Gả Cho Bệnh Kiều, Ta Sống Đời Cá Mặn

Chương 127: Chương 127: Chương 126




"Tháng này mới chưa đến ngày mười, tiền chàng đã xài hết rồi?" Triệu Hi Hằng ngước mắt hỏi hắn, một lượng bạc có thể làm không ít chuyện nha, hắn cứ như thế mà đặt cọc hết làm xiêm y vậy sao?

"Ừ." Vệ Lễ nhè nhẹ gật gật đầu, hắn tiêu tiền thường không tính toán, mỗi đầu tháng liền không biết vung tiền ở nơi nào, nhưng có tiền hắn liền tiêu, không có tiền hắn liền không tiêu, cũng không cảm thấy có cái gì không thoải mái.

Về phần mỗi ngày la hét muốn tiết kiệm tiền, trừ chuyện cắt giảm chút phí trong đại lao, nên tiêu thì hắn cũng không tiết kiệm, nhưng tiếp tục như vậy khi nào mới có thể tích cóp được đủ của cải cho Chi Chi đây?

Dù sao chủ động xách tiền đi may xiêm y rất mất mặt, tiền trong túi đã xài hết cũng rất mất mặt.

Triệu Hi Hằng chọc chọc ngực hắn, "Chàng đã xài hết tiền tiêu vặt thì nửa tháng còn lại tiêu cái gì? Đi ra ngoài không mang theo tiền cũng an tâm sao? Người ta tìm chàng ăn cơm uống rượu, chàng không mang theo tiền không biết xấu hổ sao?"

Vệ Lễ bị nàng chọc chọc lui về phía sau vài bước, gục đầu xuống, nhỏ giọng nói, "Ta về sau không như vậy nữa, ta tỉnh táo chút."

Một lượng bạc, thật sự rất nhiều, đủ để mời bốn năm người uống rượu cả nửa tháng, đương nhiên với điều kiện tiên quyết là không vào mấy cái tửu lâu tiêu tiền như nước kia của Bình Châu nha.

Đinh đong hai tiếng, Triệu Hi Hằng lại nhét hai khối bạc vào túi tiền, sau đó lại nhét về bên hông hắn.

Vệ Lễ kinh ngạc ngẩng đầu, vừa lúc nhìn thẳng vào con ngươi trong như nước không một gợn sóng của nàng, đầu hắn tức thì vù vù một trận, "Cái này... Một tháng đã bàn nhau một lượng bạc, nàng cho nhiều rồi."

Triệu Hi Hằng cắn cắn môi, "Cho chàng thì chàng cứ cầm đi."

"Cho quá nhiều sẽ chiều ta hư." Vệ Lễ bóp bóp túi tiền căng phồng, "Nàng chưa từng nghe người ta nói nam nhân có tiền sẽ hư đi sao?"

"Chàng có tiền có thể nhiều hơn ta được sao? Ta có thể để cho chàng đi ra ngoài với túi tiền trống trơn sao? Trong túi không có tiền, chàng không lo lắng sao?" Triệu Hi Hằng kéo tóc trước ngực hắn ra sau lưng, "Chàng còn không theo bọn Trần Nhược Giang đi chơi, Trần Nhược Giang lần trước có cáo trạng với ta một trận."

Nói Vệ Lễ không chịu cùng các huynh đệ ra ngoài uống rượu, không theo bọn họ giao lưu tình cảm.

Vệ Lễ chớp chớp mắt, ờ há, tiền cả nhà đều nằm trong tay Triệu Hi Hằng, hắn cho dù có tiền cũng không bằng nàng, "Vậy sau này mỗi tháng tăng lên ba lượng ha?"

"Không có đâu! Cứ một hai thôi, khi nào chàng xài hết rồi lại hỏi ta lấy." Triệu Hi Hằng lầm bầm lầu bầu, mấu chốt là nhìn hắn quá đáng thương nha, "Nếu chàng thích mặc xiêm y kiểu dáng giống nhau, lần sau ta đây sẽ nhớ kỹ, may gấp thì giá sẽ gấp đôi đó, không định tích cóp của cải cho Chi Chi nữa sao?"

Mắt Vệ Lễ sáng rực lên, cúi đầu ôm hông của nàng, ôm nàng dậy, xoạch xoạch hôn mấy cái, "Ta còn nghĩ nàng không thích chứ."

"Ta quên thôi." Triệu Hi Hằng bị hắn hôn đến hít thở không được, lờ mờ lại nói, "Ta còn làm cho Chi Chi quần áo giống vậy! Đến lúc đó chúng ta cùng nhau mặc đi."

Nụ cười trên mặt Vệ Lễ nứt ra, không... Không phải... Hắn không muốn như vậy...

"Hai ta mặc là được rồi, nàng mang con bé theo làm cái gì? Mua cho con bé xiêm y khác đi." Vệ Lễ ôm eo Triệu Hi Hằng lay lay, "Đừng nha, đừng nha."

"Chàng không muốn mặc xiêm y cùng kiểu với Chi Chi?"

"Không phải! Ta chỉ muốn có một bộ xiêm y giống kiểu với nàng, không phải kéo theo cả Chi Chi." Một nhà ba người mặc giống nhau thì ý nghĩa sẽ không còn giống như hắn cùng nàng mặc giống nhau nữa.

"Lần này đã đặt rồi mà, lần sau có được hay không? Lần sau hai ta làm một bộ cùng kiểu, không kéo theo Chi Chi." Triệu Hi Hằng sắp bị hắn lắc lư chết mất, hắn quấy người chỉ kém mỗi lăn lộn khóc lóc om sòm như con chó con thôi, nên nàng vội vàng gật đầu, dỗ dành hắn.

Vệ Lễ mới miễn cưỡng được dỗ dành xong; "Vậy nàng cùng ta mặc một bộ này đi địa lao đi, ta liền vui vẻ."

Triệu Hi Hằng hơi mở mịt, cảm giác sự tình không thích hợp, nàng vì sao phải dỗ dành hắn?

Nhưng vẫn mơ mơ hồ hồ thay xiêm y, cùng hắn đi gặp La Hạo Nhiên.

Vệ Lễ thật cẩn thận tránh vết bẩn trong địa lao, sợ làm dơ đồ mới, nắm tay nàng đi đến trước mặt La Hạo Nhiên.

La Hạo Nhiên vốn dĩ đang buồn ngủ, khi thấy rõ hai người, nháy mắt tức giận đến ngủ không nổi.

Hắn ở trong tù đóng vài tháng, mỗi ngày không phải bánh ngô thì dưa muối, ăn đến gầy trơ cả xương mất tướng, hướng về phía Vệ Lễ xì một tiếng khinh miệt, "Ta muốn ăn thịt kho tàu!"

"A? Ngươi vậy mà không muốn ra ngoài, chỉ muốn ăn thịt kho tàu?" Triệu Hi Hằng có chút ngạc nhiên.

"Dù sao các ngươi cũng sẽ không thả ta ra ngoài!" La Hạo Nhiên cứng cổ nói.

"Đừng ăn thịt kho tàu, nhìn ta đây." Vệ Lễ bảo người thắp hết nến chung quanh lên, hướng về phía La Hạo Nhiên nói, "Mau nhìn ta này."

Sau đó nắm tay Triệu Hi Hằng, giơ giơ lên hướng về phía La Hạo Nhiên.

La Hạo Nhiên trợn trắng mắt, hắn đương nhiên nhìn thấy xiêm y trên người hai người, còn có mười ngón đan xen nhau, hắn nhìn Triệu Hi Hằng giở giọng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói, "Ta thật sự nghĩ không rõ, Triệu Hi Hằng ngươi tốt xấu gì cũng là một công chúa, sao lại đi coi trọng thứ tiểu cẩu có thân phận thấp hèn lại không có học thức như hắn?"

"Hả?!" Triệu Hi Hằng giống như rất giật mình khi La Hạo Nhiên hỏi nàng vấn đề này, "Ai là tiểu cẩu? Chung quanh ta làm gì có con chó con nào, đều là người a! Nhưng mà ta đương nhiên thích chó con, ai lại không thích chó con đáng yêu chứ?"

Nàng hình như biết được vì sao Vệ Lễ nhất định muốn làm bộ xiêm y cùng kiểu này, sau đó lại dẫn theo nàng đến trước mặt La Hạo Nhiên dạo một vòng, La Hạo Nhiên xem thường hắn, cảm thấy không có ai thích hắn.

Vệ Lễ nhất định phải nói cho La Hạo Nhiên, có người thích hắn, sẽ cùng hắn tay trong tay, còn có thể cam tâm tình nguyện mặc xiêm y cùng kiểu với hắn

Triệu Hi Hằng cảm thấy vừa xót cho cho hắn lại thấy hắn đáng thương, một chút xíu nguyện vọng nhỏ như vậy, sao nàng có thể không phối hợp chứ?

Hơn nữa nàng mới không để cho người khác gọi Vệ Lễ là tiểu cẩu, nàng có thể gọi, nhưng người khác không được!

Vệ Lễ đi qua lại trước mặt La Hạo Nhiên vài vòng.

La Hạo Nhiên bị hai người chọc cho tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, hận nửa ngày, đứng lên lắc lắc song sắt kêu, "Ta muốn ăn thịt kho tàu!"

Dù sao hắn nói không lại hai người bọn họ, hắn hiện tại chỉ muốn ăn thịt kho tàu!

La Hạo Nhiên tức giận thì Vệ Lễ liền vui vẻ, hắn ngay từ đầu đã biết La Hạo Nhiên muốn đem quá khứ của hắn nói cho Triệu Hi Hằng, hắn vừa sợ vừa hận, hận không thể đem La Hạo Nhiên băm cho chó ăn.

Nhưng La Hạo Nhiên nói cho Triệu Hi Hằng biết thân thế của hắn xong, hắn lại trong họa được phúc, biết Triệu Hi Hằng kỳ thật rất thích hắn, nên hận ý đối với La Hạo Nhiên liền không còn mãnh liệt như vậy nữa.

"Vậy ta không cho ngươi ăn, ăn cái gì thịt kho tàu chứ?" Vệ Lễ kéo kéo tay Triệu Hi Hằng, "Đi thôi, hai ta trở về ngủ."

Vệ Lễ cho người cạo sạch tóc của La Hạo Nhiên, lại đem nhốt chung với Cao Lệ vương cùng thái tử Cao Cao Lệ.

Ba cái đầu trọc buổi tối ở trong tù nhìn sáng loá.

Hắn không giết mấy người này, cứ tích cóp lại đây, còn hữu dụng.

- -------

Nửa đêm Triệu Hi Hằng mệt đến buồn ngủ, cánh tay cũng nâng không nổi.

Bên má cũng như làn da trần trụi của nàng đều đỏ ửng như mật đào, dính điểm điểm mồ hôi, vẫn không quên vùi đầu trong lòng hắn dặn dò, "Chàng nhớ lấy tiền mời bọn Trần Nhược Giang uống rượu."

Vệ Lễ hôn hôn xương quai xanh lộ ra của nàng, lưu lại một vệt nước dài cùng vết đỏ ửng ái muội, không khí dính dính lại ẩm thấp, nhiệt độ dần dần lên cao, "Ta thật ta càng muốn ở nhà ngủ với nàng."

"..." Triệu Hi Hằng không có khí lực nói chuyện, kệ hắn đi, trong lòng hắn nắm chắc là được.

Hắn xoay nàng qua như bánh nướng áp chảo, sau đó cầm lấy một bên sách cho nàng nhìn, "Ta cảm thấy chúng ta có thể thử xem cái tư thế này..."

Triệu Hi Hằng chôn mặt vào gối, "Lăn!"

"Không lăn." Hắn áp lên.

Triệu Hi Hằng đẩy hắn, nhỏ giọng hô, "Vạn nhất lại mang thai thì làm sao bây giờ? Chi Chi mới sinh được nửa năm."

Vệ Lễ cắn cắn lỗ tai của nàng, động thân, hắn rên lên một tiếng, Triệu Hi Hằng bắt lấy đệm dưới thân, nén tiếng nức nở trong cổ họng.

"Sẽ không đâu, nàng yên tâm đi." Hắn son sắt hứa hẹn, giọng nói khàn hơn so với bất cứ lúc nào.

Hắn mới không cần sinh thêm đâu, sinh mới một đứa cái đã cướp đi rất nhiều thời gian ở chung của hắn với Triệu Hi Hằng. Hiện tại hai người bọn hắn muốn ra ngoài chơi cũng rất không thuận tiện.

Hơn nữa hắn và A Đam yêu nhiều như vậy, vạn nhất không phân được tình cảm ra cho một hài tử khác thì làm sao bây giờ? Chi Chi nếu bị chia hết một nửa thương yêu, cũng rất đáng thương.

Triệu Hi Hằng tức giận mắng, "Chàng đừng có lúc nào cũng xem của hồi môn của ta như thế chứ!"

"Trong của hồi môn của nàng không có quyển này." Hắn còn già mồm cãi láo.

- ------

Hôn kỳ của Tạ Thanh Úc cùng Tề Yên là vào tháng 6, tuy hắn viết thiệp mời cho hai phu thê Triệu Hi Hằng, nhưng Triệu Hi Hằng cảm thấy nếu như nàng đi thì cũng hơi quá lúng túng, đành phải lấy lý do không thể để hài tử ở nhà làm cớ để cự tuyệt.

Chuyện này cũng trong dự kiến của mọi người.

Đôi hôn phu thê Tạ Thanh Úc và Tề Yên này, thường ngày cũng không thấy ngọt ngào ngượng ngùng như các cặp hôn phu thê khác, gặp mặt cũng chỉ khách khí gật đầu chào hỏi.

Đương nhiên, người khắc chế chỉ có mỗi mình Tạ Thanh Úc, Tề Yên vừa thấy Tạ Thanh Úc, trong ánh mắt lộ ra vui sướng cùng sùng bái, giấu cũng không giấu được.

Tạ phu nhân cố ý để cho hai người không gian nói chuyện, muốn cho hai người bọn họ ở chung nhiều một chút, bồi dưỡng thêm tình cảm.

Tạ Thanh Úc căn bản không biết nói với Tề Yên cái gì, hắn không am hiểu loại chuyện này, thời điểm chung đụng với Triệu Hi Hằng thì khi đó còn quá bé, cũng không nói cái gì.

Hắn chỉ mím môi uống trà.

May mà Tề Yên rất thích bộ dáng hắn, vẫn tìm đề tài cùng hắn trò chuyện, nàng ta môi mắt cong cong, cười cũng dáng rất dễ thương, không khí mới không tính quá cứng ngắc.

Nàng ta cầm ra một đôi đệm hài thật dày, đưa cho Tạ Thanh Úc, "Vào ngày xuân băng tan, ta thấy chàng mấy ngày trước đây, giày bị mưa xuân ướt đẫm, cái này cho chàng."

Tạ Thanh Úc kinh ngạc nhận lấy, liếc về ngón tay đỏ rực của hàng, trên đầu ngón trỏ thon thon có chút sưng đỏ.

Này... Là do chính nàng làm...

Đường may vừa nhỏ lại mật, không biết làm bao lâu, vừa thấy liền rất dụng tâm.

Hắn nhất thời cảm thấy miếng đệm hài này có chút phỏng tay, theo bản năng siết chặt, kích động nói, "Nàng không cần tự tay làm."

"Bá mẫu sinh bệnh liên tục, ta chăm sóc chàng là phải thôi." Tề Yên hào phóng cười cười, lông mi thật dài rung rung, đôi môi hồng căng đầy có chút nhếch lên.

Nàng ta lợi dụng quyền thế của Tạ Thanh Úc, đương nhiên phải lấy tương ứng báo đáp. Nếu hắn cần, nàng ta cũng không keo kiệt đóng vai một thê tử toàn tâm toàn ý chỉ có hắn.

Tạ Thanh Úc nghẹn họng, kỳ thật... thật không cần...

Mẫu thân hắn sau khi hắn bắt đầu hiểu chuyện đã lâm bệnh, tất nhiên không có tinh lực xử lý phương diện sinh hoạt cho hắn, một mình hắn có thể chăm sóc tốt bản thân mình.

Trong lòng Tạ Thanh Úc như con kiến cắn bò tứ tung, vừa nóng lại vừa ngưa ngứa đồng.

Nhưng mà chuyện giày ướt tuy nhỏ nhưng vẫn được người khác để trong lòng, loại cảm giác này rất không tồi, nhưng hắn lại rất áy náy, bình thường hắn quan tâm Tề Yên quá ít, Tề Yên đối với hắn lại phụng hiến quá nhiều.

Hắn không biết làm như thế nào tốt; chỉ cúi đầu, liên tục nói cám ơn.

Trong đêm, người hầu của Tạ Thanh Úc đưa đến một cái tráp tràn đầy thuốc mỡ, sắc mặt thoáng có chút xấu hổ, "Đây là lang quân từng cái từng cái tự mình mua, chạy qua rất nhiều cửa hiệu thuốc mới mua được."

Hắn cảm thấy lang quân tặng đồ có chút không biết tâm tư nữ hài, làm gì có ai đưa thuốc cao chứ?

Tề Yên nắn nắn đầu ngón tay, ngón trỏ bị mài đến hơi sưng đỏ vẫn còn đau rát, nàng nhợt nhạt cười một tiếng, lộ ra một đôi lúm đồng tiền, "Thay ta cám ơn lang quân các người, ta rất thích."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.