Edit: Min
Một đêm vô mộng.
Ngày hôm sau, Quý Lam Xuyên thức dậy thật sớm xuống lầu, lại vừa vặn đụng phải Tần Tử Hành đang chuẩn bị lên gọi cậu.
“Chào buổi sáng.” Mỉm cười vẫy vẫy tay với thiếu niên, Tần Tử Hành đứng ở lầu một vừa mới cúp di động, “Hôm nay anh phải đến công ty có chút việc, không thể ăn sáng cùng em rồi.”
Tần đại thiếu gia diện mạo tuấn mỹ, có đôi mắt đào hoa dù không cười cũng đa tình. Đặc biệt là, nếu hắn chăm chú nhìn về một phía nào đó, sẽ khiến cho người ta sinh ra một ảo giác được yêu sâu sắc.
“Em cũng không phải trẻ con.” lắc đầu cười một tiếng, thiếu niên mặc một chiếc sơ mi màu trắng nhanh chóng đi xuống, “Anh đã ăn sáng chưa? Có muốn bảo Tiểu Vương chuẩn bị điểm tâm giúp anh mang đi không?”
Cảm nhận được sự quan tâm không che giấu của đối phương, khóe miệng Tần Tử Hành nhiễm vài phần ý cười: “Không cần đâu, em ngoan ngoãn ở nhà, chờ đến tối anh dẫn em ra ngoài chơi.”
Biết rõ hắn lúc này nhất định sẽ đối tốt với nguyên chủ, Quý Lam Xuyên cũng lười ở đây mê hoặc. Chuyện nên tới sẽ tới, nếu không bị bạn bè Tần Tử Hành chỉ trỏ, thì làm sao “Quý Lam” biết đến sự tồn tại của Bạch Thời Niên.
“Em ở nhà chờ anh về.” Học bộ dáng của nguyên chủ, sửa sang lại cà vạt cho đối phương, Quý Lam Xuyên nhẹ giọng thúc giục, “Đi thôi, không lại bị muộn.”
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp nhu nhòa của thiếu niên, Tần Tử Hành trong nháy mắt hoảng thần. Hắn yêu Bạch Thời Niên, nhưng so với tình yêu thầm không thể gặp lại, Quý Lam trước mắt ngược lại càng làm hắn an tâm hơn.
Là ảo giác sao? Đối phương giống như không hề thay thế bóng dáng Thời Niên vậy.
“Quý Lam.” Tần Tử Hành không đầu không đuôi mà gọi, “Quý Lam.”
Không thể hiểu được.
Tiễn công chính đột nhiên động kinh đi, cuối cùng cậu cũng có thể đi vào nhà ăn. Đáng tiếc, vừa mới tiến vào, thiếu niên vô cùng may mắn mà nhận được một ánh mắt không mấy thân thiện của Tần tam gia.
“Tam gia.” Lễ phép khom lưng, Quý Lam Xuyên đang muốn giả ngu làm lơ đối phương. Ai ngờ một sợi hắc khí đột nhiên xâm nhập vào mi mắt cậu.
Người xưa có câu: Đạo gia xem khí, cần lấy ngũ hành xứng chi, hắc như sơn mà có trơn bóng, vì chính, vì cát; như than bùn sáp mà ám, tắc vì tà, vì hung *
(*) Đạo gia xem khí, cần lấy ngũ hành phân chia cân xứng, đen như nước sơn mà mượt mà, là chính trực, là may mắn; như than bùn tối mà trầm, không phải bị quỷ ám, cũng là nguy hiểm.
Mệnh cung Tần Chinh hắc khí ám trầm, dựa theo câu nói phổ biến trên mạng chính là “Ấn đường biến thành màu đen.”
Xem ra người có công đức kim quang hộ thể thì cũng xui xẻo. Theo bản năng mà nhìn Tần Chinh nhiều hơn, Quý Lam Xuyên cho rằng đối phương sẽ không xảy ra chuyện gì. Người này chính là khí vận tận trời, dù có đặt dao trên cổ thì cũng chuyển nguy thành an.
“Cậu............”
Phát giác thiếu niên nhìn chằm chằm mình không ngừng, Tần Chinh vốn định trách cứ một phen, nhưng lại nhìn đối phương chớp mắt một cái, hắn liền nghẹn lời.
Đây không phải là ánh mắt của một con chim sẻ nên có.
Giống như bắt đầu vào đông, đôi mắt ẩm ướt của thiếu niên kết thành một lớp băng mỏng. Như là thoát tục đạm nhiên, lại giống như nhìn thấu hết thảy tất cả thương xót. Cho dù chỉ trong cái chớp mắt, Tần Chinh tin chắc rằng mình sẽ không nhìn lầm.
Hồn nhiên không biết bị đối phương nhớ nhung suy nghĩ gì, Quý Lam Xuyên nghiêng đầu: “Tam gia?”
Thiếu niên nói cười nhu nhòa, tựa như hóa thành dòng suối nước xuân mềm mại. Vẻ mặt của cậu chân thành tha thiết, làm cho ai cũng đều cảm thấy cậu là người thuần lương vô hại.
Một chút ảo diệu trong mắt thoáng lên, lời nói bên miệng của Tần Chinh cũng thay đổi: “Không có gì, cậu từ từ ăn.”
............?
Đột nhiên nghe thấy đối phương ôn hòa dặn dò, Quý Lam Xuyên thiếu chút nữa đánh rơi cái muỗng trong tay.
Tổ sư gia tại thượng.
Chẳng lẽ tối qua Tần Chinh bị hồn người khác xuyên vào ư?
Quý Lam Xuyên cúi đầu ăn cháo, niệm khẩu quyết đem mắt trái mở ra.
Dư quang phản hồi tin tức cho thấy, đối phương vẫn là đại kim sơn không giả được.
“Quản tốt đôi mắt của cậu.” Vẫn luôn nhìn lén hắn là cái bộ dạng gì.
Nỗi lòng nam nhân liên tiếp bị đối phương quấy nhiều, hắn đứng dậy khỏi ghế, lạnh lùng cảnh cáo.
Xác định mình không có bị bại lộ, Quý Lam Xuyên cực kì khó hiểu ý này, chỉ cho rằng mình nhìn chằm chằm mới chọc đối phương không vui.
Ôn hòa, dễ thân, tất cả đều là giả, nam nhân này quả nhiên là tên thần kinh hỉ nộ với thường.
*
Trạch ở nhà hai ngày, Quý Lam Xuyên rốt cuộc thành công đi ra khỏi cửa lớn Tần gia. Cho dù bị Tần Tử Hành nắm lấy tay trái, cũng không ảnh hưởng đến niềm vui sướng tự do.
“Hôm nay tới đều là người quen.” Ở trong thang máy, Tần Tử Hành ôn nhu an ủi tiểu tình nhân khẩn trương bên người, “Anh đã nói trước với bọn họ rồi, sẽ không có ai làm khó em đâu.”
Nói dễ nghe lắm.
Hừ!
Quý Lam Xuyên nhớ tới cốt truyện trong nguyên tác.
Công thụ là thanh mai trúc mã, tự nhiên bạn bè của Tần Tử Hành cũng quen biết Bạch Thời Niên.
Kẻ trong cuộc u mê, người ngoài cuộc tỉnh táo. Nhiều năm như vậy, ai mà không biết Tần đại thiếu gia có ý với con út Bạch gia chứ?
Nguyên chủ là sinh viên nghèo, lại có khuôn mặt giống Bạch Thời Niên bảy phần. Sau khi Bạch Thời Niên đính hôn, Tần Tử Hành liền đem người xuất hiện. Điều này làm cho tất cả mọi người nghĩ rằng, Quý Lam là thế thân dùng để chữa thương lành.
Thế thân chính là đồ dỏm, mà đồ dỏm là hàng giả, không có bối cảnh chống lưng như Bạch thiếu gia. Cho dù nguyên chủ và Bạch Thời Niên lớn lên giống nhau như đúc, thì cũng thành trò cười cho đám thiếu gia này bàn tán.
Quý Lam một lòng muốn bước vào hào môn, lại không biết mình sớm đã bị chê cười trong giới thượng lưu rồi. Đừng nghĩ mấy vị công tử này dễ gần, nhưng sau lưng lại coi nguyên chủ như một thằng hề nhảy nhót pha trò.
Ngực bị đè nén một trận, những dòng chữ mờ ảo trong nguyên tác cũng dần dần hiện lên rõ ràng trong đầu Quý Lam Xuyên. Tại một khắc này, cậu hoàn toàn phẫn nộ cùng không cam lòng thay cho nguyên chủ.
“Đinh.”
Cửa thang máy mở ra, Tần Tử Hành cũng không phát hiện người bên cạnh không khỏe. Hắn nắm tay thiếu niên đi đến phòng riêng, siết chặt ngón tay đối phương như muốn chứng minh gì đó.
“Tần thiếu tới rồi.”
Hai người vừa tiến vào trong phòng, lập tức liền có một tên mập mập mắt sắc đứng lên tiếp đón.
Tần gia giống như là mặt trời ban trưa rực rỡ, cho nên đại bộ phận đều tôn xưng Tần Tử Hành một tiếng “Tần thiếu“.
“Đây là tiểu tình nhân mới của anh à.” Đẩy tên béo vướng bận bên cạnh ra, một người trẻ tuổi ăn mặc hoa lệ đi lại đây. Trên tay cầm ly rượu, ánh mắt gã nhìn về phía Quý Lam Xuyên có chút không hảo ý, “Chậc chậc chậc chậc chậc, gương mặt này, lớn lên cũng thật........”
“Lê Phong!” Vội vàng đánh gãy lời của gã định nói, Tần Tử Hành nhíu mày, cố ý nhấn mạnh dường như muốn giới thiệu Quý Lam Xuyên, “Đây là Quý Lam, bạn trai tôi.”
“..........Cũng thật xinh đẹp.”
Từ bạn trai này ý vị sâu xa, Lê Phong nhanh chóng sửa miệng, cùng người chung quanh trao đổi một ánh mắt.
Gã huýt sáo một tiếng, cười hì hì đem ly rượu đưa đến trước mặt Quý Lam Xuyên: “Chào chị dâu.”
Trừ bỏ Tần Tử Hành, trong nhóm người này, Lê Phong là người có địa vị cao nhất. Thấy gã đi đầu ồn ào, không khí trong phòng lập tức ầm ĩ lên.
Đáng tiếc, nguyên chủ cũng không phải là đồ nhà quê mới lên thành phố, muốn đặt chân vào giới thượng lưu, Quý Lam cũng biết rõ cách uống rượu. Cho nên trò đùa dai của Lê Phong thất bại.
Ha! Chú định chơi anh à? Non lắm....
Một ngụm hết ly rượu mạnh màu hổ phách, Quý Lam Xuyên quơ quơ cái ly, cười một tiếng: “Chào anh, tôi là Quý Lam.”
Diện mạo đẹp đẽ sạch sẽ, khi cười nhướng này làm cho người ta cảm thấy như bị hấp dẫn đi. Đuôi mắt màu hồng nhạt hơi hơi nhếch lên, vừa lúc giải thích như thế nào là phong nguyệt kiều diễn.
Thao, Tần Tử Hành tìm được một tình nhân mới thật con mẹ nó quá đẹp.
Cho dù gã có quan hệ tốt với Bạch Thời Niên, nhưng Lê Phong cũng không thể không thừa nhận Quý Lam quá lóa mắt. Gã nhìn chằm chằm đầu ngón tay trắng nõn của thiếu niên, liền cảm thấy đêm nay có rất nhiều trò hay.
Đáy mắt hiện lên một màn kinh diễm, Tần Tử Hành cũng không nghĩ tới, thiếu niên này còn có một mặt ngoài ý muốn như vậy. Ngũ quan tương tự, nhưng khí chất lại khác biệt, một giây này, Quý Lam Xuyên thành công đem mình tách khỏi hình bóng Bạch Thời Niên.
Nhận thấy bầu không khí vi diệu, mọi người hai mặt nhìn nhau, theo bản năng đem ghế chính giữa nhường ra. Quý Lam Xuyên không chút do dự nào mà ngồi xuống bên cạnh Tần Tử Hành. Thuận tiện đem mấy vị công tử Giáp Ất Bính Đinh nhất nhất đối ứng.
Lê Phong là kẻ yêu thích nam nhân, trong nguyên tác, gã này là luôn đần đội ủng hộ Bạch Thời Niên. Từ lúc Tần Tử Hành mang theo tình mới xuất hiện, gã trong sáng ngoài tối không biết bao nhiêu lần chơi xấu nguyên chủ.
Còn tên mập mập Hách Chi, người này gia thế bình thường. Hắn ở trong cái vòng luẩn quẩn này từ trước đến nay đều là trung lập ba phải, cũng không giao thoa gì nhiều với nguyên chủ.
Nhóm thiếu gia còn lại chỉ là phông nền tiểu thuyết. Mỗi lần cần gay cấn thì lôi ra một tí, không phải cười nhạo nguyên chủ không biết tự lượng sức mình thì cũng chính là phụ trợ cho tình yêu tuyệt mỹ của cặp đôi công thụ.
Cho nên nói, mấy vị công tử này trong tiểu thuyết là nhàn nhã nhất.
Bất động thanh sắc mà đè lại bụng nhỏ, Quý Lam Xuyên cảm thấy dạ dày hơi đau đau. Không biết nguyên chủ là cái dạng gì mà có thể kéo một thân bệnh tật này cùng người khác trò chuyện vui vẻ.
Ánh sáng trong phòng hơi mờ, cho nên cũng không có ai phát hiện cậu khác thường.
Tần Từ Hành vui vẻ khi người khác hỏi về Quý Lam, phảng phất như là chứng minh hắn đã sớm buông tay đoạn tình ái vô vọng kia.
“Đúng vậy, hiện tại tôi và em ấy ở cùng một chỗ........”
Lời còn chưa dứt, cửa lớn đã bị người khác mở ra cái “Rầm“. Người nọ một thân bạch y đi tới, khí chất tựa như sao sáng trên trời, “Tôi nói nha, mấy người vì cái gì mà không gọi tôi đến chơi cùng?”
“Thời Niên? Sao em lại ở đây?” Khô khan mà mở miệng, Tần Tử Hành thiếu chút nữa không tìm được giọng nói của mình. Hắn không cần suy nghĩ nhiều mà nghiêng thân mình đi, dùng bả vai chắn trước mặt Quý Lam Xuyên.
Các loại ánh mắt như đao nhọn mà đâm ở sống lưng, mọi người vui sướng khi có người gặp họa chờ phản ứng của thiếu niên. Người mới người cũ gặp nhau, so sánh hai người, ai cũng nhìn ra Bạch Thời Niên mới là chính quy.
Nhưng Quý Lam Xuyên lại rất bình tĩnh, thong thả mà thưởng thức ly rượu. Đồng thời ở trong lòng xác định một sự kiện.
Bạch Thời Niên thay đổi.
Vô luận là trọng sinh cũng được, hồn xuyên cũng thế, thụ trong nguyên tác là mơ màng, lúc này tuyệt đối không nên xuất hiện ở đây.
“Tôi gọi em ấy đến.” đắc ý mà lắc lắc đi động, Lê Phong cười ác xấu xa giống như là sợ thiên hạ không loạn, “Thời Niên thật vất vả mới về nước, sao lại không gọi em ấy tới tụ hội một chuyến được.”
“Về nước?” Tần Tử Hành kinh ngạc, “Em không phải.........”
“Ở lại nước Y đính hôn với con gái Lục gia.” Như là đoán đối phương sẽ nói gì, Bạch Thời Niên thản nhiên cười, “Tôi mới 23, còn có một bó lớn thời gian để độc thân nha.”
Tiểu thiếu gia Bạch gia lên tiếng, mọi người lập tức phối hợp mà cười vang lên. Không khí trong phòng lại ầm ĩ trở lại.
Lúc này, Quý Lam Xuyên đột nhiên hiểu ra nguyên nhân vì sao nguyên chủ tuyệt vọng rời sân khấu.
Tác giả nói không sai, nhân vật chính công thụ mới là người cùng một thế giới.
Ánh sáng đom đóm không dám cùng ánh trăng tranh nhau phát sáng? Chỉ cần có Bạch Thời Niên ở, liền không có ai chú ý tới một Quý Lam trong góc.
———Cho hiện tại vẫn mang danh bạn trai Tần Tử Hành.
Thú vị......
Mắt phượng híp lại, đuôi cá trong mắt Quý Lam Xuyên lóe lên phút chốc. Đây là chuyện sinh tử, dù cậu không có yêu Tần Tử Hành, nhưng cũng không thể để cho Bạch Thời Niên tùy ý đánh tới cửa như vậy.
➖➖➖➖➖