Lúc việc của Tinh Tinh xảy ra, Triển Thanh Việt mới tỉnh lại, cũng không có ai nói với anh việc này, giờ nghe hai người lải nhải ở bên kia, trong lòng đại khái đoán được Tinh Tinh bị kẻ xấu xa nào đó ghét bỏ nghề nghiệp rồi.
Anh suy nghĩ một lúc, một suy nghĩ hiện ra.
Tuy Ninh Thu Thu rất quan tâm rất tò mò với việc của công ty mới, cũng vô cùng muốn đến tầng 28 Tiểu Man xem rốt cục cảnh sắc đẹp đến mức nào.
Nhưng cô nhìn xuống, lúc này phải đấu tranh với thế lực ác đến cùng!
Nếu không sẽ không khác gì Diệu Diệu rồi.
Cơ thể Triển Thanh Việt đã khỏe lại, có thể tự lo cho cuộc sống, chỉ cần mỗi ngày hoàn thành bài tập phục hồi độ linh hoạt đi đứng theo chỉ định của bác sĩ là được, không cần người chăm sóc.
Vì vậy nhiệm vụ của Tinh Tinh và Trần Nghị đã hoàn thành rồi, phải rời khỏi nhà họ Triển, năm trước sau khi Trần Nghị xong việc đã rời đi rồi, Tinh Tinh muộn hơn chút, sẽ đi sau tết Nguyên Tiêu.
Tinh Tinh ở nhà họ hơn hai năm, Ninh Thu Thu ở cùng cô ấy nửa năm, quan hệ khá tốt.
Tuy rằng cô ấy vẫn luôn hại cô!
Bởi vì “ Học sinh cá biệt ” sẽ bắt đầu quay sau Nguyên Tiêu, ngày Tinh Tinh đi là ngày thứ hai sau Nguyên Tiêu, Ninh Thu Thu không kịp tạm biệt cô ấy, nên nhân lúc đang ở nhà, quyết định đưa chút gì đó cho Tinh Tinh.
“ Ngày mai đúng lúc cô nghỉ ngơi, chúng ta đi mua sắm đi, cô muốn mua gì, tôi thanh toán hết cho cô, thế nào? “, Ninh Thu Thu nói với Tinh Tinh.
Tinh Tinh còn chưa thấy cách tặng quà lắm tiền nhiều của như thế, trợn mắt há hốc mồm, nửa ngày mới ngẩn ngơ nói: “ Như vậy có quá phí phạm không? “
Mẹ nó, để cô ấy tùy tiện mua, cô ấy có thể mua hết nửa năm tiền lương đó!
“ Sẽ không. “
Ninh Thu Thu cười nói, “ Tôi còn sợ cô không muốn mua, phải định vị mục tiêu dùng tiền của cô, ví dụ như không dùng hết sáu chữ số không cho về. “
“... “
Sáu sáu sau, sáu chữ số.
Tinh Tinh đếm đầu ngón tay tính toán một cái, mẹ ơi, từ lúc nào cô Ninh lại lắm tiền nhiều của như thế, con bà nó!
Ninh Thu Thu thấy vẻ mặt khiếp sợ của cô ấy, trong lòng nhận được sự thỏa mãn to lớn, cuối cùng đã cảm nhận được một nắm to niềm vui tùy tiện ném tiền của anh Triển của cô rồi.
Thật sự rất vui vẻ.
Nhưng có thật sự thích Tinh Tinh, mới muốn tặng quà bằng cách bốc đồng như thế, nếu là người khác, cô không nói hào phóng thế đâu.
Ninh Thu Thu lại bổ sung: “ Tôi nghĩ đưa thẳng tiền cho cô, quá làm tổn thương tình cảm của chúng ta, tặng quà lại quá đơn giản, liền nghĩ ra chủ ý này, có phải rất đáng khen không, hôm nay cô nhớ phải liệt kê danh sách đồ cần mua, ngày mai chúng ta sẽ đi. “
“... “
Trong lòng Tinh Tinh điên cuồng gào thét, muốn nói nếu không cô cứ đưa tôi tiền đi tôi muốn được cô làm tổn thương tình cảm, hãy làm tôi thương tích đầy mình đi hu hu hu.
Tinh Tinh chỉ nghĩ thế thôi, vẻ mặt lại là cảm động muốn chết: “ Cô Ninh thật sự là nữ chủ nhật đáng yêu nhất dễ gần nhất xinh đẹp nhất mà tôi từng gặp “
“ Cảm ơn. “
Ninh Thu Thu tức giận khi nghe được lời khen này, việc xương ngọc bích lần trước, nếu không phải có thông minh giả vờ được, sẽ bị cô ấy hại thảm, “ Cô bớt bán tôi hai lần, tôi sẽ càng dễ gần hơn càng đáng yêu hơn càng xinh đẹp hơn. “
Tinh Tinh: “... “
Ngày hôm sau, Ninh Thu Thu thật sự dẫn Tinh Tinh đến cửa hàng chém giết một vòng, mua một đống hàng hiệu, Tinh Tinh trải nghiệm niềm vui được dọn sạch giỏ hàng, thỏa mãn.
Sau khi mua sắm đặt đồ lên xe, hai người đến nhà hàng hải sản nổi tiếng của địa phương ăn cơm tối, vẫn là Tinh Tinh chọn đồ ăn, Tinh Tinh không khách sáo, gọi hết những món đặc trưng ở đây.
Sau khi gọi món, Tinh Tinh vừa mệt vừa đói thỏa mãn ngồi trên chiếc ghế thoải mái, than thở: “ Hôm nay thật hạnh phúc, chết cũng không tiếc. “
Ninh Thu Thu: “... Cô có thể có tiền đồ một chút không. “
“ Nhưng thật sự rất thoải mái mà “
Tinh Tinh hơi uất ức, “ Sau này sẽ không gặp bà chủ tốt như thế nữa, tôi nói cho cô Ninh biết, từ lúc tôi vào nghề đến giờ, đây là lần thứ tự làm người chăm sóc, ba bà chủ trước, hoặc là cả ngày đề phòng tôi sẽ dụ dỗ người đàn ông của họ, hoặc là cảm thấy dùng tiền thuê tôi, cũng đã là người giúp việc của nhà học, cái gì cũng muốn tôi làm, hoặc là vô cùng hẹp hòi, tôi uống nhiều một ngụm nước cũng lườm tôi cả nửa ngày. “