Vì hôm sau là cuộc họp cổ đông, ngày hôm nay Ninh Thu Thu không có gì làm, náo loạn một lúc với Triển Thanh Việt trong phòng làm việc, đã bị anh ấn xuống điên cuồng bắt đầu học bù.
Chủ yếu là tu bổ nội dung của cuộc họp cổ đông ngày mai.
Mặc dù cô chỉ là một bình hoa trang trí, nhưng ngày mai có phát biểu và biểu quyết một chút, cô phải tham dự, không có cách nào làm không khí được, cho nên cô phải biết những gì xảy ra vào ngày mai, cô phải làm gì, nếu không đến lúc đó trưng cái vẻ mặt mù mờ ra thì rất lúng túng.
Vì vậy nửa buổi chiều cộng thêm buổi tối, Ninh Thu Thu đều ở đó bù lại tri thức.
Cuộc họp cổ đông đầu tiên của công ty, chuyện cần làm rất nhiều, bao gồm chuẩn bị khai trương, định ra chương trình, bầu cử thành viên ban giám đốc và xác định thù lao, bầu thành viên hội đồng giám sát và xác nhận thù lao, vv, tốn cả ngày.
Ninh Thu Thu quán triệt suy nghĩ làm bình hoa trang trí của mình, toàn bộ hành trình đều là Triển Thành Viên làm người phát ngôn, lúc cô ra mặt chỉ cần dựa theo kịch bản mà Triển Thanh Việt đã viết cho cô mà diễn là được, vì trước đó Triển Thanh Việt đã bắt cô học nên toàn bộ hội nghị cũng không có quá nhiều cản trở.
Sau cùng, mọi người chụp chung một bức hình lưu niệm, rồi mới tuyên bố kết thúc mỹ mãn.
Ninh Thu Thu vẫn bưng mặt, toàn bộ hành trình đều nói năng thận trọng, nỗ lực giả trang thành một dáng vẻ rất nghiêm túc, chờ mọi người tản đi hết, cô mới ủ rũ nằm bẹp trên bàn hội nghị.
Khác nghề như cách núi, mặc dù trước đó cô đã hoàn thành công việc, nhưng trên bàn đàm phán chính thức, cô cũng nghe không hiểu, như lọt vào sương mù.
Cô vừa mới nằm xuống đã nghe được động tính của cửa phòng họp, lại nhanh chóng ngồi thẳng, ngẩng đầu thì thấy Triển Thanh Viễn tiến đến.
Vì Triển Thanh Việt trước đó là ông chủ của công ty đầu tư, công ty đầu tư đó cũng bị sáp nhập, anh ta cũng có cổ phần công ty, ngày hôm nay tham dự hội nghị với tư cách là một trong những cổ đông.
Lúc này, Triển Thanh Việt và những cổ đông khác đã đi ra ngoài, trong phòng hội nghị chỉ còn lại Ninh Thu Thu, Triển Thanh Viễn vội vàng trở về lấy đồ thì thấy dáng vẻ chán chường của cô, lại nghĩ đến cổ phần công ty trên người cô, giọng chua lè: “ Anh trai của tôi đối với cô thật là tốt “
Cái người này lại chưng ra vẻ mặt đố kị, Ninh Thu Thu liền vui vẻ: “ Anh cũng có thể đối tốt như thế với vợ anh, Vi Lương “.
Nghe được cái tên này, Triển Thanh Viễn biến sắc: “ Câm miệng, tôi không có quan hệ gì với cô ấy “.
Hửm? Ninh Thu Thu ngạc nhiên, bọn họ chưa làm hòa sao?
Dựa theo cốt truyện của tiểu thuyết, anh ta và Quý Vi Lương “ ngược tình ” cũng nên xong rồi chứ, hai người hẳn là phải hợp lại rồi, tiết thanh minh Triển Thanh Viễn còn mang Quý Vi Lương đến thăm mộ của cha Triển nữa, xem như là chính thức giới thiệu “ con dâu cho ông.
Cái này không khoa học, tiết thanh minh trôi qua cũng nửa tháng rồi.
Ninh Thu Thu thấy Triển Thanh Viễn không muốn nghe cái tên này thì có chút bất ngờ.
Ban đầu, cuốn tiểu thuyết này chính là dòng văn ngôn tình lãng mạn điển hình, trước khi nam chính gặp phải nữ chính thì là một hoa hoa công tử, lưu luyến bụi hoa, nhưng từ xưa đến nay không có ai có thể bắt được trái tim của vị thiếu gia này.
Sau khi gặp phải nữ chính, nam chính bỗng nhiên trở thành con chó trung thành, trong mắt chỉ có một mình nữ chính, nữ chính ngược anh ta ngàn vạn lần, anh ta vẫn xem nữ chính như mối tình đầu.
Nhưng bây giờ, bọn họ vậy mà không hòa hảo?
Thấy dáng vẻ Triển Thanh Viễn như vậy, hình như thật sự là... không muốn nói đến Quý Vi Lương.
Nhưng ngoài chuyện rút vốn của Triển Thanh Việt, cô cũng không càn quấy gì khiến trong mối quan hệ yêu đương của nam nữ chính mà, cốt truyện này, đã bị xuyên tạc mạnh mẽ?
Ninh Thu Thu tò mò muốn chết, nhưng tận lực không lộ ra vẻ mặt bát quái, hỏi: “ Hiểu lầm của anh và cô ấy vẫn chưa hóa giải à? “
Triển Thanh Viễn hừ lạnh một tiếng, nói: “ Làm sao, cô rất vui vẻ? “