Gả Cho Bệnh Kiều Ác Lang Xung Hỉ

Chương 10: Chương 10: Có lẽ lông y quá dài




Từng mảng từng mảng bông tuyết dày đặc từ trên bầu trời bay xuống, rơi vào trên tóc Nguyễn Thu Thu, lại từng chút từng chút bị hòa tan bởi hô hấp càng ngày càng khó khăn của nàng, chậm rãi biến thành những giọt nước đọng lạnh như băng.

Hai chân quá mức mệt mỏi mà không thể động đậy, ngay cả cánh tay cũng dần dần không nhấc nổi.

Làn da lộ ra ở bên ngoài bị đông cứng, bàn tay Nguyễn Thu Thu có chút vô lực chống đỡ trên mặt đất, cố gắng muốn bò dậy.

Sắc trời đã hoàn toàn tối đen, nàng cố gắng mở to hai mắt, lọt vào trong tầm mắt cũng chỉ có bóng dáng mơ mơ hồ hồ.

Bên tai truyền đến tiếng gió phần phật, hình như còn trộn lẫn tiếng bước chân thật khẽ ----

Từ phụ cận sơn động truyền tới, tiếng bước chân rất nhẹ không hề có quy luật.

Tim Nguyễn Thu Thu trong nháy mắt nhấc lên.

Nháy mắt trong đầu nặng trĩu mơ màng của nàng lướt qua rất nhiều ý niệm, từ “Có lẽ là kẻ thù lúc trước mà Ác Lang tiên sinh từng đắc tội đến cửa báo thù” cho đến “Có lẽ là Ma vật trong truyền thuyết đến lấy mạng chó của nàng“.

Thậm chí, trong chớp mắt Nguyễn Thu Thu cảm thấy, có phải là lão sói xám tiên sinh tới cứu nàng chăng?

Nhưng ý niệm này vừa xuất hiện liền bị nàng dập tắt.

Lão sói xám ấy so với nàng còn muốn yếu ớt hơn, lúc giúp y xử lý miệng vết thương, nàng còn lo lắng y có tắt thở luôn không.

Không thể nào là y được.

Mặc dù lý trí nói với mình rằng Ác Lang phu quân của nàng không có khả năng tỉnh lại giúp nàng, nhưng Nguyễn Thu Thu vẫn không nhịn được hé môi, nhỏ giọng gọi thử một câu, “Phu quân?”

Tiếng bước chân tạm dừng trong nháy, tiếp theo dường như hơi kích động, mà trở nên càng lộn xộn.

Yêu hoặc Ma đang tới cũng không nói gì, Nguyễn Thu Thu càng khẩn trương, nàng đem một nấm tuyết bóp trong lòng bàn tay, tay phải siết chặt chậu gỗ, định một lát nữa bất kể thế nào cũng phải giãy dụa một chút.

Tại lúc hô hấp của nàng từ từ dồn dập, bên tai truyền đến một tiếng gầm nhỏ có chút quen thuộc.

Tiếng gầm nhỏ khàn khàn, suy yếu, mang theo một chút vội vàng khác với ban ngày.

Giống như đang đáp lại câu “phu quân” đó của nàng một cách không tình nguyện lại có chút xấu hổ.

Lão sói xám tiên sinh.

Là lão sói xám tiên sinh.

Nguyễn Thu Thu kinh ngạc trừng mắt nhìn, có chút mất mặt đo đỏ mắt.

Mặc dù dáng vẻ của chàng sói hình như rất không vui, nhưng nàng lại vẫn gọi y một tiếng, “Phu quân, là chàng sao?”

Lần này, Nguyễn Thu Thu không nghe được Dự trữ lương tiên sinh đáp lại, chỉ cảm thấy những bông tuyết vốn vi vu rơi trên người nàng, tất cả đều được một bóng dáng to lớn chặn lại.

Nguyễn Thu Thu trợn to hai mắt, trong đêm tối giá rét, thấy được một ánh sáng mông lung.

Thật sự là lão sói xám tiên sinh.

Hô hấp ấm áp của y phả vào trên mặt Nguyễn Thu Thu mang theo từng trận cảm giác tê dại bên tai.

“....”

“... Ngao~”

Có lẽ là thấy nàng hồi lâu không nói lời nào, hoặc là để cho nàng an tâm, trong lúc Nguyễn Thu Thu đang hoảng hốt, lại nghe lão sói xám nhè nhẹ kêu một tiếng, âm cuối rất ngắn, khác với tiếng gầm nhỏ của y, ngoài ý muốn có chút... Non nớt?

Trên eo nằng nặng, Nguyễn Thu Thu còn chưa kịp phục hồi tinh thần lại từ tiếng kêu của phu quân nàng, đã bị lão sói xám tiên sinh dùng móng trước vớt lên.

Chóp mũi để trên lông xù có chút cứng, mặt Nguyễn Thu Thu bị đâm một cái, có chút đau đau.

Chậu gỗ trong tay rơi trên mặt đất, Nguyễn Thu Thu có chút “được voi đòi tiên” chỉ huy chàng sói xám hết sức biến thái trong miệng người khác kia, “Chậu...”

Nghe được giọng nói có chút yếu ớt của Nhân tộc, Ác Lang nghiến răng, rốt cuộc đầu sói khổng lồ cúi xuống.

“Răng rắc.”

Tiếng răng cắn trên chậu gỗ rất rõ ràng, Nguyễn Thu Thu nghĩ đến con sói này ban ngày còn yên lặng gặm tuyết, nhịn không được nở nụ cười khẽ.

Cười cười lại cảm thấy có chút chua xót trong lòng, hoặc có lẽ mấy ngày này quá mệt mỏi vì phải giãy dụa bên bờ sinh tử, Nguyễn Thu Thu không hề nghĩ tới, lão sói xám này có phải là không nhịn được muốn đem nàng ăn hay không, mà là đang nghĩ, nàng vừa rồi đã quấn kỹ vết thương cho y có phải lại nứt ra hay không.

Vì để giảm bớt gánh nặng cho y, nàng nhắm hai mắt lại, buông lỏng tay chân căng thẳng.

Nhận ra người trên móng hình như so với vừa nãy mềm hơn một chút, Uyên Quyết cẩn thận thu móng nhọn, cẩn thận ngậm đầy một chậu tuyết, kềm chế răng nanh của mình, không để một chút sơ ý liền cắn hỏng chậu gỗ.

Y nhấc chân trước và chân sau còn có thể sử dụng gian nan bước đi ở trong tuyết, thiêu đốt yêu lực không còn nhiều trong cơ thể, ở trước lúc không chống đỡ được nữa, rốt cuộc đem giống cái Nhân tộc giúp y xử lý vết thương mang về trong sơn động.

Trong tầm mắt khôi phục chút ánh sáng, cái mũi bị đông cứng dường như cũng khôi phục chút khứu giác, Nguyễn Thu Thu cơ hồ lập tức liền phát hiện tình trạng tồi tệ của Dự trữ lương tiên sinh ------

Y bây giờ là yêu hình, hình thể so với lúc chiều nàng nhìn thấy nhỏ hơn chừng một vòng.

Mùi máu tanh trong không khí thật vất vả mới tản đi lại trở nên nồng nặc, Nguyễn Thu Thu hơi nghiêng đầu, trên mặt đất hơi lóe chút ánh sáng, là vết máu tươi mới.

Vết thương trên chân trái của y nhất định lại nứt ra rồi.

Lòng Nguyễn Thu Thu căng thằng, cắn chặt môi.

Nàng hối hận rồi, nàng hối hận không có nghỉ ngơi một chút đã chạy ra khỏi sơn động lấy tuyết.

Nàng bây giờ chỉ hy vọng, vết thương lão sói xám tiên sinh không cần nặng thêm nữa.

Chặng đường vào sơn động vốn chỉ hai mươi mấy bước, bây giờ có vẻ đặc biệt dài đăng đẵng.

Chờ khi tình trạng đã kém tới cực hạn, một người một sói chật vật di chuyển tới bên bếp lò cạnh “phòng ngủ chính”, Uyên Quyết đã tới cực hạn.

Dạ dày y mười ngày qua không có chút thức ăn nào bắt đầu co rút kịch liệt, thậm chí yêu hạch vỡ vụn lại nhiều một ít điểm đen không biết tên.

Tận khả năng nhẹ nhàng đem Nguyễn Thu Thu đặt trên giường đá, yêu hình bây giờ của y khá lớn, gian nan xoay người trong sơn động, đuôi sói thật dài phất cho Nguyễn Thu Thu một mặt đầy gió.

Đem áo da thú vốn đã rách rưới trên người nàng thổi ra một mảng lớn.

Bả vai nửa lộ ở bên ngoài, Nguyễn Thu Thu: “...”

Yêu thức còn quan sát nàng, vô tình thấy được bả vai nàng, Uyên Quyết: “...”

Nguyễn Thu Thu chịu đựng cả người đau đớn, kéo tấm da thú Ác Lang tiên sinh từng đắp, đem mình che lại, rất là lo lắng nhìn về lão sói xám đã mất đi ánh sáng kia.

Phát hiện nàng lại dùng làn da tiếp xúc trực tiếp với da thú y từng đắp, có nồng đượm hương vị của y, còn dùng ánh mắt rất lo lắng nhìn mình, lồng ngực lão sói xám tiên sinh nảy lên một cảm giác kỳ quái.

Y vừa không chú ý, nhẹ nhàng khép miệng rộng lại.

“Răng rắc!” Mép chậu gỗ “lên tiếng đáp lại”, gãy mất một miệng.

Nguyễn Thu Thu: “...”

Uyên Quyết: “...”

Cũng may lúc trước y làm chậu gỗ thể tích cũng khá lớn, tuyết trong chậu gỗ không có rơi ra ngoài.

Cảm giác mình đã làm sai chuyện, chàng sói nào đó có chút xấu hổ, lại không “nhìn thấy” trên mặt Nguyễn Thu Thu có bất cứ biểu tình ghét bỏ nào, trong cặp mắt lóe lên ánh lửa ấm áp, vẫn chỉ có lo lắng.

Mái tóc dài mềm mại của nàng tản ra, dưới ánh sáng chớp tắt lấp lóe lộ ra vẻ ôn nhu.

Hai cái lỗ tai không nhịn được nhanh chóng run rẩy, Uyên Quyết cảm thấy đáy lòng lại càng rối loạn.

Có lẽ là phẩm chất củi đốt quá tốt, lại có lẽ do biến trở về yêu hình, lông y quá dày, cảm thấy có chút nóng.

Phải thanh tỉnh một chút, phải tỉnh táo một chút mới được.

********************

Hết chương 10.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.