Gả Cho Bệnh Kiều, Ta Sống Đời Cá Mặn

Chương 12: Chương 12




Nữ nhi của Quận thủ phu nhân mới mười ba tuổi, đúng độ tuổi đang hoạt bát, chỉ chốc lát sau, nhảy nhót chạy tới, nàng ta đem bùa bình an của mình đưa cho Triệu Hi Hằng, nhìn Triệu Hi Hằng chớp chớp mắt, “Công chúa tỷ tỷ mang đi, cái này rất linh thiêng đó!”

Triệu Hi Hằng lúc này mới nghe được giọng nói quê hương Bình Châu từ tiểu cô nương này, ngữ khí rất nhiệt tình, trong lúc nhất thời nàng thật không nhớ nổi từ khác để hình dung.

Từ xa nhìn thấy Vệ Lễ lại đây, tiểu cô nương và ngay cả thị nữ bên cạnh nàng ta đều bị đột ngột, ý cười trên mặt chưa kịp thu hồi lại, không khí lập tức từ vui sướng trở nên áp lực, vội vàng chào hỏi Vệ Lễ qua loa, sau đó cùng nhau chạy mất, giống một đám thỏ con.

Loại cảnh tượng này Triệu Hi Hằng đã thấy rất nhiều lần, bất luận là khi nào, hoàn cảnh gì, cũng bất luận những người đó đang nói chuyện với nhau vui sướng đến mức nào, chỉ cần Vệ Lễ từ xa vừa xuất hiện, trên mặt bọn họ liền không còn ý cười.

Vệ Lễ đi đến chỗ nào, áp lực đều đi theo đến đó.

“Đi thôi.” Vệ Lễ lần này hiếm được không nói thêm gì, chỉ nhìn Triệu Hi Hằng hất hất cằm.

Đội ngũ một đường đi về hướng Bắc, Triệu Hi Hằng cùng Tiểu Đào cũng không được dàn xếp vào trên xe ngựa, mà phải cưỡi ngựa theo mọi người.

Xe ngựa tuy rằng thoải mái, nhưng đi chậm, rốt cuộc lấy tính tình của Vệ Lễ, hắn thật sự không muốn kéo chậm tốc độ vì hai người, cũng không muốn nhân nhượng Triệu Hi Hằng.

Triệu Hi Hằng biết cưỡi ngựa, khi tuổi nhỏ a gia đã dạy nàng, nói gì thì nói, nếu cùng cưỡi một con ngựa với Vệ Lễ, tuy rằng ấm áp, nhưng thật là cộm người, động cũng không dám động, vừa động liền bị Vệ Lễ vỗ lên đầu nàng, tay Vệ Lễ vừa lớn lại vừa dày, vỗ lên một cái rất đau.

Quan trọng nhất là, nàng muốn tìm cơ hội chạy trốn, nếu cưỡi cùng một con ngựa với Vệ Lễ, nàng biết chạy chỗ nào?

Lỗ tai Vệ Lễ giống như bị gió tuyết che kín, cũng không nghe nàng cầu xin, bóp eo Triệu Hi Hằng, lập tức đem người ném vào trên ngựa của mình.

Triệu Hi Hằng lần này rút kinh nghiệm, không nắm cương ngựa theo bản năng, mà vịn yên ngựa.

Chỉ là bởi vì không thể tự mình cưỡi một con, có vẻ hơi mất mát.

Bởi vì trời lạnh, quận thủ phu nhân cố ý chuẩn bị kỹ càng cho nàng, trên người mặc ba lớp áo khoác, bên ngoài cùng còn có áo choàng che chở, trên đầu có một dải lụa che kín từ đôi mắt vòng một vòng đến sau đầu, chỉ chừa cho nàng một đôi mắt nhìn ra ngoài.

Đợi nàng ngồi ổn, Vệ Lễ xoay người lên ngựa, trên người hắn vẫn giống như một cái bếp lò nhỏ, tiến gần sát lại, Triệu Hi Hằng liền cảm thấy ấm áp lên.

Triệu Hi Hằng không dám đánh giá thần sắc của Vệ Lễ. Có lẽ là mấy ngày nay hắn ngủ không tốt, bởi vậy quanh mắt là một mảng quần thâm xanh đen, sắc mặt âm trầm, càng thêm có vẻ hung ác.

Xuỳ, nàng còn tưởng rằng Vệ Lễ thật sự là làm bằng sắt nha, mỗi ngày ngủ trễ hơn chó, thức sớm hơn gà mà đều không biết mệt mỏi.

Vệ Lễ bỗng nhiên xoay ngoắt mặt nàng ra sau một cái, hai người mặt đối mặt, Triệu Hi Hằng đột nhiên không kịp phòng ngừa đối diện với đôi mắt hắn, phát hiện hắn không phải chỉ có quanh mắt đầy quầng thâm, ngay cả tròng trắng mắt đều phủ kín tơ máu đỏ, thoạt nhìn thật dữ tợn.

Nàng vội vàng dời mắt qua một bên, trong lòng thầm mắng hắn xứng đáng mất ngủ.

Vệ Lễ thô lỗ kéo tụt dải lụa choàng trên đầu nàng xuống, lộ ra khuôn mặt hoàn chỉnh. Bởi vì được ủ trong dải lụa ấm áp, khuôn mặt nhỏ hơi ửng hồng như thoa phấn, chỉ có lông mi dính một tầng sương.

Triệu Hi Hằng hoảng sợ kéo dải lụa đang rơi xuống kia che mặt lại, nghĩ thầm Vệ Lễ đừng nói sẽ không chịu để lại cho nàng ngay cả một mảnh lụa che mặt chứ, vậy hắn thật đúng là còn súc sinh hơn cả trong suy nghĩ của nàng a!

Vệ Lễ xem qua xong, hơi hơi gật gật đầu, lại lung tung choàng dải lụa lên đầu cho nàng, quấn tới quấn lui làm Triệu Hi Hằng suýt chút nghẹt thở, bây giờ nàng cũng đoán được vì sao Vệ Lễ mới vừa rồi muốn kéo dải lụa choàng của nàng ra để nhìn.

Là sợ người ngồi ở đây không phải nàng đi.

“Ngày hôm sau là có thể đến Không Hàm thành.” Vệ Lễ hình như tâm tình phá lệ tốt vỗ vỗ gương mặt bọc trong dải lụa dày của Triệu Hi Hằng.

Trong lòng Triệu Hi Hằng nói thầm: Ngày hôm sau là có thể đến ổ sói đi.

“Vui vẻ không?” Vệ Lễ lại hỏi nàng.

“Vui vẻ.” Triệu Hi Hằng không hề chần chờ trả lời, dứt khoát lưu loát lại vui sướng, giống như thật gấp không chờ nổi muốn đi Không Hàm.

Rốt cuộc, nàng dám nói không vui sao?

Vệ Lễ rõ ràng trầm mặc trong chốc lát, hiển nhiên không nghĩ tới Triệu Hi Hằng có thể trả lời thống khoái như vậy.

Khi Triệu Hi Hằng cho rằng hắn muốn tiếp tục trầm mặc như vậy, hắn bỗng nhiên lại vỗ vỗ nàng đầu, “Thật ngoan.”

???

Ngươi vỗ đầu chó? Lấy móng vuốt trên đầu bà xuống ngay!

Trong lòng Triệu Hi Hằng rít gào, ngoài miệng lại ôn nhu nhắc nhở, “Chủ công, thời gian không còn sớm, chúng ta đi thôi.”

Nghe nói Vệ Lễ muốn đi, quận thủ cố ý bảo quân tốt trong quận quét hết tuyết đọng của đêm qua, bởi vậy mặt đường vô cùng sạch sẽ, nhưng trên đường phố vẫn không có một bóng người.

Lúc này còn chưa có mấy chuyện phân chia phường thị cư trú hay là đăng ký nơi mua bán gì, cho tiểu thương hẳn sẽ rao hàng ở những nơi bắt mắt, hoặc buôn bán như hàng rong ở cạnh tường thành, hay là mở một cái sạp nhỏ trước cửa nhà mình, thế nhưng hiện giờ trên đường phố cũng trống rỗng, không hề có hơi thở sinh hoạt, ngẫu nhiên sẽ nghe được chó sủa một hai tiếng.

Triệu Hi Hằng mới nghe quận thủ phu nhân nói, quận Tập An là một quận ớn có hai vạn cư dân, hẳn là không nên tiêu điều như thế này.

Thành Tấn Dương mỗi ngày đều vô cùng náo nhiệt, chưa từng có lúc nào lại quạnh quẽ như vậy.

Quận thủ cùng quận thủ phu nhân phảng phất như hồn nhiên không nhận thấy, nhiệt tình vẫy tay đưa tiễn Vệ Lễ.

“Chủ công đi thong thả! Chủ công một đường đi mạnh khoẻ! Chủ công, thuộc hạ sẽ tưởng niệm ngài!” Quận thủ tuy ra vẻ bi thống, lưu luyến nhìn theo, nhưng Triệu Hi Hằng vẫn là nhạy bén phát giác ra bầu không khí có phần vui sướng ra hẳn.

Loại vui sướng này giống như cái bong bóng căng đầy, chỉ chờ Vệ Lễ dẫn theo người một bước ra khỏi quận Tập An, liền sẽ nổ bùng ra ngay lập tức.

Vệ Lễ hiển nhiên không quen với kiểu nhiệt tình tha thiết này, hắn quay đầu lại, trầm ngâm nửa khắc, nhìn quận thủ nói, “Nếu ngươi thật sự luyến tiếc như thế, ta liền an bày cho ngươi một chức quan ở Không Hàm thành.”

Quận thủ trầm mặc, quận thủ phu nhân cũng trầm mặc, một hai tiếng chó sủa đột nhiên vang lên có phần đột ngột.

Bầu không khí trầm mặc lại xấu hổ làm cho Vệ Lễ kéo kéo khóe miệng, hắn kéo cương ngựa một cái, con ngựa kia nháy mắt chạy ra xa hơn cả trượng.

Hắn biết ngay, làm gì có người thiệt tình hoan nghênh hắn.

“Mấy con súc sinh đó ồn ào làm ta thấy phiền quá, quận thủ, lần sau ta tới, không muốn nghe thấy nữa.”

Quận thủ vội gật đầu đáp lời, trong lòng lại oán trách, người còn muốn so đo với chó luôn sao?

Chỉ cần hắn không vui, liền muốn giết toàn bộ chó ở Bình Châu? Vậy mấy tiệm bán thịt chó chẳng phải bị chặt đứt sinh ý luôn rồi sao?

Nhưng Vệ Lễ xưa nay không nói lý, hắn nói cái gì chính là cái đó, giết chó vẫn còn tốt hơn để hắn ra tay giết người.

Bình Châu là thật an tĩnh a, từ Đan Đông an tĩnh tới rồi Tập An, Triệu Hi Hằng thật sự suýt nữa tin rằng, ngoại trừ Vệ Lễ và những thủ hạ của hắn, chỉ có nàng là người còn sống......

Không đúng, phải nói là một con vật còn sống cũng chưa thấy.

Đoàn người ra khỏi thành, lại qua một ngọn núi, sau đó là một con sông.

Sông này rộng đến mấy chục trượng, liếc mắt một cái nhìn không thấy bờ bên kia, mặt sông bị đóng băng thật dày, băng trắng lại trong như gương, dưới ánh mặt trời thập phần lóa mắt, phi ngựa qua có lẽ là không có việc gì.

Triệu Hi Hằng cúi đầu nhìn nhìn, chân ngựa đã được dùng bố bao lại, phòng ngừa nó trượt chân trên mặt băng.

Phó tướng là một nam tử trẻ tuổi, căn cứ vào thứ duy nhất lộ ra trên mặt hắn là đôi mắt, Triệu Hi Hằng cảm thấy hắn hẳn có bề ngoài không kém, nhưng có thể là người bên cạnh Vệ Lễ, Triệu Hi Hằng cũng không cảm thấy hắn có thể là cái người tốt gì, cho dù bề ngoài có tốt mấy cũng vô dụng.

“Chủ công, nơi này là nhánh sông Áp Lục Giang, bây giờ lập tức qua sông sao, không bằng nghỉ ngơi một chút?” Hắn thuận tay đỡ Tiểu Đào đang mệt đến ngã trái ngã phải trong lòng ngực hắn một cái.

Đi hết nửa ngày, đùi Triệu Hi Hằng cũng bị cọ sát đến đau, nghe câu này âm thầm nhẹ nhàng thở ra.

Vệ Lễ còn chưa kịp nói chuyện, chợt nghe một trận chó sủa.

Lần này cũng không phải là thỉnh thoảng vang lên một tiếng như ở quận Tập An, mà là thành tràng dài, như là có đàn chó vậy.

Tiếng chó sủa hết đợt này đến đợt khác, bén nhọn đến làm người đau đầu.

Chỉ thấy một mảnh cỏ lau trắng trắng mềm mại như nhung trên bờ sông đong đưa một trận, tiếng chó sủa càng thêm rõ ràng, nói là chó sủa, nhưng lại có theo âm tru phía sau như tiếng sói.

Mấy con chó nhìn bề ngoài to lớn hung hăng đang cùng nhau kéo một chiếc xe trượt tuyết, từ bụi cỏ lau chui ra tới, tiếp theo lại là mấy chục xe trượt tuyết, trên mỗi xe trượt tuyết có vài người đứng m, sau lưng cõng sọt mũi, cầm trong tay xiên bắt cá.

Những con chó đó nhìn thập phần giống sói, tròng mắt màu ô lam, màu lông trắng đen xen lần nhau, chúng xoã tung đuôi, ánh mắt hung lệ.

Đại Chu không có chủng loại chó này, hơn phân nửa là không biết từ quốc gia nào tiến cử tới.

Vệ Lễ yên lặng lấy thanh Haladie treo bên hông con ngựa ra.

Triệu Hi Hằng chỉ nghe thấy một tiếng “xoẹt”, là tiếng dao ra khỏi vỏ, nàng cẩn thận nhìn vũ khí của Vệ Lễ.

Ánh sáng bạc bóng lưỡng, dưới ánh nắng và phản chiếu trên mặt băng càng có vẻ lóa mắt. Thanh loan đao này dài chừng ba thước, hai đầu đều là lưỡi mài bén, chỉ có chính giữa là chừa ra một chỗ bằng sắc cong cong để nắm giữ, thao tác thập phần khó khăn.

Triệu Hi Hằng nghĩ nghĩ, thứ này hình như còn có khả năng quay ngược lại, khi ném ra thì lực sát thương cực lớn, vận khí tốt có thể cắt cổ một vòng người, nhưng mấu chốt nó còn sẽ tự mình quay lại nha, nếu Vệ Lễ không tiếp được, phỏng chừng chính cổ hắn đều có thể bị cắt đứt.

Nàng chỉ ngóng trông Vệ Lễ đừng ngồi trên lưng ngựa mà dùng thứ đồ chơi này, bằng không lỡ như Vệ Lễ chụp không được thứ vũ khí chết người này, thì có khả năng người bị chém trúng không phải là hắn, mà là nàng.

Triệu Hi Hằng thở dài, nguyện vọng của nàng luôn là nhỏ bé mà mộc mạc như vậy.

Những con chó đó đều sủa um lên một trận thị uy, sau đó liền quay về yên tĩnh, có thể thấy đã được huấn luyện trước.

Dựa theo lệ thường, trước khi hai bên đánh nhau, sẽ tự báo gia môn.

Quy củ này cũng không biết ai để lại, tóm lại khi Triệu Hi Hằng còn nhỏ, Triệu Tinh Liệt có kể chuyện xưa về danh tướng cho nàng, bọn họ trước khi đánh giặc phải tự báo gia môn.

Dẫn đầu phe đối phương là một người ăn mặc da thú dày nặng, đầu đội mũ lông chó, chân dẫm lên giày cỏ, cũng là chỉ lộ ra một đôi mắt trên lông mi còn dính sương, căn cứ theo tiếng nói có phần thô ách, tuổi tác hắn hẳn là khá lớn, nhưng cũng không trở ngại cho tinh thần phấn chấn lại mang vẻ tức sùi bọt mép giống một tiểu tử của hắn.

“Vệ cẩu tặc! Ngươi giết hại một nhà dưỡng phụ Trấn Bắc Vương đối với ngươi ân trọng như núi, lại giết người vô số, liên tiếp thương tổn mấy ngàn bá tánh Bình Châu, hiện giờ lại càng lộng hành ngang ngược, làm cho đời sống của bá tánh Bình Châu như ném vào nước sôi lửa bỏng, khổ không nói nổi, đi đến nơi nào đều là quỷ khóc sói gào, hôm nay, ta liền phải thế thiên hành đạo, giết tên súc sinh đội lốt người nhà ngươi!”

Nghe hắn gào thét lên như vậy, hình như không giống như người chưa từng đọc sách, trong bụng cũng vài lạng mực, miệng dày đặc khẩu âm Bình Châu, có thể thấy được là người sống và lớn lên ở Bình Châu.

Vệ Lễ ngồi trên lưng ngựa, lù lù bất động, thậm chí giương cằm lên, châm chọc cong môi, hơi có chút khinh thường, “Nói đường hoàng được đến như vậy nha, ta tưởng là ai chứ, hoá ra là ngươi a. Một tên bất lực đoạt quyền bất thành, bò lỗ chó chạy trốn.”

“Thắng làm vua, thua làm giặc, hiện tại ta là vương, ngươi mới là tặc.”

Kẻ thù gặp mặt hết sức đỏ mắt.

Đánh đi, đánh đi! Trong lòng Triệu Hi Hằng im lặng gào lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.