Edit: Min
Tửu lượng của nguyên chủ vốn không tồi, huống chi Quý Lam Xuyên chỉ uống bia có độ tinh khiết rất thấp. Dù là cậu thành tâm muốn say, sau khi uống một ly nước mật ong, cũng không khỏi mơ mơ màng màng mà tỉnh lại.
Trên đỉnh đầu là chiếc đèn chùm màu ấm quen thuộc trong phòng khách của Tần trạch.
Thiếu niên giống như con mèo nhỏ xụi lơ nằm trên ghế sô pha lớn. Đoán chừng là Tần Chinh ôm mình trở về, Quý Lam Xuyên đầu óc có điểm ngốc. Miệng lưỡi khô khốc, cậu theo bản năng liền liếm liếm bờ môi hơi hơi sưng.
Thực ngọt, còn có một tia đau đớn không dễ bỏ qua.......
Không đợi thần kinh chậm chạp của Quý Lam Xuyên phản ứng lại đây là chuyện gì.
Cậu liền thấy Tần Chinh cầm khăn lông từ trên lầu đi xuống.
Bất động thanh sắc mà đem lọ thuốc mỡ trong tay trái giấu đi, nam nhân biểu tình như thường mà mở miệng: “Tỉnh rồi?”
Áo sơ mi đầy nếp gấp, cà vạt cũng nghiêng lệch vặn vẹo. Quý Lam Xuyên chưa từng gặp qua Tần tam gia luộm thuộm như vậy. Thiếu niên đang nằm trên ghế sô pha, liền không kìm được mà bật cười thành tiếng.
“Buồn cười sao?”
Thấy đối phương dường như không có ký ức khi say rượu, Tần Chinh cũng không biết chính mình nên cảm thấy may mắn hay mất mát.
Đưa khăn lông ấm trong tay cho thiếu niên, hắn chỉ chỉ vào cà vạt của mình: “Đều là do cậu làm đấy.”
“Tôi?” Thiếu niên kinh ngạc mà hỏi lại, trong nháy mắt liền hoang mang bối rồi, “Tôi hẳn là sau khi say thì luôn an tĩnh mới đúng chứ?”
Suy nghĩ rất nhỏ mà lơ mơ, Quý Lam Xuyên nói chuyện cũng phá lệ ngay thẳng.
Thấy đối phương có vẻ mặt hoang mang cùng ngốc manh rất dễ lừa gạt, Tần Chinh liền nghiêm trang mà nói hươu nói vượn: “An tĩnh mà một mực quấn lấy tôi, không cho tôi rời đi cũng không chịu im lặng. Vậy cậu nói xem, cậu có nháo không?”
Một chút kí ức vụn vặn hiện lên trong đầu, Quý Lam Xuyên nhớ lại rõ ràng hình ảnh mình túm chặt lấy cà vạt của đối phương. Dư quang đảo qua môi dưới của nam nhân có huyết sắc hơn so với ngày thường. Thiếu niên đột nhiên cúi đầu, đem mặt vùi vào trong chiếc khăn lông ấm áp.
Thôi xong rồi......
Có phải mình đem tổng tài ba ba cưỡng hôn rồi không?
Từ trong trí nhớ đánh giá lại một lượt, thấy thế nào cũng không giống như là đối phương chủ động a!!!!!
Hỏng mất mà ở trong lòng điên cuồng gào thét, vàng tai của thiếu niên vốn là phiếm hồng nhạt, giờ đây lại càng đỏ giống như đang rỉ máu.
Nhạy bén mà nhận thấy được đối phương khác thường, Tần Chinh trong lòng trầm xuống: “Cậu nhớ ra rồi?”
Xong rồi xong rồi!
Nghe cái ngữ khí này, chính là khúc nhạc dạo cho bão tố đột kích.
“Xin, xin lỗi.”
Buồn bực chán chường nói xin lỗi, thiếu niên ngốc hề hề mà từ khăn lông lộ ra một đôi mắt ngập nước: “Tôi không phải cố ý.”
Càng nói càng cảm thấy này lời kịch giống hệt tra nam, Quý Lam Xuyên nâng tay lên bảo đảm: “Tôi về sau sẽ không bao giờ uống say nữa.”
Tần tam gia khó có được lúc thấp thỏm:............???
“Không có lần sau.”
Giả đứng đắn mà xụ mặt hù người, Tần Chinh kịp phản ứng lại, đồng thời cũng rất mừng rỡ mà không đi chọc thủng sự hiểu lầm tốt đẹp này.
Lấy khăn lông trong tay thiếu niên ra, hắn không thể nề hà nói: “Cậu là muốn đem nghẹn chết chính mình sao?”
Vừa mất hậu lại mất luôn vua, muốn hỏi vấn đề mà không có hỏi thành, Lại đem nụ hôn đầu tiên của mình cùng nguyên chủ đáng mất, Quý Lam Xuyên trong lòng buồn bực. Chỉ cảm thấy, cả hai đời mình cũng chưa bao giờ mua bán lỗ vốn như vậy.
Quan trọng nhất chính là, cậu cư nhiên hoàn toàn không có ấn tượng gì về quá trình hôn môi. Ngoài việc xấu hổ, Quý Lam Xuyên còn có một chút cảm giác không cam lòng.
Không tự giác mà mím môi, thiếu niên cảm quan trì độn mà chậm rì rì “Tê” một tiếng.
Tần Chinh thấy thế, rốt cuộc vẫn là lấy lọ thuốc mỡ trong túi ra: “Bôi thuốc trước đi.”
“Say rượu loạn tính” vốn nên là một chuyện rất xấu hổ, nhưng thái độ nam nhân tự nhiên đến không thể bắt bẻ. Làm cho Quý Lam Xuyên cũng ngượng ngùng lên ngượng ngùng xuống.
Thu lại đôi chân dài đang chiếm lấy một nửa ghế sô pha, thiếu niên duỗi tay: “Tôi tự bôi là được rồi.”
“Ngày mai còn muốn dậy sớm đi học?”
Mở ra gói bông tăm, Tần Chinh tiếng nói hơi trầm xuống: “Cậu cần phải truy cầu hiệu suất.”
Người ta nói, mỹ nhân ở dưới ánh đèn càng nhìn đẹp mắt.
Vẻ ngoài cứng rắn lạnh lùng của con nhà giàu quyền thế ngày xưa bị vô tình xé toạc. Nam nhân môi mang huyết sắc, quần áo hỗn độn mà nghiêm túc bôi thuốc mỡ ở dưới ánh đèn. Bộ dạng này hoàn toàn bất đồng với thường ngày, càng thêm một vẻ gợi cảm mềm mại khó tả.
Nguyên lai đây là cảm giác “Cấm giục giả dâm” sao?
Nhớ tới kiếp trước ở trên mạng thịnh hành tương phản ngạnh, Quý Lam Xuyên hầu kết vừa động. Đột nhiên phát hiện, nhưng hành động của mình trong lúc say rượu cũng không có lão tàn như vậy.
Nếu như đối phương là Tần Chinh, cậu “Thấy sắc nảy lòng tham” thì cũng dễ hiểu thôi.
Bởi vì một phần liên quan đến tính cách nguyên chủ, Quý Lam Xuyên trong tiềm thức liền đem Tần Chinh đặt ở vị trí là một trưởng bối. Nhưng sau đêm nay trải qua mấy cái kích thích liên tiếp, thiếu niên đã bị gõ tỉnh, cũng phải bắt đầu dùng góc độ của chính mình mà đối đãi đối phương.
“Làm sao vậy?”
Bóp thuốc mỡ lên tăm bông, Tần Chinh ghé sát vào nhìn chằm chằm thiếu niên: “Há miệng.”
Thuốc mỡ là Trịnh thúc chuẩn bị.
Từ sau khi nhìn ra tâm tư của thiếu gia nhà mình, trong hòm thuốc của Tần gia liền có rất nhiều đồ vật nhỏ kỳ kỳ quái quái. Trước đó Tần tam gia cũng chưa từng dùng loại đồ vật dành cho môi này.
Chất lỏng trong suốt mà lấp lánh, nó mang đến một cảm giác mát dịu giảm đau. Quý Lam Xuyên cảm thụ một chút, cảm thấy thứ này có chút giống như gel lô hội của nguyên chủ ở trong ngăn kéo tủ.
Chăm chú nhìn xuống, lông mi của nam nhân vừa đen dài mà mềm mại. Khống chế lại đôi tay đang muốn ngo ngoe rục rịch dưới tác dụng của cồn, Quý Lam Xuyên không được tự nhiên động động cằm.
Tiếp đó, đổi lại được là một tiếng mắng nhẹ không tán đồng của đối phương: “Đừng lộn xộn.”
Tần Chinh đêm nay không uống một giọt bia, lúc này giữa môi và răng lại mang theo một cỗ mùi hương mạch nha nhàn nhạt.
Hậu tri hậu giác mà ý thức được nguyên nhân, Quý Lam Xuyên sống lưng cứng đờ. Nhưng trong lòng không khỏi tò mò rằng, rốt cuộc nụ hôn đó có bao nhiêu kịch liệt.
Nguyên lai ở thế giới này, sau khi mình say rượu thì có mười phần công khí cuồng dã sao?
Não bổ cùng chân tướng đi ngược lại, khúc phim đứt đoạn làm Quý Lam Xuyên căn bản không nhớ nổi, là mình bị người ta hôn cho đến không thở được.
Sau khi được nam nhân đỡ trở về phòng với những bước đi không vững, đầu óc thiếu niên lúc này vẫn tràn ngập vấn đề mà cậu vô cùng để ý kia ——
“Cưỡng hôn” tổng tài ba ba, rốt cuộc là có cảm giác như thế nào???
*
Một đêm ngủ ngon giấc.
Quý Lam Xuyên bị người nào đó chăm sóc quá cẩn thận, nửa điểm cũng không nhìn ra mệt mỏi sau khi say rượu.
Bất quá, lúc đi xuống lầu ăn cơm sáng, cậu cảm thấy Trịnh thúc nhìn mình với ánh mắt quá mức hiền từ.
Thiếu niên hồn nhiên không biết, mình đã bị người ta hiểu lầm vì tối hôm qua có một ống thuốc mỡ đã sử dụng.
Quý Lam Xuyên thu thập thỏa đáng, rồi cầm túi văn kiện trong suốt lên xe. Cậu còn cố ý vô tình mà ngồi cách xa Tần Chinh một chút.
Trước khi thu dọn mớ đầu óc lộn xộn của mình, cậu không thể vượt rào với người ta được.
Nghĩ lầm, đây là thiếu niên thấy xấu hổ sau khi tỉnh rượu, Tần Chinh tuy có chút không vui, nhưng cũng không có gây áp lực cho đối phương.
Xe vững vàng khởi động chạy đi, nam nhân xảo diệu mà dùng chuyện công để khơi mào đề tài: “Chuyện Tống Nghĩa huyên náo quá lớn, ở trong vòng có không ít người đang hỏi thăm cậu.”
Video ngày ấy ở nhà hàng ăn vừa lộ ra ngoài, liền có rất nhiều cư dân mạng tinh mắt phát hiện, “Quý đại sư” cùng streamer huyền học “Vân Lam” có dung mạo cùng giọng nói giống hệt.
Mặc kệ oan hồn Chung Dao là thật hay giả, giá trị nhan sắc cùng hành động khuyên bảo Tống nghĩa nhận tội của thiếu niên, đã thu về được không ít hảo cảm của người qua đường.
Cùng lúc đó, trong vụ bát quái của hai nhà Tống Hoắc, đều nhắc tới tên họ Quý Lam Xuyên.
Vì thế, cậu thành công lập lên thân phận “Thiên sư” trong vòng các thế gia.
Chẳng qua, điều này làm cậu càng dễ bị Tần Tử Hành để mắt tới hơn. Quý Lam Xuyên vốn muốn sống những tháng ngày an ổn, liền nhịn không được mà thở dài.
“Không thích?”
Thấy thiếu niên không có cao hứng như trong tưởng tượng của mình, Tần Chinh lại nói: “Tôi có thể giúp cậu từ chối bọn họ.”
Nếu có thể, hắn rất vui lòng mà tự tay nuôi nấng một tiểu thiên sư cho riêng mình.
Lắc lắc đầu, Quý Lam Xuyên cũng không biết nên giải thích như thế nào cho đối phương.
Trước kia, Tần Tử Hành theo đuổi nguyên chủ rất cao điệu, không hề che lấp. Có một lần còn làm nguyên chủ trở thành nhân vật bàn tán trên diễn đàn trường học. Lại thêm video Tống Nghĩa truyền lưu. Cho nên, Quý Lam Xuyên chỉ cầu hai năm tới mình vẫn điệu thấp trôi qua, một chút cũng không muốn trở thành tâm điểm chú ý của những người nhiều chuyện bát quái.
Huống chi dựa theo nguyên tác cốt truyện, Bạch Thời Niên thân là “Vương tử dương cầm”, sẽ sớm được mời đến Đại Học Nghệ Thuật Thành Phố M để biểu diễn và thuyết trình.
Hai gương mặt tương tự sẽ bị người ta không ngừng thảo luận. Sau lại thêm một loạt thao tác “Di tình biệt luyến” của Tần Tử Hành. Có thể nói, học kỳ năm ba này sẽ là nước sôi lửa bỏng.
Bỏ qua phần nói về nhân vật chính công thụ, Quý Lam Xuyên sửa sang lại ngôn ngữ một chút: “Kỳ nghỉ hè này xảy ra quá nhiều chuyện, tôi không biết nên đối mặt như thế nào với các đồng học.”
“Bất quá, tôi cũng chỉ là có chút lo lắng mà thôi. Nghệ Đại này sản xuất ra không ít minh tinh. Hẳn là sẽ không có ai chú ý tới một streamer nhỏ như tôi.”
“Thả lỏng đi.”
Sau khi kiên nhẫn lắng nghe những phiền muộn nho nhỏ trong lòng của thiếu niên, Tần tam gia bình tĩnh mà tỏ vẻ: “Nếu học ở trường Nghệ Đại không vui. Vậy thì đổi sang một trường khác mà cậu thấy thích.”
Nhưng đại học nào tôi cũng không thích.
Nhận thấy Tần Chinh lúc này, rất có phong phạm của một “Ông ba hiền từ” trong phim điện ảnh và truyền hình. Quý Lam Xuyên chỉ muốn làm cá mặn, lập tức nhảy qua vấn đề có liên quan đến học hành.
“Chuyện này không vội, còn có ngọc bội của Chung Dao. Tôi muốn đem nó quyên góp cho một quỹ phụ nữ đáng tin cậy.”
“Ý tưởng không tồi”
Tần Chinh sớm đã đoán trước, không chút nào ngoài ý muốn mà gật đầu: “Tôi sẽ tìm chuyên gia giúp cậu.”
Thời gian tán gẫu luôn trôi qua rất nhanh, Quý Lam Xuyên hoàn hồn. Tài xế đã đem xe đậu ở gần Nghệ Đại.
Thấy thiếu niên muốn mở cửa xuống xe, Tần Chinh bỗng nhiên duỗi tay đè vào mu bàn tay đối phương: “Có chuyện gì thì gọi điện cho tôi. Nhớ là lúc nào điện thoại cũng phải mở máy.”
“Đi đi.”
Thấy thiếu niên thân thể cứng đờ như trong tưởng tượng, nam nhân đúng lúc giảm bớt lực: “Về nhà sơm một chút.”
Quả nhiên, sau khi thoát khỏi bầu không khí mơ hồ cùng ái muội của đêm qua. Lý trí quay về, đối phương vẫn là bài xích thân mật với mình.
Xoa xoa giữa mày, Tần Chinh tối hôm qua lại lần nữa mất ngủ, nhắm mắt lại: “Đi thôi.”
Không biết nam nhân giờ phút này đang thất vọng, Quý Lam Xuyên thất thần mà đi về phía cổng trường. Rũ xuống mu bàn tay tựa hồ vẫn còn lưu lại độ ấm lòng bàn tay của đối phương. Cậu dùng sức lắc lắc đầu. Hiện giờ trong đầu, tất cả đều là hình ảnh tối qua Tần Chinh giúp mình bôi thuốc.
Làm sao bây giờ? Cậu giống như trở nên có chút kỳ quái.
Rõ ràng muốn mượn men say để hỏi đối phương, có phải hắn thích cậu hay không?
Nhưng hôm nay xem ra, cậu giống như là đem chính mình đi lòng vòng vậy.
Bình tĩnh bình tĩnh, này chẳng qua chỉ là một cái ngoài ý muốn mà thôi.
Giơ tay vỗ vỗ mặt, Quý Lam Xuyên sửa sang lại biểu tình, cố gắng để hoà nhập vào cuộc sống đại học mới.
Còn không kịp đợi cậu rảo bước tới cổng trường, một giọng nói xa lạ ở phía sau lưng cậu chợt vang lên.
“Quý Lam, là cậu đúng không?”
➖➖➖➖➖