Gả Cho Bệnh Kiều, Ta Sống Đời Cá Mặn

Chương 121: Chương 121: Chương 120




Hắn hình như rất giật mình khi Triệu Hi Hằng xuất hiện, bước chân dừng lại, thân thể cứng đờ.

Triệu Hi Hằng xoa xoa đôi mắt, chùi nước mắt trên mặt mình một phen, nhìn theo bóng lưng trầm mặc của hắn, lại khóc nức nở hỏi một lần, "Chàng muốn đi đâu vậy?"

Vệ Lễ hiện tại sợ nhất là nhìn thấy Triệu Hi Hằng, không muốn gặp nhất cũng là Triệu Hi Hằng.

Hắn nắm chặt cương ngựa, cũng không quay đầu lại, dẫn ngựa ra ngoài như trốn.

Triệu Hi Hằng vội vàng nhấc váy đuổi theo.

Bước chân Vệ Lễ thật dài, như cố ý trốn thoát, Triệu Hi Hằng chạy chậm nên theo không kịp, đành phải vừa thở hổn hển vừa đuổi theo.

Hai người dọc theo đường núi vừa đi vừa nghỉ, cuối cùng Vệ Lễ vẫn chịu không nổi, cắn môi dưới quay đầu, nói ra từng chữ một, "Về đi."

"Chàng làm sao vậy? Có việc chàng cứ nói chuyện đàng hoàng với ta, tự nhiên ầm ĩ bỏ nhà đi như thế này là thế nào?" Triệu Hi Hằng thở hổn hển, hai má bị gió lạnh thổi đến đau nhức.

Đau đớn đến tê tâm liệt phế Vệ Lễ thật vất vả đè xuống được kia lại bị nàng gợi lên.

Hắn tham lam nhìn quét qua trên mặt nàng, giống muốn đem toàn bộ hình dáng của nàng khắc vào trong lòng, nhưng hắn lại không dám nhìn vào mắt nàng, cũng không dám cùng nàng nói thêm một lời.

Hắn sợ hãi.

Nàng cũng đã gặp La Hạo Nhiên, có lẽ đã biết được thân thế của hắn, hắn không dám lưu lại bên cạnh nàng.

Vệ Lễ trầm mặc cúi đầu, "Ta đi báo thù cho nàng."

Cũng xem như chết có ý nghĩa, thời gian qua được ở bên cạnh này, thực sự quá tốt; tốt hơn mười tám mười chín năm cuộc đời của hắn quá nhiều.

Triệu Hi Hằng dừng một chút, bỗng nhiên phản ứng lại, thân thể run lên, "Chàng điên rồi!! Chàng muốn dẫn người đi Tiên Bi?!"

Thâm cừu đại hận của nàng đời này, cũng chính là chuyện A gia chết trong tay Tiên Bi vương.

Nhưng mà cái thù này với Tiên Bi, làm gì dễ dàng báo như vậy!

Vệ Lễ cho dù có đem toàn bộ binh mã Bình Châu nhét vào, có lẽ cũng không đổi về được một cái mạng.

A gia nàng đã chết trong tay Tiên Bi, trượng phu của nàng cũng phải chết trong tay Tiên Bi sao?

"Ta đi ám sát, không dẫn người." Hắn giết Tiên Bi vương, dự đoán là sẽ không có cách nào rời khỏi vương cung Tiên Bi rồi, nhưng cũng rất tốt, thay nàng báo thù giết cha.

Sau khi hắn chết, Bình Châu chính là của Triệu Hi Hằng, sau này nàng sẽ là tiểu quả phụ có tiền nhất trên đời này.

Vệ Lễ cũng không dám dặn dò Triệu Hi Hằng, bảo nàng đối tốt với Chi Chi.

Hắn lại nhịn không được nghĩ, nếu như Chi Chi có thể lớn lên giống nàng nhiều một chút thì tốt rồi, như vậy sau khi Triệu Hi Hằng biết được chân tướng, có thể bớt ghét Chi Chi một chút xíu hay không.

Sau khi Vệ Lễ nói xong, lại cố chấp xua ngựa đi xuống chân núi.

Triệu Hi Hằng không nói hắn cũng biết, nàng rất muốn báo thù, chỉ là tình huống không cho phép, cho nên ngậm miệng không đề cập tới.

"Chàng đi đi, chàng có giỏi thì đời này chàng đừng trở về nữa!" Triệu Hi Hằng sợ hắn càng chạy càng xa, nhìn không thấy bóng dáng, vội vàng hướng theo bóng lưng hắn hô to lên, trong cổ họng như bị nhét một cục bông ngấm nước, cứ cảm giác giọng mình không đủ lớn, không đủ lực xuyên thấu, không thì vì sao Vệ Lễ còn không dừng lại.

"Hôm nay nếu chàng còn dám đi về phía trước một bước, ta coi như chàng đã chết! Ngày mai ta sẽ tìm ba mươi nam sủng, một tháng ba mươi ngày thay phiên nhau viếng mộ cho chàng!Đợi đến ngày lễ, ngày tết, mồng một, mười lăm, bọn họ cùng đi đến trước mộ phần chàng dập đầu, gọi chàng Đại ca, chàng có thành quỷ cũng không được an bình! Chàng cứ ở yên trên trời mà xem Chi Chi gọi người khác là cha đi!"

Bước chân Vệ Lễ lại dừng lại, dùng tay áo lau lau đôi mắt, tiếp tục đi về phía trước.

Xong rồi, lần này phát bệnh đến mức uy hiếp cũng không được, hắn đi quá nhanh, căn bản nàng theo không kịp.

Đầu ngón tay Triệu Hi Hằng đều đã tê rần, nàng bỗng ngã ngang té xuống, theo con dốc đứng là lăn vòng vòng xuống dưới, tiện thể còn kéo theo một tràng tiếng thét chói tai.

Vệ Lễ nhìn lại, chỉ thấy nàng từ trên đường dốc lăn xuống đến, sợ tới mức quăng cương ngựa ra, vội vàng xông lên tiếp được nàng.

Hai tay Triệu Hi Hằng vốn đang co lại bảo vệ đầu, hiện tại quấn lên cổ của hắn một phen, đau đến liên tục hít khí nhưng vẫn nói, "Chàng có chỗ nào không thoải mái chàng nói cho ta biết, hai ta chậm rãi giải quyết, đừng đi tìm chết mà."

"Hiện tại đi báo thù quá đường đột, hai ta tuổi trẻ mệnh dài, chậm rãi tính toán."

Nàng biết, nếu là nàng ngã xuống, Vệ Lễ chắc chắn sẽ không mặc kệ.

Nhưng má cái giá phải trả này, thật sự có hơi lớn.

Nàng ôm chặt lấy hắn, ngực hai người dán vào nhau, tim đập như cùng một chỗ.

Vệ Lễ nước mắt rưng rưng, chạm vào nàng một chút cũng không dám, chỉ gần nàng thế này cũng đã cảm thấy tội ác, "La Hạo Nhiên còn chưa nói với nàng sao."

Cho nên nàng mới đuổi theo ra đây, chờ La Hạo Nhiên nói xong, nàng khẳng định sẽ đặc biệt chán ghét hắn.

Đều đã đến nước này, không bằng chính hắn nói, Vệ Lễ há miệng thở dốc, nhưng ngay cả một lời cũng cảm thấy khó có thể mở miệng, "Ta là..."

Triệu Hi Hằng vội vàng vỗ vỗ phía sau lưng của hắn, vừa đau đến hít không khí liên tục vừa thều thào nói không rõ tiếng, "La Hạo Nhiên đã nói hết với ta rồi."

Cho nên hắn là vì này chút đoạn quá khứ này mà vẫn luôn lo lắng sao?

Vệ Lễ ngưng trong chốc lát, lập tức ôm chặt lấy nàng, khóc ra, "A Đam, A Đam..."

Hắn thật là là quá thích nàng, cho nên mới ưỡn ngực dày mặt, dùng phương pháp ti tiện như vậy chiếm lấy nàng, còn cẩn thận che giấu quá khứ của mình.

Nếu hắn có thân thế sạch sẽ thì tốt rồi...

...

Triệu Hi Hằng nằm trên giường nhỏ, xiêm y ngoài đã cởi ra, lộ những miệng vết thương xanh xanh tím tím trên người. Trời vừa trở lạnh, mặt đất đều đông đến cứng ngắc, nếu đổi lại là mùa hè, khẳng định sẽ không bị thương thành như thế này.

Vệ Lễ xoa xoa rượu thuốc vào tay, vẽ loạn lên trên da của nàng, chóp mũi và đuôi mắt của hắn đều đo đỏ, cũng không dám nhìn thẳng vào trong mắt nàng.

Miệng vết thương của Triệu Hi Hằng bị rượu thuốc trên tay hắn làm nóng hết lên, vừa đau lại vừa ngứa, Triệu Hi Hằng nhe răng nhếch miệng nhiều liền, nhưng vẫn nhìn chằm chằm hắn nghĩ.

Thật đúng là tiểu công chúa, yếu ớt muốn chết, còn khóc được nhiều hơn nàng.

"Nói chuyện đi, trước kia miệng chàng không phải mở mở ra rất giỏi sao?" Triệu Hi Hằng khều cằm hắn lên, để hắn nhìn thẳng vào mình.

Vệ Lễ quay đầu đi, vẫn không dám nhìn nàng, bàn tay bôi rượu thuốc cho nàng đều đang phát run.

Triệu Hi Hằng sao có thể không chán ghét cơ chứ? Nàng chắc chắn là để ý.

Cả ngày hôm nay, hắn đã suy nghĩ qua rất nhiều lần, tưởng tượng vô số cảnh tượng khi Triệu Hi Hằng biết thân thế hắn, nhưng chỉ mỗi tình huống như thế này là hắn không nghĩ tới.

Là căn bản không dám nghĩ.

Không chỉ Vệ Lễ, trong đầu Triệu Hi Hằng hiện tại cũng kêu lên ong ong.

Nàng xoa xoa trán mình, sửa sang mọi chuyện lại một lần.

"Chuyện chàng vẫn luôn giấu ta, chính là thân thế của chàng, đúng hay không?"

Vệ Lễ gật đầu.

Tim Triệu Hi Hằng thắt lại, đau nhói, "Chàng vẫn luôn tự ti vì thân thế của mình, đúng hay không? Cho nên không dám nói cho ta biết, nhìn thấy Chi Chi giống chàng, chàng lại càng buồn bực, đúng hay không?"

Vệ Lễ nghĩ nghĩ, lại gật đầu.

Triệu Hi Hằng thở dài, mâu thuẫn này sắp giải được rồi, khúc mắc trầm cảm của Vệ Lễ cũng tìm được.

Ngốc chết được. Nàng đau lòng xót xa đến nước mắt rưng rưng, bất chấp đau đớn ôm chặt hắn một phen, hai người cùng nhau đổ vào trên giường.

Vệ Lễ sợ đè nặng nàng, vì thế cuống quít nâng người lên, đôi mắt có chút mờ mịt nhìn nàng.

Hai vạt tóc đen của hai người giao điệp cùng một chỗ, thoáng chốc không phân rõ là tóc nào của ai.

Triệu Hi Hằng ngẩng đầu, hôn lên trên trán hắn một cái, mắt ngậm nước lầm bầm lầu bầu, "Có bị ngu hay không? Ngốc tử."

Nàng lại hôn hôn lên chóp mũi hắn, "Người bình thường ai làm vậy chứ?"

Vệ Lễ bị nàng hôn đến bối rối, Triệu Hi Hằng không ghét bỏ hắn đã rất... rất làm cho hắn cảm thấy như đang nằm mộng rồi.

"Nàng đừng như vậy..." Ta sợ, sợ tất cả đều là giả.

Triệu Hi Hằng lại hôn hôn lên môi hắn, cọ cọ hắn, "Thật mà, Vệ Lễ chàng đặc biệt tốt; ta vô cùng thích chàng, còn thích đến suýt mất hết tự trọng đây này."

Nếu hắn không tốt, mình sao lại sinh Chi Chi cho hắn chứ?

Vệ Lễ hoảng hốt, lập tức bắn dậy, lại chạy ra ngoài trốn.

Triệu Hi Hằng đuổi theo không kịp, dứt khoát mặc kệ hắn, ra ngoài cho tỉnh táo một chút, cũng để cho mình yên tĩnh một chút.

Hiện tại trong mắt nàng cứ giống như đang có một hồ nước vỡ bờ vậy, nước mắt cứ ào ào chảy ra, nàng thút thít oán giận, "Sao mà nước mắt không dừng lại được thế này."

Còn may là Vệ Lễ tỉnh táo chạy đi, không thì hai người cứ nhìn nhau chảy nước mắt không dừng lại được thế này, cảnh tượng đó cũng quá đáng sợ.

Trái tim Triệu Hi Hằng cũng căng ra như cái phao nước, Vệ Lễ còn có thể dồn sức lực lên đầu, nhảy nhót đến nhảy nhót đi, thế nào cũng phải nhảy cho nàng xót dạ mới thôi.

Hắn sao lại làm cho người ta đau lòng như vậy chứ?

Ai nói hắn không tốt?

Bộ dáng soái khí còn thương yêu tức phụ, khuê nữ cũng cho cùng họ với tức phụ; có đồ ăn ngon, thứ gì chơi vui tất cả đều nhường cho tức phụ, nửa đêm cũng là người đầu tiên đứng lên dỗ hài tử.

Nói thật, mẫu thân nhà người ta luôn luôn nửa đêm phải dậy để dỗ hài tử, nhưng Vệ Lễ tốt muốn chết, Triệu Hi Hằng không thức dậy được bao nhiêu lần.

Triệu Hi Hằng lắc lắc đầu ngón tay tính ra ưu điểm của Vệ Lễ, hít hít mũi, càng ngày càng muốn khóc, phu quân nàng tốt biết chừng nào, chỉ có là có chút hơi ngốc

- ------.

Vệ Lễ đánh mình vài cái, vẫn cảm thấy mình đang nằm mơ.

Nhất định là nằm mơ!

Hắn nhìn nhìn thư phòng, đóng cửa lại, quyết định ở chỗ này ngủ một giấc, tỉnh ngủ rồi thì mộng cũng hết, nói không chừng La Hạo Nhiên cũng chưa từng xuất hiện.

Nửa đêm canh ba, Triệu Hi Hằng đã hết khóc, nàng soi gương nhìn nhìn đôi mắt mình đã khóc đến sưng đỏ, dùng cái khăn lạnh chườm chườm lên mắt, hỏi, "Chủ công đâu?"

"Dạ ở thư phòng, phu nhân muốn gọi chủ công trở về ngủ sao?" Tiểu Đào hỏi.

Nàng ta cảm thấy thật kỳ quái a, hôm nay sao điện hạ cùng Vệ Lễ đều khóc, còn khóc đến thê thê thảm thảm, nhưng nhìn cũng không giống đang có chuyện gây gỗ với nhau nha.

"Không cần, tự ta đi." Triệu Hi Hằng sửa sang lại tóc, kẹp gối đầu dưới nách, khí thế hiên ngang đi về hướng thư phòng.

Vệ Lễ không trở lại, thì tự nàng đi tìm thôi, dù sao đêm nay hắn khẳng định cũng ngủ không được.

Cửa thư phòng cót két vang lên, Vệ Lễ ngồi thẳng người dậy, Triệu Hi Hằng ló đầu vào thăm dò, tiến vào, "Muốn ngủ chung không?"

Không đợi hắn nói chuyện, nàng liền chạy chậm lại đây, ném gối đầu vào trên giường hắn, sau đó cởi bỏ áo ngoài, nhanh chóng chui vào trong ổ chăn của hắn.

Vệ Lễ nghĩ nghĩ, nhưng mà...

Thôi được rồi, dù sao cũng là nằm mơ, làm một giấc mơ đẹp cũng tốt, chỉ mong tỉnh lại còn có thể nhớ kỹ, có thể thường xuyên hồi tưởng lại.

Triệu Hi Hằng bị lạnh đến mức tay chân lạnh lẽo, nhanh chóng quấn lấy hắn, cho bàn tay tiến vào trong vạt áo hắn, "Hai ta trò chuyện đi."

"Ừm." Hắn gật đầu.

"Chi Chi hơn ba tháng rồi, con bé đã biết lật, nhưng còn chưa biết nói, chưa biết đứng, cũng chưa biết đi nữa."

"Ừ." Vệ Lễ gật đầu, hắn biết chứ, Chi Chi là nữ nhi của hắn, tiểu bảo bối của hắn, còn Triệu Hi Hằng là đại bảo bối của hắn.

"Chi Chi sẽ từng chút từng chút lớn lên. Đến lúc đó chúng ta dạy con bé đi đường, nghe con bé nói chuyện. Khi con bé tròn một tuổi, chúng ta cho con bé chọn đồ vật đoán tương lai; năm tuổi ta sẽ dạy con bé học vỡ lòng, bảy tuổi thì chàng dạy con bé bắn tên cưỡi ngựa, tám tuổi chúng ta cho con bé đến trường nữ học dưới chân núi học; đến khi con bé mười tuổi, chúng ta chọn cho con bé một vị hôn phu, phải chọn một người tốt như phụ thân con bé mới được."

"Ừ." Vệ Lễ gật đầu.

"Nhưng mà như vậy thì cần rất nhiều rất nhiều năm, nếu ai trong mấy năm này lại bỏ ra đi trước, vậy những chuyện này không thể hoàn thành, Chi Chi lớn lên sẽ có thật nhiều tiếc nuối."

Giọng hai người đều mang theo một chút nghẹn ngào.

Vệ Lễ nghiêng người, chủ động chôn mặtvào trong xương quai xanh của nàng.

Triệu Hi Hằng hôn hôn lên tóc mai của hắn, "Chàng biết không, ta trước đây có một nguyện vọng, ta phải sống thật tốt đến năm 100 tuổi, kém một ngày cũng không được. Sau này cảm thấy, nếu như chàng chết trước rồi, ta một mình sống đến 100 tuổi, hình như cũng không còn gì thú vị nữa."

Cho nên Vệ Lễ, chàng nghe ta nói có hiểu không? Chàng đặc biệt tốt, trên thế giới này sẽ không còn ai tốt hơn chàng nữa, quá khứ của chàng ta cũng không ngại.

Ta đặc biệt thích chàng, thích đến có thể từ bỏ nguyện vọng sống đến 100 tuổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.