Bởi vì chuyện này, tâm trạng của Ninh Thu Thu rất buồn bực, thậm chí thứ bảy fan hâm mộ đến thăm phim trường, thấy từng khuôn mặt trẻ trung của bạn họ, đều hơi lo lắng.
Sau này nhất định phải dẫn dắt fan hâm mộ cẩn thận, Ninh Thu Thu nắm tay, không thể không quan tâm, dù việc không liên quan đến mình.
Triển Thanh Việt trực tiếp dặn dò Chu Dương đến chỗ Tinh Tinh lấy đồ của Tinh Tinh đưa tới, bởi vì hai người họ quen nhau, Triển Thanh Việt thấy dáng vẻ của Chu Dương cũng rất vui vẻ, liền thuận nước đầy thuyền.
Chu Dương khá bận rộn, nghe nói là hoa quả khô không dễ bị hỏng, kéo dài đến tận chủ nhật mới đến lấy.
Bởi vì xe của Chu Dương không vào được, Tinh Tinh cầm đồ đứng chờ ở cửa tiểu khu.
Lúc đang chờ, trước mặt có một người quen đang đi tới chính là người xem thường nghề nghiệp của cô do ông cụ Triển giới thiệu cho cô vào lúc trước.
Ở bên cạnh cô mà sau đó còn đi tìm con gái của một vị giám đốc nào đó, tên là Trinh Vĩ.
Trịnh Vĩ nhìn thấy Tinh Tinh, hơi ngạc nhiên một chút, nhìn thấy cô cầm theo túi lớn túi nhỏ, cười một tiếng
“ Thật là trùng hợp, cô đến tìm người sao, tôi dẫn cô vào trong. “
Tiểu khu của bọn họ rất cao cấp, nhìn vẻ mặt tỏ ra ưu việt của Trịnh Vĩ, Tinh Tinh yên lặng trợn trắng mắt: “ Cảm ơn, tôi cũng ở đây. “
“ Hả? Ở với bạn trai của cô hả, hay là chồng? “
Tinh Tinh bị lời này của anh ta chọc cười, một căn hộ một mét vuông chỉ mấy chục ngàn, mà anh ta đã cảm giác ưu việt như mấy trăm ngàn rồi.
“ Thật xin lỗi, phải làm anh thất vọng rồi, tôi tự mua, còn rất lớn, ba phòng hai ngủ, không ngờ anh cũng ở đây, làm tôi thấy hối hận vì đã mua rồi. “
Trịnh Vĩ: “... “
Tuy Tinh Tinh là cái kiểu đánh rắm cũng khen là cầu vồng, không có nghĩa cô ấy dễ bị bắt nạt, trên thực tế cô ấy còn nhanh mồm nhanh miệng, đã trở mặt, nghĩ đến lúc trước người này ở chung với cô cứ khoe khoang khoác lác tiền lương của mình cao đến mức nào, dứt khoát đá cho một cái.
“ Còn có, anh Trịnh, công việc dịch vụ không phải là công việc thông cống, anh cảm thấy tiền lương của anh rất cao sao? Thật xin lỗi, tạm tính số tiền lương năm ngoái sau khi đóng thuế cũng đã cao bằng tiền lượng của anh rồi, anh Trịnh, chỉ có người tự ti mới tìm các giác ưu việt từ tiền lương thôi, người thật sự tài giỏi không nói lời nào cũng kiếm được nhiều tiền “
“... “
Trịnh Vị bị nói đến sắc mặt lúc đó lúc trắng, lúc đang muốn nói gì đó, một chiếc xe Porsche đã dừng ở khoảng đường trống trước mặt bọn họ, Chu Dương bước xuống xe.
Tinh Tinh nhìn anh ấy, oán trách: “ Không phải nói 15 phút à! Nãy giờ cũng phải 20 phút rồi. “
Làm hại cô phải lãng phí nước bọt với cái tên ngu này.
“ Thật xin lỗi, vừa rồi kẹt xe. “
Thái độ nhận sai của Chu Dương rất tốt.
“ Trợ lý Chu, thật là trùng hợp. “
Trịnh Vĩ nhìn thấy Chu Dương, lập tức thay đổi thái độ.
Trịnh Vĩ được ông cụ Triển giúp đỡ, đương nhiên cũng biết Triển Thanh Việt, cũng biết Chu Dương này là người đang được Triển Thanh Việt trọng dụng, đừng nhìn thấy anh ấy chỉ là trợ lý, thật ra quyền lực địa vị có thể so với phó tổng giám đốc.
Chu Dương lạnh nhạt nhìn thoáng qua Trịnh Vĩ, chỉ gật đầu một cái, nhận lấy đồ trên tay của Tinh Tinh đặt vào chỗ ngồi phía sau, lại dùng giọng điệu thân mật nói với Tinh Tinh: “ Thật xin lỗi, lần sau không dám đến muộn nữa, em đừng nóng giận “
Phản ứng đầu tiên của Tinh Tinh là người này uống nhầm thuốc, nhưng phản ứng lại rất nhanh, lập tức bị yêu tinh lời thoại chiếm xác, đưa tay đấm vào ngực Chu Dương một cái: “ Cứ giận đó, không dỗ thì đừng hòng, đánh anh, đánh anh, hừ! “
Trịnh Vĩ: “... “
Khóe môi Chu Dương giật một cái, trên mặt lại bình tĩnh, tóm lấy tay của cô: “ Đừng làm loạn, ngoan ”
“ Hừ hừ, anh còn nói em làm loạn, em không phải người yêu nhỏ của anh sao? “
Chu Dương: “... “
Cái này thì ai chịu nổi chứ.
Trịnh Vĩ hoàn toàn bị hai người đang liếc mắt đưa tình phớt lờ xấu hổ bỏ đi, Tinh Tinh giơ ngón giữa với bóng lưng của anh ta: “ Ngu ngốc! “
Chu Dương còn đang đắm chìm thậm chí trên khuôn mặt lạnh lùng còn có ý cười: “ Đừng chấp nhặt với loại người này. “
“ Cảm ơn anh. “
Tinh Tinh hơi xấu hổ nói, lúc trước thái độ của cô với Chu Dương luôn không tốt, không ngờ đối phương còn tốt bụng giúp cô như vậy.
“ Không cần cảm ơn. “
Chu Dương nói xong, lại lấy một hộp bánh kem ở ghế sau, “ Tặng cô. “
Tinh Tinh ngạc nhiên nhận lấy: “ Là anh Triển và cô Ninh tặng à, hu hu hu, tôi rất cảm động, thay tôi cảm ơn bọn họ. “
Chu Dương mặt không biểu cảm, giọng nói lạnh đến mức rơi ra vụn bằng: “ Tôi tặng. “
Tinh Tinh: “... “
Hình như thính lực của cố xảy ra vấn đề.
Mẹ ơi, chẳng những Chu Dương giải vây giúp cô, còn đưa bánh kem cho cô, đây là trời muốn đổ mưa đỏ à, hay là anh ấy có mục đích khác!