Gả Cho Bệnh Kiều, Ta Sống Đời Cá Mặn

Chương 118: Chương 118: Chương 117




Hôm qua trên người nàng đột nhiên xuất hiện tờ giấy, nhớ lúc ấy nàng đang cùng Vệ Lễ đi dạo trong vườn, bọn họ có gặp thoáng qua một đội người trồng hoa trong nhà ấm, mà ngày nay, tờ giấy này lại còn được giấu trong một chậu hoa từ nhà ấm đưa tới.

Lúc trước người trong phủ không nhiều, cơ hồ mỗi người tiến vào đều đã được sàng lọc điều tra kỹ càng, gia thế trong sạch, không có chỗ khả nghi. Chỉ có những người mới tới làm công nhật là tạm thời đến hỗ trợ, việc điều tra bối cảnh để sàng lọc cũng không nghiêm khắc như vậy.

Triệu Hi Hằng cơ bản có thể xác định, người kia đang ẩn nấp trong đội trồng hoa tại nhà ấm, mà còn là người làm công nhật mới đến gần đây.

Người này liên tục truyền tin cho nàng mỗi ngày, thoạt nhìn dáng vẻ có lẽ rất cấp bách, vẫn luôn dùng những chuyện bí mật để dụ dỗ nàng, để nàng sinh lòng hoài nghi với Vệ Lễ, như đang ly gián quan hệ phu thê của hai người bọn họ.

Nếu ra tay thường xuyên, vậy thì nhất định không có quá nhiều thời gian để bố trí kế hoạch hay cẩn thận đến mức vạn vô nhất thất.

Chỉ cần nàng vẫn tiếp tục lờ hắn đi, không thèm trả lời, hắn lại đang gấp gáp như vậy, sớm muộn gì cũng cũng bắt đầu lộ ra dấu vết.

Cũng không biết người kia là do ai phái tới, bộ hạ cũng của Cao Lệ? Hoặc là người của đám Lưu Hoán, Vương Viễn? Hoặc là Hoa Thượng Nhạc?

Nhưng nếu là người của bọn họ, làm thế nào có thể hiểu rõ được quá khứ trước đây của Vệ Lễ như vậy? Dù sao, trước khi trở thành nghĩa tử của Trấn Bắc vương, Vệ Lễ sống thế nào tại Bình Châu đều không thể tra ra.

Hoặc là, người này là bộ hạ cũ của Trấn Bắc vương, đến báo thù cho hắn?

Tóm lại, chắc chắn không có ý tốt.

- -----

"La Hạo Nhiên, ăn cơm trưa đi, ngươi làm gì vậy?" Mấy người làm công đang tụ tập nhau, chợt có người hướng về một nơi hẻo lánh gọi.

Nam nhân được gọi là La Hạo Nhiên chợt thân thể run lên, chậm rãi đứng lên.

Chỉ thấy hắn dáng người khôi ngô, đại khái bốn năm mươi tuổi, mặt chữ điền má hóp vào, từ trán đến mũi có một vết sẹo sâu chừng ba tấc, giống như bị thương do vũ khí sắc bén chém phải.

"Biết rồi." Hắn buông hoa xuống, phủi phủi đất trên người, mở miệng ra chính là khẩu âm Bình Châu chính tông, tiếng nói thô khàn, giọng ồm ồm.

Mấy nhân công cùng hắn kề vai sát cánh, "Ngươi ngày hôm qua nói ngươi trước kia là nuôi chó hả? Nuôi bao nhiêu con?"

"Một lần nuôi hai ba trăm con." La Hạo Nhiên khoa tay múa chân, không dấu vết tránh đi cánh tay của mấy người kia đang khoác tới, "Chó hai màu đen trắng, mắt màu lam, loại huyết thống ngoại quốc, tru lên như sói ấy, cắn người cũng vô cùng hung dữ."

"Vậy ngươi nói cho chúng ta một chút xem nuôi chó phải chú ý cái gì, ta cảm thấy để người làm công nhật như thế này cũng không có tương lai gì, không bằng về liền mở trại nuôi chó, nếu ngươi không có vốn, hai ta cùng nhau hùn hạp mở trại chó cũng được."

La Hạo Nhiên cười gượng hai tiếng, kéo tóc che lấp vết sẹo trên trán đang càng dữ tợn vài phần, "Được."

Hắn tới chỗ này, cũng không phải để đi dạy người ta làm thế nào nuôi chó.

Nghe nói Vệ Lễ gần đây vết thương cũ tái phát, bởi vậy thần trí cũng suy nhược, tinh thần ủ rũ, đây đúng là cơ hội tốt cho hắn báo thù, thừa dịp Vệ Lễ bệnh, lấy mạng hắn!

Mối thù này không báo, thề không làm người.

Vệ Lễ hại hắn trôi giạt khắp nơi, thê ly tử tán, thì hắn cũng muốn cho Vệ lễ nếm thử mùi vị bị chán ghét.

Triệu Hi Hằng kia không phải là công chúa sao?

Nàng ta chẳng lẽ không tò mò một chút nào về quá khứ của Vệ Lễ?

Đâu chỉ là Đấu Thú Nô chạy ra từ Tấn Dương đơn giản như vậy.

Một người là thiên chi kiêu nữ từng cao quý, chẳng lẽ thật sự cam tâm sống cùng với một tên hèn mạt, sống như gia súc bò dê hay sao?

Nàng ta thật sự sẽ không cảm thấy sợ hãi, dơ bẩn?

Vệ Lễ kia, nói như thế nào đây...

Hắn cả mạng cũng không muốn, nhưng lại rất sĩ diện, điểm ấy La Hạo Nhiên rất khẳng định, hắn cơ hồ là nhìn Vệ Lễ lớn lên.

Đặc biệt nghe nói hắn rất coi trọng thê tử của hắn nha, như vậy nhất định sẽ không đem quá khứ của mình nói cho Triệu Hi Hằng.

Thật là thần kỳ, một tên giống như dã thú, vậy mà cũng sẽ có tình yêu, nhu tình như con người.

Lúc trước, trong mấy trăm người đó, từ cái nhìn đầu tiên hắn đã phát hiện ra Vệ Lễ nổi bật, nhất là một đôi mắt giống như sói, dã tính bất thuần, như từ chỗ sâu bò lên, lại ngây thơ không rành thế sự, quả thực giống y hệt như thần thú trong đồ đằng của tín ngưỡng bọn hắn!

Nhưng tuyệt đối không nghĩ đến, một ngày kia, cái tên dã thú bọn họ lựa chọn, lại đá toàn bộ bọn họ ngã xuống đất, ranh con, khốn khiếp!

La Hạo Nhiên vẫn không tận lực che dấu tung tích của mình, hắn quyết định sau khi gợi lên lòng hiếu kỳ của Triệu Hi Hằng, liền chủ động hiện thân tại trước mặt nàng.

Hắn đứng ở góc độ bình thường để đoán suy nghĩ của Triệu Hi Hằng.

Chờ hắn nói xong hết thảy về Vệ Lễ, nàng ta nhất định là không thể tin được, tiếp theo sẽ thất vọng thống khổ, sau đó chính là ghê tởm chán ghét. Dưới cảm xúc như vậy, làm sao có thể sát hại cái ân nhân mật báo chân tướng sự thật là hắn, hay giao hắn cho Vệ Lễ xử trí chứ?

Khóe miệng La Hạo Nhiên không tự giác cong lên.

Một công chúa quý tộc, phải yêu trượng phu của mình nhiều đến mức nào mới có thể tiếp thu được quá khứ kinh tởm như vậy của hắn chứ?

Những quý tộc đều là ích kỷ, máu của bọn họ đều là lạnh, bọn họ chỉ yêu chính bản thân mình.

Triệu Hi Hằng sẽ nhìn nữ nhi của mình sinh ra với Vệ Lễ như thế nào chứ?

A, nghe nói cái tiểu nghiệt súc kia bề ngoài rất giống Vệ Lễ.

Nàng ta có thể nào càng xem càng ghê tởm, sau đó muốn bóp chết?

Phu thê phản bội, chuyện này đối với Vệ Lễ hiện tại đang tâm lý có vấn đề mà nói, là đả kích trí mạng đi?

Đến thời điểm đó, hắn thừa dịp hỗn loạn, liền đem người...

La Hạo Nhiên đã hưng phấn đến khó nén, ngay cả hô hấp đều trở nên gấp rút, tim đập tăng tốc, ngay cả người khác gọi hắn, trong lúc nhất thời hắn đều không phản ứng lại.

Chi Chi thật sự càng lớn càng giống Vệ Lễ, thậm chí khi tuổi còn nhỏ, từ tính cách đều có thể nhìn ra đã giống hệt hắn.

Triệu Hi Hằng khi còn nhỏ cũng không dễ nuôi như thế.

Nàng lạnh một chút, nóng một chút không được, trong phòng mùi không đúng cũng không được, người ôm nàng không đúng cũng không được, bú sữa người nàng không thích cũng không được, vô cùng khó khăn, đây đều là nghe Triệu Tinh Liệt nói lại.

Chi Chi vừa ngoan lại chắc nịch,dễ nuôi giống như con búp bê ấy.

Hai người bớt lo rất nhiều, không có hút nào thể nghiệm cảm giác nuôi hài tử nhỏ.

Mỗi ngày đói bụng thì kêu một tiếng, kêu nhỏ không nghe thì kêu lớn một tiếng, tiếp theo chính là ngủ, yên lặng không ầm ĩ ai, mấu chốt không kén chọn, sữa ai cũng bú ngon lành.

Thân thể vô cùng nịch, ba tháng đã biết lật, có một lần khi đang lật thì đập phải đầu, đầu hiện ra cả một vết bầm xanh mờ nhạt, người lớn nhìn thấy đều đau lòng đến không được, con bé lại nằm ở đằng kia nhìn chằm chằm người khác rồi cười, ngày hôm sau vết bầm liền tan mất, tốc độ khôi phục quả thực làm người ta chậc lưỡi.

Vệ Lễ vừa thấy Chi Chi, vừa yêu thích lại khó chịu.

Không nhìn thì tiếc, nhìn lại đau lòng, khuê nữ đáng yêu như vậy, sao giống hắn làm gì chứ?

Vì thế hắn mỗi ngày ôm Chi Chi, như oán phụ ngồi bên cạnh giường, nhìn con bé mà sầu mi khổ kiểm.

Triệu Hi Hằng nhìn hình thức hai cha con nhà này ở chung, đầu thật muốn phình to, thời gian không còn nhiều, Vệ Lễ phải nhanh hết bệnh đi thôi.

Phải tổ chức cho tốt tiệc trăm ngày của Chi Chi, mau chóng bắt được cái tên đó ra, quan trọng nhất là tâm trạng của Vệ Lễ, cứ ủ rũ mãi như thế thì cuộc sống này làm sao mà sống.

Rất nhiều y sư lui tới đều xem thử, người có kinh nghiệm nói, nếu không phải trên thân thể Vệ Lễ có gì mất cân đối đến buồn bực, thì chính là trong lòng có chuyện.

Hắn trầm cảm đại khái là vì một điểm nào đó, chỉ cần tìm đúng cái điểm này, đánh một cú thật chuẩn, chứng trầm cảm bảo đảm có thể trị tốt.

Nhưng Triệu Hi Hằng chỉ biết là mỗi ngày hắn trầm cảm là do Chi Chi quá giống hắn, nhưng nàng không biết vì sao Vệ Lễ sẽ vì cái này mà mãi khó chịu, không thể khuyên giải, quả thực không có đạo lý a. Buổi tối nàng xoa xoa tay hỏi, hắn cũng không nói.

Ngoài cửa sổ mơ hồ rơi xuống một mảnh tuyết nhẹ, rơi vào trên song cửa sổ, như là bầu trời rớt xuống khối sợi bông, từng đám từng đám, cực kì xinh đẹp.

Vệ Lễ đầu ngày mới thức dậy, xiêm y mới mặc được nửa chừng, bỗng nhiên ngồi yên, nhìn cảnh tuyết mơ hồ, bắt đầu phiền muộn, "Ngoài cửa sổ tuyết rơi rồi."

Triệu Hi Hằng vừa định đáp lời hắn, chỉ nghe thấy hắn lẩm bẩm.

"Tuyết,

Bên ngoài tuyết rơi,

Một cụm hai cụm,

Bên trái một cụm là tuyết,

Bên phải một cụm vẫn là tuyết,

Mềm hơn cả bông, to hơn cả lá!"

...

Là đang làm thơ sao?

Biểu cảm trên mặt Triệu Hi Hằng một lời khó nói hết, đây là cái gì thể? Chỗ nào giống thơ? Nếu muốn cứng rắn ép vào thì nói hắn nhái Kinh Thi làm đại, vậy cũng còn có chỗ không đúng a.

Nàng chà chà mặt, cổ hình như đang có thứ "mềm hơn cả bông, to hơn cả lá".

Ừm... rất tốt...

Triệu Hi Hằng bỗng nhiên không hiểu sao lại cảm thấy tội nghiệp Vệ Lễ, ngươi nói mấy người đọc sách nhiều kia đi, khi nào bọn họ khổ sở có thể hé mồm nói, "Bi tai thu chi vi khí dã, tiêu sắt hề thảo mộc dao lạc nhi biến suy."

(*)Bi tai thu chi vi khí dã, tiêu sắt hề thảo mộc dao lạc nhi biến suy: Khí vị mùa thu thật buồn thay! Cây cỏ úa, lá tàn rụng.

Vệ Lễ chỉ có thể, "Tuyết rơi, mềm hơn cả bông, to hơn cả lá."

Ngay cả buồn bực cũng không thể dùng từ ngữ chuẩn xác mà phát tiết, có thể không tội nghiệp hắn cho được sao?

"Thật tuyệt! Vừa thẳng thắn lại vừa trực tiếp." Triệu Hi Hằng nhắm mắt lại khen ngợi hắn.

Vệ Lễ dùng một loại ánh mắt "nàng nói lời trái lương tâm cũng không áy náy sao?"nhìn nàng.

Triệu Hi Hằng nghĩ, cũng rất áy náy chứ.

Nhà ấm trồng hoa lại đưa hoa đến, lần này là hoa mai trồng trong trung tâm nhà ấm.

Bình Châu nuôi không nổi hoa mai, để bên ngoài trời chắc chắn sẽ chết.

Một chậu hoa mai vuông vuông thẳng thẳng được đưa vào, Triệu Hi Hằng cũng không thèm ngắm hoa, vội vàng lấy cây trâm trên đầu xuống, đào đất lên, quả nhiên lại tìm được một tờ giấy.

"Vệ Lễ căn bản không dám nói chuyện này cho ngươi biết, ngươi chẳng lẽ liền không hiếu kỳ sao? Hắn đang lừa gạt ngươi!"

"Ngươi biết chuyện này, ta cam đoan ngươi sẽ chấn động!"

Nếu nói lần trước nàng có bảy tám phần chắc chắn người này đang ở trong nhà ấm, thì lần này chính là mười phần.

Triệu Hi Hằng khóa chặt mục tiêu lên đám người làm công nhật trong nhà ấm, về phần vì sao vẫn chưa thu lưới, vì nàng thấy hắn để lộ tung tích cũng quá nhiều.

Người này hành vi kiêu ngạo, cơ hồ không thèm che giấu vị trí của hắn, giống như chắc chắc Triệu Hi Hằng nhất định sẽ tò mò mà không nói cho Vệ Lễ.

La Hạo Nhiên cơ hồ mỗi ngày đều mượn các loại cớ để ngầm lén lút nhét tờ giấy cho Triệu Hi Hằng, cuối cùng, liên tục vài ngày hắn nghe nói Triệu Hi Hằng nôn nóng bất an, cảm thấy thời điểm đã đến rồi, con mồi đã cắn câu, lòng hiếu kỳ cũng bị hắn câu ra.

Triệu Hi Hằng ngầm bảo người đem hết mấy bức tranh của những người làm công nhật trong nhà ấm đến cho nàng xem, chỉ một chút, Triệu Hi Hằng liền nhìn thấy một gương mặt khá quen mắt.

Trên mặt hắn có một vết sẹo khá ấn tượng, mặt chữ điền lại má hóp, dáng vẻ cực kỳ dễ nhận ra.

Nếu là hắn, vậy hết thảy xâu chuỗi lại liền có thể hiểu rõ ràng. Người này có thù với Vệ Lễ, đây chính là người của phủ Trấn Bắc vương khi xưa.

Cho nên hắn muốn lợi dụng lòng hiếu kì của Triệu Hi Hằng, mượn cái quá khứ mà Vệ Lễ không muốn người biết để châm ngòi quan hệ hai phu thê bọn họ, hắn cuối cùng ngồi giữa ngư ông đắc lợi, chuyện này thật rõ ràng ngay trước mắt.

Tiểu Đào thấy bức họa người này cũng chợt kinh ngạc, nàng ta và Triệu Hi Hằng liếc nhau, không nghĩ đến người này thế vậy mà còn dám bò vào đây nhảy nhót.

"Đừng có vội bắt người, ta cảm giác hắn đến thời điểm rồi, thế nào cũng vội vã nhảy ra cho xem. Ngươi phân phó mấy người có thân thủ tốt theo dõi chút, đừng để cho hắn chạy hoặc là nuốt dược tự sát."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.