“A!”
Du Linh bị mẹ đánh lén một chưởng, phát ra tiếng kêu đau thê thảm, ánh mắt hàm chứa oán giận quay đầu lại, trong ánh mắt bà Chu Khoái Khoái cơ hồ như đang muốn nhắc nhở cô không được ngồi ở ghế cách xa Kỳ Lạc, dưới ánh mắt đang nhìn chăm chú của mọi người cô quay đầu đi hướng tới chỗ Kỳ Lạc.
Anh vẫn đẹp như vậy.
Là một chàng trai tuấn mỹ vô song nam, trên mặt lúc nào cũng là vẻ thờ ơ xa cách, mặc một chiếc áo thun màu xám nhạt cùng với quần dài đen, trang phục cực kỳ đơn giản nhưng lại là nhãn hiệu quốc tế xa xỉ đứng đầu.
Khí chất so với bốn năm trước vẫn không thể nào khiến người ta không chú ý. Tạo cho người ta cảm giác đây là một người không dễ chọc
Mọi người theo ánh mắt Du Linh, sôi nổi quay đầu dừng ở trên người Kỳ Lạc, anh lại rũ mắt không phản ứng, chỉ nhìn di động cùng chìa khóa xe đặt ở trước mặt, sau đó một tay khoác lên trên lưng chiếc ghế trống bên cạnh, trên cổ tay là một chuỗi kim cương bồ đề giá trị mấy chục vạn khiến người người hoa mắt.
Anh đem chiếc ghế dựa trống kéo ra.
Ý rõ ràng muốn Du Linh lại đây ngồi.
Du Linh xém chút muốn xoay người chạy, nhưng nhớ tới sau lưng là bà mẹ sư tử Chu Khoái Khoái, chỉ có thể da đầu tê dại mà qua đi, ở đám nội ngoại thân thích kia có không ít người hâm mộ cũng có ghen ghét đồng thời mang theo ánh mắt muốn xem kịch hay, sau khi ngồi xuống cạnh Kỳ Lạc, cô lên tiếng.
“Anh.”
Du Linh ngồi xuống, vẻ mặt lấy lòng nghiêng người nhìn về phía nam nhân khí thế bức người Kỳ Lạc.
Nhưng anh lại chỉ nhàn nhạt đáp lại một tiếng “Ân”, cũng không cho Du Linh một cái liếc mắt.
Bốn năm trước, anh muốn mang Du Linh xuất ngoại, Du Linh thế nhưng lại ầm ĩ thề sống chết không đi, lúc ấy Kỳ Lạc tức giận tới mức uống rượu đến dạ dày xuất huyết.
Sau vụ ầm ĩ đó, anh hiện giờ gặp lại cô, có thể có biểu hiện lãnh đạm như vậy mà không một phát súng bắn chết cô, đã làm cô thực thỏa mãn.
Vì thế Kỳ Lạc lãnh đạm, cô vui vẻ, thấy mọi người đều không có phản ứng gì, cô tự cầm chiếc đũa, bắt đầu ăn cơm.
Bà Chu Khoái Khoái hận không thể tiến lên, một phen bóp chết Du Linh đang ngon kia.
Đứa nhỏ này là ngốc a, Kỳ Lạc nói rõ muốn cùng nó hòa hảo, cho nó bậc thang là ngồi bên cạnh mình, mà nó thì ngược lại, chỉ lo ăn uống.
Điều này khiến bà Chu Khoái Khoái gấp đến độ nhanh tay lấy ra di động, gửi tin nhắn cho Du Linh.
Mẫu hậu: 【 cùng anh trai con nói chuyện nhiều một chút. 】
Du Linh cầm lấy di động đang có âm báo tin nhắn, một bên gắp đồ ăn, một bên nhắn trả lời WeChat,
Trong nhà vô quặng: 【 Con nên nói cái gì? 】
Mẫu hậu: 【 Hỏi anh con sống ở nước ngoài như thế nào 】
Trong nhà vô quặng: 【 không phải khá tốt sao? 】
Mấy năm nay, chỉ cần một nhận được điện thoại của Chu Khoái Khoái, bà liền sẽ nói cho Du Linh về tình hình Kỳ Lạc ở nước ngoài, hôm nay mua một du thuyền, ngày mai mua một chiếc xe thể thao, sau đó đi du lịch các quốc gia.
Dù sao qua tai Du Linh ý ở đây chính là: Có tiền, tùy hứng, thực tốt.
Đương nhiên, bà Chu Khoái Khoái luôn là cố ý vô tình nói cho Du Linh, muốn nhắc nhở rằng nếu lúc trước cô đi theo Kỳ Lạc ra nước ngoài, thì cũng sẽ được hưởng thụ cuộc sống như vậy, sẽ không như hiện tại còn ở cái đại học Băng thành.
Đại học Băng thành thì làm sao, Du Linh kỳ thật thực thích đại học Băng thành a.
Cô cũng thực thích Băng thành, căn bản cũng không hâm mộ, cũng hoàn toàn không hối hận vì lựa chọn lúc trước của mình.
Đi theo anh đi ra nước ngoài, Kỳ gia tuy rằng cũng sẽ cho cô vào học một trường nào đó, nhưng bốn năm trước, cô mới 16 tuổi, Kỳ Lạc 20 tuổi từ chối đại học đứng đầu trong nước, xuất ngoại đi sang đại học bên đó đào tạo chuyên sâu, cô là một học sinh cao trung đi theo ra nước ngoài, cũng chỉ có thể đi học trường cao trung ở nước ngoài.
Một cô bé 16 tuổi, ở bên ngoài lạ lẫm không quen, cũng chỉ có mỗi anh trai có thể dựa vào.
Du Linh thực sự không muốn như vậy.