- Chuyện gì thế? Thiên Dã hỏi, vẫn chăm chú lái xe để nhanh đến bệnh viện.
- Cảm ơn anh vì đã đến cứu em!
- Ngu ngốc, anh sẽ luôn làm như vậy. Sao lại phải cảm ơn?
Anh mỉm cười, nhưng Lưu Ly biết anh đang vui. Cô cảm ơn anh vì cô không muốn mình lại mắc sai lầm, không muốn mình cứ mãi vô tâm trước lòng tốt của người khác.
- Anh còn nhớ cuốn kinh Tân ước bọc bìa đen chứ? Cuốn sách đó hồi trước là em làm hư của anh.
- Hả?
- Hôm đó em đang ăn mì thì nghe anh và Dương Vỹ cãi nhau, em thấy tò mò muốn biết hai anh đang tranh luận cái gì nên nghiêng đầu ngó ra xem, ai ngờ làm đổ nước mì lên đó. Em sợ anh biết sẽ giận em nên em phải cố tìm cách sửa chửa sai lầm của mình. Hên là lúc đó chị Noong đang làm món thịt rừng nướng, em vội đem cuốn sách tới lò than hồng hong khô, nhưng bẩn cẩn thế nào cuốn sách lại bắt lửa, không biết giấy đó người ta làm bằng chất liệu gì mà cháy rất mãnh liệt, em ngơ ngác một chút là nó đã thành tro rồi, thế là em đành giấu nhẹm coi như nó đã mất tích.
Thiên Dã cười khổ nhìn cô bé qua chiếc kính chiếu hậu. Ba năm rồi giờ mới dám thú tội sao?
- Còn chiếc thánh giá bạch kim có đính viên hồng ngọc anh tặng cho em nữa. Nó đẹp lắm! Em rất thích. Dương Vỹ cũng nói với em nó rất có giá trị. Nhưng khi lên thành phố có một ông chủ tiệm cầm đồ rất thích nó. Lúc đó em mới một thân một mình đi xa nên tài khoản eo hẹp, em đã để ở chỗ ông ta để lấy một ít tiền trang trãi đỡ. Nhưng đến bây giờ mới nhớ là chưa có tiền chuộc về mà… đã hết hạn nên chắc hết lấy lại được rồi anh à.
Thiên Dã tím mặt. Chiếc thánh giá đó ngài Hồng y đã tặng anh. Báu vật mà anh trân trọng nhất trong số những thứ anh có. Vì nhận thấy Lưu Ly thích nó anh mới tặng cho cô, thế mà con bé ngu ngốc lại đem đi cầm đồ?
- Cái lần nhà thờ của anh loạn lên vì đám rắn là do em và Anh Thảo thử nghiệm cho gà ấp trứng rắn, nhưng không ngờ lũ đó sau khi chui từ trong trứng ra lại quậy phá tưng bừng như vậy. Thật may là anh chỉ bị trễ buổi lễ rửa tội cho mọi người có hai tuần...
Lại còn thế nữa?
Lưu Ly lại tiếp tục nói, rất nhiều, rất nhiều, đều là những tội lỗi mà cô cố giấu anh bấy lâu nay. Càng nói càng không có điểm dừng vì tội lỗi chồng chất.
- Lưu Ly, đây không phải là nhà thờ, nếu em muốn xưng tội với anh thì chờ vài ngày nữa đi. Thiên Dã nhíu mày, đã thấy Lưu Ly trở nên kì quặc.
- Thiên Dã, anh là người đẹp trai nhất trong thị trấn, em rất tự hào vì có một người anh như anh. Em biết anh trước giờ không muốn làm việc trong thế giới ngầm, anh chỉ vì em và Pappy mà tự ép mình làm việc mình không thích. Giờ đây Pappy đã mất rồi, anh hãy sống một cuộc sống như anh hằng mong muốn đi!
- Lưu Ly, em sao vậy? Thiên Dã hơi khó hiểu trước thái độ ngày càng lạ của cô.
Nhìn qua gương chiếu hậu, Lưu Ly mỉm cười. Rồi cô nhoài người lên phía trước, bàn tay bé nhỏ nhanh nhẹn đưa vào túi áo khoác của Thiên Dã rút ra khẩu súng bạc. Thiên Dã giật mình, anh vội đạp thắng dừng xe lại, nhưng chưa kịp phản ứng gì, Lưu Ly đã nhảy ra khỏi xe.
- Tạm biệt anh, Thiên Dã!
- Lưu Ly!!!!!!
Thiên Dã gào lên. Lưu Ly lao xuống bên vệ đường, hai bên là rẫy bắp xanh tít tắp. Thiên Dã định nhảy xuống giữ cô lại. Nhưng Lưu Ly đã lao vào rẫy bắp. Thiên Dã thấy những cây bắp lay động thành một đường dài xa dần. Anh nhìn theo thẫn thờ. Lưu Ly đã cướp súng của anh, cô bé sẽ đi tới tìm Dương Vỹ và Thành Phong. Cô bé biết mình có thể sẽ chết nên mới nói với anh những lời đó. Anh thấy tim mình đau thắt lại. Thiên Dã muốn xuống xe đuổi theo, nhưng Hoa Thiên đang bị thương nặng, nếu chậm một chút nữa cậu nhóc chắc chắn sẽ chết.
Thiên Dã nhíu mày, nhìn qua Hoa Thiên rồi nhìn về cánh đồng xanh thẳm trong vài giây, nhắm mắt đau đớn rồi khởi động máy lao đi tiếp.
Lưu Ly chạy thật nhanh ra khỏi rẫy bắp xanh mướt, những chiếc lá sắc cứa vào đôi tay trần của cô khiến cô hơi rát, nhưng Lưu Ly vẫn không để ý. Cô nắm chặt khẩu súng bạc lao về phía trước.
Trước đây cô vì sai lầm của bản thân nên đã hại chết Pappy, hại chết người yêu thương cô nhất. Bây giờ đến lượt ba ruột của cô, cô cũng lạnh nhạt hắt hủi ông, bỏ mặc ông gặp nguy hiểm. Lưu Ly cười thầm, thì ra cuộc đời cô chỉ làm sai lầm liên tiếp những sai lầm. Cô chỉ suốt đời biết ân hận.
Cô cảm thấy mình quá ích kỉ, cô đã từng nghĩ mặc kệ những gì đã diễn ra, mặc kệ những ai muốn trả thù chém giết. Nhưng bây giờ thì cô không muốn ai trong số họ phải chết, dù là Dương Vỹ, Hổ Phách hay gia đình cô, cô biết đối với cô, ai cũng quan trọng.
Có cách nào để kết thúc chuyện này mà không ai phải chết hay không?
Lưu Ly chạy như điên về phía phát ra tiếng súng. Trước mặt cô có một đám người đang ẩu đã. Cô dừng lại quan sát, họ là thuộc hạ của ba cô và Dương Vỹ. Bên Dương Vỹ số lượng có vẻ áp đảo, mấy tên thuộc hạ của ba cô đang bị khống chế. Chỉ đạo cuộc ẩu đả này là Thanh Tùng, thuộc hạ đắc lực của Dương Vỹ, vậy nơi đây chính là con đường đi vào địa điểm nóng của hai ông trùm.
Đám thuộc hạ của Thanh Tùng sau khi khống chế được mấy người ít ỏi bên kia thì lạnh lùng nhắm súng vào đầu kẻ bại trận.
- Kiếp sau nếu được làm người nhớ chọn nghề cho cẩn thận nhé!
Viên đạn từ khẩu súng bạc xé toạc gió bay ra trúng vào khẩu súng của Thanh Tùng, khẩu súng văng xuống đất, anh ta và đám thuộc hạ giật mình ngước lên. Lưu Ly bình thản đi lại gần, khẩu súng hướng về phía trước.
- Còn quý trọng mạng sống của mình… Bỏ súng xuống, biến khỏi đây!
Thanh Tùng cau mày.- Tại sao cô lại ở đây?
- Bỏ súng xuống rồi biến đi, hay là muốn ăn kẹo đồng? Lưu Ly gằn giọng.
Thanh Tùng nhìn cô cười nhạt, những khẩu súng khác nhắm vào cô bóp cò. Lưu Ly giật mình lao vội vào một gốc cây bên cạnh thở dài. Mới nói được hai câu đã giương súng bắn cô. Mấy tên này thật khó thương lượng.
- Thò đầu ra đây, con nhãi! Khi nãy mạnh mồm lắm mà?
Một gã đô con lên tiếng, tay cầm khẩu súng lăm lăm đi lại gần Lưu Ly. Lưu Ly không hé mắt ra vì sợ bị bắn trúng, nhưng dựa vào âm thanh cô có thể đoán được kẻ đang nói đứng ở vị trí nào. Cô không quay lại, chỉ giơ tay ra sau đưa khẩu súng về hướng đó.
Viên đạn xé gió gim vào vai tên đang đi đến gần, gã gục xuống. Những kẻ khác thấy vậy tái mặt, chúng vội nã súng tới tấp vào nơi Lưu Ly đang nấp. Những viên đạn xé gió từ khẩu súng bạc bay ra, những kẻ đang bắn lần lượt gục xuống với những viên đạn gim sâu vào vai. Thanh Tùng nhíu mày giơ khẩu súng ra nhắm vào hướng gốc cây, bàn tay chuyển động nhẹ chỉnh hướng đường đạn cho chính xác và siết cò.
Viên đạn xé gió bay đến gim vào thân cây sát cánh tay Lưu Ly, cô vội rụt tay mình về. Cánh tay trắng muốt bị xước một đường nhưng không nặng. Thanh Tùng mỉm cười hài lòng tiếp tục nhắm họng súng vào nơi Lưu Ly đứng nấp.
- Nếu cô đi khỏi đây, tôi sẽ không truy đuổi cô. Dù sao từ trước đến giờ cô cũng là người mà tôi vô cùng ái mộ nên tôi không muốn giết cô. Hãy biết quý trọng mạng sống của mình đi, cô chủ nhỏ!
Lưu Ly cười nhạt.- Tôi không có thời gian đấu súng với anh… Nếu không muốn chết, để tôi qua đó!
Hai bên tiếp tục ẩn nấp chờ thời cơ. Lưu Ly không liều lĩnh lao ra, vì biết Thanh Tùng cũng là một tay súng thiện xạ và hơn hẳn cô về kinh nghiệm chiến đấu. Ai xuất hiện trước kẻ đó sẽ bị hạ. Lưu Ly thấy thật đau đầu.
Tiếng súng ở khu rừng gần đó càng lúc càng rộ lên inh ỏi. Tiếp sau là một tiếng nổ khá lớn. Lưu Ly thấy trong lòng bất an. Nếu cứ tiếp tục nấn ná ở đây e rằng cô sẽ tới trễ. Nhưng phải làm sao? Nếu lao ra bây giờ cô sẽ thành bia cho Thanh Tùng bắn.
Lại một tiếng nổ lớn vang lên. Lúc này thì Lưu Ly không còn kiên nhẫn nữa. Thân hình bé nhỏ lập tức lao vụt ra. Thanh Tùng cười nhạt bóp cò.
Lưu Ly khựng người. Cô loạng choạng lùi ra sau dựa lưng vào gốc cây, bàn tay nhỏ nhắn đưa lên che kín vết thương trên bụng, đau nhói, máu rỉ ra ướt bộ váy trắng và nhỏ tong tong xuống mặt đất bên dưới. Khóe miệng cô cũng nhòe máu.
- Vậy là… hòa.
Trước mặt cô, Thanh Tùng mấp máy đôi môi rồi gục xuống, một viên đạn rất chuẩn cắm sâu vào vai anh ta đủ để loại anh ta khỏi cuộc chiến.
- Có nhất thiết… chọn cách này hay không?
Lưu Ly nhăn mặt vì đau, bàn tay run run nhuốm máu, viên đạn không làm tổn thương đến nội tạng của cô, nó chỉ gim vào phần mềm nhưng vẫn khiến cô đau nhói.
- Biết sao được? Nếu thất bại… anh Dương sẽ trừng phạt tôi, dù sao thì đây cũng là con đường mà tôi đã chọn. Thanh Tùng lắp bắp môi, bất lực nằm dài dưới đất đưa tay che vết thương.
Lưu Ly đi đến cúi xuống nhặt lấy một cây súng dưới đất rồi tiếp tục đi. Nhưng vết thương đau quá. Đi được vài bước cô lại phải dừng lại vì đau, máu đang nhỏ xuống tí tách theo từng bước chân loạng choạng của cô. Lưu Ly ngước nhìn lên phía trước thở dốc, tình hình này muốn đi đến nơi đó còn khó, huống hồ gì là ngăn cản mọi người lại.
Mồ hôi rịn ra trên trán, Lưu Ly nhắm chặt mắt cố kìm chế cơn đau. Nhưng không được, cơn đau càng lúc càng dâng lên, nó khiến cả người cô lạnh toát. Cô thở dốc, thấy hơi thở nhẹ cũng khiến vết thương bị đau. Cô gục xuống bên một gốc cây, bàn tay run run cố bịt chặt vết thương đã nhuộm đỏ máu. Nếu bây giờ cô đứng dậy chắc cơn đau sẽ khiến cô ngất xỉu. Nhưng cô phải tới được nơi đó. Cô thở dốc. Phải làm sao?
Rồi như sực nhớ ra điều gì, cô xọc tay vào túi và lấy ra vài bông hoa anh túc còn sót lại. Lưu Ly cười mỉa mai. Không ngờ có một lúc cô phải dùng đến thứ này…