Gả Cho Bệnh Kiều Ác Lang Xung Hỉ

Chương 40: Chương 40: Nếu nàng vui vẻ, sẽ hôn y một cái chăng?




Ác Lang tiên sinh hết sức đứng đắn đặt tiểu thê tử ở trên giường cưới, hai đầu ngón tay trong quá trình đi lại vẫn luôn chống lấy vòng eo mềm mại của nàng đã nóng đỏ cả lên.

Sau khi xác nhận nàng đã nằm ngay ngắn trên giường cưới, chính lang quân tử nào đó lại duỗi ra hai ngón tay, mượn dùng yêu lực làm Nguyễn Thu Thu trở mình hai lần, lật tới phía trong giường đá.

Chịu đựng cảm xúc kỳ lạ sau khi chạm vào làn da nàng, khuôn mặt tuấn tú đỏ ửng di chuyển bước chân, cầm lấy chăn da thú nhỏ mà tiểu thê tử đã xếp gọn ở mép giường cẩn thận đắp lên trên người nàng.

Kỳ thật bây giờ trên người Nguyễn Thu Thu khá bẩn, nếu nàng còn tỉnh, tuyệt đối sẽ không cho phép mình chưa tắm rửa, chưa thay quần áo đã trực tiếp nằm trên giường đá.

Nhưng chàng chính lang quân tử vì một lí do (thẹn thùng) không rõ nào đó, ngay cả giày cũng chưa cởi cho nàng →_→

Uyên Quyết tiên sinh thận trọng giúp tiểu thê tử lận góc chăn xong, bàn tay to thả xuôi bên người, ngón trỏ và ngón giữa của hai tay vừa mới chạm vào vòng eo và cổ Nguyễn Thu Thu hơi hơi run rẩy, trên gò má tuấn mỹ là một mảng nóng bỏng ----

Xúc cảm lòng bàn tay trong lúc lơ đãng chạm vào làn da nàng còn rất rõ ràng, đó là cảm giác rất khác với khi sờ một thân da sói của mình, vừa ấm mềm lại nhẵn nhụi.

Lông mi thật dài đen nhánh run run, đuôi mắt Ác Lang tiên sinh đo đỏ.

Y rõ ràng đã không còn cách nào dùng hai mắt để "nhìn thấy" nàng, nhưng cặp mắt hẹp dài dần dần bình tĩnh lại ấy, vẫn đầy rực rỡ xán lạn tựa sao trời.

Yêu thức lướt qua gò má nàng bị cục đá cắt qua, nhìn có chút thảm thương, lão sói xám tiên sinh theo bản năng vươn ra bàn tay trắng bệch về phía nàng, sau một giây lại rũ xuống.

- -- Trên bàn tay y tất cả đều là ma huyết còn chưa khô hoàn toàn, sẽ làm bẩn mặt nàng.

Khóe môi kéo ra một nụ cười bất đắc dĩ, Uyên Quyết nhẹ nhàng vén lên da thú phía ngoài trên giường cưới chỗ y nằm, tay phải biến ảo thành móng nhọn, chịu đựng cảm giác đau đớn truyền tới từ kinh mạch, từng nét từng nét "vẽ" lại toàn bộ chuyện xảy ra ngày hôm nay.

Sư tử mập không quan trọng, hôm nay y nói chuyện với tiểu thê tử, còn sờ nàng...

Lão sói xám tiên sinh càng vẽ mặt càng đỏ, chờ y ghi lại xong, lỗ tai cũng sắp biến thành màu hồng phấn...

Móng vuốt sắc bén cẩn thận phủi đi lớp vôi trên giường, lại đậy kín bằng da thú.

Ác Lang dùng yêu thức quét dọn mặt đất một vòng, tiếp đó có chút luống cuống phát hiện, mặt đất trong phòng cưới đều bị máu từ chân cụt của y nhỏ xuống không cẩn thận làm bẩn.

Uyên Quyết có chút xấu hổ mân mân đôi môi nhợt nhạt, run run cái tai nhọn còn hoàn hảo, cẩn thận thu lại đuôi to, dùng yêu lực chống lấy phía dưới đầu gối chân trái trống không, "đi" tới cửa sơn động, thêm hai cây củi đốt vào bếp đá.

Bởi vì lão sư tử bất ngờ tìm tới gây phiền phức, y thiếu chút nữa quên mất củi đốt trong động không đủ.

Những bó củi đặc biệt này, sinh trưởng ở sâu trong rừng rậm, nếu y biến thành yêu hình vừa đi vừa về, có lẽ cần ba bốn tiếng.

Bây giờ y xuất phát, chờ tiểu thê tử tỉnh ngủ, y hẳn là có thể trở về rồi.

Uyên Quyết vịn tay lên vách đá ở cửa sơn động, đầu ngón tay hơi dùng sức:

Nhờ phúc của sư tử béo kia, mặc dù y bởi vì sử dụng ma khí quá độ mà kinh mạch và nội tạng bị thương nặng, nhưng trong cơ thể cũng nhiều hơn rất nhiều yêu lực.

Tuy rằng những yêu lực đó không đủ để chữa khỏi toàn bộ nội thương của y, nhưng cũng có thể ức chế những đau đớn tựa kim châm liên tục không ngừng trong cơ thể.

Chờ những yêu lực trong cơ thể y dùng hết, trước khi gân mạch y khép lại lần nữa, sợ rằng không thể hoạt động giống như hôm nay được.

Cho dù lần sau lại vận dụng ma khí, chỉ sợ y cũng chỉ có được sức chiến đấu và lực bộc phát ngắn ngủi.

Mà sau đó, có lẽ di chứng sẽ không đơn giản chỉ là gân mạch tan vỡ và lông tóc có chút đổi màu như vậy.

Uyên Quyết nghiến chặt khớp hàm rồi lại thả, liếm liếm răng nhọn khát vọng máu tươi ---

Y lần này không có bị ma khí cắn nuốt lý trí, cũng không quên đi chuyện quan trọng đã là vô cùng may mắn. Trước khi y có thể không chế những ma khí trong huyết mạch, y sẽ không tiếp tục tùy tiện vận dụng.

Kỳ thật bây giờ tình trạng thân thể y cũng không lạc quan, cần dùng linh lực và thức ăn tĩnh dưỡng mấy ngày.

Nhưng nhìn thời tiết xấu sắp nổi lên gió lớn và bão tuyết này, nếu như hôm nay y không đi tìm một ít củi đốt mang về, có lẽ không đến mấy ngày, Nguyễn Thu Thu cũng sẽ bị chết rét.

Y đã không thể cho nàng cuộc sống tốt đẹp, để nàng không bị đông lạnh chính là ranh giới cuối cùng của một hùng yêu.

Lão sói xám tiên sinh biết mình không phải là một bạn lữ tốt của Nguyễn Thu Thu, bọn họ không phải phu thê chân chính, cũng chưa lập khế ước cùng chung thọ mệnh, nghiêm túc mà nói cũng chưa được xem là phu thê chân chính trên ý nghĩa.

Nàng còn có lựa chọn khác, nhưng y lại rất ích kỷ.

Y không muốn bận tâm những đối thủ cạnh tranh như Ốc Đồng sói xám hay sư tử béo, chỉ muốn nàng lấy danh nghĩa thê tử của y, ở bên cạnh y một đoạn thời gian.

Thậm chí Uyên Quyết còn có chút bỉ ổi nghĩ, nếu y mang một thân chồng chất vết thương mang theo củi đốt trở về, làm bộ thể lực chống đỡ hết nổi, ngã xuống bên cửa sơn động, liệu nàng có thể bởi vì vui mừng và đau lòng mà ôm lấy y hoặc là sờ sờ cái đuôi của y?

Hoặc là, hôn hôn môi y....

Trên gò má lại nổi lên một tia đỏ ửng khả nghi, Uyên Quyết giơ tay lên xoa xoa khóe môi chỉ vì tùy tiện suy nghĩ một chút đã dâng lên cảm giác kỳ quái, đuôi to sau lưng lặng lẽ uốn cong đầu nhọn.

Y khẽ thở gấp một hơi, yêu thức cuối cùng cũng quyến luyến không thôi nhìn lướt qua Nguyễn Thu Thu trên giường cưới, biến thành yêu hình, đi ra bên ngoài.

......

......

Men theo bộ lạc Viêm Lang, Tiểu Mạc Ngư cõng theo chiến lợi phẩm phong phú trở lại trong sơn động.

Mạc gia gia vẫn như cũ, nửa ngồi ở trên giường, bởi vì bây giờ là chạng vạng, thần chí ông còn có chút thanh tỉnh.

Mà Mạc Bạc Hà đang cầm tấm da cũ năm ngoái Mạc Miêu đánh được cho bé mà may vá. Cô bé nhìn thấy Mạc Ngư trở về, lập tức buông thịt sống trong tay xuống, cười nhìn cậu, "Nhị ca, ca đã trở về?"

"Ừm." Mạc Ngư vào sơn động, che kỹ mành da thú, dọc đường đi vẫn luôn cố ý nghiêm khuôn mặt nhỏ trong nháy mắt thả lỏng lại, lộ ra nụ cười to không thể giấu được, "Hôm nay ta và Thu Thu tỷ cùng... Đi săn thú, phát hiện không ít thứ tốt!"

Mạc Ngư nói rồi đặt hết đồ ăn và dược thảo hôm nay thu hoạch được bày trên bàn đá.

"Dược thảo, cá! Giọt nước bảo bối của phu quân Thu Thu tỷ, còn có viên đá xinh đẹp...??" Mạc Bạc Hà chớp mắt đếm, "Oa, thật nhiều."

Mạc gia gia thấy viên linh thạch trên bàn đá, hiếm khi nghiêm khắc nhìn về Mạc Ngư, "Chuyện các con đào được vật này có những người khác biết hay không?"

Mạc Ngư đầu tiên khá sửng sốt, sau đó mới lập tức lắc đầu, "Không có, nơi đó là con phát hiện, chỉ có con và Thu Thu tỷ hai người biết..."

Mạc Ngư nói xong, sửa lại, "Bây giờ mọi người cũng biết, phỏng chừng phu quân Thu Thu tỷ cũng sẽ biết."

Mạc Ngư nắm chặt gậy xương, có chút chột dạ cúi đầu, "Gia gia, viên đá xinh đẹp này có phải rất trân quý không? Kỳ thật con vốn không muốn nhiều đồ như vậy, nhưng Thu Thu ty nói cục đá này rất tốt cho thân thể của ca ca."

Nghe cậu nói như thế, Mạc gia gia thở dài một hơi.

Ông nhìn vành mắt Mạc Ngư đo đỏ, nhìn nhìn Mạc Miêu còn hơi thở thoi thóp nằm trên giường, ngực quặn đau, rốt cuộc nói không nên lời lời trách móc nặng nề nào.

Nếu không phải người lớn duy nhất trong nhà là ông vì chia lìa với ái thê mà quá thống khổ, thân thể càng ngày càng suy yếu, bọn nhỏ cũng không cần phải vất vả như vậy.

Mạc gia gia đỡ vách tường, từ từ đứng lên, vươn tay hơi phát run sờ sờ đầu Tiểu Ngư và Mạc Bạc Hà, "Tiểu Ngư, Bạc Hà, vật xinh đẹp này tên là linh thạch, là vật cực kỳ trân quý, tuyệt đối không thể bị yêu khác phát hiện nhà chúng ta có, nghe chưa?"

Thấy hai đứa nhỏ đều nghiêm mặt gật đầu tỏ vẻ sẽ không nói với người khác, Mạc gia gia giãn ra lông mày, run run rẩy rẩy đi đến bên bàn đá, do dự một lát, cầm lấy linh thạch trên bàn đá.

Làn da già nua chạm vào viên đá trong suốt lạnh băng, Mạc gia gia nhắm hai mắt lại, chậm rãi nắm chặt hai tay.

Mạc Bạc Hà kinh ngạc nhìn tóc của ông biến thành màu đen, mừng rỡ vỗ vỗ tay, "Gia gia! Tóc người biến đen!"

Mạc gia gia nghe thấy lời của Tiểu Bạc Hà, giơ tay sờ sờ đầu, "Phải không?"

"Đúng vậy! Gia gia trẻ ra! Gia gia trở nên đẹp trai!" Miệng Tiểu Bạc Hà rất ngọt, chọc cho Mạc gia gia và Mạc Ngư cười không ngừng.

Mạc gia gia cười "Ha ha ha", dường như tròng mắt vẩn đục khói mù cũng trở nên sạch sẽ hơn chút, "Gia gia ta thật sự trẻ ra sao, vì sao thế?"

"Có lẽ linh thạch này đúng là bảo bối." Mạc gia gia chớp chớp mắt, tự hỏi tự đáp.

Tuy rằng ông đi đường vẫn lảo đảo như cũ, nhưng đã ổn hơn trước đó không ít.

Mạc gia gia đi đến bên mép giường của Mạc Miêu, nhét linh thạch vào móng mèo của cậu.

"Nhị ca, có linh thạch, đại ca rất nhanh sẽ khỏe lại chứ?" Mạc Bạc Hà ở một bên nhỏ giọng hỏi Tiểu Ngư.

Mạc Ngư gật gật đầu, "Ngoại trừ linh thạch, chúng ta còn có bảo bối và dược thảo, ca ca nhất định sẽ khá lên."

"Miêu Miêu nhanh nhanh khỏe lại." Mạc gia gia ngồi ở mép giường, bàn tay già nua xoa xoa tóc mai của cậu, mở miệng, hình như muốn nói gì đó.

Nhưng ông còn chưa kịp nói ra, Mạc Miêu đã từ từ mở mắt.

Tiểu thiếu niên có một đôi mắt màu xanh phỉ thúy xinh đẹp, giờ phút này còn có chút mê mang.

Tầm mắt cậu đối diện với mái tóc hoa râm quen thuộc trong trí nhớ lúc còn bé, giật giật cánh môi khô khốc, "... Phụ thân?"

Mạc gia gia nghe vậy toàn thân chấn động, đồng tử bỗng nhiên co rụt lại.

Ông hít sâu một hơi, rất nhanh đã khôi phục bình thường, giống như vừa rồi không có gì xảy ra.

Mạc gia gia cười tủm tỉm sờ sờ tay Mạc Miêu, sửa lại xưng hô của cậu, giọng nói già nua đáng sợ, "... Là gia gia."

Mạc Miêu cũng thanh tỉnh lại, thấy rõ tướng mạo của người trước mặt, "... Gia gia, thật xin lỗi."

Mạc gia gia lắc lắc đầu, cười lẩm bẩm, đáy mắt chợt lóe bi thương rồi lại biến mất.

"Gia gia thật sự trẻ ra đấy, Miêu Miêu cũng nhìn lầm."

Mạc Miêu mặt mày trắng bệch, quay đầu, thấy hai mắt Mạc Bạc Hà rưng rưng nước mắt, nhìn con bé cười yếu ớt.

"Ca ca, ca tỉnh rồi." Mạc Ngư cũng thở phào một hơi, toàn thân thả lỏng.

Một nhà bốn người rốt cuộc lại đồng loạt thanh tỉnh.

Thừa dịp Tiểu Bạc Hà và Mạc gia gia hiếm khi thanh tỉnh cùng đi nấu cơm, Tiểu Mạc Ngư lén kể lại toàn bộ mọi chuyện xảy ra gần đây cho Mạc Miêu.

"Đệ nói, chỉ cho nàng một cái tình báo, nàng liền cho đệ nhiều đồ như vậy?" Mạc Miêu nhìn những thứ tốt trên bàn đá, mặt đầy rối rắm, dùng sức vỗ bả vai Mạc Ngư, "Nhiều đồ vật như vậy, giá trị đã cao hơn tình báo và lối đi đó của chúng ta."

Mạc Miêu do dự một lát, nói với Mạc Ngư, "Đợi lát nữa nấu cơm xong, đệ đưa cho Thu Thu... Tỷ một phần, mùa thu trước đó ca để dành được rất nhiều thịt, nhà chúng ta không thiếu thịt."

"Nghe chưa?"

"À." Mạc Ngư nghiêm túc nghe ca ca nói, "Nhưng mà ca ca, đệ cảm thấy Thu Thu tỷ càng cần da hơn."

"Tỷ ấy ăn mặc quá rách."

Tên nhóc Mạc Ngư này ăn mặc cũng rất rách rưới, vậy mà còn cười nhạo Nguyễn Thu Thu, "Tỷ ấy là tân nương tử đó, cũng không có quần áo mới."

"Các ca đang nói cái gì vậy? Tân nương tử gì?" Mạc Bạc Hà bưng canh thân củ, nhăn khuôn mặt nhỏ đi tới, "Hai người đang nói Thu Thu tỷ sao?"

Mạc Ngư gãi gãi mặt, "Ừm."

Mạc Bạc Hà suy nghĩ một lát, đặt canh xuống, lấy ra một tấm da thú màu trắng thuần được cất giữ rất cẩn thận dưới giường nhỏ.

Đây là quà sinh nhật mùa xuân năm ngoái Mạc Miêu đưa tặng con bé, da lông dê sừng nhọn màu trắng rất hiếm gặp, "Nhị ca, đưa cái này cho Thu Thu tỷ đi."

"Tân nương tử phải mặc đẹp một chút, tỷ ấy cho chúng ta nhiều thứ như thế, một tấm da có đáng gì."

Ánh mắt Mạc Ngư lóe lên, nhìn nụ cười của em gái cũng không miễn cưỡng, nhận lấy da bắt đầu trêu con bé, "Tấm da này của muội trắng quá, không có chút không khí vui mừng? Đỏ nè, hoa nè, lốm đốm nè, muội lại cho tân nương tử mặc màu trắng."

Tiểu Bạc Hà sắp bị cậu làm tức chết rồi, trợn mắt nhìn thẳng cậu, lười giải thích ngày tuyết rơi mặc màu trắng khá đẹp, váy mềm màu trắng như tuyết cũng là một loại lãng mạn, đạo lý này thẳng nam như Tiểu Ngư nào hiểu.

Tiều Mạc Ngư không kéo dài thời gian, khi phát hiện thời tiết rất nhanh sẽ trở nên xấu đi, vội vàng cõng lấy da thú và thức ăn ra cửa.

Lúc cậu đến gần sơn động của Nguyễn Thu Thu, Nguyễn Thu Thu còn ở trong thuật pháp của lão sói xám tiên sinh, chưa tỉnh.

"Thu Thu tỷ."

"Thu Thu tỷ?"

Bởi vì trải qua lần trước bị hộc máu, Mạc Ngư không dám tới quá gần sơn động, đành phải ở bên ngoài kêu nàng.

Cậu đầu tiên nhỏ giọng gọi vài câu, sau đó nhìn thấy vết máu trên mặt đất, nhớ tới lúc tạm biệt Nguyễn Thu Thu, sắc mặt nàng khó coi, bắt đầu có chút lo lắng, lớn tiếng gọi nàng, "Thu Thu tỷ! Nguyễn Thu Thu, tỷ có trong sơn động không? Tỷ có khỏe không?"

Tại lúc Tiểu Ngư gọi lần thứ ba, sốt ruột dậm chân tại chỗ, Nguyễn Thu Thu bị lão sói xám tiên sinh dùng một chữ "Ngủ" làm ngủ say rốt cuộc giật mình tỉnh lại.

Nàng hoảng hốt mở mắt ra, nhìn đỉnh sơn động bằng phẳng quen thuộc, theo bản năng sờ sờ bên cạnh, không có sờ được sói, mới hoàn toàn tỉnh táo lại.

Thần chí và ký ức trở về, Nguyễn Thu Thu lập tức ngồi dậy, xoa trán một cái, không nhịn được dùng sức thở dài.

Bởi vì lão sói xám tiên sinh trước đó có tiền án làm nàng hôn mê rồi một mình dẫn dắt Ma vật rời đi, lần này sợ rằng căn bản không có yêu nào khác giúp bọn họ, Lục Tử Nhiễm bất ngờ ngã xuống đất co quắp, chắc cũng là y làm.

Nàng không biết y từ lúc nào đã bình phục đến có thể có sức lực xuống tay với nam chính.

Khủng hoảng và sợ hãi với y không có bao nhiêu, cảm giác sụp đổ lại có không ít ----

Nếu là lão sói xám tiên sinh, xuống tay với con sư tử kia thì thôi, vì sao cũng phải làm nàng ngủ đi? Đồ ăn và linh thạch nàng còn chưa lấy về đâu.

Còn có... Trước đó nàng giống như diễn trò mà giãy giụa, kêu la trên nền tuyết, chắc không phải y cũng biết chứ...

Nguyễn Thu Thu khóc không ra nước mắt, chỉ có thể miễn cưỡng an ủi mình, sói có lẽ vẫn còn mù, không nhìn thấy nàng bổ nhào như con thiêu thân.

Hơn nữa chàng sói này ngày thường thoạt nhìn rất thích sạch sẽ, sao có thể để nàng bẩn như vậy mà nằm trên giường, quần áo cũng không chịu thay cho nàng...

Ừm... Nguyễn Thu Thu đỏ mặt chớp mắt một cái, thôi, không đổi quần áo thì không đổi đi, vậy mà cũng không cởi giày cho nàng????

Cảm giác trên chân còn bọc da thú, Nguyễn Thu Thu chịu đựng cẳng chân đau đớn, vội vàng bò dậy từ trên giường.

Tầm mắt nàng chạm tới chăn da thú bị làm bẩn, nháy mắt có cảm giác hít thở không thông, tâm tư ăn sói cũng có rồi.

Sói đâu? Đi đâu rồi?

"Thu Thu tỷ!"

Bên ngoài Tiểu Ngư còn đang kêu, Nguyễn Thu Thu lấy lại tinh thần, vội vàng lên tiếng, lảo đảo đi ra ngoài, mới đi được hai bước, nàng đã phát hiện không đúng.

- -- Ba viên trứng gần bằng bắp tay nàng ở trên bàn đá là sao? Vì sao trong góc chất một tấm da to màu đen đã được xử lý, thoạt nhìn hình như là trâu (bò) rừng.

Lão sói xám tiên sinh đi săn sao? Cơ thể y rõ ràng còn chưa bình phục đến trình độ đó.

Nguyễn Thu Thu cau mày, nhìn nước nóng đun trong nồi đá, đáy lòng dần dần có chút không yên.

Nàng xốc mành da thú rách nát lên, trong "phòng chứa đồ" nhìn thấy thịt trâu (bò) rừng đã được xử lý chất thành một ngọn núi nhỏ.

Nguyễn Thu Thu: "....."

Nàng có chút hoảng hốt xoa xoa đôi mắt, phát hiện xác thật nàng không có nhìn lầm, đó đúng là thịt trâu (bò), nhìn trọng lượng, ước chừng là một con "bò rừng nhỏ", từ trình độ linh lực dư thừa mà xem, còn là cấp một.

Xác nhận có linh khí, là thịt mà nàng không săn nổi.

Nguyễn Thu Thu vịn vách tường, mặc dù nói vui đùa như thế, nhưng lại không vui vẻ một chút nào.

Bởi vì, chàng sói đi săn đó cũng không ở "phòng chứa đồ", chính xác mà nói, y không ở trong sơn động của bọn họ.

Rõ ràng mới tỉnh lại từ trong ổ chăn ấm áp mềm mại, nhưng giờ phút này Nguyễn Thu Thu cảm thấy cả người đều đang rét run.

Nàng mím môi, nghĩ thầm đây không phải xem như lễ vật chia tay chứ, đôi mắt lại có chút mất mặt mà cay cay, tầm mắt cũng có chút mơ hồ ----

Sẽ không giống như lần trước, đánh xong Ma vật cũng đã tới cực hạn?

Nghĩ đến khả năng này, Nguyễn Thu Thu vội vàng cầm lấy mâu đâm, do dự một chút, đặt vào trong ba lô đá đánh lửa và một đoạn củi đốt, chạy ra khỏi sơn động.

Mạc Ngư còn chờ ở bên ngoài, thấy nàng ra tới, thở dài nhẹ nhõm một hơi, "Thật tốt quá, Thu Thu tỷ, tỷ không có sao."

Giọng của cậu có chút khàn, nghe anh ách đáng thương.

Nguyễn Thu Thu có chút áy náy, cong lưng nhìn thẳng cậu, "Tiểu Ngư, sao đệ đến đây?"

Mạc Ngư nhét đồ vật ôm trong ngực vào lòng nàng, cười nói, "Ca ca tỉnh rồi, bảo đệ nhất định phải đưa ít đồ cho các tỷ. Tiểu Bạc Hà còn nói tỷ là tân nương tử, phải mặc da thú xinh đẹp."

***********

Chương này khá dài ༎ຶ‿༎ຶ

Hết chương 40.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.