Edit: Min
Hoắc Đoá Đoá rõ ràng là biết Tần Chinh, cho nên ngủ một giấc dậy, không thấy người thân bên người cũng không kêu khóc.
Bị con ngươi sạch sẽ của một lớn một nhỏ nhìn chằm chằm, Tần Chinh lập tức buông lỏng cằm thiếu niên ra.
Đem đôi mắt như nho đen của mình mà đảo qua đảo lại giữa hai người, Hoắc Đoá Đoá khôi phục chút tinh thần, liền ngồi thẳng thân thể giống như người lớn nhỏ: “Tần thúc thúc, buổi tối tốt lành.”
Dứt lờ, cô nhóc lại mang vẻ mặt tò mò mà nhìn về thiếu niên xinh đẹp đang ôm mình:“Em là Hoắc Đoá Đoá. Còn anh tên là gì nha.”
Giọng nói của cô nhóc mang theo mùi sữa, chỉ nghe một chút là tâm mềm nhũn ra. Quý Lam Xuyên đem tay vuốt lại hai bím tóc bị rối loạn lúc ngủ: “Anh tên là Quý Lam, hiện tại Đoá Đoá còn khó chịu không?”
“Có chút buồn ngủ ạ.” Che miệng ngáp nhỏ một cái, Hoắc Đoá Đoá nghiêm túc tự hỏi một giây, “Hình như là trong lòng không còn thỏ con nữa.”
Nghe được sự so sánh của trẻ con, Quý Lam Xuyên không khỏi cong cong mắt. Tình trạng mất ngủ cùng tim đập nhanh đều có giảm bớt. Chỉ cần hảo hảo điều dưỡng vài ngày, thân thể của cô nhóc này hoàn toàn khỏi hẳn.
Lừa gạt dùng Kim Cương kết để đổi lấy sợi dây đỏ trên ngọc cá, Quý Lam Xuyên dở khóc dở cười mà nhận lấy hai khối kẹo sữa làm đáp lễ. Cùng xuất thân hào môn, Hoắc Đoá Đoá so với Bạch Thời Niên càng có gia giáo hơn.
Ngay cả Tần Chinh vốn vô cảm với trẻ con, nhưng ở trước mặt nhóc con này cũng không thể làm mặt lạnh.
Sau khi ông chủ ra chỉ thị, chú tài xế quay đầu xe, giẫm ga chạy thẳng đến Hoắc gia.
Hoắc lão rõ ràng rất lo lắng cho cháu gái, cho nên đã đứng trước cửa nhà ngóng trông.
“Ông nội!” Nhìn thấy gương mặt quen thuộc, Hoắc Đoá Đoá nhào ôm lấy người không rời. Tuy gương mặt vẫn tiều tụy, nhưng người tinh mắt đầu có thể nhận thấy tinh thần của cô nhóc tốt hơn rất nhiều.
“Ngoan ngoan ngoan.” Chú ý tới sợi dây đỏ của ngọc cá đã đổi, Hoắc lão không nói gì thêm. Chỉ là đưa cháu gái cho người đàn ông bên cạnh, “Tiểu Tam, con mang Đoá Đoá về phòng đi.”
Ôm lấy con gái của mình, nam nhân bị gọi là “Tiểu Tam” vẻ mặt bất đắc dĩ. Hắn gật gật đầu với Tần Chinh, ngay sau đó cầm tay nhỏ của Đoá Đoá quơ quơ: “Ngoan, nói tạm biệt với Tần thúc thúc.”
“Tạm biệt Tần thúc thúc, thay cháu nói lời tạm biệt với Quý ca ca nha.” Ngoan ngoãn mà phất tay tạm biệt, Hoắc Đoá Đoá lập tức quay đầu, ghé vào đầu vai của ba ba mình, nhỏ giọng nói thầm: “Tần thúc thúc muốn cưới vợ sao? Vừa nãy con mới thấy thúc ấy cùng Quý ca ca hôn hôn.”
Chọc chọc cằm lão ba, Hoắc Đoá Đoá vắt hết óc mà tái hiện lại hiện trường: “Chính là ở trong TV diễn như thế này này!”
“Nói nhỏ chút đi tổ tông.” Ôm Đoá Đoá trở về phòng, Hoắc Văn Ngạn cũng thật hết cách với tiểu quỷ nhà mình.
Hôm nay hắn có việc rất gấp, không thể đến tiệc mừng thọ được, tự nhiên cũng sẽ không biết “Quý ca ca” là người nào.
Bất quá.........toà băng sơn Tần Chinh kia cũng sẽ hôn hôn sao?
Bị hình ảnh mà mình bổ não dọa cho hoảng sợ. Thôi thôi! Vẫn là không nên nghĩ nữa.
Hoắc Văn Ngạn ôm con gái lên lầu, bên dưới chỉ còn Hoắc lão gia cùng Tần Chinh.
*
Không có hứng thú với bí mật hào môn, Quý Lam Xuyên lưu lại trong xe mà nhẹ nhàng đánh cái hắt xì. Chú tài xế rất có ánh mắt, lập tức tăng nhiệt độ trong xe lên một chút. . Chươ