Ngày thành bị công phá, vốn dĩ Cao Lệ Vương muốn dẫn Triệu Minh Tâm trốn ra ngoài qua mật đạo.
Nói gì thì nói, ngay cả đến mấy hộ quyền quý cũng còn có hầm ngầm để phòng cường đạo.
Triệu Minh Tâm lượng lự trái phải; nếu để Cao Lệ vương dẫn nàng ta chạy, không bằng chính nàng ta cuốn gói chạy trốn, lão già này tai to mặt lớn, chân ngắn eo thô, chạy quá chậm.
Nàng ta suy tư, nếu như bây giờ trở về Tấn Dương, huynh trưởng của nàng ta là hoàng đế, nàng ta vẫn là công chúa, thật đúng không lỗ lã chút nào, cũng còn tố hơn so với làm Vương hậu mất nước nhiều.
Nàng ta không đi đường bộ, mà là đi đường thủy, trước liền lênh đênh vượt biển đến Đông Doanh, dự đinh sau đó lại vượt Đông Hải, thẳng tiến đến quận Hội Kê.
Nhưng ngôn ngữ Đông Doanh nàng ta không thông, chỉ mỗi việc thuê người phiên dịch cũng dùng không ít tiền, cuối cùng vào giữa tháng mười, nàng ta liền ngồi trên thuyền buôn đi về quận Hội Kê.
Ngày 20 tháng 10, cả vùng Đông Nam Bộ của Bình Châu bắt đầu đổ mưa dầm, mưa không lớn, nhưng cả ngày đều không ngừng, thậm chí có càng ngày càng có xu thế nghiêm trọng.
Xiêm y đồ đạc giặt xong cũng đừng hòng phơi, chỉ có thể hong trên bếp lò cho khô.
Ngày 23 giờ tý, sấm sét từng trận đùng đùng, tia chớp màu tím xé bầu trời thẳng tắp đánh xuống.
"Ầm rầm ong!!!" Cả mặt đất đều run lên.
Chi Chi a ô một tiếng, liền muốn khóc lên, Vệ Lễ xoay người lên, che lại lỗ tai cho con bé, con bé lại ô ô a a đạp đạp cẳng chân ngắn ngủn.
Sau khi hai người có thể trông hài tử ngày một thành thục hơn, Chi Chi liền không cần các ma ma theo chăm nữa, buổi tối ngủ cũng là ngủ trên cái giường đung đưa bên cạnh phụ mẫu.
Triệu Hi Hằng bị tiếng sấm đánh thức, mơ màng ngồi dậy.
"Không cần nàng lo đâu, đi ngủ đi." Vệ Lễ liếc nhìn nàng một cái, nhẹ giọng nói.
Triệu Hi Hằng dụi dụi mắt, lê hài xuống giường, đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên thị nữ gác đêm từ bên ngoài tiến vào, "Chủ công, Trần phó tướng đến."
"Để ta cho, đã trễ thế này mà Trần Nhược Giang tìm chàng, nhất định là có chuyện." Tiếng sấm đã ngừng, chỉ còn lại tiếng mưa rơi ào ào bên ngoài.
Vệ Lễ khoác thêm áo choàng cho nàng, cái thời tiết quỷ gì thế này, mỗi một ngày lại càng lạnh hơn, cũng không biết cứ tiếp tục như vậy, tháng 11 còn có thể lên núi săn thú hay không.
Trần Nhược Giang băng qua hành lang tiến vào, bên ngoài đổ mưa to, đấu lạp và áo tơi trên người hắn cũng không ngừng nhỏ nước, tí ta tí tách chảy xuống một đường. Mưa quá lớn, bung dù căn bản không làm được gì.
Hắn cởi áo tơi khoác trên người xuống, ném xuống đất.
"Chủ công, năm nay bão lại đến."
Cơ hồ hàng năm đều có bão, trên biển nhấc lên sóng to ngập trời, phần lớn là từ phía Đông Nam mà đến, nhưng chịu hoạ càng nhiều cũng là Đông Doanh.
Vệ Lễ nhíu mày nghĩ nghĩ, hắn hình như hiếm thấy cơn bão nào có thể tạo nên ảnh hưởng lớn đối với Bình Châu đến như vậy, phần lớn chỉ thổi tới Đông Doanh, Bình Châu bị thêm chút mưa mà thôi, "Năm nay bão vượt qua Đông Hải?"
"Thuộc hạ là đến nói việc này." Trần Nhược Giang từ trong lòng lấy ra một mật thư còn khô ráo.
Vệ Lễ mở ra, kề sát cây nến nhanh chóng xem một lần.
Năm nay bão thổi đến Đông Hải nhưng thanh thế vẫn không giảm, trước mắt sẽ một đường đến Hoàng Hải, mấy quận trên đường đi của nó như Hội Kê, Vô Tĩnh, Quảng Lăng, Lâm Hải, và phần Nam bộ của Đông Doanh đều gặp tai, sau đó đi về phía Bắc, sẽ là Thanh Châu cùng Nam Cao Lệ.
Lại đi dịch lên phía Bắc một chút, liền vào Bột Hải, gặp tai hoạ là Đan Đông, Xương Lê, Bắc Bình của Bình Châu.
Thật là... hiếm có khi nào lại nguy cấp như thế.
"Nếu như tối mai mưa còn lớn như vậy, ngươi dẫn người sơ tán cư dân ở chân núi lên trên núi đi. Đêm nay liền truyền tin cho quận thủ của ba quận Đan Đông, Xương Lê, Bắc Bình, dân cư Đan Đông thì sơ tán đi Tập An, Xương Lê, Bắc Bình thì sơ tán về hướng U Châu." Triệu Hi Hằng ép hắn đọc sách không phải là không hữu dụng, tuy không thể tiến bộ đến độ nhanh như gió, nhưng mấy chuyện xử lý chính sự cũng không còn ngưng trệ như trước.
Trần Nhược Giang mang lệnh bài của Vệ Lễ dẫn người vội vàng đi, dưới chân như có gió, một hồi chỉ còn lại một bóng lưng mông lung, Vệ Lễ hướng theo phía hắn xa xa kêu lên, "Ngươi dẫn theo Dương Trạch Lạp."
Đêm mưa, gió lạnh thổi, Vệ Lễ triệt để thanh tỉnh.
Hắn khoác xiêm y trở về, thấy Triệu Hi Hằng còn ôm Chi Chi nửa ngủ nửa tỉnh trong lồng ngực đung đưa, đầy mặt buồn ngủ mông lung.
"Để ta cho, nàng đi ngủ đi."
Chi Chi là một tiểu cô nương dễ dụ, ở trong lồng ngực ai cũng không khóc, cứ như vậy bị đổi đi cũng không giận.
"Trần Nhược Giang nói gì với chàng vậy?"
"Hắn nói năm nay bão đến, có lẽ sắp lan đến gần Bình Châu."
Triệu Hi Hằng nghe lời này, đột nhiên thanh tỉnh, nàng chưa từng trải qua cơn bão nào, nhưng biết bão rất nguy hại, hàng năm đều có không ít người vì vậy mà bị chết.
Nàng không biết nói cái gì cho phải, lũ lụt hay vỡ đê, bọn họ còn có thể kiến tạo, nâng đê đập để chặn lại, nhưng biển lại là một nơi thần bí vô cùng đáng sợ mà không ai hiểu rõ, chỉ có thể tận lực dời người đến địa phương an toàn.
Vệ Lễ thấy nàng cau mày, liền vuốt vuốt mày nàng cho thẳng, "Bình Châu hơn phân nửa sẽ không có việc gì."
"Chỉ mong là vậy."
Ngày thứ hai, mưa to vẫn chưa ngừng, dưới chân núi, mưa đã ngập qua lòng bàn chân người, đến buổi chiều, đã sắp qua khỏi bàn chân trẻ con.
Trần Nhược Giang cùng Dương Trạch Lạp đi Đan Đông, Xương Lê, Tống tướng quân mang theo sĩ tốt dưới trướng di tản dân chúng sống dưới chân núi dần dần đi đến lâm trường trên lưng chừng núi Trường Bạch sơn. Nơi đây là nơi những gia đình chăm Lộc Tràng, Điêu Tràng của Bình Châu, mọi người dựng lều sống tạm. Lộc Tràng năm ngoái bị Cao Lệ cử người qua giết lén, thiệt hại hơn phân nửa, bây giờ vừa lúc có chỗ trống để bố trí người.
Phân phát bánh dưa muối và nước sạch để uống cho mỗi nhà một hộ, tính theo đầu người.
Những gia đình sống trên Lộc Tràng, Điêu Tràng và Lâm trường tuy ở trong lều nhưng đều tránh xa cây cối, phòng ngừa sét đánh ngã cây hoặc gây ra hoả hoạn.
Có nơi trú tạm, tâm trạng thê thê lương lương của dân chúng mới dần ổn định lại.
Ấn tượng của bọn họ đối với Vệ Lễ trong vòng một năm nay đều từng chút xoay chuyển, từ ban đầu căm ghét hận thù, đến bây giờ cảm thấy hắn cũng được.
Nguyện vọng của dân chúng thật ra rất đơn giản, người thể đảm bảo cho bọn họ ăn no mặc ấm, sinh mệnh an toàn, không cần trôi giạt khắp nơi, đó chính là quân chủ tốt.
Ngay cả thành Bất Hàm đều xảy ra tình trạng nghiêm trọng như vậy, không cần phải nói đến mấy địa phương ở gần ven biển.
Như Thanh Châu, may mà địa phương này khá lớn, cho dù vùng duyên hải bị tai ương, cũng có thể chạy vào trong lục địa.
Nhưng mấy đứa nhi tử của Thanh Châu Vương, Vương Viễn, còn đang bận đánh nhau túi bụi giành vương vị, lại thêm không có kinh nghiệm, vẫn chưa thể an trí lưu dân thích đáng, trong lúc nhất thời, dân oán nổi lên bốn phía, sự tình gà bay chó chạy diễn ra không dứt.
Nhưng so với Thanh Châu, Nam Cao Lệ liền càng không dễ chịu, địa phương của bọn họ đã nhỏ, lại còn ba mặt giáp biển, cơn bão lại vẫn luôn xoay quanh Hoàng Hải, khiến cho dân chúng khổ không thể tả.
Cho dù thế tử Cao Lệ đã đem hết khả năng ra phòng tai, nhưng cuối cùng cũng chống không lại thiên tai, Bắc Cao Lệ rất ít khi bị tai hoạ như vậy, cho dù hắn không ngủ không nghỉ ba ngày ba đêm, cũng chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn mực nước đang tăng vọt lên từng ngày.
Giá cả lương thực rau dưa m tăng vọt, ngay cả nguồn nước sạch sẽ có thể dùng để uống đều trở nên khan hiếm, không ít dân chúng kêu la thảm thiết trốn về phương Bắc, cùng nhau tụ tập tại giao giới giữa Bình Châu cùng Bình Nhưỡng, bọn họ muốn vượt qua đường biên giới này, đi vào Bình Châu tìm đường sống.
"Thế tử, bắt người trở lại đi." Tâm phúc khuyên thế tử Cao Tập.
Cao Tập chỉ quỳ trên mặt đất, đối mặt với các bài vị thần tiên bái bái.
Trên đầu cung phụng không chỉ có Phật tổ, còn có Tam Thanh tổ sư, còn có Tát Mãn của tộc Mạt Hạt, cùng với đồ đằng của các tộc khác.
"Bắt bọn họ trở về làm cái gì? Để bọn họ đói chết sao?" Cao Tập mở to mắt, chỉ thấy trong mắt một mảnh tơ máu đỏ rực, hắn đã hồi lâu chưa chợp mắt, chỉ có thể nỗ lực cố gắng thêm mà thôi.
Hoạ vô đơn chí, mất một phần đất nước còn chưa tính, lại chưa đổi được phụ vương về, hiện tại lại bị bão, hắn chỉ có thể cầu nguyện thần tiên phù hộ, phù hộ trận bão này sớm đi qua.
Trời không toại lòng người, cơn bão vẫn hoành hoành xoay quanh Hoàng Hải, tuy càng ngày càng nhỏ đi, nhưng vẫn lợi hại không cho phép khinh thường.
Lương thực rau dưa càng ngày càng quý, cơ hồ là một đấu cũng khó cầu, càng nhiều người di chuyển về biên giới Bình Châu.
Tuy là địch quốc, nhưng dân chúng vô tội, nhìn bọn hắn kêu khóc khắp nơi, không ít người cũng cảm thấy trong lòng không dễ chịu.
Cao Lệ cùng Bình Châu, vốn là cùng một mạch cao nguyên, tộc Hàm Nạp cơ hồ là là lớn nhất ở đây, bọn họ có khuôn mặt tương tự, bất quá bởi vì quân chủ khác biệt, cho nên văn hóa hay bầu không khí dần dần phân hoá mà thôi.
Vệ Lễ rốt cuộc chạy tới Bình Nhưỡng, hắn đội mưa, phía sau là một xe lại một xe vật tư, lương thực, người Bình Nhưỡng nhìn về phía đối diện mà cơ hồ muốn phát cuồng, càng thêm dùng sức muốn đẩy cái cửa thành này nhảy vào trong.
Vệ Lễ ném một túi bánh đi xuống, dẫn tới bọn họ tranh đoạt.
Người nhiều như vậy, chỉ có một túi bánh bột ngô thì làm sao ăn? Bất quá là càng thêm kích phát khao khát của bọn họ đối với lương thực mà thôi.
Vệ Lễ đứng trên thành, dùng hai tay chụm lại làm loa hô lớn, "Ta không phải là người có lòng dạ sắt đá, Mạt Hạt, Uế Mạch, Phù Dư, người Hán vốn cùng nhau sinh tồn trên mảnh đất này đã rất lâu đời, Bình Châu cũng sẽ không có chuyện không thu nạp các ngươi. Trời giáng thiên tai, sinh linh đồ thán, ta vốn muốn viện trợ, khổ nỗi các ngươi cũng không phải là con dân Bình Châu, ta không muốn dưỡng hổ vi hoạn..."
Cái "Không phải lòng dạ sắt đá" "Vốn muốn viện trợ" trong miệng hắn đến cùng có bao nhiêu phần thật giả, vậy thì không biết được rồi.
Người bên dưới xao động một mảnh, trong đó có người nhìn chằm chằm hắn, bình tĩnh hỏi, "Ý của ngươi là, nếu chúng ta là người Bình Châu, ngươi sẽ để ý đến chúng ta có phải không?"
Vệ Lễ không nói, đấu lạp cũng không thể che được hoàn toàn mưa gió, một phần hạt mưa rơi vào trong đấu lạp, theo tóc Vệ Lễ chảy xuống, chảy qua đôi mày đậm và xương mũi cao ngất của hắn, cuối cùng tập hợp lại dưới chỗ cằm nhọn, nhỏ giọt, càng thêm lộ ra vẻ trắng bệch lạnh lùng.
Sau một lát lặng im, người kia đứng trong đám người cất giọng đã có hơi nức nở, "Dù sao đói chết cũng là chết, không bằng thử xem, nhưng thỉnh cầu ngươi nói giữ lời, chúng ta chỉ muốn sống."
Hắn nghiêng ngả đỡ người bên cạnh, "Chúng ta đi trói thế tử đến!"
Vệ Lễ thấy bọn họ từng hàng từng hàng trở về, chỉ còn lại nữ nhân và hài tử ngóng trông đồ ăn mòn con mắt.
Một nữ nhân đứng dán vào góc tường, trong ngực ôm một đứa trẻ, tuổi không lớn, vẫn chưa tới nửa tuổi, là một tiểu cô nương tết bím tóc ngắn tủn, đói bụng đến gào khóc, mặt đỏ rần.
Mưa lạnh lại đổ xuống ào ạt, cho dù con bé có không đói chết, cũng sẽ mắc mưa phát sốt đến chết.
Nữ nhân cắn nát đầu ngón tay mình, đem máu đút cho hài tử.
Vệ Lễ nhìn chằm chằm động tĩnh chỗ đó, chậm chạp dời mắt không được.
Chi Chi nhỏ hơn con bé mấy tháng...
"Trước tiên nhận lấy hài tử đi, cho mấy đứa nhỏ một miếng ăn." Vệ Lễ cắn chặt răng, chợt thấy chính mình càng ngày càng mềm yếu như đàn bà.
Tướng sĩ bốn phía sôi nổi thả thang xuống, bọn họ cảm thấy đây thật không giống như hành động mà Vệ Lễ có thể làm.
Vệ Lễ là người tàn bạo bất nhân như vậy, thích giết chóc thành tính, cũng sẽ thương tiếc sinh mệnh hài tử sao?
Không đến nửa ngày, Cao Tập bị người cột lấy, nửa đẩy nửa đỡ đi đến.
Biểu tình của hắn không phải là hận, chỉ có thể nói là khổ sở, bất lực, còn có tuyệt vọng cùng mờ mịt, kết cục như thế này, không có gì không tưởng tượng được.
Vệ Lễ cho người dùng dây thừng treo hắn lên, sau đó cắt đi tóc của hắn.
Cao Tập nhắm mắt lại, tim đập lên thình thình như nổi trống, bên tai hắn chỉ còn lại tiếng mưa rơi mờ mịt, cùng đáy lòng hoang phế trống trải.