"Chàng nói chuyện đi! Đừng ép ta đánh chàng!" Triệu Hi Hằng nắm lấy cổ áo hắn, cũng không biết khí lực từ đâu tới.
Vệ Lễ bị nàng bóp cổ áo đến thở không được, nhưng vẫn không tức giận, vội vàng cầm tay nàng, "Nàng nhìn thấy không được khóc."
Quá xấu, xấu đến mức hắn còn không muốn nhận.
Ý thức Triệu Hi Hằng đã tê rần, sẽ không thực sự có vấn đề gì chứ?
Nếu thực sự có vấn đề, lão cẩu Vệ Lễ này lão này soa lại không khóc?
Dù sao nhìn thấy hắn như thế này, thì không giống như có chuyện gì tốt rồi.
Triệu Hi Hằng đã nghĩ đến khả năng xấu nhất.
"Phu nhân tỉnh rồi, xem tiểu cô nương này." Hai người đang duy trì một tư thế giằng co quỷ dị, ma ma đã nhanh tay lẹ chân rón rén ôm hài tử tiến vào, giọng nói cũng nhẹ nhàng thỏ thẻ hơn, còn hơi vỗ vỗ đứa hài nhi quấn trong lồng ngực.
Sợ đánh thức hài tử.
Thế Triệu Hi Hằng mới biết, nàng sinh ra một nữ nhi, vội vàng ngồi thẳng dậy, bởi vì động tác hơi nhanh nên đau đến nhe răng nhếch miệng, "Mau mang tới cho ta xem."
Trái tim đang treo cao như rơi xuống một nửa, nhìn như vậy có nghĩa là hài tử còn sống, sống là tốt, sống là tốt.
Ma ma chỉ nàng phải ôm hài tử như thế nào, Triệu Hi Hằng vẫn chưa dám đụng vào, chỉ nhỏ giọng nói, "Ma ma, ngươi ôm cho ta xem trước đi, ta không dám ôm."
"Dạ dạ." Ma ma vội gật đầu, phu nhân cùng chủ công không hổ là hai người như một, đều không dám ôm hài tử, bộ dáng nơm nớp lo sợ.
Bất quá lần đầu tiên làm cha nương, ai mà chả như vậy, chờ quen thuộc rồi là tốt hơn thôi.
Bà nhẹ nhàng đặt hài tử lên trên giường, sửa sửa lớp vải bọc bên ngoài, gương mặt nhỏ xíu đỏ hồng nhiều nếp nhăn liền lộ ra trước mắt Triệu Hi Hằng.
Tiểu gia hỏa ngủ đến mười phần thơm ngọt.
Trái tim Triệu Hi Hằng đều tại phát run, đây là con gái của nàng.
"Vệ Lễ, chàng nhìn nè, là nữ nhi của hai ta nha!" Nàng xoay người, như nhìn thấy bảo bối gì lập tức kêu hắn, trong ánh mắt phát sáng.
Không đợi Vệ Lễ nói chuyện, nàng lại quay đầu đi, ngón tay nhẹ nhàng sờ sờ vào trên khuôn mặt nữ nhi một chút.
Thật mềm mại a!
Trái tim muốn tan ra, Triệu Hi Hằng cúi đầu, hôn xoạch một cái lên trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nữ nhi, sau đó dùng ngón trỏ ngoắc ngoắc bàn tay con bé. Tiểu bảo bối đáng yêu như thế vậy mà là do mình sinh ra, mình cũng quá thần kỳ.
Đợi đến khi tiểu gia hỏa lớn lên một chút xíu, liền xỏ lỗ tai đeo cho con bé hoa tai dễ thương, mặt váy hoa nhỏ xinh đẹp, lại cài thêm đoá hoa nhỏ lên tóc, quả là tiểu cô nương xinh đẹp đáng yêu nhất thiên hạ!
Vệ Lễ, "..."
Vì sao nàng nhìn thấy lại vừa cao hứng lại cảm động như vậy? Xấu như vậy làm sao nàng có thể hôn xuống được chứ? Mà Triệu Hi Hằng chủ động hôn qua hắn được mấy lần đâu? Tương lai có khi nào nàng sẽ thích nữ nhi hơn cả thích hắn không?
... À, mà hình như nàng vẫn luôn không mấy thích hắn...
"Thật đáng yêu a!" Nàng nhẹ nhàng cảm thán một câu.
Vệ Lễ, "!!!"
Hắn không thể tin, đứng lên đi đến bên giường nhìn thoáng qua, vẫn là con khỉ nhỏ nhiều nếp nhăn, chẳng có gì khác so với lúc vừa mới thấy cả.
Nhắm mắt lại mở ra, con bé vẫn là con khỉ con nhiều nếp nhăn.
Khỉ con thì có chỗ nào đáng yêu?
Hay là hắn lệch mắt rồi?
Vệ Lễ tất nhiên không chịu thừa nhận mình lệch mắt, vội vàng khoa tay múa chân, muốn Triệu Hi Hằng đối mặt vấn đề, "Triệu Hi Hằng, nàng nhìn con bé đi, mặt thì đỏ, làn da thì nhăn..."
Hắn càng nói, thanh âm càng nhỏ, cuối cùng triệt để im miệng.
Bởi vì giờ đây, hai nữ nhân một già một trẻ đang vây quanh hài tử mỉm cười đồng thời quay đầu lại, biểu cảm trên mặt cũng thống nhất, miệng mím lại thành một đường, mắt híp lên, đuôi mày nhăn lại nhìn hắn, hoàn toàn không còn vẻ từ ái như khi đối mặt với con khỉ con ban nãy.
"Chàng cho là ta bị lệch mắt sao?" Triệu Hi Hằng nếu không phải ban nãy động tác quá lớn làm cho trên người vẫn còn đau, thật có thể xắn tay áo lên nắm cổ hắn, "Nữ nhi của ta, chính là đáng yêu nhất! Chàng nhìn mũi này, đôi mắt, lông mày, miệng, chỗ nào cũng đẹp mắt."
"..." Không dám, hắn làm sao dám nói nàng lệch mắt, nhưng vốn dĩ là xấu mà! Có phải Triệu Hi Hằng nhìn thấy hài tử xấu như vậy xong, bị kích thích cho nên mới nhìn xấu thành đẹp?.
Ma ma cũng rất nghiêm túc, "Chủ công, khi tiểu hài tử vừa sinh ra, phần lớn đều xấu, nhưng không đến nửa tháng sẽ trở nên vừa trắng vừa mềm, nô đã nhìn thấy nhiều hài tử như vậy, tiểu cô nương của chúng ta tuyệt đối là tiểu mỹ nhân a."
Triệu Hi Hằng hừ một tiếng, tỏ vẻ tán thành.
Vệ Lễ không tin trên đời này có tiểu cô nương nào sinh ra xấu cực kỳ bi thảm lại có thể biến xinh đẹp, mà có đẹp lên thì cũng đẹp được đến mức nào chứ?
Hắn theo bản năng muốn cố chấp cãi lại, nhưng hai má Triệu Hi Hằng còn chưa nhìn thấy huyết sắc gì môi còn bị cắn rách da, trong lòng hắn liền sợ hãi, không dám tranh luận với nàng.
"Ta không biết chuyện này, ta không nên nói con bé xấu, con bé là nữ nhi đáng yêu nhất trên đời này l." Hắn nhìn nhìn Triệu Hi Hằng, sau đó nói áy náy.
Sinh ra một tiểu gia hỏa như thế, suýt chút muốn nửa cái mạng của Triệu Hi Hằng, cho dù có xấu cũng là bảo bối, chỉ cần nương nó không ghét bỏ, người làm a gia như hắn đây cứ nhắm hai mắt nói đẹp thôi, có cái gì phải khó xử?
Kỳ thật hắn chỉ là đơn thuần cảm thấy xấu, không có ý ghét bỏ.
"Ta có thể ôm con bé một không?" Vệ Lễ xoa xoa tay tay nói.
Phụ thân hài tử muốn ôm hài tử, đó là đương nhiên được rồi, ma ma dạy hắn nên dùng tư thế như thế nào để ôm.
Ở một khắc tiểu hài tử nằm vào trong lòng hắn, rõ ràng là mềm nhũn nhẹ nhàng, nhưng hắn lại cảm thấy giống như có gì đó vô cùng ấm áp lại trang trọng, hắn thật sự trở thành một phụ thân, so với làm trượng phu, càng có thêm nhiều trách nhiệm hơn nữa.
"Ô a." Tiểu cô nương bỗng nhiên nức nở khóc một tiếng, sau đó từ từ nhắm hai mắt rướn cổ họng gào lên.
Vệ Lễ bị doạ cứng đờ, ma ma vội vàng ôm con bé lại, kiểm tra một phen, "Là tiểu rồi, nô đi đổi cho tiểu cô nương cái tã."
Vệ Lễ đưa mắt nhìn theo thân ảnh ma ma đi ra ngoài, thẳng đến khi nhìn không thấy nữa mới thu hồi ánh mắt.
Hắn tại trong phòng đi tới đi lui, chà chà tay, sau đó rót cho Triệu Hi Hằng cốc nước, "Uống nước đi."
"Triệu Hi Hằng, tiểu hài nhi sinh ra, thật sự tất cả đều như vậy sao?" Hắn ngóng trông hỏi.
"Đại đa số là như vậy." Nàng giơ tay về phía hắn, uống nửa chén nước.
"Nàng đừng gạt ta nha." Hắn chưa đọc cái gì về phương diện này, hắn cũng chưa từng thấy hài tử nhà người ta khi mới sinh là ra thế nào.
"Ta lừa chàng làm cái gì? Ngốc..." Nàng yên lặng thu lại lời nói không văn nhã, đổi giọng, "Ngốc tử."
Vệ Lễ nửa tin nửa ngờ, miễn cưỡng tin lời của bọn họ, hơi có chút hy vọng đối với nữ nhi.
Hài tử hiện tại quá nhỏ, còn chưa nhìn ra đến cùng là giống ai.
Hy vọng nữ nhi có thể giống Triệu Hi Hằng, xin Tống Tử Quan Âm nương nương phù hộ.
Hắn mặc niệm trong lòng.
"Còn uống nữa không?" Triệu Hi Hằng ừng ực uống hai ly nước, Vệ Lễ lo lắng hỏi.
"Không uống, ta ngủ tiếp một lát."
Vệ Lễ đỡ nàng nằm xuống.
"Chàng làm gì vậy?" Triệu Hi Hằng nhìn hắn đang mở thắt lưng, mắt mở lớn.
"Ngủ cùng nàng." Hắn đã một ngày một đêm không chợp mắt, vừa lúc Triệu Hi Hằng ngủ, hắn còn có thể ở cạnh bên chăm sóc nàng, cũng vừa tiện chợp mắt trong chốc lát.
"Đi đi!" Triệu Hi Hằng yên lặng trong chốc lát, chỉ ra ngoài cửa kêu hắn ra ngoài.
"Hiện tại ta muốn ngủ một mình, chàng đừng quấy nhiễu ta."
"Ta không quấy rầy nàng, ta chủ cùng nàng ngủ thôi."
"Chàng bây giờ chỉ thở thôi đã là quấy rầy ta." Nàng kéo chăn che lên đầu, không nói gì thêm.
Hạ thân còn đau, nàng vừa đau lại khó chịu, đừng nói ngủ chung với nàng, hiện tại ngay cả hắn tồn tại bên cạnh nàng cũng làm cho nàng vừa xấu hổ lại khó chịu.
Vệ Lễ theo bản năng ngừng thở, từng bước một xê dịch ra ngoài.
Tự mình ngủ thì tự mình ngủ, hắn đã hơn hai mươi tuổi đầu, còn không thể tự mình ngủ hay sao?
Ma ma còn đang đổi tả cho tiểu hài tử trong gian phòng của nữ nhi, dỗ con bé ngủ, Vệ Lễ lại chạy tới nhìn thoáng qua.
Ngươi đừng nói, tuy rằng xấu, nhưng xấu xấu thì nhìn mãi cũng quen, giờ hắn còn cảm thấy rất đáng yêu.
Trần Nhược Giang ngày hôm qua sau khi trở về, sớm truyền cái chuyện Triệu Hi Hằng sinh ra một nữ nhi cho vài người, Tống tướng quân và mấy người nữa liên tiếp đưa hạ lễ đến, làm phiền Vệ Lễ ngay cả cơ hội tìm cái phòng trống để ngủ bù cũng không có.
Nhưng hắn có nữ nhi, những người này vì chúc mừng hắn có nữ nhi nên mới đến.
Vệ Lễ không những không tức giận, thậm chí sau khi quấy rầy, trên mặt còn không tự chủ được mang theo tươi cười.
Hắn nhìn Trần Nhược Giang, hiếm khi thân thiết vỗ vỗ vai hắn ta, mặt mày phấn khởi nói, "Ngươi có thể không hiểu được cảm giác tức phụ sinh nữ nhi cho ngươi là cảm giác gì đâu, ngươi thấy Tống tướng quân không, chỉ có hắn mới có thể cảm thụ giống như ta."
Ta có tức phụ, có nữ nhi, ngươi không có!
Nếu không phải bổng lộc cao, Trần Nhược Giang không muốn mất chén cơm, đã sớm một quyền đập lên rồi. Ta có châm chọc gì ngươi chứ? Tìm cảm giác ưu việt cũng có cần tìm trên người ta không?
Nhưng hắn còn phải dựa vào Vệ Lễ kiếm cơm, chỉ có thể thở dài cười làm lành, "Dạ dạ dạ..."
"Nếu chủ công đã có được nữ nhi, vậy phải chôn Nữ Nhi Hồng đi nha."
"Đúng rồi đúng rồi, tương lai thuộc hạ chờ đến uống rượu mừng."
Bọn họ liên miên ồn ào đề nghị.
Nụ cười trên mặt Vệ Lễ vụt tắt, Nữ Nhi Hồng hắn nhất định phải chôn, nữ nhi nhà người ta có, khuê nữ nhà hắn cũng phải có. Thế nhưng hắn vẫn hung hăng đạp một chân vào cái tên đưa ra đề nghị này, "Nữ nhi lão tử mới sinh, ngươi liền bảo gả cho người? Còn muốn mạng nữa hay không?"
Người kia che mông vội vàng nói xin lỗi.
Khi ra tay, ba vòng Phật châu quấn trên cổ tay Vệ Lễ lộ ra một góc, làm cho mọi người chú ý, hắn vội vã nhét về trong tay áo.
Ý thức được hành vi này quá giấu đầu hở đuôi, Vệ Lễ thoải mái lại lộ phật ra, hất cao cằm biểu hiện cho bọn hắn thấy, "Lão lừa trọc ở thành Bắc cho, nói cái gì cầu bình an, vốn ta không định đeo, nhưng các ngươi cũng biết phu nhân ta quan tâm ta, chết sống bắt ta mang..."
"Hiểu, hiểu, hiểu."
"Chủ công, phu nhân là quan tâm an nguy của chủ công."
"Phu thê tình thâm, trăm năm hảo hợp."
"Ha ha ha ha..."
Không quan tâm đến cùng là mang để làm gì, Vệ Lễ đã nói như vậy, bọn họ cứ tin là được.
Bọn họ vừa đi, mặt và lỗ tai Vệ Lễ cũng nóng đến muốn thiêu cháy, thẹn quá thành giận mà định tháo phật châu ném xuống, thứ này quả thực tổn hại hình tượng của hắn.
"Đeo ba năm mới bảo vệ được toàn gia bình an." Lời nói của lão lừa trọc như đã cắm rễ vào trong lỗ tai hắn m.
Vệ Lễ lại nhét nhét nó vào trong tay áo, dù sao bọn họ cũng không dám cười mình, muốn mang thì mang thôi.
Hài tử mới sinh đều phải được bên Tư Hộ ghi chép vào, coi như công nhận là dân chúng trong một nhà, ngoại trừ hoàng thất thì phải được bên Tông Chính ghi lại, tất nhiên tiểu nữ nhi mới sinh của Vệ Lễ cũng không ngoại lệ.
Tư Hộ Hàm cảm thấy mặt mũi Vệ Lễ nhất định là lớn nhất rồi, vì thế bí mật mang theo hạ lễ còn có cả sổ Hộ Bộ đến ghi riêng cho hắn.
"Chúc mừng chủ công có được thiên kim!"
"Ừ." Vệ Lễ thản nhiên gật đầu, ra ý bảo hắn tự tìm chỗ ngồi.
Nói thật, bên Tư Hộ của Bất Hàm, bình thường hắn không quản mấy, nên tất nhiên không có mấy cơ hội gặp quan Tư Hộ, nhưng nếu như người đã đến cửa chúc mừng, vậy khẳng định sẽ đều nói lời hay, lời hay hắn thích nghe, liền cho người vào cửa.
Tư Hộ hàn huyên xong, từ trên búi tóc rút ra bút lông liếm liếm cho ẩm, mở sổ hộ tịch ra, "Không biết tục danh của tiểu nương tử là..."