Lưu Ly chập chờn trong giấc mộng. Cả người cô nặng trĩu không
còn một chút sức sống, cô không thể mở mắt ra được, chỉ nghe văng vẳng đâu đó
có tiếng ai đang gọi. Hình như không phải là một người. Một bàn tay mềm mại
vuốt nhẹ lên khuôn mặt nhỏ bé của cô, đưa cô ra khỏi giấc ngủ u mê. Lưu Ly khẽ
cựa người. Đôi mắt trong veo chậm chạp mở ra.
- Lưu Ly, em thấy trong người thế nào rồi? Linh Lan nhìn cô mừng
rỡ.
Lưu Ly khẽ
cử động môi, nhưng không thể cất thành lời, môi cô khô rát, cổ họng
cũng khô rát khó chịu. Cô cố gượng dậy, nhưng cơ thể cô bây giờ nặng nề quá,
dường như cô không còn chút sức lực nào nữa.
- Lưu Ly, em sao rồi? Có thấy đau ở đâu không? Đức Duy đỡ cô
ngồi dậy lo lắng.
Lưu Ly nhìn cậu, rồi ngơ ngác nhìn xung quanh, mùi thuốc sát
trùng xộc vào mũi cô, trên người cô là chiếc chăn trắng tinh, cô cũng đang nằm
trên chiếc giường trải nệm trắng tinh, dường như cô đang ở trong bệnh viện.
- Lưu Ly, sao em lại ở đây? Đã có chuyện gì xảy ra với em? Linh
Lan hỏi và đưa cho cô một cốc sữa nóng.
Lưu Ly giật mình. Cô nhớ lại chuyện đêm hôm trước. Cô run run nhìn
xuống người mình. Bộ váy cô mặc rách nát. Trên cổ và vai cô vẫn còn hằn lại những
vết thâm đỏ. Cô nắm chặt lấy ngực áo mình, bàn tay nhỏ bé run run, những giọt
nước mắt nóng hổi tuôn rơi, mặn chát.
Vậy ra khi đó đám đàn ông
chơi đùa chán chê với cơ thể của cô xong đã ném cô vào bệnh viện sao? Hay chúng
đã ném cô ra đường cho người khác đưa cô vào bệnh viện?
Đức Duy nhìn cô đau lòng, cậu nghiến răng.
- Anh sẽ giết chết thằng khốn đó cho em, cả bọn khốn đó nữa.
Giết…
Hổ Phách sao?
Lưu Ly không trả lời. Nước mắt vẫn chảy ra ướt đẫm mặt. Cô không
thể tin là Hổ Phách lại đối xử với cô như vậy, cô không thể tin được là anh lại
tàn nhẫn với cô như vậy. Anh hận cô vì những gì mà cô không làm, cô có thể
thông cảm vì cô biết mình là con của kẻ thù anh. Nhưng cô yêu anh đến vậy, tại
sao anh không thể vì chút tình cảm nhỏ nhoi dành cho cô mà giết cô? Sao lại đối
xử như vậy với cô?
Cô cười, Dương Vỹ trước đây đã từng muốn cô bị như vậy, giờ thì
Hổ Phách đã thực hiện nó. Hai anh em họ thật quá giống nhau.
Những gì sau đó thì Lưu Ly không biết nữa, sau khi ra khỏi bệnh
viện, Đức Duy và Linh Lan đưa cô về một khách sạn nhỏ gần đó. Linh Lan muốn làm
thủ tục để Lưu Ly nghỉ học một năm. Cả hai người đều cố gắng không nói điều gì
khiến cô bị tổn thương. Lưu Ly cũng không quan tâm, để mặc cho hai người sắp
xếp. Cô không cần biết chuyện gì đang
diễn ra nữa, không quan tâm mình sẽ ra sao nữa. Mọi thứ bây giờ đối với cô trở
nên thật vô
nghĩa.
Linh Lan thấy em gái như vậy thì rất đau
lòng, cô cố gắng nói chuyện để cô bé vui, nhưng Lưu Ly không hề trả lời, lúc
nào cũng thẫn thờ như
người mất hồn.
Hôm nay là ngày học cuối cùng của Lưu Ly
trên trường. Linh Lan muốn cho cô bé tạm
biệt bạn bè trước khi đi. Còn cô sẽ lên phòng hiệu
trưởng rút hồ sơ cho cô bé. Lưu
Ly bước vào lớp. Mọi
ánh mắt đều nhìn cô xa lạ, vài kẻ ghé tai nhau thầm
thì điều gì đó. Nhưng Lưu Ly không để ý. Cô lẳng lặng đi vào chổ ngồi như một con búp
bê vô hồn.
-Lưu Ly, hai ngày qua đã xảy ra chuyện gì, sao cậu
không đi học?
Anh Thảo đi đến bên cô lo lắng. Kiến Văn
cũng nhận ra sự khác lạ của cô bé.
-Lưu Ly! Sao trông em không được khỏe vậy?Cổ em sao lại có vết bầm thế kia?
Lưu Ly không trả lời, đôi mắt trong veo vô
hồn vẫn nhìn chăm chăm về phía trước, thẫn thờ. Đúng lúc này, một cậu bạn cùng
lớp Lưu Ly ở ngoài chạy vào đưa cho cô một chiếc bọc đen.
-Lưu Ly! Cô Cẩm Vân trên phòng y tế gửi cho bạn thứ này.
Cả lớp lập tức quay sang xôn xao. Kiến Văn và Anh Thảo thấy có vẻ kì lạ,
dường như mọi người trong lớp hôm nay đang xăm xoi cô bé. Lưu Ly
ngồi lặng im không đưa tay nhận lấy.
-Cái gì thế?
Kiến Văn nhíu này, không biết Cẩm Vân định
giở trò mèo gì, cậu đón lấy chiếc túi mở ra. Cả lớp xúm lại xem, trong chiếc
túi có mấy vĩ thuốc nhỏ màu trắng, Kiến Văn lật xem không hiểu là thuốc gì, rồi
cậu giở ra xem chiếc hộp còn lại, là hộp que thử thai. Kiến Văn và Anh Thảo còn
đang không hiểu chuyện gì thì Lưu Ly giật phắt lấy.
-Khốn kiếp!!!
Cô ném văng nó vào tường rồi bật khóc bỏ
chạy ra ngoài. Cẩm Vân khốn kiếp, tối
hôm đó cô ta đã chứng kiến cảnh cô bị bọn người kia cưỡng bức, cô ta làm
vậy làđể ngoáy sâu vào vết thương của cô. Đám học sinh trong lớp
bây giớ mới được dịp nhao nhao lên.
Trong lớp, Anh Thảo và Kiến Văn nhìn nhau tái mặt.
Chiếc limo trắng chạy chầm chậm về thị trấn
quen thuộc. Lưu Ly ngồi trong xe thả ánh mắt ra xa xa chân trời, bầu trời màu
xanh lam dịu nhẹ, những cánh đồng bắp thi nhau chạy dài ra xa thẳm. Mọi thứ
lướt qua. Vùn
vụt. Mơ hồ…
Linh Lan lái xe, đôi lúc quay sang nhìn cô bé canh chừng. Lưu Ly từ sau
hôm ở bệnh viện đến bây giờ vẫn không mở miệng nói với cô một lời. Linh Lan
cũng không dám hỏi nhiều, sợ sẽ khiến cô bé bị kích động. Không biết rốt cuộc
thì đã có chuyện gì xảy ra với cô bé? Lưu Ly đi khỏi nhà được hai ngày thì có một y tá gọi
điện thông báo cô bé đang ở bệnh viện. Nghe được tin này Thành Phong và cô lo lắng lắm, nhưng cô
không dám để cho ông đi gặp Lưu Ly vì sợ ông sẽ khiến cô bé nổi giận. Thành
Phong cuối cùng cũng nghe lời cô, nhưng dặn cô nhất định phải
đưa Lưu Ly trở về nhà.Ban đầu Linh Lan cũng hơi lo, cứ sợ Lưu Lycứng đầu sẽ không
nghe lời theo mình về nhà.
Nhưng nhìn tình trạng cô bé bây giờ cô còn thấy lo lắng hơn.
Lưu Ly không khóc nữa. Mọi thứ với cô bây giờ đều trống rỗng. Vô nghĩa.
Nước mắt của cô cũng khô cạn cả rồi, vì hi
vọng cuối cùng của cô đã bị người ta dập tắt một cách không thể tàn nhẫn hơn.
Ngực Lưu Ly lại đau nhói, tiếp sau những giọt lệ trong veo là những giọt máu rỉ
ra từ trái tim đầy thương tổn. Giờ cô mới biết còn có những thứ đáng sợ hơn cả
cái chết. Thấm thía hơn nỗi đau thể xác không thể sánh với nổi đau trong tâm
hồn.
Giá mà Hổ Phách cứ giết cô đi, dùng một con dao sắc đâm
sâu vào tim cô, hay giương súng bắn vào đầu cô có lẽ cô sẽ thấy đỡ đau hơn,
nhưng sao Hổ Phách lại làm như thế này với cô?Sao lại để cho người ta chơi đùa với cơ thể
của cô?Anh còn chứng kiến, còn mỉm cười.
Hổ Phách, cô không biết anh còn tàn nhẫn đến mức nào nữa?
Tim Lưu Ly đau nhói lên từng hồi, cô khó
thở. Cô không biết những gì mình nghĩ trước đây là đúng hay sai. Cô
không hiểu sao mình lại tin rằng Hổ Phách không bao giờ làm tổn thương cô? Sao
cô lại không nhớ rằng cũng vì đặt niềm tin nhầm chổ mà cô suýt bị Dương Vỹ
giết? Thế mà cô còn khờ khạo tin vào Hổ Phách. Có phải cô đã sai? Có phải cô
quá ngốc? Thiên Dã đã nói cô đi cùng anh, nhưng cô đã từ chối ý tốt của anh, cố
gắng chống lại số phận nghiệt ngã mong được bên cạnh Hổ Phách, sao lúc đó cô có
thể nghĩ Hổ Phách sẽ nghe lời cô? Sao cô có thể tin Hổ Phách chấp nhận bỏ tất
cả vì cô? Vì cô đã quá yêu anh hay là vì cô đã quá ảo tưởng? Cô đã đặt bao
nhiêu hi vọng vào anh, và đền đáp cho sự cố gắng của cô là nỗi tuyệt vọng không
thể nào vượt lên được.
Xe dừng lại, dường như đã đến nơi. Lưu Ly không ý thức được điều gì nữa. Mọi
thứ xung quanh cô diễn ra như một cuốn phim câm. Cô đi vào nhà, nhưng cô không
biết là mình đi vào nhà. Linh Lan đưa cô lên phòng và
để cô ngồi xuống chiếc ghế sôfa giữa
căn phòng. Lưu Ly không biết, cô nhìn mọi thứ một
cách mơ hồ. Cả người cô dường như đang lún sâu vào chiếc ghế êm ái, người ta
đem nước đến cho cô, cô không cầm lên uống, thậm chí không trả lời.
Linh Lan nhìn tình hình của cô bé chỉ có
thể thở dài. Lưu Ly vốn là cô bé hoạt bát giàu sức sống. Chưa bao giờ cô thấy em gái mình như thế
này, Lưu Ly bây giờ giống hệt một con búp bê với ánh mắt vô hồn và cử động được
cài đặt bởi máy móc. Thành Phong cũng đi vào, ông hỏi
chuyện Linh Lan một chút rồi quay sang cô hơi nhíu mày. Cô bé vẫn không cử động, không quay lại
nhìn ông, ngồi im trên chiếc sôfa nhìn ra cửa sổ.
-Lưu Ly, đã có chuyện gì xảy ra với con? Thành Phong lay vai
cô bé, lúc này Lưu Ly mới trở về hiện tại.
Cô bé vẫn không quay lại nhìn ông, đôi mắt
trong veo vẫn chăm chăm nhìn lên bầu trời qua khung cửa sổ, nhưng nó không
xanh, mà u tối, những hình ảnh khủng khiếp luôn quay cuồng trong đầu cô khiến
cô muốn phát điên, tiếng cười bẩn thỉu, tiếng vải bị xé rách, khuôn mặt bệnh
hoạn của lũ đàn ông rác rưởi,
đôi mắt lạnh lẽo đến vô cảm của Hổ Phách, nụ cười nửa miệng của Hổ Phách, cô
không quên được, có lẽ cả đời cũng không thể nào quên được.
Mà lí do cô bị đối xử như vậy cũng vì ông
ta. Thành Phong. Nếu không phải vì trước đây ông ta đã gây ra quá nhiều
tội ác
thì bây giờ cô không phải trả giá thay ông ta thế này đâu. Tại sao cô
lại là
con của ông ta?Ngực Lưu Ly đau nhói như muốn nổ tung ra. Nếu có thể lựa
chọn. Nhất định cô sẽ không sinh ra trên đời này, chẳng thà
cứ làm hạt bụi mãi vất vưởng trong ánh nắng chiều có lẽ còn hạnh phúc
hơn.
-Lưu Ly, hai thằng khốn đó đã làm gì con?
Thành Phong nhìn cô đau xót. Dường như ông
ta đang tức giận. Điều này lại càng khiến Lưu Ly căm ghét ông hơn.
Lưu Ly cười, nụ cười thật cay đắng.-Làm cái
việc mà ông và thuộc hạ của ông trước kia chưa thể làm với tôi ấy.
Thành Phong sững người. Linh Lan cũng sa sầm nét mặt. Họ lặng
im, không ai dám nói với ai câu gì nữa.
Những ngày sau đó họ chỉ cố gắng chăm sóc Lưu Ly và nói chuyện
vui khiến cô khuây khỏa, nhưng tất cả những sự quan tâm của họ không thể tác
động lên cô một chút nào cả, nó không thể khiến cô vui hơn, không thể khiến
những cơn đau nhức nhối trong ngực cô dừng lại. Cô không thể quên chuyện gì đã
xảy ra với mình, cô không quên được ánh mắt lạnh lẽo và nụ cười tàn nhẫn của Hổ
Phách. Cuộc sống của cô là những chuỗi dài đau khổ không có lối thoát.
Thời gian trôi qua.
Lưu Ly đã sống những ngày như một kẻ mất trí. Cô sợ hãi mọi thứ,
sợ tiếng ồn, sợ ánh sáng, sợ sự quan tâm của người khác. Cô sống nhưng không
biết rằng mình có đang sống hay không? Đã không ít lần cô cố gắng quên đi Hổ
Phách, quên đi mọi chuyện đang diễn ra, cố đè nén cơn đau đêm ngày nhức nhối
trong ngực, nhưng chưa bao giờ cô làm được, chưa bao giờ cô quên được.
Lưu Ly tắm rất nhiều, cô có cảm giác cơ thể của mình rất bẩn
thỉu. Cô ghê tởm chính bản thân mình, cô thấy xấu hổ khi những người giúp việc
trong nhà nhìn cô bằng ánh mắt xoi mói. Những tiếng cười man rợ hôm nào vẫn mãi
văng vẳng bên tai cô. Những lúc như vậy cô không biết làm gì hơn là lao vào nhà
tắm, bật vội vòi nước để dòng nước lạnh nuốt chửng lấy mình, rồi cô run rẩy ôm
chặt lấy cơ thể, không biết một ngày cô tắm bao nhiêu lần.
Tối nay cô lại gặp ác mộng, chỉ mới thiếp đi một chút là những
hình ảnh ghê rợn đó lại tràn về. Lưu Ly nhớ lại cảm giác mình bị đè chặt dưới
sàn nhà lạnh, bị những tên đàn ông bẩn thỉu xé toạc bộ váy mỏng manh, rồi cô
thét lên bật dậy, lúc đó mặt cô ướt đẫm mồ hôi, nhưng Lưu Ly không chắc đó là
mồ hôi, dường như là nước mắt. Rồi cô đứng dậy, từ từ đi vào phòng tắm, vặn vòi
sen để nước đổ ào xuống, dòng nước lạnh ngắt cuốn trôi đi mọi thứ, nước rũ tong
tong từ mái tóc xuống mặt cô, cô ngước lên nhìn vào tấm gương to bên tường,
những vết thâm tím trên cổ lộ ra đập vào mắt cô. Lưu Ly nhìn nó, nghiến răng.
Bàn tay nhỏ bé giơ lên.
“Choang”
Chiếc gương vỡ tan, hình ảnh của cô trong gương cũng vỡ tan, bàn
tay cô túa máu, máu chảy tong tong hòa vào dòng nước lạnh đỏ rực sàn nhà, cô
nắm chặt tay, cô không thấy đau, vì cơn đau ở ngực đã choán hết cảm giác trong
cơ thể cô rồi, nước mắt cô lại vô thức tuôn rơi, hòa vào dòng nước lạnh ngắt
đang chảy ào ào từ trên vòi sen xuống cơ thể cô. Cô bắt đầu thấy choáng váng,
dường như máu trên tay cô đang túa ra rất nhiều.
Tanh nồng.
Linh Lan phá cửa lao vào, vội vàng băng bó vết thương cho cô,
dường như Linh Lan đã khóc. Lưu Ly cũng không để ý. Cô chỉ biết cô đang đau, cô
không thể làm gì để dịu cơn đau đi được, dù cơ thể của cô đã có hàng chục vết
thương do cô vô ý hay cố ý gây ra thì cũng không thể dịu cơn đau trong tim mình
được.
Linh Lan đã ôm cô trong lòng rất lâu. Cơ thể chị rất ấm áp.
Nhưng nó không thể sưởi ấm trái tim lạnh giá của cô, không thể làm ngừng cơn
đau đang cào xé trong ngực cô. Nhưng ít ra thì có chị bên cạnh cô cũng thấy đỡ
sợ hãi, ít ra cô cũng biết lúc này đây mình không cô đơn một mình. Nhưng không
hiểu sao cô vẫn đau quá. Đau quằn quại, đau nhức nhối…
Đau không chịu nổi.
Từ sau hôm đó Linh Lan lúc nào cũng ở cạnh cô, có lẽ chị sợ cô
lại làm chuyện dại dột. Lưu Ly không hề ghét Linh Lan, nhưng cô vẫn không buồn
nói lời cảm ơn với Linh Lan. Có lẽ vì cuộc sống của cô bây giờ đã trở nên quá
vô nghĩa rồi.
***
Ly rượu đỏ sóng sánh trong tay Hổ Phách, cậu nhìn nó, lơ đãng,
rồi đưa lên miệng uống cạn. Xung quanh cậu là những âm thanh huyên náo hỗn tạp,
những con người xa lạ đang không ngừng quay cuồng nhảy múa trước mắt cậu. Có
vài lời ong bướm của mấy cô nàng chân dài hỏi thăm cậu, Hổ Phách không để ý,
không trả lời, chỉ ngồi lặng im uống rượu, không biết cậu đã uống tất cả bao
nhiêu rượu rồi, những chiếc chai rỗng xếp đầy trên mặt bàn, cậu vẫn không dừng lại.
Cậu uống, cố làm cho mình say, cố bắt mình quên đi hình bóng nhỏ
bé với đôi mắt trong veo nhạt nước, nhưng dù cậu có cố gắng như thế nào vẫn
không làm được. Cậu cười nhạt. Lưu Ly ngốc nghếch, sau chuyện này có lẽ cô bé
sẽ không bao giờ quên đi bài học về lòng tin với người khác nữa, cô bé cần như
thế, cần biết đau để trưởng thành hơn, cần bị người mình yêu thương phản bội để
biết tự yêu thương bản thân hơn.
Mà…không biết đã bao lâu khi cậu rời xa cô bé?
Hình ảnh cô bé khóc, cô bé nhìn cậu đau đớn và sợ hãi cứ ám ảnh
mãi trong đầu cậu. Mắt cậu hơi cay và mờ dần đi. Tim cậu như đeo một tảng đá
nặng trĩu. Hổ Phách nhíu mày đưa tay lên bóp trán, đầu cậu đau muốn nổ tung ra,
cậu cố uống rượu để không phải suy nghĩ đến những thứ khác, nhưng cậu không tài
nào làm được, hình ảnh của Lưu Ly cứ hiện lên trong đầu cậu, rõ mồn một. Những
lúc như thế này ngực cậu cứ muốn nổ tung ra. Cậu gục đầu, nhíu mày.
Chắc giờ đây cô bé đang căm hận cậu lắm, căm hận và muốn giết
chết cậu ngay lập tức. Hổ Phách cười nhạt, tiếp tục dốc những ly rượu đắng ghét
vào miệng, rồi lại thấy tim mình đau, đôi mắt mờ ảo chập choạng lại nhìn thấy
bóng hình nhỏ bé đó.
Hổ Phách cố uống thật nhiều rượu, nhưng càng uống lại càng thấy
đau. Càng uống càng thấy không thể say được, không thể quên được người cần
quên. Không thể xóa bỏ được điều mình muốn vứt bỏ. Chán nản với mấy ly rượu nhạt
nhẽo không làm dịu được nỗi đau, cậu loạng choạng đứng dậy đi ra ngoài. Bên
ngoài quán bar là một không gian yên tĩnh hơn. Từng cơn gió đêm mát lạnh ùa qua
thốc vào mặt cậu, bầu trời đêm không sao, chỉ có một mảnh trăng bạc cô độc bị
mây che đi một nửa. Hổ Phách lảo đảo bước đi, hai chân vướng vào nhau.
Rồi cậu nhăn mặt, cổ họng cậu dâng lên cảm giác khó chịu, cậu
vội với tay dựa vào một gốc cây gần đó nôn thốc nôn tháo ra. Cổ họng cậu đắng
nghét, dạ dày cậu chỉ toàn rượu là rượu, mắt cậu hoa đi, cậu thở dốc cười nhạt.
- Thì ra mày ở đây.
Một giọng nói giận dữ vang lên. Hổ Phách chậm rãi quay lại.
Trước mặt cậu là Đức Duy và đám Hoa Thiên, họ đang nhìn cậu với vẻ giận dữ và
căm tức. Hổ Phách loạng choạng dựa vào gốc cậy đưa tay quyệt khóe miệng.
- Hổ Phách, có thật cậu đã ném Lưu Ly cho đám côn đồ cưỡng bức
không?
Kiến Văn đi đến nắm cổ áo cậu lôi lên. Đôi mày cậu nhíu lại cố
kìm chế cơn giận dữ đang chuẩn bị bùng lên. Dù là thế nào thì cậu cũng muốn
nghe một lời giải thích của Hổ Phách.
Khi nghe Đức Duy kể lại chuyện xảy ra ở quán bar đêm trước, Gia Huy
thậm chí còn suýt đánh nhau với Đức Duy vì cho rằng cậu ta bịa chuyện. Rồi tất
cả đều cố gắng không tin và muốn trực tiếp nghe Hổ Phách giải thích. Hổ Phách
thì nghỉ học mấy hôm nay, Đức Duy đã sai đám đàn em đi tìm kiếm khắp nơi mới
lần ra tung tích của cậu.
- Nói cho bọn tôi nghe đây không phải là sự thật đi, Hổ Phách! Hoa
Thiên nhíu mày bước đến trước mặt Hổ Phách.
- Cậu là em trai Dương Vỹ thật sao? Cậu đã hại Lưu Ly thật sao?
Gia Huy cũng cau mày, hi vọng Hổ Phách sẽ phủ nhận.
Nhưng không.
- Thế thì sao? Hổ Phách cười nhạt.
Một cú đấm được Hoa Thiên giáng thẳng vào mặt Hổ Phách, cậu lảo
đảo ngã ra sau.
- Thằng khốn nạn!!!
Gia Huy cũng lao đến đạp một cước vào ngực cậu. Hổ Phách hơi
nhíu mày, dường như một vài chiếc xương sườn của cậu đã bị đá gãy. Cậu ngã gục
xuống đường, một vệt máu trên miệng nhòe ra nơi khóe.
- Tại sao mày có thể làm cái hành động còn thua cả cầm thú như
vậy với con bé? Hả? Hả?
Kiến Văn cũng lao đến đạp tới tấp vào bụng cậu. Đám bạn thân của
cậu lao vào, kẻ đấm người đá không thương tiếc. Họ mắng cậu, cậu không nghe rõ
lắm. Họ đánh cậu, cậu không phản kháng. Chỉ lặng im nhận những cú đấm đá giáng tới
tấp vào người mình. Cơ thể cậu không còn cảm giác gì nữa, có lẽ vì rượu đã lấy
đi cảm giác đau của cậu rồi. Nhưng không hiểu sao tim cậu vẫn nhói đau, và ngực
cậu cứ như bị ai bóp nghẹt. Cậu cười. Máu từ khóe miệng nhòe ra nhiều hơn.
- Tại sao? Tại sao? Tại sao? Hai bàn tay Đức Duy đã nhuộm đỏ máu
của Hổ Phách nhưng vẫn đấm tới tấp vào mặt cậu.- Mày có biết Lưu Ly yêu mày đến
mức nào không? Mày có biết mày làm con bé đau đớn đến mức nào không? Mày đã
từng nói mày yêu con bé, mày đã từng muốn bảo vệ con bé, bây giờ mày lại đi làm
ra chuyện như thế này sao? Mày có còn là con người hay không? Hổ Phách! Mày có
còn là con người nữa hay không? Đồ rác
rưởi! Đồ súc vật!
Những cú đấm đá liên tiếp giáng xuống người Hổ Phách. Một lúc
sau thì Hổ Phách cũng mềm nhũn ra bên đường. Nhưng Đức Duy vẫn chưa nguôi giận.
- Tao sẽ giết mày! Thằng khốn kiếp! Hôm nay tao nhất định phải
giết mày!!!
- Đủ rồi, Đức Duy! Hoa Thiên cố giữ cậu nhóc lại.-Các cậu đừng
đánh nữa! Đủ rồi. Còn đánh nữa nó sẽ chết đó.
Mấy đứa bạn vẫn nhìn Hổ Phách với đôi mắt căm thù, cơn giận của
họ vẫn chưa nguôi, họ vẫn còn chưa muốn dừng lại, điều Hổ Phách làm với Lưu Ly
thật khó để tha thứ, nhưng thấy cả người Hổ Phách đã nhuộm đỏ máu và nằm bất
động một chổ thì không ai nỡ nhẫn tâm đánh nữa. Hoa Thiên nhíu mày quay lại cố
xua đám bạn đi.
- Đủ rồi, tha cho nó đi, chúng ta đi thôi.
Gia Huy và đám bạn nhìn cơ thể bê bết máu của Hổ Phách nghiến
răng giận giữ, trước khi bỏ đi, họ vẫn không quên ném lại cho cậu một lời cảnh
cáo:
- Thằng khốn! Đừng để tụi tao nhìn thấy mày một lần nào nữa. Nếu
không tụi tao nhất định sẽ giết mày.
Không biết bao lâu trôi qua. Trời đêm lạnh ngắt và tĩnh lặng. Hổ
Phách vẫn nằm lặng yên một chổ, đôi mắt mờ nhạt thấp thoáng một mảnh trăng bạc
trên cao. Cô độc. Và trong tim cậu một hình ảnh bé nhỏ vẫn luôn ẩn hiện, như
con dao sắc cắm sâu vào ngực cậu. Đau nhói.
Không hiểu sao cậu thấy nhớ Lưu Ly kinh khủng, trái tim cậu
không ngừng gào tên cô bé, cậu cảm thấy dường như mình sắp phát điên lên rồi,
lí trí luôn nhắc cậu phải nhanh chóng quên Lưu Ly đi nhưng trái tim ngu ngốc
chưa một giây nghe lời cậu. Cả người cậu lạnh toát, máu trên khóe miệng lại
nhòe ra mỗi khi cậu cố gắng cử động, nhưng rốt cuộc thì cậu cũng nhận ra mình
không thể nhúc nhích được nữa. Dường như men rượu tan đi phần nào khiến cậu
nhận ra cơn đau nhức nhối trên cơ thể mình. Cậu thở dốc một cách khó khăn.
Trong cơn mê tỉnh nhập nhòe đó, một bóng dáng to lớn phủ lên
trước mặt cậu, che khuất đi ánh trăng bạc cô đơn trên bầu trời. Hổ Phách khẽ
chớp mắt nhìn cho rõ, dường như là một người con trai, một ai đó rất thân
thương, một ai đó mà cậu đã luôn tìm kiếm trong bao nhiêu năm nay, người đã
thay đổi số phận của cậu. Người anh trai duy nhất của cậu.
Dương Vỹ nhẹ nhàng cúi xuống đỡ cậu lên, khóe miệng Hổ Phách
nhòe máu, anh nhíu mày đưa tay gạt đi, cơ thể Hổ Phách bây giờ trông thật thảm
hại.
- Ai đã đánh em ra nông nỗi này?
Hổ Phách chưa tỉnh cơn say, cậu mấp máy môi, cố gọi lên cái tên
duy nhất trong đầu mình lúc này.
- Lưu Ly…anh xin lỗi…Lưu Ly…
- Đủ rồi! Dương Vỹ nhíu mày rồi ôm lấy cậu vào lòng.-Đừng nhớ nó
nữa, đừng yêu nó nữa. Hổ Phách! Em đã làm cho con bé tất cả mọi thứ. Quá đủ
rồi. Hãy quên nó đi!