Forget Me Not

Chương 7: Chương 7: Sự hiểu lầm đáng tiếc




Lúc Lưu Ly tỉnh lại đã chiều tối, chị Noong đang ở bên cạnh chăm sóc cô. Cô bước xuống giường rót một cốc nước lọc vừa uống vừa nghĩ ngợi. Đến tận bây giờ cô vẫn không hiểu tại sao lúc sáng Dương Vỹ lại nổi giận? Vì khi sáng cô chạy trốn không đi bệnh viện hay vì Hổ Phách đặt bẫy anh ấy?

- Cô chủ yêu quý. Sao Dương Vỹ lại đánh nhau với anh đẹp trai đó? Chị Noong hỏi cô bé bằng giọng suýt xoa. –Nhìn hai khuôn mặt đẹp trai bầm dập đó thật khiến người ta đau lòng mà!

Lưu Ly nhìn cô ta một lúc, suy nghĩ một chút rồi cũng thành thật kể lại toàn bộ câu chuyện và đưa ra thắc mắc của mình. Nghe xong câu chuyện. Chị Noong nhìn cô bé cười bí hiểm ra vẻ ta đây đã hiểu mọi chuyện.

- Lưu Ly, thật tiếc khi phải nói cho em biết điều này, xem ra tình địch của em đã xuất hiện rồi.

Lưu Ly bỏ chiếc cốc xuống bàn ôm ngực ho sặc sụa, khi dứt ho thì cô nhóc cười ngặt nghẻo như chưa từng được cười. Rồi cô nhóc tự nhận ra là mình ngu ngốc thật, bao nhiêu người không hỏi, lại đi hỏi bà bóng dở hơi này.

- Nếu chị nói chị thích Hổ Phách của em thì em còn tin. Dương Vỹ thích Hổ Phách sao? Chuyện này còn vô lí hơn cả việc cái đầu hói của ba em mọc lại tóc nữa.

Chị Noong nhìn cô bé ai oán, bĩu môi một lúc rồi đi đến ngồi phịch xuống ghế cười bí hiểm.

- Nếu em biết được điều này em sẽ không nói như vậy nữa đâu. Lúc chị băng bó vết thương cho Dương Vỹ, chị thấy anh ấy cứ nhìn chằm chằm mãi vào Hổ Phách, nhưng ánh mắt không phải là lạnh lùng căm ghét như nhìn kẻ thù, chị cảm thấy ánh mắt ấy tràn ngập yêu thương, cháy bỏng và buồn da diết. Nói thế nào được nhỉ, ánh mắt đó giống như ánh mắt tha thiết của Lương Sơn Bá khi gặp Chúc Anh Đài, nó cũng vừa vấn vương như Ngưu Lang và Chức Nữ gặp lại nhau sau một năm trời cách biệt, nó cũng tràn ngập đam mê và hạnh phúc như Romeo lần đầu nhìn thấy Juliet… Tóm lại là rất nồng nàn. Đã thế lúc Hổ Phách đi về phòng anh ấy còn dặn chị mang thuốc qua cho cậu ấy nữa. Thử hỏi có ai lại đi quan tâm đến kẻ thù như vậy hay không? Vì vậy chị có thể khẳng định Dương Vỹ rất yêu Hổ Phách, nếu anh ấy có đánh cậu nhóc đó cũng vì quá đau lòng khi thấy cậu ấy thân thiết bên em thôi.

Lưu Ly sốc quá đứng im bất động, nhưng sau đó suy nghĩ một chút vẫn thấy nghi ngờ những gì bà bóng này kể.

Bây giờ là 18h00, ở ngoài thị trấn đang bắt đầu tổ chức hội chợ, đây là đêm lễ hội đầu tiên giới thiệu các mặt hàng nông sản năm nay, chắc chắn sẽ rất náo nhiệt. Lưu Ly định rủ Hổ Phách và Hoa Thiên đi chơi, nhưng vừa đến cầu thang thì cô gặp Dương Vỹ, dường như anh ấy đang đợi cô. Thấy Lưu Ly anh liền đứng dậy tiến lại gần. Lưu Ly nhìn anh hơi nhíu mày, không biết có phải cô suy nghĩ nhiều quá hay không mà cô thấy anh ấy có vẻ hơi buồn.

- Em muốn tìm Hổ Phách hả? Dương Vỹ nhìn cô, ánh mắt đầy phức tạp khiến cô thấy bất an.

- Ờ…em muốn rủ anh ấy đi ra thị trấn. Anh đi chơi cùng tụi em chứ?

- Lưu Ly! Em thích Hổ Phách sao? Dương Vỹ đi lại gần Lưu Ly, ánh mắt lạnh như băng khiến cô bé khó chịu.

Lưu Ly không trả lời, biểu hiện kì lạ của Dương Vỹ khiến cô phải suy nghĩ về những lời bà chị kia nói với mình. Lưu Ly ngước lên nhìn Dương Vỹ dò hỏi:

- Dương Vỹ! Anh ghét Hổ Phách lắm sao?

- Không! Anh không hề ghét cậu nhóc đó. Dương Vỹ trả lời, không một chút do dự, không một chút giả dối.

Trái tim Lưu Ly đập mạnh một nhịp trong ngực. Xong rồi! Vậy là bà bóng kia không nói dối. Chưa bao giờ cô dám nghĩ đến một ngày hai anh em cô lại tranh giành nhau một người con trai như thế này, Dương Vỹ không ghét Hổ Phách, vậy là…

- Lưu Ly! Tránh xa Hổ Phách ra. Dương Vỹ lên tiếng.- Em không được yêu Hổ Phách.

- Không! Em thích Hổ Phách, sau này em và Hổ Phách sẽ kết hôn.

Tốt nhất là đánh đòn phủ đầu để Dương Vỹ hết hi vọng. Nhưng Lưu Ly đã lầm, ngay sau khi cô thốt ra những lời này, Dương Vỹ liền dồn cô vào một góc, hai tay anh giữ chặt lấy hai cánh tay bé nhỏ yếu ớt của cô. Cúi xuống nhìn cô bé, ánh mắt anh lạnh lẽo như băng, ánh mắt trước giờ chỉ giành cho kẻ thù:

- Nghe cho rõ đây Lưu Ly: Em và nó không thể đến với nhau đâu. Anh chỉ muốn tốt cho em thôi. Anh cảnh cáo em. Em không được phép lại gần Hổ Phách., nếu không nghe lời anh sau này em sẽ phải hối hận đó.

- Tại sao? Lưu Ly nhìn anh run rẩy, Dương Vỹ đang tức giận, cô cảm giác hai cánh tay của mình bị siết chặt đau nhói.

- Đừng để anh phải nhắc lại. Dương Vỹ vẫn nhìn cô bé, ánh mắt sắc lẻm lạnh lẽo.-Tránh xa Hổ Phách ra!

Dương Vỹ không đùa, anh ấy thật sự đang cảnh cáo cô. Nhưng tại sao lại giận dữ với cô như vậy? Anh ấy trước giờ rất yêu thương chiều chuộng cô kia mà. Cô bé mở to đôi mắt trong veo nhìn anh nghĩ ngợi rồi ngoan ngoãn gật đầu.

Nét mặt Dương Vỹ bắt đầu giản ra, anh thấy hài lòng vì Lưu Ly bỗng nhiên trở nên ngoan ngoãn. Nhưng chỉ vài giây sau cô nhóc lại khiến anh tức ói máu.

- Em hiểu rồi, Dương Vỹ! Em sẽ không từ bỏ Hổ Phách đâu, nhưng chúng ta là anh em mà, em hứa sẽ cùng anh cạnh tranh với nhau một cách công bằng. Chậc! Lẽ ra em nên nghĩ tới sớm hơn mới phải, chả trách từ trước đến giờ anh không thèm để ý đến cô gái nào, hóa ra là anh giống chị Noong.

- Lưu Ly!!!

Dương Vỹ rít qua kẽ răng, hít vào thật sâu cố gắng kiềm chế mình không vặn cổ con nhóc láo toét trước mặt. Đúng lúc này thì Hổ Phách và Hoa Thiên đi ra, thấy Lưu Ly đang bị Dương Vỹ khống chế ở góc cầu thang, Hổ Phách cau mày bước lại. Lưu Ly lập tức nhảy tót lại gần hai người bạn cười toe toét, không bận tâm là khi nãy suýt nữa thì bị bẻ cổ vì tội ngu ngốc.

- Hổ Phách, Hoa Thiên! Chúng ta tới thị trấn đi, lễ hội sắp bắt đầu rồi.

Hổ Phách không nói gì, vẫn nhìn Dương Vỹ bằng sự thiếu thiện cảm, anh chàng kia chỉ lặng yên, suy nghĩ điều gì đó trong vài giây rồi bỏ đi.

Đêm hội chợ.

Lưu Ly hoan hỉ nhảy xuống xe chạy nhảy loanh quanh mấy gian hàng bán đồ ăn vặt. Đây là đêm lễ hội đầu tiên trong thị trấn. Không chỉ có gia đình Lưu Ly mà cả những chủ nông trại xung quanh cũng tham gia, có một buổi tiệc tổ chức ở trung tâm hội chợ và ông Hạ được mời lên bục phát biểu.

- Con gái cưng. Trước khi đi ông quay sang Lưu Ly khẩn thiết năn nỉ.- Ngoan ngoãn ở đây chơi với các bạn của con, đừng gây chuyện gì nhé. Ở đây hôm nay có rất nhiều đối thủ và kẻ thù của ba, ba không muốn con vướng vào rắc rối hay để bọn chúng có cớ gây chuyện với chúng ta.

- Con biết rồi, con biết rồi. Lưu Ly vừa cằn nhằn vừa ra sức đẩy ông Hạ về phía trước.- Người ta đang gọi pappy lên phát biểu kìa, nhanh lên đi.

- Từ từ ba đi, đừng đẩy ba. Dường như không yên tâm nên trước khi lên sân khấu ông Hạ còn quay sang Dương Vỹ căn dặn.- Dương Vỹ, trông chừng con bé nhé.

Lưu Ly liếc qua, thấy Dương Vỹ nhìn ông gật đầu, trong lòng cô hơi khó chịu, không biết đến bao giờ hai kẻ khó ưa này mới thôi quản thúc cô, cô có còn là đứa trẻ lên ba nữa đâu. Còn đang lườm Dương Vỹ giận dỗi thì có một giọng nói cất lên phía sau.

- Lưu Ly! Cô bé quay lại, thấy một tên con trai ăn mặc chải chuốt, miệng cười khả ố bước đến.- Lâu rồi không gặp.

Lưu Ly lạnh lùng nhìn nó, gã này là Châu Phú Qúy, hơn cô năm tuổi, từ nhỏ cô đã không ưa tên này, nhà nó cũng có một nông trại trồng càfê sát với nông trại nhà cô, nhưng hai năm trước bố nó đã bán cho một đại gia trên thành phố để ông ta xây dựng sân gôn, gã đại gia đó cũng nhiều lần lên tiếng hỏi mua hai nông trại bên cạnh, trong đó có nông trại nhà cô nhưng không thành công. Vì hai nông trại án ngữ con đường đi vào mảnh đất sau nên dự án xây dựng sân gôn của gã đó vẫn đang gác lại. Và trong danh sách kẻ thù mà ông mới nhắc cô khi nãy có tên những kẻ này. Châu Phú Qúy nhìn cô từ đầu đến chân, ánh mắt bẩn thỉu chứa dừng lại nơi bờ ngực cô bé.

- Mặc dù thân hình vẫn chưa phát triển đầy đủ, nhưng công nhận là em càng lớn càng xinh đẹp.

- Còn anh càng lớn càng tởm lợm. Lưu Ly cười nhạt, liếc ngang nó bằng ánh mắt khinh bỉ.

- Lạnh lùng thế, nhưng không sao, khi nào lấy em làm vợ anh sẽ dạy dỗ lại em sau.

Dương Vỹ cau mày. Anh rất muốn đập cho tên này một trận, sau đó cuốn nó vào chiếu ném xuống sông cho cá ăn. Nhưng dù sao tên này cũng là khách mời danh dự của lễ hội, đánh nó ở đây bố nó và đám kẻ thù phía sau sẽ có cơ hội gây chuyện với gia đình cậu. Thôi thì cố nhịn một chút vậy. Lưu Ly làm được không lẽ anh không làm được.

Lúc này lại có vài người đến chào hỏi Dương Vỹ, đó là chủ của những nông trại nhỏ gần đây, Dương Vỹ là người thay ông Hạ giao lưu giữ mối quan hệ tốt đẹp với họ nên chỉ một lát là Lưu Ly được thả tự do đi chơi với Hổ Phách và Hoa Thiên.

- Anh sao vậy Hoa Thiên? Cảm thấy không khỏe à?

Khi ba người ngồi vào một gian hàng bán rượu nho, Lưu Ly và Hổ Phách mới quay sang hỏi han anh bạn bên cạnh. Hoa Thiên thở dài. Ở nhà Lưu Ly đã ba ngày rồi mà vẫn chưa tìm thấy cô gái xinh đẹp hôm nào nên khiến anh thất vọng.

- Cậu vẫn chưa tìm ra cô gái đó sao? Hổ Phách đặt một ly rượu nho trước mặt bạn thân hỏi thăm.

Hoa Thiên vẫn ủ rũ lắc đầu. Nơi hai người gặp cô gái đó là trước cửa nông trại nhà họ Lưu, nhưng đã lật tung khắp nơi mà vẫn không thấy cô ấy đâu. Duyên gặp gỡ của hai người chỉ có một lần thôi sao?

- Đừng buồn nữa. Hổ Phách vỗ vai bạn an ủi.-Nếu thật sự cô ấy là duyện phận của cậu thì sẽ sớm gặp lại thôi, còn nếu không phải. Thôi…quên đi.

Cách an ủi thật khiến người ta muốn giết người. Hoa Thiên nổi khùng gạt tay Hổ Phách ra, sau đó gục xuống bàn khóc lóc.

- Cậu không phải là tớ thì làm sao mà biết được, tớ yêu cô ấy lắm, mặc dù mới gặp một lần nhưng tớ không thể sống thiếu cô ấy được.

Hổ Phách cố nhịn cười vỗ vai an ủi thằng bạn đang rấm rức khóc. Lưu Ly thì rón rén đưa tay với ly rượu của Hổ Phách. Nhưng trước khi cô nhóc đụng được vào nó, Hổ Phách đã nhấc lên uống mất.

- Lưu Ly, em là con nít, đừng bắt chước người ta uống rượu. Đặt chiếc ly rỗng xuống bàn, Hổ Phách lên tiếng nhắc nhở.

Cô nhóc kia thì lồng lộn lên, đưa tay nhéo má cậu cố kéo ra, nước mắt rơm rớm ăn vạ. Gian hàng bổng trở nên huyên náo, người ngoài nhìn vào cứ tưởng rằng hai tên to xác đang bắt nạt một cô bé yếu ớt.

- Hổ Phách, em không uống được sao anh lại uống được, em không biết, mau mua ly rượu nho khác cho em.

- Đau anh Lưu Ly. Hổ Phách cố gỡ tay cô bé ra giải thích.- Anh năm nay 18 tuổi, theo pháp luật được coi là trưởng thành rồi. Vì vậy anh được phép uống rượu, em mới có 16 tuổi thôi, em còn là con nít, đừng có ý kiến.

- Em khát, em khát, em khát nước lắm. Nếu bây giờ không có nước em chết mất. Lưu Ly vẫn khua chân múa tay không thôi bài ca ăn vạ, cố với lấy nửa ly rượu nho bên cạnh.

- Vậy để anh đi mua sữa bắp cho em. Hổ Phách uống cạn ly rượu nho còn lại rồi đứng lên đi ra ngoài. Lưu Ly nhìn sang bên cạnh, hỏi bằng giọng giận dỗi.

- Anh đi cùng Hổ Phách luôn chứ, Hoa Thiên?

- Không! Anh ở lại trông chừng em. Hoa Thiên mỉm cười.

Lưu Ly hết lườm nguýt hai người lại nằm gục xuống bàn ngồi ngắm ly rượu màu hồng trên quầy với vẻ thèm thuồng. Gian hàng sữa bắp hơi xa gian hàng rượu nho, cộng thêm hội chợ đông người chen chúc nên Hổ Phách đi khá lâu. Hoa Thiên và Lưu Ly ở quầy rượu vừa tán gẫu vừa thả tầm mắt xa xa ngắm nhìn những dây đèn màu lấp lánh.

- Linh Lan, cô đi du học về rồi sao?

Nghe cái tên này Lưu Ly bất giác quay lại. Hoa Thiên cũng theo quán tính nhìn sang. Và cả hai người cũng sững sờ.

Một cô gái xinh đẹp bước vào, đi theo cô là một đoàn vệ sĩ khoảng 6 người có vẻ rất chuyện nghiệp. Lưu Ly chưa từng gặp người này, nhưng nhìn đám vệ sĩ bên cạnh cô có thể đoán cô gái đó là ai. Được bảo vệ cẩn thận như vậy, lại có khí chất hơn người, cô ta có lẽ là con gái của Thành Phong, người yêu cũ của mẹ cô, kẻ thù không đội trời chung với ba cô, nhưng vì một vài lí do nên bây giờ tạm thời hai người đang là đối tác làm ăn.

- Cô ấy….cô ấy đây rồi.

Hoa Thiên lắp bắp, khuôn mặt rạng rỡ như đứa trẻ mới được cho quà. Lưu Ly nghiêng đầu nhìn cậu một lúc, rồi nhìn lại cô gái kia mỉm cười hiểu ra vấn đề. Hèn gì tìm mãi không thấy, hóa ra là cô chủ ở nông trại sát nhà cô.

- Hoa Thiên! Mau qua đó làm quen với người ta đi.

Lưu Ly đẩy Hoa Thiên ra khỏi chổ ngồi, anh chàng này hấp tấp đứng dậy, đi về phía cô gái vài bước rồi lại vội vàng quay lại lúng túng.

- Xấu hổ gì chứ? Không phải suốt ba ngày nay anh lăn lộn khắp nơi tìm cô ấy sao? Lưu Ly vừa nói vừa đẩy anh chàng nhút nhát này đi.

- Thôi…hay để khi khác đi…bây giờ…bây giờ anh thấy không tự tin. Hoa Thiên ấp úng gãi gãi đầu. Lưu Ly thì thở dài. Không hiểu Hoa Thiên là học sinh cấp ba hay học sinh lớp một?

Trong tình cảnh này thì cô đành ra tay thôi. Se duyên kết tóc cho người khác là việc tốt nên làm mà. Lưu Ly che miệng cười gian chỉ mấy ly rượu màu đỏ hồng trên quầy.

- Hoa Thiên, anh mua rượu nho cho em uống em sẽ giúp anh.

Hoa Thiên nhìn cô bé hơi do dự. Lưu Ly chưa đến tuổi uống rượu, cô bé mà say thì Hổ Phách sẽ giết cậu ngay. Nhưng nhìn lại cô gái xinh đẹp như nữ thần kia thì mọi sợ hãi đều tan biến cả. Chỉ cần làm quen được với cô gái đó thì bị Hổ Phách đánh hay bị ông Hạ cạo hói đầu cũng được.

- Được! Anh mời em uống rượu.

Rượu nho mà cậu uống khi nãy cũng khá nhẹ, nói là rượu nhưng 50% là mật nho rồi nên chắc không đến nỗi say đâu.

Thế là Lưu Ly hoan hỉ đưa ly rượu lên miệng, mùi nho thơm nồng quyện vào vị cay cay, ngọt ngọt khiến cô mê mẫn, uống đến ly thứ hai thì làn da trắng mịn của cô nhóc hơi ửng hồng. Hoa Thiên vội giật lấy ly rượu không để cô uống tiếp nữa. Nhưng Lưu Ly thì chưa chịu dừng lại, đưa tay giật lại ly rượu đang uống dở, hai người tranh giành nhau một lúc thì cô gái xinh đẹp kia đứng dậy bước ra khỏi quán. Hoa Thiên thấy vậy vội vã thanh toán rồi kéo theo cô nhóc đã ngà ngà say đuổi theo.

- Lưu Ly, bây giờ chúng ta làm sao?

Núp sau một gian hàng bắp nướng, Hoa Thiên vẫn nhìn theo cô gái sốt sắng. Lưu Ly cũng lấp ló nhìn ra. Rồi hai người ngồi xổm xuống, dựa lưng vào một bức tường bắt đầu lên kế hoạch.

- Linh Lan là một cô gái đặc biệt. Nếu chỉ tới chào hỏi bình thường chưa chắc cô ấy chịu để anh trong trí nhớ đến ngày mai. Em nghĩ chúng ta cần lên kế hoạch giúp anh để lại ấn tượng với cô ấy ngay lần đầu.

- Nghe hay đó, nhưng chúng ta phải làm sao?

Lưu Ly cười, khuôn mặt phúng phính ửng hồng vì say, nhờ có chút men kích thích nên cô rất hào hứng vạch ra kế hoạch.

- Con gái thường rất thích những chàng trai mạnh mẽ. Em sẽ giúp anh tạo một tình huống kịch tính để anh làm anh hùng cứu mĩ nhân.

Lưu Ly nói xong thì cười nhạt, đưa tay móc điện thoại ra gọi.

- Thanh Tùng! Gọi thêm 5 người nữa đến gặp em, em có chuyện cần nhờ…

Tắt điện thoại, cô bé ngước lên cười gian xảo. Hoa Thiên cảm thấy hơi nghi ngờ vào khả năng giúp đỡ này, nhưng bây giờ ngoài cô nhóc ra không biết nhờ ai nữa, lỡ đâm lao đành theo lao vậy.

Năm phút sau đám người Lưu Ly gọi đã có mặt. Cô gái xinh đẹp kia thì vẫn đứng bên một gian hàng đồ mây ngắm nghía mấy chiếc giỏ tuyệt đẹp được làm gia công. Lưu Ly phổ biến kế hoạch, rồi giao nhiệm vụ cho từng người, còn cô và Hoa Thiên sẽ đứng bên ngoài quan sát, đến lúc cần thiết cậu sẽ nhảy ra đóng vai anh hùng. Mấy người vệ sĩ nhà họ Lưu lúc mới nhận điện thoại rất háo hức, lâu lâu mới có dịp khiến con gái cưng của ông chủ vui lòng. Nhưng sau khi nhìn lại đối tượng, cả bọn mồ hôi đầm đìa ra sức van xin Lưu Ly dừng lại.

- Cô chủ ơi, đó là con gái cưng của Thành Phong, chúng ta không thể đắc tội được.

- Ông chủ và Dương Vỹ mà biết sẽ giết tụi tôi mất.

- Lỡ có sơ suất gì sẽ gây ra xung đột giữa hai nhà đó.

- Chúng ta không thể gây chuyện với người của Thành Phong được. Thanh Tùng quả quyết.-Cô chủ! Chúng tôi không thể giúp cô được. Có chết cũng không giúp được.

Lưu Ly ngồi lắng nghe với vẻ lơ đãng, đến khi người mình được gọi đến kết luận là anh ta sẽ không làm thì cô bực mình, đứng dậy nhìn họ cười nhạt.

- Anh-Hôm qua cá độ bóng đá thua nặng, lén nói dối thủ quỹ là mẹ bệnh để xin ứng trước lương. Anh-thủ phạm làm vỡ chiếc lục bình men xanh mới mua của ba tôi. Anh-ăn vụng đồ ăn sáng của chị Noong làm cho Dương Vỹ. Anh-làm hư chiếc mô tô của Hổ Phách…

Mấy người đàn ông há miệng nhìn cô thảng thốt, cô nhóc nói tới đâu là mồ hôi hột của họ đổ ào ào tới đó. Lưu Ly kể tội người ta xong thì kết luận một câu xanh rờn:

- Mấy người thấy chưa muốn chết thì tốt nhất nên nghe lời tôi.

Mấy người kia giờ im như thóc, mặt tái xanh tái mét. Không ngờ cô chủ nhỏ suốt ngày nghịch ngợm quậy phá lại biết được hết tội lỗi của họ. Họ nhất loạt nhìn Lưu Ly, cô bé đang cười, rất hiền, rất xinh. Nhưng có ai biết chăng ẩn sau cái lốt thiên thần thánh thiện đó là một tâm hồn ác quỷ và tính cách vô cùng khủng bố. Thế là dù không muốn họ cũng phải cắn răng làm theo kế hoạch của cô nhóc. Dù biết rằng hậu quả khó lường.

Để trấn an tinh thần cho đám tay chân, trùm Lưu Ly vỗ vai Thanh Tùng giải thích lại một lần nữa.

- Các anh đừng lo, chúng ta không làm gì quá đáng cả, chỉ cần các anh gây sự và hù dọa Linh Lan để Hoa Thiên xuất hiện làm người hùng là được.

Mấy anh chàng tội nghiệp gật gật đầu rồi lầm lũi đi ra, trong lòng không ngừng gào thét hối hận vì đã lỡ dại chạy tới đây. Hoa Thiên cũng háo hức hi vọng có thể để lại một chút ấn tượng với người đẹp.

Ở bên kia, Linh Lan đang ngắm nghía một chiếc giỏ mây nhỏ có cắm đầy những cành hoa lan trắng muốt trang nhã. Đám vệ sĩ nhà họ Lưu xuất hiện, ai cũng mặc áo khoác đen, đội mũ lưỡi trai sụp xuống mặt.

- Cô gái xinh đẹp, đi theo chúng tôi, chúng tôi có chuyện muốn nói với cô. Thanh Tùng đi lên trước ra lệnh với vẻ côn đồ.

Đám vệ sĩ của Linh Lan thấy một nhóm người lạ mặt xuất hiện liền tỏ ra cảnh giác. Linh Lan thì ngước lên với vẻ lơ đãng, hai giây sau lại cúi xuống tiếp tục chọn những chiếc giỏ hoa trước mặt.

- Cô gái kia, nếu không biết điều thì đừng trách tụi tôi dùng bạo lực nhé.

Nói cho cho giống kịch bản, chứ thực ra họ đã muốn dùng bạo lực ngay từ đầu rồi, khi sáu người vệ sĩ nhà họ Lưu xông vào, đám vệ sĩ kia cũng lập tức động thủ. Thế là một cuộc hỗn chiến diễn ra. Một góc hội chợ trở nên huyên náo. Lưu Ly ở bên tường đứng lấp ló phấn khích coi cảnh hay.

Những người vệ sĩ đi theo bảo vệ Linh Lan quả thật không tầm thường, chỉ hai phút sau đám tay chân của Lưu Ly đã nằm đo đất. Cô nhóc thấy thế tức tốc lao ra.

- Đám ăn hại, mọi hôm mấy người ham đi đánh nhau lắm mà, sao bây giờ ai cũng như cọng bún thiu thế? Rồi ngước lên nhìn kẻ duy nhất còn đứng vững.-Thanh Tùng! Mau rút súng ra xử đẹp họ đi, xạ thủ nằm trong top ten 5 người giỏi nhất thị trấn mà yếu ớt vậy sao?

Mấy tên thuộc hạ nhìn cô muốn khóc. Thanh Tùng không còn cách nào khác là rút ra một khẩu súng không có đạn nhắm vào kẻ thù. Đám người kia bị dọa lập tức phải lùi lại.

Linh Lan vừa chọn được một giỏ iris ngước lên nhìn Lưu Ly cười nhạt. Hóa ra đám côn đồ là thuộc hạ của con nhóc miệng còn hôi sữa này. Cô nhóc kia thì không biết mình đang bị quan sát nên quay sang đưa tay ngoắc ngoắc Hoa Thiên ra hiệu. Thời cơ đã đến. Ở sau bức tường, anh chàng si tình ngốc nghếch lập tức lao ra.

Nhưng ngay khi Hoa Thiên nhảy ra thì Thanh Tùng bị ai đó đá ngã lăn ra đất. Linh Lan cười nhạt, chầm chậm tiến lại gần Lưu Ly, ánh mắt sắc lạnh. Cô bé kia thì sốc quá nên đứng yên bất động.

- Con nhóc! Thích đánh nhau lắm à? Vậy chị sẽ vui vẻ giúp em.

Linh Lan bẻ tay rắc rắc đi lại gần. Lưu Ly thì đã ý thức được nguy hiểm lùi ra sau. Hoa Thiên cũng hết cơ hội được làm người hùng, và bây giờ phải đóng vai khác-đồng phạm kẻ phản diện. Cậu nhóc khóc không ra nước mắt.

- Cô chủ, chạy đi!!!

Thanh Tùng vừa dứt lời, Linh Lan đã lao đến tấn công Lưu Ly. Cũng may Hoa Thiên ở ngay bên cạnh nên vội chụp lấy tay cô ta rồi đẩy Lưu Ly ra sau. Nhưng Linh Lan không do dự, đưa tay kia nắm cổ áo Hoa Thiên gạt chân quật cậu xuống đất.

Lưu Ly nhìn theo suýt xoa, một đòn Judo cực kì đẹp. Hai người đấu võ mà cô cứ nghĩ họ đang khiêu vũ. Trong tình huống hết sức nguy hiểm nhưng Lưu Ly vẫn không thôi tán dương kẻ thù và nhìn cô gái đó bằng đôi mắt đầy ngưỡng mộ, cho đến lúc:

- Còn muốn trăn trôi gì nữa không? Linh Lan đã đến trước mặt Lưu Ly, giơ nắm đấm lên cao giáng xuống,

Cô nhóc lúc này mới giật mình la hét hoảng loạn, mắt nhắm chặt.

Nhưng trước khi Lưu Ly bị ăn đòn thì có một cánh tay nắm gáy áo cô bé kéo ra sau. Lưu Ly mở mắt ra ngước lên, là Hổ Phách đã cứu cô. Ngước lên phía trước, Dương Vỹ cũng đang giữ chặt tay Linh Lan. Lưu Ly thở phào nhẹ nhỏm, suýt nữa thì ăn đòn vì nghịch dại.

- Không sao chứ, Lưu Ly?

Lưu Ly lắc đầu, nhìn lại Hoa Thiên đang nằm dưới đất, không đến nỗi đau lắm, nhưng anh chàng ngồi dậy không nổi. Mối tình đầu chưa thành đã tan tành. Bây giờ thì anh thấy hối hận muốn chết đi khi ngu ngốc nghe theo kế hoạch của Lưu Ly.

- Hoa Thiên, lần đầu tiên bị nock out bởi một cô gái cảm giác thế nào? Hổ Phách vui vẻ xoáy vào nỗi đau của người bạn thân.

Hoa Thiên vẫn nằm bất động như một cái xác, đám thuộc hạ của Lưu Ly đang nằm dưới đất cũng lóp ngóp bò dậy lấm lét nhìn Dương Vỹ.

- Xảy ra chuyện gì vậy? Dương Vỹ nhìn cô gái mình đang khống chế, bàn tay anh nắm chặt cổ tay Linh Lan không có biểu hiện là sẽ buông ra.- Sao cô lại đánh Lưu Ly?

Linh Lan nhìn Lưu Ly ngạc nhiên, rồi hé một nụ cười nửa miệng tuyệt đẹp.- Thì ra con nhóc đó là Lưu Ly sao? Nó đã cho người tới tìm tôi gây sự.

- Con bé gây sự với cô?

Dương Vỹ nhìn sang Lưu Ly, con nhóc phá phách đang đánh bài chuồn. Anh thả tay Linh Lan ra, đi đến chụp gáy áo cô bé nhấc lên cười nhạt.

- Lưu Ly! Em có biết mình mới gây ra chuyện gì không? Dương Vỹ cười, nhưng Lưu Ly thấy lạnh sống lưng.- Nói cho anh biết lí do, không thì đừng trách anh tàn nhẫn.

Cô nhóc bây giờ giống như con thỏ ngọc bị người ta xách lủng lẳng trên tay, đôi mắt trong veo nhìn anh run lẩy bẩy, tim đập loạn thình thịch. Hết nhìn Hổ Phách lại nhìn Hoa Thiên cầu cứu, nhưng chẳng ai thèm ngó ngàng gì đến cô. Những người này thật không có nghĩa khí, cô chỉ muốn làm người tốt giúp đỡ bạn bè, ai ngờ lại phải tự mình gánh họa. Không muốn bị ăn đòn, cô nhóc đành sử dụng chiêu bài ăn vạ quen thuộc: khóc toáng lên, rồi kể lể, rồi giả vờ ăn năn, sau đó nịnh nọt xin tha mạng.

- Nói tóm lại là em vì muốn giúp anh Thiên làm quen với chị Linh Lan, em chỉ muốn làm việc tốt se duyên tác hợp cho hai người họ thôi. Em đâu có làm gì sai đâu chứ.

Sau một lúc kể hươu kể vượn, khóc lóc ỉ ôi, cô nhóc cũng kết luận mình là một người tốt vô…số tội.

Hai lỗ tai Dương Vỹ lùng bùng cả lên vì tiếng khóc của cô nhóc. Anh thở dài, đưa tay nhéo hai má Lưu Ly kéo dài ra, mặc kệ cho cô đau đến chảy nước mắt rồi mới kéo cô đến trước mặt Linh Lan, ấn đầu xuống:

- Linh Lan, là do tôi dạy dỗ con bé không tốt nên khiến nó làm phiền đến cô thế này. Lưu Ly còn chưa trưởng thành, tính tình lại hiếu động phá phách nên nhiều khi làm ra những hành động hơi quá đáng, cô là người lớn hiểu chuyện, vì vậy mong cô rộng lượng bỏ qua cho.

Lưu Ly không dám phản kháng, hai mắt rơm rớm nước vì đau, tay xoa xoa má phụng phịu. Linh Lan vẫn lặng im quan sát Lưu Ly.

- Lưu Ly, xin lỗi chị ấy đi! Dương Vỹ ra lệnh rồi đẩy cô bé tới trước mặt Linh Lan.

Lưu Ly ngước lên, mím môi nhìn cô ấy một chút rồi ngoan ngoãn cúi đầu.

- Xin lỗi chị, Linh Lan!

Linh Lan cười, thì ra chỉ là một con nhóc hiếu động. Gia đình cô và nhà Lưu Ly đang cần giữ hòa khí để liên kết chống lại những kẻ muốn tới đây mua đất nông trại, cô cũng không muốn chuyện nhỏ này ảnh hưởng đến đại cuộc nên cũng thôi không truy cứu nữa.

- Lưu Ly!!!

Một bóng trắng nhỏ ở đâu lao đến ôm chầm lấy cổ Lưu Ly, cô bé gật mình quay lại, thì ra là Anh Thảo, nhỏ bạn xấu xa đã bán đứng cô cho Dương Vỹ.

- Cậu về lâu chưa Lưu Ly? Sao không gọi điện cho tớ. Anh Thảo nhìn cô bé mỉm cười.

- Đừng có làm bộ nữa, tớ bị tóm cổ về ngay cái ngày mà cậu về nhà, chính cậu bán đứng tớ cho Dương Vỹ mà còn giả vờ vô tội à?

- Tớ không bán đứng cậu, tớ đâu có nhận được đồng nào từ Dương Vỹ đâu, tớ giúp anh ấy miễn phí.

Lưu Ly lao đến đánh Anh Thảo, cô bé kia thì biết trước được phản ứng tiếp theo của Lưu Ly nên lập tức núp sau lưng Linh Lan mỉm cười. Bất chợt một giọng nói khan khan cất lên.

- Hai cô gái xinh đẹp nhất thị trấn đều có mặt ở đây sao? Hôm nay mới được gặp. Thật hân hạnh quá.

Mọi ánh mắt đổ dồn về kẻ vừa lên tiếng. Một gã đàn ông khoảng tầm 30, khuôn mặt xương xẩu, gò má nhô khiến hai mắt như hõm vào trong, trên mặt lại trang trí thêm cặp kiếng tròn có gắn dây bạc vòng qua cổ. Anh ta mặc bộ đồ vest hàng hiệu màu xanh đen bó sát khiến vóc dáng gầy lại càng thêm gầy, nhìn sơ qua thì có vẻ trí thức nhưng bộ dạng có phần đểu giả không giống người lương thiện.

- Chào hai người đẹp! Tôi là Thành Đạt, rất vui được làm quen với hai em. Anh ta đi đến trước mặt Linh Lan và Lưu Ly cười tình.

Ngay từ khi nghe đến cái tên này mọi người đã tỏ ra khó chịu. Đây chính là kẻ đang muốn thu gom tất cả đất đai trong vùng để xây dựng sân gôn. Nhưng ở thị trấn này đất đai nông trại là nơi duy nhất đem lại cho họ công ăn việc làm, những kẻ ở trên thành phố lại bất ngờ xuất hiện, ngang nhiên đạp đổ bát cơm của họ làm sao họ để yên. Mục đích của gã nhà giàu Thành Đạt này ngoài việc thu mua nông trại làm sân gôn, hắn còn nhăm nhe đến khu rừng già quý giá thuộc sở hữu của nhà họ Lưu. Để thuận tiện cho việc mua đất và đuổi người dân đi nơi khác, hắn sử dụng tất cả mọi thủ đoạn từ dụ dỗ đến đe dọa hành hung. Đây là lí do mà hai người chủ hai nông trại lớn nhất là ông Hạ và Thành Phong đã liên kết lại.

Mọi người nhìn kẻ trước mặt, ánh mắt lạnh như băng phát ra đầy sát khí, rồi không ai nói ai quay lưng bỏ đi, mặc cho kẻ đó đứng chết trân sượng sùng.

Bữa tiệc của đêm hội đầu tiên bắt đầu.

Linh Lan đưa ly rượu màu hồng lên môi mơ màng, lễ hội ở thị trấn năm nào cũng náo nhiệt như vậy. Lưu Ly cũng lẫn trốn Hổ Phách lại ngồi gần cô uống rượu, rượu nho ở đây được pha khá nhiều mật nho nên rất ngọt, Lưu Ly không biết mình đã hơi say, mặt đỏ bừng bừng mà vẫn vô tư dốc những ly rượu ngọt vào miệng, Hổ Phách đi tới tịch thu ly rượu thì lại giở trò khóc lóc ăn vạ, chỉ đến khi Dương Vỹ liếc sang cô nhóc mới chịu ngoan ngoãn ngồi im.

Linh Lan nhìn anh hơi nghĩ ngợi. Dương Vỹ không chỉ có vẻ ngoài tuyệt vời, anh còn sở hữu một bộ não thông minh và quyết đoán, giá mà anh ta không phải là người nhà họ Lưu thì tốt biết mấy.

- Chào người đẹp! Lần này tới đây hi vọng sẽ có cơ hội làm ăn với gia đình cô. Chúng ta cùng nâng ly nhé! Một người đàn ông có vẻ lịch sự đi đến mời rượu Linh Lan.

Cô ngước lên, người này cô nhớ không lầm vốn là bạn làm ăn của Thành Đạt, là một chủ vựa thu mua nông sản vừa keo kiệt lại vừa gian xảo. Dân trong vùng này rất ghét hắn. Linh Lan không muốn tốn thời gian với những kẻ như vậy, nhưng dù sao đây cũng là một bữa tiệc xã giao, từ chối lời mời có vẻ hơi bất lịch sự. Nghĩ vậy cô đưa tay nhận lấy ly rượu của người đàn ông trước mặt, gã này liếc Thành Đạt cười bí hiểm.

- Á!!! SAO BĂNG KÌA!!! tiếng hét lanh lảnh của Lưu Ly cất lên. Mọi người giật mình, theo quán tính nhìn theo cánh tay của cô nhóc đang chỉ lên bầu trời.

Chỉ đợi có thế, cô nhóc giật phăng lấy ly rượu trên tay Linh Lan, nhanh nhẹn đánh tráo nó với ly trước mặt Thành Đạt, Linh Lan ngạc nhiên nhìn cô bé với vẻ khó hiểu. Không nói gì, cô bé đưa ngón trỏ lên miệng ra hiệu cho Linh Lan im lặng. Mọi người sau vài giây nhìn ngơ ngác lên bầu trời không thấy gì thì quay lại Lưu Ly quở trách.

- Sao băng đâu ra? Chị Noong nhìn cô thở dài.

- Lưu Ly, em uống say rồi sao? Hổ Phách đưa tay nhéo má cô nhóc.

- Kì ghê. Rõ ràng khi nãy em thấy sao băng mà. Cô nhóc cười giả lả.

Mọi người lại tiếp tục quay lại bữa tiệc đang dang dở. Linh Lan không hiểu được cô nhóc đó lại bày ra trò gì, lặng lẽ đưa ly rượu lên miệng uống. Thành Đạt và gã mời rượu thấy vậy rất hài lòng, cũng đưa ly rượu của mình lên uống cạn. Lưu Ly nhìn chiếc ly rỗng của Thành Đạt khẽ cười nhạt.

Vài giây sau đó, hai gã này vẫn nhìn Linh Lan chờ đợi một điều gì đó. Cô gái kia cũng nhận thấy sự bất thường của họ, có lẽ ly rượu mà gã đàn ông kia mời cô có vấn đề.

Mọi người tiếp tục bàn luận về buổi đi săn sáng mai. Khoảng một phút sau Thành Đạt bắt đầu thấy khó chịu. Gã nhíu mày, rồi đưa tay nới lỏng cà vạt, nhưng vẫn không hiệu quả, gã lại tháo thêm nút sơ mi trước ngực, rồi ngọ nguậy đứng ngồi không yên. Lưu Ly cười gian lên tiếng.

- Anh sao thế Thành Đạt? Thấy trong người không được khỏe sao?

Gã ngước lên nhìn Lưu Ly gượng cười rồi cố gật đầu. Trong người gã bây giờ vừa nóng như lửa đốt, vừa như có hàng ngàn con kiến đang bò khắp người, rất khó chịu, Linh Lan lúc này đã biết trong ly rượu khi nãy có lẽ có một viên thuốc lắc liều mạnh. Nhìn thấy hai cô gái xinh ngồi trước mặt, gã lại càng tỏ ra khó chịu hơn. Lưu Ly cười gian quay sang người bên cạnh.

- Chị Noong, vị khách quý của chúng ta hình như cảm thấy không khỏe, chị sang xem anh ấy thế nào?

Cô gái quái vật bên cạnh Lưu Ly ngước lên, đôi chân mày rậm khẽ nhướng lên ra vẻ thắc mắc, nghe Lưu Ly nói, mọi người cũng quay lại bắt đầu chú ý đến Thành Đạt, tên này thì có vẻ lúng túng cố gượng cười.

- Không sao…tôi không sao.

- Anh chắc chứ?

Mặc dù hỏi vậy, chị Noong cũng đi lại đưa tay lên trán anh ta kiểm tra nhiệt độ, Lưu Ly nhìn thấy càng tỏ ra khoái trá hơn. Thành Đạt càng lúc càng không thể làm chủ bản thân mình được nữa, lúc đầu thì cố gỡ tay chị Noong trên trán ra, sau đó lại nắm chặt lấy, kéo cô gái quái vật có giới tính không xác định ấy vào lòng mình, rồi nhiệt tình đặt nụ hôn lên tay, lên cổ, lên bờ ngực cường tráng rậm lông đó.

Mọi người trố mắt ra nhìn. Dương Vỹ đang uống rượu cũng phun ra sặc sụa. Hoa Thiên và Hổ Phách cầm ly rượu trên tay run run, mặt mũi tái mét, rượu trong ly bị nghiêng chảy ào ào xuống đất mà không biết.

Rồi không thể khống chế được thú tính, Thành Đạt đè ngửa cô nàng bóng Noong ra giữa bàn tiệc ra sức hôn lên cổ, lên ngực cô ta. Cơ thể cuồn cuộn dâng trào lên khoái cảm.

- Á…Dê xồm, có dê xồm…cứu tôi với…

Giọng ca lãnh lót của họa mi núi rừng bây giờ được dịp ngân lên vang xa từ đầu thôn cho đến đến cuối thôn. Hàng ngàn ánh mắt nhìn chăm chăm vào hai con quái vật giữa bàn tiệc. Gã Thành Đạt sức cởi áo cô nàng quái vật mà đặt những nụ hôn nồng cháy vào bộ ngực vạm vỡ nam tính, còn bà bóng kia thì nhắm mắt, hai tay nắm chặt vào nhau, cố cất cao giọng kêu cứu, nhưng ẩn sâu trong giọng ca lảnh lót đó là lời cảnh cáo: “Ai dám can dự vào, ta xé xác”. Đích thực là đang rất vui sướng vì cuối cùng cũng có một gã đàn ông chấp nhận mình.

Rất hay, rất kịch tính. Hai người này dường như không còn chú ý đến mọi thứ xung quanh, để bản thân mình đắm chìm vào men tình. Càng lúc càng hăng máu cởi đồ cho nhau và quấn lấy nhau như hai con rắn đến mùa động dục. Dân làng quanh đó ùa tới xem ngày càng nhiều, có người còn hào hứng reo hò cổ vũ. Không ít người vui mừng hạnh phúc vì tương lai thoát khỏi sự săn đón nồng nhiệt của Noong quái vật vì cuối cùng cô ta đã tìm được người như ý. Và ai cũng chắc chắn sau vụ này thì gã Thành Đạt sẽ không dám vác mặt đến thị trấn thêm lần nữa. Lưu Ly là người được chứng kiến rõ cảnh tượng này nhất đã hòa vào dòng người xung quanh ra sức vổ tay cổ vũ.

Hổ Phách và Dương Vỹ nhìn cô nhóc khẳng định “Lại là con quỷ nhỏ bày trò”. Linh Lan nhìn đám đông đang xôn xao, khoan khoái đưa ly rượu lên môi liếc qua hai kẻ đang đóng phim kinh dị cười nhạt.

- Gieo gió gặt bão.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.