Gả Cho Anh Trai Người Thực Vật Của Nam Chính

Chương 124: Chương 124: Chương 70




“ Liêm Liêm “ Khuôn mặt của Ninh Thu Thu bị thợ trang điểm hóa trang thành “ Làn da trắng bệch “, tay ôm bụng vì đau đớn, hành động như thể cô thật sự yếu đuối nói: “ Giúp tôi! “

“ Có chuyện gì vậy? “

Tống Sở trong vai Tống Liêm có hơi ngạc nhiên vì cô gái hống hách này lại yếu đuối như vậy, trong lòng có chút hả hê, nhưng lại ra vẻ lo lắng và hỏi: “ Bệnh sao? Đau bụng hả? “

Cô gái 17 tuổi vẫn còn xấu hổ khi nói về những điều như vậy, Ninh Thu Thu nhăn nhó nói: “ Tôi không bị bệnh, mua đồ giúp tôi với. “

Nhìn bộ dạng “ Đáng thương “ của cô, Tống Liêm đã bày tỏ lòng từ bi: “ Nói đi “.

Ninh Thu Thu che bụng và nhìn cậu ta một cách đáng thương: “ Giúp tôi mua băng vệ sinh. “

“ Băng vệ sinh? “

Tống Liêm dùng cái đầu linh hoạt của mình suy nghĩ một chút, nhưng không hiểu băng vệ sinh là gì.

“ Đúng vậy, tôi muốn loại ABC, tôi sẽ đưa tiền cho cậu. ”

Ninh Thu Thu lấy 100 nhân dân tệ từ ví của mình và đưa cho cậu ta.

Tống Liêm nhận lấy, cậu ta nhìn cô muốn nói nhưng lại thôi, sau đó đi ra khỏi phòng.

Đạo diễn hộ cắt, cảnh quay tiếp theo là cảnh và Tống Liêm mua băng vệ sinh trở về.

Khuân mặt Ninh Thu Thu vẫn rất đau đớn, nhưng cũng tỏ ra thận trọng để ngăn chặn rò rỉ, cô phàn nàn: “ Tại sao lại lâu như vậy? “

Tống Liêm lạnh lùng nói: “ Khó tìm. “

“ Khó tìm? “ Vẻ mặt Ninh Thu Thu lộ vẻ nghi hoặc, cô giơ tay ra, “ Đưa nó cho tôi. “

Tống Liêm đưa khăn lông trên tay cho Ninh Thu Thu, chiếc khăn lông hình Peppa Pig, bên trên còn in ba chữ ABC..

“ Ha ha ha ha ha ha không được rồi. “

Tống Sở bỗng nhiên bật cười.

“ Cái tình tiết như vậy khiến tôi không nhịn được cười ha ha ha ha. “

Ninh Thu Thu nằm trên giường cũng mỉm cười, nhân vật nam chính thẳng nghiêm túc như này, nếu không được sinh ra với khuôn mặt đẹp và hào quang của nhân vật chính, còn lâu mới theo đuổi được con gái!

Nhớ đến bạn học nữ ở nhà máu chảy thành sông, chờ đợi bạn trai mua cho mình băng vệ sinh, kết quả bạn trai mình lại đi mua khăn lông, nữ sinh nhất định là muốn đạp bay bạn trai mình đi.

Các nhân viên cũng không thể nhịn cười, đạo diễn khoát tay để bọn họ điều chỉnh lại tâm trạng.

Tam Điều đứng ở bên ngoài mỉm cười cười: “ Kỹ năng diễn xuất của Thu Thu rất tốt, vượt qua mong đợi của tôi. “

Dù thế giới bên ngoài có đồn thổi như thế nào, Tam Điều vẫn không tin rằng Ninh Thu Thu không đào tạo qua một trường lớp nào, không có thành tích tốt trong diễn xuất, vì vậy cô có chút hoài nghi về khả năng diễn xuất của Ninh Thu Thu.

Nhưng tận mắt nhìn thấy thật sự là kinh ngạc.

Triển Thanh Việt cũng là lần đầu tiên nhìn thấy diễn xuất của Ninh Thu Thu, người trong nghề nhìn qua của sổ, người ngoài nghề xem náo nhiệt, đây là lần đầu tiên anh đến phim trường, nhìn một nhóm người vây lại xem hai người đang diễn, luôn có cảm giác xem khỉ làm xiếc...

Hơn nữa, anh Triển vẫn im lặng, băng vệ sinh ABC rốt cuộc là cái gì?

Diễn viên bên kia đã điều chỉnh lại tâm trạng của mình và tiếp tục quay, lần này anh ta không cười nữa mà thuận lợi quay xong cảnh quay này.

Cảnh quay đã kết thúc sau nửa giờ, các diễn viên đã nghỉ ngơi để chuẩn bị cho cảnh tiếp theo.

Cảnh tiếp theo là của vai phụ, sáng nay Ninh Thu Thu đã quay xong rồi, cô bảo mấy người Triển Thanh Việt chờ một chút để cô đi tháo trang sức và thay quần áo.

Mặc dù đã là tháng ba nhưng thời tiết vẫn còn do lũ mùa xuân, ẩm lướt lạnh lẽo rất khó chịu.

Ninh Thu Thu đã quấn mình vào một quả bóng, cô không chú ý đến việc mình có ăn mặc đẹp hay không, dù sao khi đến trường quay, cô phải đổi sang đồng phục trường, bây giờ... cô đã bắt đầu hối hận.

Một chiếc áo khoác có thể bao bọc toàn bộ cơ thể, màu xanh đậm, bình thường không cảm thấy nó xấu mà ngược lại rất ấm áp, nhưng bây giờ nhìn thế nào cũng không thấy vừa mắt.

Ninh Thu Thu đấu tranh một lúc một lúc, sau đó dán mấy miếng dán giữ nhiệt lên người, chỉ ra ngoài mặc áo len và quần dài, miễn là không ở ngoài trời thì khắp nơi đều có lò sưởi.

Nhưng trên đường đi, Ninh Thu Thu rét run cầm cập, cô ngay lập tức thấy hối hận.

Mẹ kiếp, trước kia cô không có giữ hình tượng trước mặt Triển Thanh Việt, có lúc đầu tóc bù xù mặc đồ ngủ còn dám lắc lư trước mặt anh, bây giờ cô bắt đầu chú trọng đến vẻ bề ngoài của mình.

Cô ra bên ngoài tụ họp với bọn người Triển Thanh Việt, Triển Thanh Việt thấy cô ăn mặc phong phanh liền cau mày, khi annh chuẩn bị đưa áo khoác của mình cho cô, anh thấy cô ôm lấy con chó ngốc Diệu Diệu.

“ Con xem, cha của con đưa con ra ngoài cũng không biết mặc cho con quần áo, khiến Diệu Diệu ngốc nghếch bị đông lạnh mất rồi, chúng ta chỉ có thể sưởi ấm cho nhau thôi. “, Ninh Thu Thu thở dài nói.

Triển Thanh Việt: “... “

Tam Điều: “...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.