Bất Hàm muốn thiết lập học viện nữ học, mà viện trưởng của học viện lại là một nữ tử, còn kiêm nhiệm chức Thái Thường tiến sĩ, chủ quản giáo dục của cả Bình Châu, đây thật là một tin tức tốt, ý nghĩa cho việc địa vị của nữ tử tiến lên thêm một bước.
Theo như lời của Triệu Hi Hằng, nam nữ bình quyền xem như là chuyện tốt nhất của toàn bộ Bình Châu.
Nhất là ở nơi đây điều kiện khí hậu ác liệt, cơ hồ nửa năm đều là mùa đông, có thể sống được, sống tốt đều là người có bản lĩnh, vô luận là nam tử hay nữ tử, đều đáng giá tôn kính.
Hai là nơi đây có nhiều dân tộc, phần lớn đều không phải người Hán, vẫn chưa được hun đúc cái lễ giáo gia phong như bản khắc kia, tự bản thân mỗi người đều có quy củ làm việc của mình.
Nên việc thiết lập học viện nữ học tại Bình Châu càng dễ dàng hơn so với ở Tấn Dương.
Nhưng khi Triệu Hi Hằng hạ lệnh này, cũng có vài người không hài lòng, muốn can gián ngăn cản, nhưng phản ứng cũng không dám quá cường liệt.
Nhân sự kiện lần này, Triệu Hi Hằng liền nhất quyết không để cho bọn hắn hài lòng. Không nói đến Bất Hàm hiện tại tất cả bộ máy đã bắt đầu hoàn thiện, việc đi lại hay trao đổi tri thức cũng lưu loát hơn trước kia không ít. Ngay cả cái mảng ruộng lớn thí nghiệm ở dưới chân núi cũng phát triển khả quan, bọn họ cũng không dám mạnh mẽ xen vào chuyện của Triệu Hi Hằng.
"Chuyện lớn như vậy, dù sao cũng phải chờ chủ công trở về, để chủ công quyết định chứ."
"Đúng vậy, thiết lập trường nữ học, để cho nữ tử đảm nhiệm chức Thái Thường tiến sĩ, không phải giỡn chơi, đây là chuyện lớn."
Triệu Hi Hằng quét mắt nhìn bọn họ vài lần, nói, "Nếu ta nói ta muốn lập Thái học ở thành Bất Hàm, phong cho nam tử làm Thái Thường tiến sĩ, các ngươi còn ngăn cản không?"
Học viện đã bắt đầu thi công, đại khái là khoảng giữa tháng chín liền có thể hoàn thành. Đến lúc đó mới xem như là một khởi đầu tốt cho nữ học ở Bình Châu, những nữ tử như Tôn Chiêu Tốn mới có thể không bị mai một tài năng.
Mấy thủ hạ hai mắt nhìn nhau.
Triệu Hi Hằng lại lấy ra một phong thư, gấp lại trên dưới, chỉ lộ ra một đoạn nội dung, "Việc này ta đã truyền tin cho chủ công biết được, hắn nói để cho ta làm chủ, nếu như chư vị không tin có thể tiến lên đây xem thử."
Chữ viết của Vệ Lễ, nếu không nói khách khí, ai cũng không giả ra được, phong cách cá nhân có chút quá rõ ràng.
Phản ứng đầu tiên của Triệu Hi Hằng khi thu được thư tín này là: Hắn khẳng định không có luyện chữ! Chữ viết như giun bò đầy đất vậy!
Phản ứng thứ hai là: Sao lại nhiều như vậy, hắn làm thế nào viết trọn vẹn hết sáu tờ giấy chứ?
Mọi người bên dưới tiếp tục hai mắt nhìn nhau, bọn họ cũng không cảm thấy Triệu Hi Hằng sẽ lấy chuyện này ra lừa gạt bọn họ.
Vệ Lễ đối với bọn họ mà nói, chính là một nhân vật kinh khủng như sát tinh Tu La, bọn họ dám bắt bẻ Triệu Hi Hằng, nhưng làm sao dám bắt bẻ Vệ Lễ? Vì thế chỉ có thể nén giận phẫn nộ mà rời đi.
Trong lòng âm thầm nhủ, chủ công cũng quá qua loa rồi, Bình Châu này to như vậy, thật sự lại dám mặc kệ giao cho một nữ tử?
Bọn họ nào biết, Vệ Lễ Bình Châu là vì thủ hộ cho Triệu Hi Hằng, trận này cũng là vì Triệu Hi Hằng mà đánh, có thể nói Bình Châu xem như tài sản cá nhân mà hắn cho Triệu Hi Hằng, nàng muốn đùa nghịch như thế nào cũng được.
Nói hắn là chủ quân ngờ nghệch cũng được, hôn quân cũng được, hắn đều không thèm để ý, dù sao hắn thấy sắc liền mờ mắt cũng không phải ngày một ngày hai, bệnh cũ, mà hắn cũng không có ý định trị.
Người đang bị nghị luận, Vệ Lễ, ở Phú Dụ xa xa, hắt hơi một cái, làm cho đám người chung quanh kinh hồn táng đảm, vội vàng vây lên hỏi han ân cần.
"Chủ công người không sao chứ?"
"Chủ công người muốn uống chút nước ấm hay không?"
"Chủ công nghỉ ngơi một chút thôi, người cũng đã ba ngày nay không chợp mắt rồi."
Nếu là người khác, cảm mạo hắt xì là bệnh vặt, nhưng đặt trên người Vệ Lễ liền không phải tầm thường. Hắn không phải là người thường hay sinh bệnh, nhưng một khi mắc bệnh lại là cái loại muốn chết muốn sống kia, như lần sốt cao trước.
Trước mắt đang đến thời kỳ mấu chốt tấn công Bắc Cao Lệ, nếu như chủ tướng bị bệnh, tất yếu sẽ làm chậm trễ tiến trình.
Vệ Lễ đẩy đám bọn họ ra, xoa xoa chóp mũi, lớn tiếng trách mắng, "Đều cút đi!"
"Một đám phế vật không có mắt, xúm lại đây làm gì?"
Trong lòng các tướng cũng biết chủ công mấy ngày nay dần dần táo bạo hẳn, vì thế không nói gì thêm, sôi nổi thối lui.
Tính tình Vệ Lễ càng ngày càng kém, hung hăng đến dọa người, mặt mỗi ngày lại nặng nề hơn so với ngày trước, sắp âm u đến nhỏ nước luôn rồi.
Khuôn mặt trắng bệch, khí chất tối tăm, răng trắng cùng tóc mai và mi đen nhánh, khoé mắt mảnh dài của hắn hơi nhướn lên, môi mỏng nhếch một bên, cười một tiếng cũng không, càng tăng thêm vài phần đáng sợ, đi đến chỗ nào cũng giống như mang theo mây đen cuồn cuộn.
Người khác đều cho rằng hắn không chịu được cái đám Cao Lệ dây dưa cho nên mới căm tức, vì thế thường xuyên lấy can đảm khuyên hắn, sẽ rất nhanh là có thể dẹp xong Cao Lệ thôi, đừng nên tức giận quá mức.
Nói Vệ Lễ tức Cao Câu Ly thì cũng đúng là có tức, nhưng càng trọng yếu hơn là, hắn mỗi ngày lại càng nhớ Triệu Hi Hằng nhiều hơn.
Cả ngày hắn nuốt không trôi, ngủ cũng ngủ không ngon, nhất thời rảnh rỗi cũng đầy đầu óc đều là nàng. Nghĩ xem hôm nay nàng làm cái gì, có nhớ hắn hay không, muốn sờ sờ tóc của nàng, hôn hôn lên khóe miệng của nàng.
Vệ Lễ khó chịu muốn gặp người, cơ hồ đều muốn tới phát điên rồi, nhưng cách một khoảng cách xa như vậy, trở về một chuyến thì mọi chuyện coi như thất bại.
Vì thế, cái bảng chữ mẫu Triệu Hi Hằng chuẩn bị cho hắn, một tờ hắn cũng không thèm viết, nhưng ngược lại tên của nàng thì hắn lại viết một ngàn tám trăm lần, ngủ không được cũng viết, rảnh rỗi cũng cũng viết.
Hắn bị nôn nghén nhiều, cho nên một hai lượng thịt thật vất vả mới có được liền biến đâu mất sạch, giờ còn bay luôn mất mấy cân, lộ ra xương mũi càng cao và hốc mắt càng sâu, làm cho cả người nhìn càng sắc bén thêm chút ít.
Nhưng hắn sẽ không nói cho đám người này hắn nhớ tức phụ đâu, cái đám đại lão thô lỗ này biết cái gì gọi yêu chứ? Hắn nói ra chỉ là đàn gảy tai trâu.
Hơn nữa nhớ tức phụ còn nhớ thành như vậy, thật quá không có tiền đồ!
Nên cho dù là ai cũng không nghĩ ra, trong óc Vệ Lễ thực chất không có sự nghiệp hay giang sơn gì, tất cả đều là tình tình yêu yêu.
Vệ Lễ cảm thấy lo lắng, dựa theo tiến độ hiện tại, dự đoán khi trở về sớm lắm cũng phải đầu tháng chín, không được mấy ngày không chừng lại không kịp Triệu Hi Hằng sinh hài tử. Vệ Lễ cảm giác không thể như vậy được, trễ lắm cũng phải giữa tháng 8 thì nên trở về thôi.
Chiến tuyến lại xê dịch về phía Bắc, vương cung của Cao Lệ vốn đang áp lực càng rơi vào không khí vô cùng lo lắng, không ít cung nhân lén lút gói ghém đồ đạc bỏ chạy.
Cao Lệ vương nóng nảy đến độ miệng nổi đầy vết rộp, truyền tin cho cái tên nhi tử đại nghịch bất đạo, dám phân quốc chạy ra ngoài của mình, bảo hắn tới cứu viện mình, nhưng tin tức không kịp đến nơi liền bị chặn mất, không còn tin tức.
Triệu Minh Tâm từ chặp tối đã xoa tay bắt đầu đóng gói đồ đạc, chuẩn bị chạy trốn.
Nàng thật sự không nghĩ đến, Vệ Lễ thật sự xua binh tướng đẩy đến vương thành Cao Lệ rồi, Cao Lệ vương thật là cái thứ vừa già lại phế, không thể trông cậy vào chút nào.
Trong lòng Triệu Minh Tâm thì chửi rủa không thôi, nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười nịnh hót.
Hiện tại an nguy của bản thân là trọng yếu, nàng ta cũng không để ý tới chuyện nguyền rủa Triệu Hi Hằng, chỉ là trong lòng vẫn có một cục tức không thể nuốt trôi, tại sao cái chuyện tốt nào trong thiên hạ đều để cho Triệu Hi Hằng chiếm hết vậy?
Đều là muốn công chúa mất nước, nhưng cố tình trượng phu Triệu Hi Hằng vừa trẻ tuổi lại có năng lực, nàng ta thì không được như ý muốn, ông trời thật đúng là có mắt như mù.
Từ sau khi Vệ Lễ đi, có lẽ là người khác cảm thấy cơ hội này có thể lợi dụng được, gần đây trong thành Bất Hàm bắt rất nhiều mật thám, thám tử linh tinh.
Triệu Hi Hằng đã sớm đoán được sẽ phát sinh loại chuyện này, khi Vệ Lễ còn ở đây, nàng liền đã bố trí một số người bí mật theo dõi, nửa tháng sau khi theo dấu thám tử, lại tra được manh mối trên đầu Hoa Thượng Nhạc.
Vốn dĩ nàng không tin, Hoa Thượng Nhạc năm lần bảy lượt giúp đỡ Vệ Lễ, sao có thể gây ra hành động gây rối này chứ?
Nhưng sự thật đặt tại trước mặt, cũng không phải đến phiên nàng tin hay không, nếu như không phải thám tử, chẳng lẽ là Hoa Thượng Nhạc phái người đến thăm thân?
Hoa Thượng Nhạc vừa biết người của mình bị bắt, trong lúc nhất thời tâm tình lại dao động giữa bình nứt không sợ vỡ cùng cầu hòa.
Là người ai cũng có dã tâm, đã tốt lại muốn càng tốt hơn. Vốn dĩ hắn kẹp ở giữa U Châu và Thanh Châu, chỉ cầu được bình an mà sống. Nhưng sau này được an ổn rồi, lại lại sầu lo một nhà Vệ Lễ độc chiếm cả phương Bắc, tương lai khó tránh khỏi sẽ nổi lên tâm tư thôn tính hắn. Cho nên so với việc ngồi chờ người ta thôn tính mình, không bằng hắn thừa dịp này nhà người ta chưa chuẩn bị, ra mấy động tác trước.
Nhưng mới phái thám tử đi, liền bị Triệu Hi Hằng chặn đứng, bắt tại trận.
Nếu như hiện tại hắn dám dẫn binh tấn công Bình Châu, thắng thua tuy còn chưa biết, nhưng nếu như không đánh Bình Châu, cứ theo tính tình có thù tất báo của Vệ Lễ, sau khi trở về sẽ không thể thiếu chuyện cho hắn ăn mấy quả báo không tốt lắm.
Do dự nhiều lần, hắn vẫn quyết định viết một phong thư tạ lỗi cho Triệu Hi Hằng.
Chỉ là phái mấy thám tử đi thăm dò, tuy rằng không phải là chuyện quang minh chính đại gì, nhưng cũng chưa gây ra hậu quả lớn. Tuy nhiên về phần không để cho người ta tiêu diệt cả châu, ngôn từ của hắn càng thành khẩn một chút, cho dù Triệu Hi Hằng có khó nói chuyện đi nữa, cũng khẳng định dễ nói hơn Vệ Lễ, hắn lại lấy chút tiền bù vào là được.
Tóm lại khi còn chưa hoàn toàn nắm chắc, hắn đối với người nào cũng không dám xé rách mặt, Ký Châu là địa phương chỉ lớn hơn rắm một chút, không chịu nổi ai đến giày vò.
Nếu nói đến ưu điểm lớn nhất của Hoa Thượng Nhạc này, đó chính là cẩn thận, tuyệt không làm chuyện mà mình không nắm chắc; nhưng có mấy thời điểm cái ưu điểm cẩn thận này cũng kéo cho hắn thêm không ít ràng buộc, tỷ như làm việc lại lo trước lo sau, bó tay bó chân.
Hoa Thượng Nhạc định cho Triệu Hi Hằng hai mươi rương hoàng kim, xin nàng đem việc này nhẹ nhàng bỏ qua, Triệu Hi Hằng hung hăng lấy của hắn 50 rương vàng mới tính xong việc.
Hoa Thượng Nhạc cảm thấy này hai vợ chồng này một người lại lòng dạ hiểm độc hơn một người, Vệ Lễ lần trước lấy của hắn hai mỏ vàng, hắn suốt cả hai tháng cũng nuốt không trôi cơm, Triệu Hi Hằng hiện tại lại móc hắn 50 rương hoàng kim, thêm một trận đau thịt.
Tống Tuyền nhìn từng rương từng rương hoàng kim nhập vào trong ngân khố, có chút cảm thán, "Ký Châu này núi non nhiều quặng, hàng năm vàng và than đá sản xuất cũng nhiều, thật đúng là một con dê béo múp míp."
Triệu Hi Hằng nghe lời này, trầm tư như có gì suy nghĩ, trong đầu chợt loé lên ánh sáng, vội vàng vỗ tay bảo nàng ta đi một chuyến đến Ký Châu.
Hoa Thượng Nhạc mới vừa đau lòng tiễn đống vàng ra đi, sứ giả Bình Châu lại tới nữa, "Lần này là muốn cái gì?"
Hắn đau đớn mở miệng.
Tống Tuyền làm sứ giả, cười ha hả nói: "Phu nhân nhà ta nghe nói Ký Châu khoáng sản phong phú, thợ mỏ càng có tay nghề thành thạo, là những nhân tài hiếm có, muốn hỏi mượn người 50 người, ngài xem..."
Nàng ta dừng một chút, trầm ngâm nhìn Hoa Thượng Nhạc, ý tứ rất rõ ràng —— bảo hắn giao người ra.
Từ trước đến nay, Bình Châu vốn ở vùng Đông Bắc, cơ hồ nửa năm đều chìm trong rét lạnh, rất cần một lượng than đá lớn.
Khi Đại Chu còn chưa bị phân liệt, vẫn luôn dựa vào việc mua than đá từ các châu phủ khác để thỏa mãn nhu cầu đông đảo, bởi vậy vấn đề dò tìm và khai thác than đá vẫn chưa được đề cập ở Bình Châu, tất nhiên cũng sẽ không có ai tinh thông chuyện khai thác mỏ quặng này.
Nhưng Triệu Hi Hằng cảm thấy tình hình trước mắt không tốt, Bình Châu hôm nay đánh chỗ này, ngày mai lại đánh chỗ kia, đường thông thương về phía Nam cơ hồ đều sắp bị chắn kín, nếu như không mua được than đá, mùa đông ở Bình Châu liền không dễ chịu lắm.
Giống như thời điểm mùa đông năm ngoái, U Châu cùng Thanh Châu hoàn toàn cắt đứt con đường giao thương này, chỉ trông cậy vào mỗi than đá mua ở Ký Châu, hiện tại Hoa Thượng Nhạc cũng có dị tâm, giao thương với Ký Châu chỉ sợ cũng sắp không còn thuận lợi.
Người xưa nói thật đúng, "Cha có nương có, không bằng chính mình có", hỏi Hoa Thượng Nhạc xin một ít người, học khai thác than đá xong liền cho họ quay đến.
Ký Châu nhiều núi nhiều quặng, dựa vào chuyện khai thác quặng làm giàu, thợ mỏ có kinh nghiệm chính là tài phú quý giá nhất của Ký Châu. Triệu Hi Hằng một hơi liền muốn mượn 50 người, Hoa Thượng Nhạc miễn bàn có bao nhiêu đau lòng, muốn cò kè mặc cả, "30 người, không thể nhiều hơn."
Mắt Tống Tuyền sáng lên, vội vã phất tay với hắn, "Thành giao! Vậy thì xong! Ba mươi, một người cũng không thể thiếu!" . Truyện hay luôn có tại # trumtruyen . ORG #
Phu nhân quả nhiên là tính như thần!
Các nàng tính toán, chỉ cần mượn Ký Châu hai mươi thợ mỏ là đủ rồi, nhưng Triệu Hi Hằng nói với Tống Tuyền, phải đòi nhiều hơn, đòi năm mươi người đi, sau đó còn phải cho hắn cò kè mặc cả, không nghĩ đến Hoa Thượng Nhạc này không có mắt nhìn nhân tâm, lập tức cho mượn ba mươi người.
Vừa thấy thái độ của Tống Tuyền như thế, Hoa Thượng Nhạc liền hiểu ngay mình bị chơi xỏ, nhưng ba mươi người là do chính hắn nói, đại trượng phu nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy, chỉ có thể nén giận chọn ra ba mươi thợ mỏ có kinh nghiệm, đưa đi Bình Châu.