Ninh Thu Thu biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Mặt cô trong nháy mắt liền ửng đỏ, tuy đã có chuẩn bị từ trước, nhưng khi nó thực sự xảy ra, tim cô vẫn không nhịn được đập “ Thình thịch, thình thịch ”, huyết áp lên rồi lại xuống, khiến cả người cô không nhịn được mà run rẩy nhẹ.
Người nào đó sau khi cố tình tuyến cáo một câu như vậy, còn rất nghiêm chỉnh hỏi: “ Có thể chứ, Thu Thu? “
Nói có thể là có thể sao?
Ninh Thu Thu không định trả lời vấn đề này, nhưng người nào đó lại rất kiên trì, cũng không làm bất cứ hành động nào khác, cứ như nếu cô không gật đầu hoặc lắc đầu, sẽ cứ như vậy đến cạn đèn dầu mới thôi.
Cô biết, chỉ cần cô hơi lắc đầu một chút, Triển Thanh Việt sẽ tuyệt đối tôn trọng mà buông cô ra, giống như một người thợ săn kiên nhẫn, chờ đến khi cô gật đầu đáp ứng mới thôi.
“ Em... “
Đối mặt với ánh mắt sáng quắc của người nào đó, Minh Thu Thu thậm chí còn không dám đối diện với anh, chỉ có thể rũ đôi mắt xuống: “ Em hơi sợ “
“ Đừng sợ. “
Giọng Triển Thanh Việt khàn khàn, cúi mặt xuống, hôn vào khoé miệng cô, nói: “ Không phải sợ. “
Ninh Thu Thu nhắm mắt lại, hai tay bám lấy cổ Triển Thanh Việt, hôn lên môi anh.
Mới vừa chạm vào, đối phương đã đáp trả kịch liệt.
Tuy thường ngày Triển Thanh Việt thường xuyên trêu chọc cô, nhưng mỗi lần hai người tình tứ, anh đều rất ôn nhu với cô.
Mỗi lần hôn môi điều làm người ta cảm thấy thoải mái vui thích, làm người ta nhịn không được trầm luân vào trong đó.
Nhưng nụ hôn này, lại bởi vì động tình mà có chứa thêm vài phần chiến hữu cùng lỗ mãng, giống như muốn nuốt cô vào trong bụng.
Đầu lưỡi ướt át của đối xâm nhập thành công, không cho cô một cơ hội thở dốc nào, Ninh Thu Thu cảm thấy mình như con cá bị mắc cạn, thiếu oxy khiến việc hít thở trở nên rất khó khăn.
Ninh Thu Thu bị bắt lấy nụ hôn tình của đối phương, cảm nhận được trên người đàn ông này tràn đầy dục vọng, như hơi men của một vò rượu mạnh, tản ra một mùi hương quyến rũ, làm người khác nhịn không được căng thẳng thần kinh.
Không biết từ khi nào, tay cô đã biến thành tư thế nắm chặt quần áo đối phương, như đang nắm lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng, như vậy mới không bị ngất đi.
“ Thả lỏng.... Thu Thu, thả lỏng.... “
Triển Thanh Việt thở gấp, thấp giọng dụ hoặc nỉ non bên tai cô, không để cho cô có bất kì cơ hội lùi về sau nào, bắt đầu cởi áo ngủ cô.
Tay của Triển Thanh Việt không được tinh tế mịn màng như da cô, mang theo sự thô ráp đặc trưng của đàn ông, mới vừa tiếp xúc với da thịt của Ninh Thu Thu, đã khiến cả người cô mềm nhũn ra, từng dòng điện vừa xa lạ vừa quen thuộc xông thẳng lên não, làm đầu óc cô nổ tung, chỉ có thể theo động tác của anh mà làm ra những cảm xúc cùng phản ứng nguyên thủy nhất.
Bóng đêm ngày càng đậm, bóng tối mạnh mẽ bao trùm toàn bộ căn phòng, chỉ để lại chút ánh sáng mỏng manh từ chiếc đèn đầu giường.
Ninh Thu Thu cảm nhận được cơ thể Triển Thanh Việt rời đi một lát, cô biết anh đang làm gì, lại nhắm mắt lại không dám nhìn.
Đợi đến khi anh phủ phục lên người mình một lần nữa, hai da thịt đã trực tiếp chạm vào nhau, thật vất vả mới tỉnh táo được một chút, lúc này lại bắt đầu lâm vào mê man.
Lần đầu tiên khó tránh khỏi sẽ có vài đoạn không được trôi chảy.
Một lúc sau, trên mặt hai người đều đã rịn một tầng mồ hôi mỏng, như đi xông hơi.
Mang hết tất thảy những khát vọng đè nén bấy lâu ở nơi sâu nhất trong lòng, hoá thành hơi sương, lượn lờ trong không khí.
“ Thu Thu, anh yêu em.... “
Anh hơi cúi người, hôn vào mí mắt cô.
Ninh Thu Thu hơi thẫn thờ, đây là lần đầu tiên anh nói những lời như này, “ anh yêu em “.
Cô muốn nói, em cũng yêu anh, nhưng lời nói còn chưa thoát khỏi miệng, Triển Thanh Việt đã kiên định mà quyết đoán ăn sạch.
Ninh Thu Thu bị đau đớn bất ngờ xảy ra kích thích đến “ Um “ một tiếng thật dài, anh vừa hôn vừa dỗ dành, nhưng tên đàn ông hư hỏng này luôn là nói một đằng, làm một nẻo........