Edit: Min
Xác định kinh hãi trên mặt Bạch Thời Niên không phải giả bộ, Quý Lam Xuyên ngồi trên giường bệnh từ trên cao nhìn xuống đối phương: “Bạch thiếu gia không biết sao? Bùa giấy trong túi của anh có chứa tro của con mèo. “
“Lấy mạng đổi mạng, tìm một con mèo đen mắt xanh công kích mạnh mẽ, buộc nó phải nhìn chằm chằm vào ảnh của tôi, sau đó dùng tay bóp chết nó, lại để máu mèo bao trùm toàn bộ bức ảnh...”
“Đủ rồi!”
Nôn khan một tiếng, giọng nói của Bạch Thời Niên run rẩy quát thiếu niên dừng lại.
Y nhanh chóng duỗi tay vào túi, sau đó vứt bỏ một cái bùa giấy màu vàng đậm ra xa.
Trên tờ giấy kia tràn đầy hoa văn màu đỏ xiêu vẹo, rõ ràng là chu sa đại biểu cho chính khí, nhưng nó lại cố tình làm cho người ta có một loại cảm giác âm lãnh.
Chưa bao giờ nghĩ tới những thứ Hứa Đạo Sinh cho mình lại phát điên như vậy. Trong lòng Bạch Thời Niên nhất thời dâng lên một cảm giác hối hận. Y muốn đuổi Quý Lam đi không sai, nhưng điều này không có nghĩa là, y nguyện ý vì đối phương mà không để ý đến an nguy của mình.
Trên vạt áo còn dính quỷ hỏa thiêu đốt, Bạch Thời Niên vẫn từ trong xương tủy nổi lên lãnh ý, chân mềm nhũn đến mức đứng không dậy nổi, y rùng mình mở miệng: “Tại sao nó còn không rời đi? “
Oan có đầu nợ có chủ, cho dù trong lòng có oán, con mèo đen này cũng nên đi tìm Hứa Đạo Sinh mới đúng.
“Đại khái là bởi vì máu đầu ngón tay anh bị dung vào trong tro cốt của nó.” Quý Lâm Xuyên đã chắc chắn về lời nguyền trên người mình, ngữ khí trong lúc nói chuyện cũng mang theo vài phần có thể tức chết người, “Dù sao anh cũng không nhìn thấy, coi như mình mua một cái mặt dây chuyền vô hình mang theo chơi đùa đi.”
“Cậu!”
Không đợi Bạch Thời Niên nói xong lời, con mèo đen cảm giác được nguy hiểm lại lần nữa trở về bộ dáng oán khí sâu nhất trước khi chết. Bạch Thời Niên phản xạ có điều kiện tránh đi ánh mắt đối phương, tay y run rẩy cắn môi dưới, sống chết cũng không chịu phục tùng thiếu niên trước mặt.
“Cậu không phải Quý Lam.” Gắt gao nhìn chằm chằm mắt trái du ngư chớp nhoáng của đối phương, Bạch Thời Niên cuối cùng xác định được suy đoán lúc trước của mình, “Cậu rốt cuộc là ai?!”
Đối mặt với tổng tài ba ba cũng không nhả ra, Quý Lam Xuyên làm sao có thể ở trước mặt nhân vật chính mà lộ ra sự thật mình xuyên qua.
Cậu chớp chớp mắt, vô tội mà chân thành đáp: “Tôi chính là Quý Lam nha.”
“Một Quý Lam vứt bỏ tra công rời xa tiện thụ, một lần nữa tỏa sinh cơ.”
Tra công tiện thụ.
Mặc dù không thường xuyên đọc tiểu thuyết, nhưng Bạch Thời Niên cũng có thể theo nghĩa đen mà hiểu được ý nghĩa của hai từ này.
Chưa bao giờ bị người ta bình luận như vậy, sắc mặt y đỏ bừng, nhất thời lại không tìm được lời nào có thể phản bác.
Trong mắt Quý Lam Xuyên, Bạch Thời Niên sau khi sống lại chính là điển hình của “Vừa xấu vừa ngu xuẩn“. Cậu biết tính cách đối phương thay đổi tám phần là bởi vì Tần Tử Hành. Nhưng nhân quả tuần hoàn báo ứng khó chịu, vào thời khắc Bạch Thời Niên quyết định xuống tay với cậu, y nên chuẩn bị sẵn sàng chấp nhận bị cắn trả.
Nguyền rủa đã hiện, dựa theo kinh nghiệm ngày xưa mà nói, Quý Lam Xuyên chỉ cần đem miêu hồn bổ tán, cậu liền có thể vui vẻ nhảy xuống giường xuất viện. Nhưng lấy ơn báo oán không phải là tác phong của Quý đại sư, sự tình phát triển đến bây giờ, cậu tất nhiên phải chuẩn bị một phần đại lễ cho Bạch Thời Niên cùng “Cao nhân” sau lưng y mới đúng.
Đem Trấn Hồn Phù dưới gối lật ngược lại, Quý Lam Xuyên bị Thiên Đạo cùng mèo nguyền rủa hai thứ nhắm vào, tức khắc cảm thấy một loại hồn phách sắp xuất khiếu mơ hồ. Nốt ruồi đỏ sau tai dần dần ngưng tụ thành, mèo đen lúc trước dây dưa với Bạch Thời Niên không buông, lập tức cả thân xù lông nhìn chằm chằm thiếu niên.
Đó là một cổ hơi thở đáng sợ.
Lạnh thấu xương mà lại hạo nhiên, thiếu niên mảnh khảnh ôm lấy người ngồi trên giường, làm cho người ta có cảm giác giống như một thanh kiếm sắc bén cắm nghiêng trên ngọn núi tuyết. Chú ý tới hồ quang quanh người đối phương mơ hồ hiện lên, mèo đen meo meo một tiếng, ầm ĩ liền chui vào thân thể người bên cạnh.
“Á..........Mèo!”
Cốt nhục giao hòa, cho dù Bạch Thời Niên được Thiên Đạo che chở, cũng không có khả năng vào lúc này mà chống đỡ mèo đen xâm lấn. Hai mắt y trợn tròn, màu mắt cũng đã biến thành màu xanh lục đậm.
Anh cho rằng, nó đã xâm lấn vào người anh, thì tiểu gia tôi không dám xuống tay sao?
Tịnh chỉ vì kiếm, đôi mắt phượng Quý Lam Xuyên híp lại, trong mắt chỉ còn lại nốt ruồi đỏ giữa hai lông mày của Bạch Thời Niên giống mình y như đúc.
“Nội có sét đánh, Lôi Thần ẩn danh...... Đi!”
Mắt thấy tia tử quang kia mang theo thế phong lôi hướng mình đánh tới, Bạch Thời Niên bị mèo đen phụ thân lại căn bản không thể động đậy. Kim quang thần chú đối với tà vật có uy hiếp tự nhiên, mỗi người một miêu khí cơ tương liên, trong nháy mắt đã bị sấm sét nuốt chửng.
Đau.
Khuôn mặt mất tự nhiên vặn vẹo, Bạch Thời Niên chưa bao giờ cảm nhận được đau nhức đáng sợ như vậy. Tứ chi y co giật, lúc này chật vật ngã quỵ trên mặt đất thành một đoàn.
Trước mặt đạo kinh lôi phảng phất như Thiên phạt kia, tất cả âm u trong lòng y đều không có chỗ che giấu. Vứt bỏ tất cả để đối mặt với sự xấu xí của mình, loại cảm giác này, tựa như ở giữa ban ngày bị người ta lột sạch trước mặt thiên hạ.
Theo lý mà nói, lấy sự khống chế của Quý Lam Xuyên đối với đạo pháp lô hỏa thuần thanh, cho dù có vật bẩn bám vào thân người, cậu cũng có thể dễ dàng phân ra Âm Dương hai giới, cam đoan mình chỉ bổ quỷ mà không đả thương người.
Nhưng đối với loại người như Bạch Thời Niên, Quý Lam Xuyên có thù tất báo, tuyệt đối sẽ không mềm lòng để đối phương dễ chịu.
Nốt ruồi đỏ sau tai dần dần tản ra, mèo đen vốn giương nanh múa vuốt trong cơ thể Bạch Thời Niên cũng hóa thành hư ảnh nhẹ nhàng rơi xuống. Mèo đã bị phá, mà Hứa Đạo Sinh ngoài thành, lập tức quỳ gối trước pháp đàn “Phụt” một tiếng phun máu.
Đầu ngón tay từng bóp chết mèo đen có hắc khí lượn lờ, rất nhanh liền đem làn da nơi đó ăn mòn đến gầy gò khô khốc như lão nhân. Hứa Đạo Sinh chưa từng thấy qua loại người mang thân nguyền rủa này còn có thể khống chế lôi đình, bất ngờ không kịp đề phòng, liền bị đối phương bổ đến thân mang trọng thương.
Công phu của mèo ba chân cũng dám đến trước mặt mình khoe khoang.
Xác định trong bóng tối truyền đến phản hồi vẫn thuộc về Hứa Đạo Sinh, Quý Lam Xuyên cố nén sự khó chịu của thân thể, lạnh mặt nhìn về phía Bạch Thời Niên hai mắt vô thần trên mặt đất: “Hắn hỏi anh muốn cái gì làm thù lao?”
Nguyền rủa phá vỡ, con mèo đen bị thiếu niên cố ý bảo trụ một mạng kia, liền chỉ nhận ra mùi máu của Bạch Thời Niên. Nó âm trầm nhìn chằm chằm vào cổ họng cùng mắt đối phương, tựa hồ là đang cân nhắc nên xuống miệng từ đâu trước.
Cảm quan chậm chạp rồi lại có thể cảm nhận được đầu dây thần kinh truyền đến đau đớn dày đặc, Bạch Thời Niên bỗng dưng nhớ tới cảnh tượng đáng sợ của kiếp trước khi mình bị tai nạn xe hơi bỏ mình. Đó là kết cục y muốn tránh nhất sau khi sống lại, nhưng vào giờ khắc này, tứ chi đại khai chật vật ngã xuống đất, tựa hồ lại cùng kiếp trước có vi diệu chồng chéo.
Nếu như có thể lựa chọn, y tình nguyện chính mình bị xe đụng chết, cũng không muốn hèn mọn ở dưới chân Quý Lam như vậy.
“Hai trăm vạn.” Phảng phất như lại chết một lần nữa, quần áo Bạch Thời Niên bị mồ hôi lạnh thấm đẫm, y chống đỡ đứng dậy, cũng không có cố chấp cùng thanh niên nữa, “Còn có tóc hoặc máu của Tần Chinh. “
Quả nhiên.
Bất động thanh sắc đem Trấn Hồn Phù nắm chặt trong lòng bàn tay, Quý Lam Xuyên bình tĩnh nhìn Bạch Thời Niên di chuyển hai chân run rẩy mà rời đi, còn có ánh mắt hung ác mèo đen theo sát phía sau, tựa như một đạo bóng ma nồng đậm vĩnh viễn cũng không cách nào thoát khỏi.
Cố ý phá bỏ nguyền rủa chỉ để người trung gian, Quý Lam Xuyên chính là muốn cho Bạch Thời Niên trả giá cho hành động của y. Hại người cuối cùng hại mình, nếu như cái gọi là vai chính nhất định sẽ được Thiên Đạo thiên vị, vậy thì để cho cậu làm “Nhân vật phản diện” phá vỡ quy củ này đi.
“Cậu không phải Quý Lam.”
Tinh thần hoảng hốt đi ra ngoài, Bạch Thời Niên nắm lấy then cửa thấp giọng lẩm bẩm: “Nếu là bại bởi cậu......”
Lời sau Quý Lam Xuyên không thể nghe rõ, cảm giác đau đớn của ba hồn bảy phách bị người mạnh mẽ rút ra làm cho cậu ù tai một trận, cơ hồ là trong nháy mắt cửa phòng đóng lại, cậu liền rầm một tiếng nặng nề ngã trên giường.
Là bởi vì, thân là nhân vật chính trong cốt truyện phủ nhận sự tồn tại của mình sao?
Cảm giác được Thiên Đạo đối với mình đột nhiên gia tăng bài xích, Quý Lam Xuyên cắn rách đầu lưỡi, liều mạng niệm động thần chú kéo lấy hồn phách sắp bị kéo ra khỏi thân thể của mình.
“Thái thượng đài tinh, ứng biến vô đình...... Tam hồn vĩnh cửu, phách vô tang khuynh.”
Cánh môi mất đi độ ẩm không ngừng mở ra, lỗ kim chưa được xử lý trên mu bàn tay thiếu niên càng là dần dần tràn ra máu mới. Dùng hết toàn lực giơ tay lên vỗ chuông gọi ở đầu giường, Quý Lam Xuyên rất nhanh không thể tự nhiên mà thao túng thân thể nguyên chủ nữa.
Vẫn chưa thể đi được.
Chiếc nhẫn đó còn chưa kịp đeo.
Ý thức bắt đầu lơ lửng, trước mắt Quý Lam Xuyên bỗng nhiên xuất hiện đủ loại hình ảnh quen thuộc quấy nhiễu suy nghĩ của bản thân. Bên tai truyền đến bước chân đứt quãng cùng tiếng hỏi thăm của nhân viên y tế, nhưng cậu căn bản không có thời gian có thể đáp lại.
Nhà ngang chật chội hỗn loạn, vùng ngoại ô phủ đầy tuyết trắng cô sơn, sư phụ cười tủm tỉm vẫy tay với cậu, còn có nam nhân ở xa xa ôn nhu nhìn chăm chú vào cậu...
“Tần Chinh.”
Vô ý thức thì thầm thành tiếng, pháp quyết an thần định hồn trong miệng Quý Lam Xuyên lập tức gián đoạn. Hồn phách ly thể, thiếu niên bị vội vàng đẩy vào phòng cấp cứu, trong chốc lát liền không còn hô hấp.
Nếu là có thiên sư khác ở đây, tất nhiên có thể nhìn ra hồn hỏa yếu ớt trên đầu và vai của đối phương, cùng bảy phách lơ lửng trên giường bệnh.
Do sức mạnh của ấn ký Trấn Hồn Phù, hư ảnh trong suốt kia còn lại còn lại toàn bộ tay phải cùng thân thể tương liên. Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc này, cửa thang máy “đinh” một tiếng mở ra, nam nhân quần áo rối tung bước chân vội vàng, không nói lời nào ngăn lại giường bệnh đẩy đến phòng cấp cứu.
“Thưa ngài, ngài...”
“Xin lỗi, thiếu gia cậu...”
Tự động bỏ qua nhân viên y tế cùng Trịnh thúc, Tần Chinh lướt qua đám người chạy về phía thiếu niên, chỉ cảm thấy trái tim của mình giờ phút này như muốn dừng lại.
Trên giường bệnh trắng bệch tràn ngập mùi nước khử trùng, thiếu niên liên tục sốt nhẹ, trên mặt thậm chí còn treo hai mạt ửng đỏ. Nhưng đối với Tần tam gia quen nhìn tử vong mà nói, hắn cũng chỉ có chú ý tới lồng ngực không hề phập phồng của đối phương.
“Quý Lam.”
Từ trước đến nay luôn tin tưởng vững chắc trực giác của mình, Tần Chinh dùng sức nắm chặt tay phải thiếu niên đang nắm chặt bùa, thì thầm vào tai đối phương trước ánh mắt của người bên ngoài nhìn hắn như nhìn người điên.
Không đúng.
Hồn thể sắp tiêu tán được kim quang công đức dày nặng vững vàng bao bọc, thiếu niên khôi phục một chút ý thức mơ màng mà nghĩ đến, gọi hồn cũng có thể gọi sai tên, người bên cạnh này thật đúng là một tên ngu ngốc.
Sơn vụ vi lam, bách thủy vi xuyên, sư phụ đặt tên cho cậu, rõ ràng là Lam Xuyên đại khí lại tiêu sái mới đúng.
Thời thời khắc khắc lưu ý tình huống của đối phương, phát giác ngón tay thiếu niên khẽ động, đột nhiên nhận ra lòng bàn tay mình có thêm vài chút ngứa ngáy lạnh lẽo và có quy luật.
Ba điều dựng giang...... Xuyên?
“Lam Xuyên.” Không chút do dự sửa miệng, Tần Chinh cắn chữ rõ ràng mà lặp lại, “Quý Lam Xuyên.”
Sự tồn tại của bản thân đã được đứa con may mắn trên thế giới này che chở và thừa nhận. Kim quang bá đạo lập tức đem nhân quả dang dở cùng Thiên Đạo liên lụy tất cả cắt đứt.
Hồn hỏa lại nhen nhóm, thất phách tự do lần lượt rơi xuống, thiếu niên một lần nữa trở lại thân thể mờ mịt mở mắt, vừa vặn đụng phải đôi mắt đen phủ đầy tơ máu của nam nhân.
➖➖➖➖➖
Đôi lời cửa tác giả:
Thực ra mệnh kiếp tuổi 25 của Lam Xuyên vẫn chưa thực sự kết thúc, cho đến, thời điểm Tam gia đánh thức cậu tỉnh lại, cậu mới tính là hoàn toàn bình an vô sự.