Tiểu Trì lôi ra một trong những cái hộp hình chữ nhật và nói, “ Cái hộp lớn này không biết đựng gì ở trong, nó hơi nặng, hay là chúng ta mở ra xem có được không? “
“ Mở đi “
Ninh Thu Thu nhìn thấy khuôn mặt đầy tò mò của cô ấy, sợ rằng cô ấy tối nay sẽ không ngủ được nếu như không được mở cái hộp quà đó ra.
“ Được rồi! “
Tiểu Trì xé giấy gói quà bên ngoài và mở nó ra, nhưng khi nhìn thấy bên trong, cô ấy hét lên, giật mình quăng nắp hộp đi, chạy tới ôm Ninh Thu Thu.
“ Có chuyện gì vậy? “
Ninh Thu Thu giật mình, cô liếc nhìn bên trong chiếc hộp, mặt cô tái nhợt ngay lập tức.
Chiếc hộp hình chữ nhật chứa một cánh tay dính máu bằng nhựa.
Ở bên trong nắp hộp, một vài từ được in bằng màu đen và trắng: Hehe, khởi động vui vẻ.
Sau khi sợ hãi qua đi, Ninh Thu Thu nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh.
Nhưng đó chỉ là một cánh tay giả được làm bằng nhựa, cô đã nhìn thấy nó trước đây tại giới tu chân, so với điều đó thì nó cũng chỉ là chuyện cỏn con mà thôi.
Chỉ là lúc đầu, cô giật mình vì bất thình lình nghe thấy tiếng hét thất thanh của Tiểu Trì, sau đó lại đột ngột nhìn thấy, nên cô mới giật mình sợ hãi như vậy.
“ Đừng sợ, đó chỉ là giả mà thôi. “
Ninh Thu Thu ôm Tiểu Trì đang khóc bù lu bù loa, Tiểu Trì ôm cô cứng ngắt, toàn thân cô ấy run rẩy, rõ ràng là đang rất sợ hãi.
“ Hu hu hu, chị Thu Thu, là lỗi của em, em không nên quá tò mò. “
“ Không sao đâu, không trách em được. “
Ninh Thu Thu đỡ Tiểu Trì ngồi xuống ghế sofa, nhưng Tiểu Trì vẫn nắm chặt lấy vạt áo của cô, sợ cô bỏ đi, Ninh Thu Thu vỗ nhẹ vào cánh tay cô ấy.
“ Chị không có đi đâu, chị sẽ lấy điện thoại di động gọi cho anh Cù. “
Cù Hoa vẫn còn ở bên ngoài, sau khi nghe Ninh Thu Thu kể lại những gì đã xảy ra, anh ấy nói sẽ đến ngay lập tức.
Sau khi Ninh Thu Thu gọi điện thoại, cô rót một ly nước đưa cho Tiểu Trì đang sợ hãi, trấn tĩnh cô ấy một lúc, sau đó nhanh chóng phân tích xem ai đã gửi nó tới đây.
Kẻ thù, anti fan?
Điều đầu tiên mà Ninh Thu Thu nghĩ đến là Phùng Đình, người bị cô xử lý vài ngày trước, nhưng tuy lòng dạ của Phùng Đình có chút xấu xa, thì phân tích cuối cùng cho thấy Phùng Đình cũng chỉ là một công dân bình thường, chỉ dùng mấy âm mưu nhỏ để đùa giỡn, chứ làm chuyện phá cách như thế này thì không có khả năng.
Còn nữa, lại vừa mới bị cô dạy dỗ qua, nên đại khái cũng biết tự lượng sức mình, biết rằng chính là lấy trứng chọi đá, cô ta cũng không muốn mất công việc tuyệt vời hiện tại của mình, nên cũng không ngu ngốc đến nỗi đem cổ mình kề vào lưỡi dao.
Phần còn lại chỉ có thể là anti fan.
Mỗi ngôi sao đều sẽ có một nhóm anti fan như vậy, điều này là không thể tránh khỏi, có rất nhiều anti fan cực đoan, thậm chí còn có một số mê muội đến nỗi ngu si mất hết lí trí, nhìn thấy các nghệ sĩ ngôi sao khác cọ xát với idol của mình, thì họ sẵn sàng phùng mang, điên cuồng, chuyện gì cũng có thể làm được.
Cù Hoa vội vã quay lại, anh ấy bị sốc khi nhìn thấy mòn quà đó, anh ấy ôm ngực một lúc lâu, sau đó hỏi Ninh Thu Thu một cách lo lắng: “ Em ổn chứ, em có bị thương không? “
“ Em không sao đâu, “ Ninh Thu Thu nói, “ Anh đừng lo lắng. “
cù Hoa cảm thấy nhẹ nhõm, lấy một cái móc áo khều khều vào món đồ đó hai lần, để chắc chắn rằng nó không nguy hiểm, lúc này mới dám tới gần để nhìn, nó chỉ là một cánh tay bằng nhựa được làm dựa trên mô phỏng của tay người, đổ sơn đỏ lên nhìn giống như máu, thoạt nhìn nó đáng sợ như một cánh tay đẫm máu.
Tiểu Trì sợ hãi ngay từ cái nhìn đầu tiên, cho tới lúc này cô ấy cũng vẫn không dám nhìn nó, Ninh Thu Thu cầm cái nắp hộp lên, hỏi: “ Anh Cù, hôm nay ai là người nhận quà? “