Loại chuyện này, Trần Nhược Giang cũng không thể trả lời hắn, chỉ là thần bí khó lường cười một tiếng, sau đó thêm uống hai chén rượu.
Dương Trạch Lạp hình như đã hiểu chút gì.
Hắn uống một lát liền say rượu, miệng không có khoá, đem chuyện này kể cho mọi người đều biết.
Sau một buổi tối, Vệ Lễ tỉnh lại, đối mặt là ánh mắt dò xét như có như không của mọi người, cùng với một số người xoa xoa tay hỏi hắn, "Chủ công đến cùng mỗi tháng được mấy lượng bạc? Vì sao không đủ?"
Sắc mặt của hắn từ xanh biến thành đen, lại từ đen chuyển thành tím, cuối cùng bãi công, dứt khoát cùng như con đà điểu mà giấu mình đi về nhà.
Vệ Lễ ngầm thừa nhận cùng đen mặt, gián tiếp chứng minh tính chân thật của chuyện này.
Lại liên tưởng đến nhiều năm như vậy hắn vẫn luôn chém gió, nói cái gì mình lên trời xuống đất không ai dám quản, trong nhà việc lớn việc nhỏ đều là hắn làm chủ, quả thực không còn chuyện gì tức cười hơn đây.
Kết quả của việc Vệ Lễ xấu hổ, chính là Bình Châu xuất hiện thêm một cảnh quan du lịch hạng nhất.
Mấy phạm nhân có tiếng bị hắn cạo trọc đầu nhốt trong địa lao kia, hắn đã trực tiếp niên yết giá cho người tham quan, tỷ như Cao Lệ vương cùng thế tử, xem một lần năm lạng bạc, thế tử Tiên Bi vương, nhìn một lần bốn lượng bạc, về phần La Hạo Nhiên, hắn thì không có giá, thuộc về tặng phẩm " mua ba tặng một".
Dương Trạch Lạp liền ngồi xổm ở cửa đại lao, phụ trách thu tiền bán vé, hơn nữa còn dẫn người đi vào tham quan còn giảng giải.
Cái quan cảnh này khá mới mẻ, qua khỏi dịp này không biết còn nơi nào nữa không, thiên hạ này cái không thiếu nhất chính là kẻ có tiền, bọn họ sôi nổi mở hầu bao, trả tiền tham quan.
Cũng cùng một ngày này, Dương Trạch Lạp mồm mép nói đến đau nhức, giọng cũng phát khô, khàn khàn không ra tiếng, nửa âm cũng không phát ra được, mà tiền kiếm được toàn về túi Vệ Lễ.
Hắn cực kỳ chân thành mang lễ vật đi tới chỗ Vệ Lễ bồi tội, vì miệng mình không có chừng mực cùng tuổi trẻ khinh cuồng mà xin lỗi, Vệ Lễ cự tuyệt không gặp.
10 năm Vệ Lễ thổi da trâu lại bị Dương Trạch Lạp lập tức chọc thủng, hắn mất mặt thật lớn, sẽ không tha thứ cho Dương Trạch Lạp.
Vệ Lễ cầm tiền mồ hôi nước miếng của Dương Trạch Lạp, dẫn theo tức phụ hài tử lên đường cái mua đồ Tết.
Tới gần cuối năm, trên đường khắp nơi đều là người mua đồ, đầy đường là khoai lang nướng cùng kẹo hồ lô thơm ngọt, còn có từng đợt tiếng rao hàng vang lên.
Tiểu thương khoanh tay mặc cả với nam nhân trung niên, tiểu hài như khóc lóc om sòm lăn lộn muốn ăn kẹo mạch nha, âm thanh ồn ào náo động xen lẫn vào nhau, càng thêm náo nhiệt.
Người chen người, Chi Chi vóc dáng quá nhỏ, dễ dàng bị gạt ra.
Vệ Lễ dứt khoát một tay bế con bé lên, một tay còn lại nắm tay Triệu Hi Hằng, sợ người một nhà lạc nhau.
Hai mẹ con nhìn cái gì cũng thấy mới mẻ, cái gì cũng muốn mua.
Đường quả, câu đối xuân, chữ phúc, đồ trang trí mâm quả, hạt dẻ rang muối, gà nướng, trứng nướng khoai tây nướng, khoai lang chiên, thật vất vả chui đến tiệm tạp hoá ở ngã tư đường, trên tay Vệ Lễ đã đeo đầy đồ vật, nặng trịch.
Mua chút đồ ăn vặt, thuận tiện nên đi xem chút đồ trang sức gì đó.
Chi Chi đối với mấy cái này yêu cầu không cao, gặm khoai tây nướng, Triệu Hi Hằng thử bao nhiêu vòng hoa, chuỗi trân châu lên trên đầu nó, nó cũng mặc kệ. Con bé tuổi còn nhỏ, tóc không dài và dày bằng người lớn, cũng không thích hợp đeo trang sức quá nặng, sẽ ảnh hưởng đến hoạt động bình thường.
Chi Chi đội hoa gì cũng đều đẹp mắt, lòng muốn chưng diện cho nữ nhi của Triệu Hi Hằng liền rục rịch, mua hết mấy cái vòng hoa mà con bé đã thử qua, tiện thể mua luôn một đôi vòng tay vàng có gắn chuông nhỏ.
Mấy cái này tất nhiên đều là Vệ Lễ cầm.
Vòng hoa và vòng tay tuy không tính quá nặng, nhưng chủ quán dùng hộp gấm cùng hộp gỗ để chứa, nên trọng lượng cùng thể tích liền tăng lên gấp bội.
"Sao nàng không mua cho mình?" Vệ Lễ nhìn nàng đều mua cho khuê nữ, nhịn không được hỏi.
"Ta có rất nhiều, đủ dùng rồi."
Vệ Lễ nhíu nhíu mi, liếc nhìn một vòng, đem một cây trâm phượng ngậm châu bằng vàng quý giá nhất đang bày bán cài vào trong tóc nàng.
"Đẹp đó, cái này mua cho nàng."
Hắn không hiểu lắm về thị hiếu của nữ nhân khi muốn mấy thứ tinh xảo kia, nhưng cứ mua cái đắt nhất, nhất định là không sai.
Hắn tuy cài lên có hơi xiêu xiêu vẹo vẹo, nhưng Triệu Hi Hằng lại rất thích, kỳ thật trong lòng hắn có thể nghĩ đến mình đã rất tốt rồi.
Lão bản thừa cơ cực lực đề cử, "Đây là một bộ, chủ công, nếu đã mua cho phu nhân trâm cài, không thể không mua luôn những thứ còn lại nha, ngay ngắn chỉnh tề mới tính là hòa mỹ, huống hồ..."
"Đừng nói nữa, mua." Vệ Lễ từ trong lòng lấy ngân phiếu ra, có chút hào khí mà vỗ lên trên bàn.
Tiền mồ hôi nước miếng của Dương Trạch Lạp, hắn tiêu không có chút nào nương tay.
Sau khi dạo xong cả con đường, trời đã tối hẳn, trên đường khắp nơi đều kết đèn lồng, chiếu lên những ánh sáng đỏ cam ấm áp, người cũng ít đi rất nhiều, mấy gian bán hàng rong bắt đầu sửa sang lại đồ đạc thu gánh, toàn bộ thành trấn hiện lên có chút lười biếng yên tĩnh.
Vệ Lễ cố gắng mang hết những đồ mà mình có thể mang, còn lại thật sự không mang được, chỉ có thể làm bảo bọn họ ngày mai đưa lên phủ.
Trên tay hắn đeo đầy túi lớn túi nhỏ.
Chi Chi ngồi xổm ở ven đường ngủ gà ngủ gật, xoa xoa đôi mắt, "Con mệt mỏi."
"Lên đây đi." Vệ Lễ ngồi xổm xuống, lần này không cười con bé.
Chi Chi thuận thế trèo lên lưng hắn.
Bọn họ đi đến ngoại dịch của khu phố thị, xe ngựa của bọn họ đứng đợi ở phía trước đó.
Vệ Lễ đi ở phía trước, Triệu Hi Hằng đi sau lưng hắn.
Hắn thỉnh thoảng quay đầu nhìn Triệu Hi Hằng xem nàng có theo kịp hay không.
Triệu Hi Hằng nắm góc áo của hắn, tỏ vẻ mình không bị lọt về phía phía sau.
Vệ Lễ bỗng nhiên dừng lại, hoạt động đồ vật trên tay một chút, rốt cục chừa ra được một ngón út, thò ra đưa về hướng nàng, "Nè, nàng đừng nói ta có khuê nữ liền không thương tức phụ, cái này cho nàng nắm."
Triệu Hi Hằng phì cười ra, nhìn lòng bàn tay có chút bị siết ra dấu hằn màu đỏ của hắn, nói, "Để ta xách một ít đi."
Vệ Lễ vội vàng tránh đi, hét lên, "Nàng xem thường ta có phải hay không? Làm gì có chuyện nam nhân đại trượng phu để tức phụ làm việc?"
Chi Chi bị thanh âm của hai người bọn họ đánh thức, trong cơn buồn ngủ mông lung chỉ nghe thấy A gia mình nói, "Nếu nàng thật sự đau lòng ta cũng được..."
Con bé còn đang mơ hồ, trong tay đột nhiên bị nhét vào một đống đồ vật.
"Vậy thì cho Triệu Thạch Lưu xách giúp một chút, dù sao con bé nằm trên lưng ta cũng nhàn rỗi thôi."
Triệu Thạch Lưu, "???"
À tức phụ thì là tức phụ của mình, khuê nữ thì không phải con gái ruột đi?
Con bé ghé vào tấm lưng dày rộng của phụ thân, nhìn mẫu thân hai tay trống rỗng, trong lúc nhất thời tâm tình phức tạp.
Nhưng bảo nó cho mẫu thân nó xách thì không thể nào!
Thiếu chủ Triệu Đồ Lâm phải bảo hộ mẫu thân chứ, từ việc nhỏ làm lên việc lớn, nó là siêu lợi hại!
Vì thế gật đầu, sợ Triệu Hi Hằng lấy lại đồ vật trong tay mình, còn nói, "A nương, con xách được, để con xách."
May mà lộ trình cũng không xa, thị vệ thấy bọn họ đi ra, liền vội vàng tiến lên nhận lấy đồ vật.
Chi Chi im lìm, ngã vào trên xe ngựa liền ngủ, đầu gối lên trên gối Triệu Hi Hằng.
Vệ Lễ xoa xoa bóp bóp mặt nó.
Bất luận khi nào hắn nhìn thấy Chi Chi đều cảm thấy rất thần kỳ.
Triệu Hi Hằng sinh cho hắn một nữ nhi lớn lên giống hệt hắn, không chỉ có bề ngoài, mà tính tình cũng rất giống.
"Chàng giống người làm phụ thân sao? Đừng chọc nó." Triệu Hi Hằng hung dữ đẩy tay hắn ra khỏi mặt Chi Chi.
Làm gì có ai làm phụ thân lại suốt ngày đi bắt nạt hài tử?
Vệ Lễ nhíu mày lại, hắn thích Triệu Hi Hằng nhất, nhưng Triệu Hi Hằng hình như hiện tại thích nhất là Chi Chi, hắn cần phải nhắc nhở nàng một chút về mấy lời năm đó.
Vì thế quanh co lòng vòng hỏi nàng, "Triệu Hi Hằng a, nàng khi nào thì thích ta?"
Triệu Hi Hằng bị hắn hỏi, hai má đỏ bừng, qua loa tắc trách trả lời hắn, "Dù sao thì cũng rất lâu rồi."
Hắn bám riết không tha, muốn làm nàng nhớ lại chuyện nàng thích mình, "Có phải từ lúc ở Tập An nàng đã thích ta?"
"Ta có bệnh sao lại thích một tên bị bệnh thần kinh?" Triệu Hi Hằng nói lời này xong cảm thấy mình cũng hơi quá lời.
Vệ Lễ không tức giận, ngược lại đắc ý kiêu ngạo ngẩng đầu lên, "Vậy đến cùng nàng vẫn là cùng một chỗ với cái tên bệnh thần kinh đó thôi."
"Đây là cái chuyện rất đáng để kiêu ngạo hay sao?" Triệu Hi Hằng liếc hắn một cái xem thường.
"Đó là do nàng nợ ta, nàng có biết không? Nàng thiếu nọ ta, cho nên phải lấy cả đời này bù lại."
"Ta nợ chàng chỗ nào?" Triệu Hi Hằng che tai Chi Chi lại cùng hắn tranh cãi, sợ con bé nghe, "Rõ ràng năm đó ta cứu chàng có đúng không? Chàng còn không cảm kích ta, nửa đường nhào ra cướp tân nương làm ta hoảng sợ, cái này gọi là lấy oán trả ơn nha! Xì! Không biết xấu hổ!"
Hai người bọn họ vì để cho Chi Chi một hạnh phúc vẹn toàn mà dệt nên một câu chuyện mỹ lệ như tốt mộng ảo nói với Chi Chi.
Nói hai người là tại hội đèn lồng Nguyên Tiêu gặp nhau, nhất kiến chung tình, đời này đến chết cũng không thay đổi.
Cái câu chuyện này khẳng định sẽ hữu ích thể xác và tinh thần của hài tử hơn cái chuyện cướp tân nương nha.
Chủ yếu cũng phải nói một chút, Vệ Lễ ngược lại có thể rất dày mặt kiêu ngạo nói "ngươi con là ta cướp được", nhưng da mặt Triệu Hi Hằng lại không dày được như thế.
Nàng còn đang cố gắng học tập làm như thế nào để trở thành một người ôn nhu như nước, không mắng chửi người, sợ dạy hư Chi Chi.
"Ta chính là lấy oán trả ơn, chính là kẻ tàn nhẫn đó! Nàng cứu ta thì dứt khoát cứu đến cùng đi, giữa đường vứt bỏ ta không cần nữa, ta còn không được trả thù nàng?" Vệ Lễ đúng lý hợp tình.
"Ai vứt bỏ chàng?"
"Nàng chứ ai! Nàng chê ta lắm chuyện còn cắn người, đuổi ta từ trong cung ra ngoài! Ta chỉ là muốn gặp nàng, bọn họ chết sống không cho ta gặp, ta mới cắn bọn họ." Trong giọng nói của Vệ Lễ mang theo chua xót, vành tai trở nên đỏ hơn.
Triệu Hi Hằng trầm ngâm trong chốc lát, nhớ lại hình như là có một hồi như vậy. Lúc đó người hầu bẩm, trong số người được cứu có một người dã tính bất tuân, hắn luôn luôn đả thương người, không ai chế ngự được, tiếng oán than dậy đất, cuối cùng bị nàng cho tiền đưa ra khỏi cung.
"Ta không phải cho chàng tiền rồi sao?" Nghe Vệ Lễ nói hắn cắn người cũng chỉ là muốn gặp mình, Triệu Hi Hằng nhịn không được mềm lòng, giọng nói cũng nhẹ lại.
Nàng lúc ấy cũng không biết hắn, cung nhân luôn luôn nói hắn đả thương người, đương nhiên không thể giữ lại.
Bây giờ nhớ lại, lúc ấy nàng làm cũng không sai, chỉ là vì hiện tại Vệ Lễ là người nàng yêu, cho nên nàng bây giờ mới đau lòng.
"Ta muốn gặp nàng, cho ta tiền có ích lợi gì?" Khi hắn nói đến chuyện này, có chút xót xa, cũng có chút cô đơn.
Kỳ thật nếu như hắn vẫn luôn lưu lại trong cung, có lẽ hắn còn thể thỉnh thoảng nhìn thấy Triệu Hi Hằng, nhưng có lẽ sẽ không được diễm phúc tốt như bây giờ, có thể ở cùng với nàng, tốt hay không tốt, hắn cũng nói không rõ.
Nhưng mà mỗi lần nhớ tới mình ở ngoài cửa cung đảo vòng vòng ba tháng, đều cảm thấy trong lòng mênh mang trống trải, giống rơi xuống đồng tuyết vậy.
Triệu Hi Hằng nhìn thần sắc suy sụp rõ ràng của hắn, nghĩ nghĩ, lại gần, hôn lên trên gương mặt hắn một cái, sau đó lẳng lặng nhìn hắn, "Nếu đã nói không rõ là ai nợ ai, rối thành một nùi, vậy thì dứt khoát cột luôn vào nhau đi, về sau cũng không xa rời nhau nữa. Chàng muốn gặp ta, cũng không cần phải cắn người."
"Vậy nàng nói lời vĩnh viễn không xa rời nhau này lại 100 lần được không?"
"Không được!" Cái tên chó chết này, cũng thật biết lựa cây mà đánh rắn.
********
HOÀN CHÍNH VĂN