác, rất nhẫn tâm. Mặc dù gần đây Blue và Gerry không còn trong thời kỳ tốt nhất, họ đã từng là bạn bè thuở thiếu thời.

“Thôi nào, Yankee,” Blue nói nhẹ nhàng. “ Nếu nó sẽ đau, làm nó nhanh lên, vượt qua nó nào.”

Lucy gật đầu, làm ẩm môi cô. “ Gerry đã chết.”

Blue hơi nheo mắt, như thể mặt trời đột nhiên quá chói với anh. “Gerry,” anh nói, nhìn ra xa qua cánh đồng trải dài trong một sự xa cách khi cơ hàm anh siết chặt hết lần này đến lần khác. “Chúa tôi. Như thế nào?”

“Anh ta bị giết lúc nào đó đêm qua,” Lucy nói.

Blue quay lại đưa cái nhìn sắc bén vào cô, đôi mắt xanh của anh như ánh đèn neon và sáng hơn nữa trong ánh sáng ban ngày. “bị giết,” anh lặp lại. “Như trong…một vụ giết người?”

Lucy gật đầu. “Cổ của anh ta bị bẻ gãy.”

Blue nguyền rủa trong hơi thở. “Ai có thể làm thế với anh ấy – ba ngày trước đám cưới của anh chứ?”

“Chúng tôi vẫn chưa biết. Cuộc điều tra vụ giết người chỉ mới bắt đầu.”

Có điều gì đó thay đổi trong mắt anh và và cả người anh cứng lại, căng thẳng hơn. “Tôi là đối tượng tình nghi à?”

“Ngay bây giờ mọi người trong thị trấn đều là đối tượng tình nghi,” Lucy nói với anh. “ Như một thành viên trong gia đình, anh chỉ bị xếp cao hơn một chút trong danh sách mà thôi.”

“Tôi không thể tin là anh ấy đã chết.” Blue lắc đầu. “Gerry. Khi tôi còn là một đứa trẻ, tôi đã nghĩ anh ấy là bất tử. Một trong những vị thần.” Anh bật cười, nhưng nó không có một chút hài hước nào. “Điều cuối cùng tôi nói vói anh ấy tôi đã nói trong cơn giận dữ, và giờ anh ấy đã chết.” Anh nhìn chằm chằm vào Lucy với đôi mắt màu xanh rực rỡ của anh, và cô nín thở khi cô nhìn thấy nỗi đau sâu sắc trong đôi mắt anh.

“Tôi yêu quý anh ấy,” Blue nói đơn giản. “Anh ấy là anh trai tôi. Tôi không giết anh trai mình.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.