Vệ Lễ đứng đến chân cũng tê rần, ánh mắt lại không nỡ rời khỏi trên người Triệu Hi Hằng chút nào, may mà lý trí còn đó, hắn nhắm mắt cắn răng vọt vào suối nước nóng, không đến một khắc liền chạy ra.
Hắn nhớ nàng như vậy, chịu đựng đau đớn chạy mấy ngày về đến, nàng vậy mà dám nói hắn ghét bỏ nàng xấu cho nên trốn ra ngoài?
"Triệu Hi Hằng, nàng có trái tim hay không?" Vệ Lễ bóp lấy cái má thịt thịt mềm mại của nàng, cắn răng nghiến lợi, âm dương quái khí nói, "Ta ghét bỏ ngươi cho nên hơn nửa đêm chạy về đây, nếu ta thật sự có thể ghét bỏ nàng, nhất định sẽ ghét bỏ nàng đến chết đi, nàng cũng ghét bỏ ta như thế chứ gì."
"Đau."
"Cho đau chết nàng cho xong." Hắn cả giận, tay lại vung ra.
Vệ Lễ nhớ nàng nhớ đến sắp điên rồi, đừng nói Triệu Hi Hằng bây giờ nói chuyện chọc hắn tức nổ phổi, cho dù có tát hắn một bạt tay, hắn cũng phải ôm người cắn vài hớp cho đỡ ghiền, dù sao hắn da dày thịt béo, không đau nổi.
Triệu Hi Hằng dụi dụi mắt, lộ ra hốc mắt đỏ hơn vài phần, da nhỏ thịt mịn màng, trên mặt còn mang theo dấu hồng hồng mà Vệ Lễ vừa rồi bóp lên, dưới ánh nến mờ nhặt càng có vẻ yếu đuối dịu dàng vài phần, "Sao hiện tại chàng đã trở về rồi? Khabarovsk dàn xếp xong rồi sao?"
Giọng nói Vệ Lễ cũng không tự giác mềm mại hơn một chút, nâng tay xoa xoa vết hồng hồng trên má nàng, "Có bọn người Tống tướng họ ở đó mà."
Da trên tay hắn quá thô ráp, vệt đỏ hồng trên mặt Triệu Hi Hằng kia ngược lại càng bị xoa càng đỏ, nàng thậm chí bị xoa đến nhe răng nhếch miệng, Vệ Lễ ngượng ngùng thu tay, cầm chén đẩy đến trước mặt nàng, "Không phải đói bụng sao? Ăn trước đi."
A, đây là xấu hổ, nói lảng sang chuyện khác, nhớ nàng thì cứ nói thẳng đi, nàng cũng sẽ không cười hắn mà.
Triệu Hi Hằng nổi lên thiện tâm, không vạch trần hắn.
Ngón tay cầm chiếc đũa tròn vo hơn rất nhiều, không phải béo, mà có bị phù tay chân khi cuối thai kỳ.
Gặp Vệ Lễ đưa mắt dừng trên tay nàng, Triệu Hi Hằng đỏ mặt lên, rụt ngón tay lại vào trong tay áo một cái, nhịn không được hung nói, "Nhìn cái gì vậy?"
Miệng nam nhân đúng là quỷ gạt người, còn nói không ghét bỏ nàng béo, khiếp sợ trong ánh mắt hắn sắp sửa trào ra luôn rồi.
Nàng thật sự đói cực kì, hiện tại không rảnh đâu tính toán này nọ với Vệ Lễ, cúi đầu đi gắp mì.
Bụng to ra nên cái bàn cũng nhỏ hẹp lại, muốn có nao nhiêu không được tự nhiên liền có bấy nhiêu, khi cong lưng xuống, dạ dày cũng không thoải mái, chỉ có thể chậm rãi ăn.
Nếu như nàng bưng bát bưng lên ăn thì thuận tiện hơn chút, nhưng nàng lại sợ nóng, chỉ có thể từ từ ăn như vậy, sau một lúc lâu mới ăn được ngụm mì, một cái vằn thắn, Triệu Hi Hằng ngẩng đầu nhìn nhìn hắn, "Nếu chàng buồn ngủ thì đi ngủ trước đi."
Chờ nàng ăn xong chắc cũng còn rất lâu.
Bụng to lên là từ từ diễn ra theo một quá trình, động tác nàng không thuận tiện cũng là từng chút một dần dần khó khăn lên, không phải lập tức xảy ra làm cho sinh hoạt của nàng không thuận tiện, bởi vậy Triệu Hi Hằng không phát hiện mình biến hoá có bao lớn, người bên cạnh nàng người mỗi ngày đối mặt với nàng, tất nhiên cũng sẽ không nhận ra.
Vệ Lễ đã ba bốn tháng nay đều chưa từng nhìn thấy nàng, hắn biết người mang thai bụng sẽ trở nên rất lớn, nhưng là lại không biết sẽ ảnh hưởng đến sinh hoạt lớn như vậy, ngay cả ăn miếng cơm cũng không thuận tiện.
"Chàng làm gì vậy!" Hắn đoạt đi cái bát ở trước mặt nàng, Triệu Hi Hằng lập tức nhíu mày lên, ghét nàng ăn chậm cũng không thể không cho nàng ăn a! Nàng ngay cả nửa bát còn chưa ăn xong.
Vệ Lễ cúi đầu, không trả lời nàng, cầm muỗng quậy quậy nước canh bên trong một chút, thổi thổi, Triệu Hi Hằng đang muốn mắng chửi người, hắn bỗng nhiên giơ mắt lên, chỉ thấy hốc mắt cũng đo đỏ, không khác gì nàng mới vừa rồi đã khóc xong, "Ăn."
Hắn múc một cái vằn thắn, thổi nguội, sau đó đưa tới bên miệng nàng, không nói mấy lời kích thích gì.
Triệu Hi Hằng nghi ngờ há miệng, rõ ràng vừa rồi hai người còn đang cãi nhau, Vệ Lễ sao lại bỗng nhiên trở nên dịu dàng thắm thiết thế này?
"Sao chàng lại đối tốt với ta như thế?" Nàng còn hơi có chút ngượng ngùng, mới vừa rồi là nàng lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử.
Lời nói của nàng vừa ra, hốc mắt Vệ Lễ vốn dĩ đang đỏ ửng thoáng chốc bên trong nổi lên một tầng trong suốt, hắn trách mắng, "Cái này kêu là tốt? Triệu Hi Hằng nàng cũng quá không kiến thức a."
Cái gì đối tốt với nàng? Đút nàng một miếng liền gọi là đối tốt với nàng? Nàng còn nguyện ý sinh hài tử cho mình mà không nói cái gì đâu, đúng là không có tiền đồ!
"Nha, đang nói chuyện mà, tại sao chàng lại khóc?" Triệu Hi Hằng ngạc nhiên, Vệ Lễ rất ít khóc, đang êm đẹp hắn khóc cái gì, mình cũng không nói lời nào kích thích hắn nha?
Nàng nâng tay, lấy ngón tay chùi chùi nước mắt cho hắn, như trêu như đùa mà nói một câu, "Chàng là cái bánh bao mít ướt sao? Sau này đừng để hài tử học theo thói xấu này của chàng nha."
Vệ Lễ đánh tay nàng, "Ta khóc lúc nào, ăn của nàng đi!"
Hắn xé một miếng bánh gạo, nhét vào trong miệng nàng.
"Muốn uống canh." Triệu Hi Hằng thanh thanh giọng sai khiến hắn, lần này hắn không già mồm nữa, ngoan ngoãn thử nhiệt độ canh rồi đút cho nàng.
Nàng cúi đầu ngoan ngoãn ăn, Vệ Lễ bỗng nhiên lại gần, hung hăng hôn một cái lên má nàng.
Thật là đáng yêu! Nàng ăn quai hàm cứ phồng lên lại phồng lên, đôi mắt vừa to lại xinh đẹp, lông mi thật dài, như là cái quạt con vậy.
Sau đó hắn lại đem ánh mắt đặt lên trên bụng to của nàng, nếu như là nữ nhi, nhất định phải giống như Triệu Hi Hằng.
Triệu Hi Hằng mỏ to mắt, ngay cả động tác nhấm nuốt đều quên, hắn làm cái gì vậy?
Trong ánh mắt Vệ Lễ toát ra một ánh sáng như mèo thấy chuột, hắn lại rướn người lên hôn Triệu Hi Hằng một ngụm nữa, giống như nghiện rồi, thừa dịp nàng không chú ý, dùng chóp mũi thân mật cọ cọ lên gương mặt nàng.
Hắn rất muốn đem Triệu Hi Hằng một ngụm ăn luôn, như vậy thì vĩnh viễn sẽ không tách ra nữa.
Triệu Hi Hằng sợ tới mức cả nọng cằm cũng phệ ra, một loạt động tác Vệ Lễ mới vừa làm với nàng, không phải là lúc nàng đang đùa Cẩu Đản Nhi vẫn hay làm sao?
Bước tiếp theo thế nào cũng đi cắn đầu nàng.
Càng nghĩ càng khủng bố, trước khi hắn nhào lên cắn mình, Triệu Hi Hằng sớm ngăn hành vi của hắn lại, một móng tay chỉ vào đầu hắn, "Chàng làm cái gì vậy? Đêm hôm khuya khoắt còn phát bệnh gì?"
Ăn xong một bữa lại súc miệng xong cũng đã là sau nửa đêm, Vệ Lễ vốn dĩ muốn gắng sức mở to mắt, tính đợi nàng ngủ rồi mới ngủ, nhưng mấy ngày nay mệt mỏi bôn ba, thật sự không chống đỡ nổi, cuối cùng ngủ trước nàng. .
||||| Truyện đề cử: Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc |||||
Nửa khuôn mặt của hắn chôn ở trong chăn, chau mày, cằm nhọn góc cạnh, tràn đầy xâm lược tính.
Triệu Hi Hằng trong hư không dùng ngón tay miêu tả độ cong mũi của hắn, phát hiện không chỉ mình nẩy nở, Vệ Lễ so sánh với trước đây, biến hóa cũng rất lớn. Tiểu gia hỏa trong bụng nàng tựa hồ cũng không ngủ, như cảm ứng được phụ thân trở về, nhẹ nhàng đá một cái, Triệu Hi Hằng sờ sờ nó, tỏ vẻ an ủi.
Nàng cùng Vệ Lễ, nhất định sẽ cố gắng làm một đôi phụ mẫu thật tốt, không cãi nhau, không đánh nhau, cố gắng biểu hiện ân ái một ít, vì hài tử xây dựng bầu không khí gia đình tích cực hài hòa, cho nó một tuổi thơ hạnh phúc.
Môi Vệ Lễ khô nứt, chảy ra máu, vết máu khô cằn bám lại trên môi, Triệu Hi Hằng nghiêng người, mở tủ nhỏ ở trên đầu giường ra, tìm lọ son dưỡng môi của chính mình, nhẹ nhàng lấy ra một khối lớn, bôi một lớp dày lên trên môi hắn.
Từ lúc hành động của nàng bắt đầu không thuận tiện, thì mấy thứ đồ vật vụn vặt thường dùng liền được dời lên trên tủ nhỏ đầu giường của nàng.
Hắn giống như con mèo thật cảnh giác, nửa ngủ nửa tỉnh mà hơi hay háy mí mắt, thấy là Triệu Hi Hằng, lại nhắm đôi mắt lại, thuận thế bắt lấy tay nàng đặt vào lòng bàn tay mình.
"Ngủ đi. ngủ đi." Triệu Hi Hằng trấn an hắn, bôi đều cao dưỡng môi trên môi hắn, cứ bôi vài ngày, khô nứt có thể tự khỏi rồi.
Ngày thứ hai khi Tiểu Đào bưng nước rửa mặt đến cho Triệu Hi Hằng, vừa thấy Vệ Lễ, sợ tới mức lảo đảo một cái.
Tối qua không phải nàng trực đêm nên không biết, Vệ Lễ vậy mà đêm qua trở về!
Vệ Lễ kéo mền che kín mình, không lộ ra một tấc da, nhìn Tiểu Đào trợn trắng mắt, mắng, "Cút đi, ai cho ngươi vào!"
Hắn còn chưa mặc quần áo ngoài đâu!
Trong lòng Tiểu Đào lặng lẽ giơ ngón giữa cho hắn, lúc nàng ta theo điện hạ, hắn còn không biết ở đâu đâu, la cái gì chứ?
Nhưng ngoài mặt vẫn còn cung kính, Triệu Hi Hằng giơ tay trong chăn bấm eo Vệ Lễ một cái, dùng sức uốn éo, nhỏ giọng nói, "Chàng mắng nàng ta làm cái gì? Nàng ta là người của ta, phải cho ta chút mặt mũi đi chứ?"
Vệ Lễ bĩu môi, nàng ta là của người của nàng, ta chẳng lẽ không phải người của nàng sao?
Nhưng hắn cũng không dám cãi lại Triệu Hi Hằng, chỉ là không cam nguyện hạ giọng nói thấp lại một chút, nhìn Tiểu Đào nói, "Ngươi bỏ đồ ở nơi này là được rồi, để ta, ngươi có thể đi ra ngoài."
Tiểu Đào nửa tin nửa ngờ liếc hắn một cái, nghi ngờ hắn có thể làm được không?
Cuối cùng vẫn lui xuống.
Vệ Lễ hứng thú bừng bừng từ trong chăn chui ra, an bày nước nóng cùng xà bông thơm cho nàng xong, lại đem đem que muối đặt trúc đặt lên răng này, sau đó lại gần ôm hông của nàng, "Triệu Hi Hằng, mau rửa mặt, lát nữa nước lạnh bây giờ."
Đây là lần đầu tiên hắn giúp người rửa mặt, như tìm được cái đồ chơi vui đồ gì đó, hứng thú vô cùng, hận không thể nhét que muối trúc vào miệng Triệu Hi Hằng, giúp nàng đánh răng luôn.
Chuyện này làm cho Triệu Hi Hằng kinh ngạc sửng sốt, "Chàng lại mắc bệnh gì vậy?" Chuyến này hắn trở về, nàng liền cảm thấy rất không thích hợp, đặc biệt dính dính người, quả thực như bị đánh tráo rồi vậy.
Vệ Lễ hôn hôn hai má nàng, làm cho trên mặt nàng dán một tầng son dưỡng, "Không có, ta vui, ta thích."
Ối mẹ ơi, mẹ ơi, mẹ ơi! Mặt nàng!
Trong lòng Triệu Hi Hằng hai chữ mẫu thân bay tứ tung, năm lấy cổ áo hắn một phen, kéo người thấp xuống, cưỡng ép hắn nhìn thẳng vào mặt mình, "Mẹ nó chàng có bệnh sao? Ta vừa rửa mặt xong! Chàng bôi cho ta một tầng dầu!"
Vệ Lễ lau miệng, đúng là có một tầng cao dán trên miệng hắn, lại nhìn cái vệt trong suốt sáng bóng trên mặt Triệu Hi Hằng, hắn ngượng ngùng ngửi ngửi, "Đây không phải là thứ trước khi nàng ngủ vẫn hay bôi lên trôi môi sao? Sao lại ở trên miệng ta thế này?"
"Làm sao chàng biết đây là thứ ta trước kia hay bôi lên môi trước khi ngủ?" Triệu Hi Hằng nào dám không biết xấu hổ mà nói đây là nàng tối qua bôi cho hắn, không những không nhận cái nồi này mà còn cái khó ló cái khôn, ném ngược vấn đề lại cho hắn.
Vệ Lễ quả nhiên đỏ mặt lên, hắn cũng không dám trả lời, là do trước đây hắn hay trộm hôn nàng cũng dính đầy một miệng sao?
Cái hương vị của thứ này đến nay hắn vẫn còn nhớ rất rõ, nghe thì thơm mùi hoa đấy, nhưng chạm vào đầu lưỡi lại cay đắng một chút.
"Đương nhiên..." Vệ Lễ giương cằm lên, mạnh mẽ giải thích, "Ta uyên bác lại có kiến thức, khi đã gặp một lần là sẽ không quên được."
Thị nữ đã xếp chăn đệm lên, Vệ Lễ cơm nước xong xuôi lại nhanh như chớp chạy trở về, cởi xiêm y ra, tung chăn đắp lên người, sau đó vỗ vỗ vị trí bên cạnh, hô, "Triệu Hi Hằng mau tới đây."
"Giờ vẫn còn sớm, chúng ta ngủ tiếp một giấc!"
Hắn cong môi lên, lộ ra một hàng răng trắng đều, còn có răng nanh nhòn nhọn.
Mắt Triệu Hi Hằng nhìn canh giờ, ừ...
Đã giờ Thìn, lại quay về ngủ chắc phỏng chừng cũng đến buổi cơm trưa luôn.
"Không ngủ, chàng thích ngủ thì tự mình đi ngủ." Nàng cự tuyệt.
"Đến đây đi, đến đây đi, tối qua ngủ quá muộn mà!" Vệ Lễ không đợi nàng cự tuyệt, chân dài bước ra, xuống giường ôm nàng đem đi.
Triệu Hi Hằng kinh hô một tiếng, theo bản năng ôm chặt cổ hắn.